Chương 537: Thói nhìn lén quái lạ
.
Mọi người phần đông đều ngẩn người, không ngờ nữ thích khách này lại là một nam tử, mà còn là một nam nhân cực kỳ tuấn lãng. Kiểu nam nhân này giống như tài tử phong lưu vịnh thán, vốn không nên cuốn vào trong vòng chém giết minh tranh ám đấu kiểu này.
Tôn Thượng Hương cũng ngẩn người.
- Là Quách Gia. Đơn Phi thấp giọng nói.
Trong lần thứ hai bảo Tôn Thượng Hương chạy trốn, hắn đã nhận ra Quách Gia. Người khác đều đang lưu ý cử động của hắn và Tôn Thượng Hương, mà lơ đễnh đối với nữ thích khách bắt giữ Thạch Lai, nhưng trong lúc nhìn ra xa, Đơn Phi đã nhìn thấy người kia buông hai tay xuống.
Chỉ là thoáng qua.
Nhưng Đơn Phi liếc mắt đã nhận ra bóng dáng đã lâu.
Smart Quách Gia.
Ngoại trừ Quách Gia, cũng không có người nào mà trong lúc nguy cấp này còn bày ra một sắc PO cho Đơn Phi hắn, nhận định Đơn Phi hắn nhất định có thể thông qua cử động không phải của con người bình thường này mà nhìn ra dụng ý của gã, thuận tiện nhận ra Quách Gia gã.
Sau khi nhận ra Quách Gia tinh thần Đơn Phi đại chấn.
Hắn biết Thạch Lai nhất định còn có viện thủ.
Thạch Lai vẫn luôn tiếp ứng Đơn Phi hắn ở bên phía thủy đạo, vậy thì người làm sập tường chính là có nhân thủ khác, hóa ra người đó chính là Quách Gia!
Quách Gia đến đây như thế nào?
Đơn Phi cũng nghi hoặc đầy mình, nhưng biết Quách Gia đang tiếp ứng, dĩ nhiên hắn đã bớt lo âu.
Năng lực của tên Smart này tuyệt không phải là giới hạn trong gu thời trang hạn hẹp.
Quách gia quả nhiên không phụ sự mong đợi của Đơn Phi hắn, suýt nữa đã giết được Lã Bố, chỉ tiếc còn thiếu một chút nữa.
Lã Bố chưa chết, gã ta thậm chí còn không nhìn đến vết thương, khi chăm chăm nhìn Quách Gia, trong mắt Lã Bố lại dấy lên địch ý sâu sắc, nhưng gã lại không xông ra.
Tay của gã ta bị một người khác giữ chặt.
Lúc nãy trong lúc nguy cấp, có hai người áo đen kịp thời xông ra, một người phi yến tiễn ra phá dây xanh của Quách Gia, người khác thì dùng dải lụa quấn chặt hỏa kiếm của Đơn Phi.
Khi quấn chặt kiếm của Đơn Phi, người nọ thuận tiện còn cho Đơn Phi một màn ám khí che phủ trời đất.
Là kim châm!
Mỗi một cây đều suýt nữa đã lấy tính mạng của Đơn Phi, nếu không phải Đơn Phi hắn sớm đã không còn như xưa, nói không chừng đã chết bởi kim rồi.
Người nọ sau khi phi kim châm ra liền giữ chặt tay Lã Bố.
Lã Bố xưa nay một thân một mình, đừng nói có người có thể nắm tay gã ta, cho dù có con mèo đến gần gã ta trong vòng ba thước, đều sẽ bị gã ta giết dưới trường kích.
Người nọ lại không sợ.
Không ngờ Lã Bố vẫn chưa ra tay.
Gã ta cứ để mặc người nọ giữ tay mình như vậy, để yên cho người nọ xé một mảnh vạt áo xuống băng bó cổ gã ta, không có bất cứ phản ứng gì.
Không có phản ứng đã là sự dịu dàng của gã ta.
Người áo đen phi yến tiễn ra nghe thấy lời Quách Gia nói, cuối cùng cũng tháo khăn che trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt vạn người mê, cười nói: - Quách Tế Tửu, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, không ngờ rằng chúng ta còn có thể gặp lại ở đây.
Trong lòng Đơn Phi đanh lại.
Hắn nghe lời Quách Gia nói, tuy đã đoán được người phi yến tiễn là Như Tiên, nhưng nhìn thấy Như Tiên lộ ra chân dung, vẫn không kìm được sự chấn động.
Nữ tử này ở trong tổ chức thích khách Kinh Sở, mà đồng bọn của cô ta, lại câu kết với Lã Bố.
Điêu Thiền?
Khi cái tên này hiện lên trong đầu Đơn Phi, nghe Quách Gia hạ giọng nói: - Lã Bố cuồng tính lớn, vốn lục thân không nhận, duy chỉ có đối với vị này…
Gã nhìn người áo đen nhỏ nhắn đang băng bó vết thương cho Lã Bố, nhưng không cản trở hành động của người áo đen, nói vẻ suy đoán: - Lẽ nào là Điêu Thiền?
Sắc mặt của đám người Hoàng Đường càng đen hơn.
Như Tiên xinh đẹp nói: - Đã nói Quách Tế Tửu bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, không ngờ bản lĩnh liếc mắt là biết cũng khiến người khác cảm thán.
Thời gian một khắc trước, mọi người sống chết đánh nhau kịch liệt, trong giây lát, mọi người thấy hai người khách sáo đưa đẩy, lại không vội giao thủ lần nữa.
Tình thế đã thay đổi, vì Quách Gia mà thay đổi!
Hoàng Đường tuy chưa từng gặp Quách Gia, nhưng sao lại chưa nghe đến đại danh của gã? Đến sau khi thấy bản lĩnh của Quách Gia hiển lộ, Hoàng Đường mới không thể không thán phục, bên cạnh Tào Tháo đúng là kỳ nhân dị sĩ vô số, chẳng trách có thể dần dần nuốt gọn thế lực các nơi phương bắc, đến cả nhân vật như Lã Bố cũng bại dưới tay Tào Tháo.
Trong mắt Điêu Thiền mang theo lãnh ý nồng đậm, nhưng cũng chẳng liếc nhìn Quách Gia lấy một cái.
Quách Gia cười nói: - Trước đây khi ở Hứa Đô, ta và Đơn huynh đệ cùng Như Tiên cô nương uống rượu ở tửu lầu của Hạ Hầu gia.
Như Tiên nhỏ nhẹ nói: - Khó mà được Quách Tế Tửu vẫn còn nhớ chuyện này.
- Ta ở cửa sổ nhìn thấy, người đi về phía nhà vệ sinh không chỉ có Đơn Phi, còn có một bóng người giống như Điêu Thiền cô nương đây, bây giờ nghĩ lại, người đâm Đơn Phi bị thương, nghĩ tất chính là vị Điêu Thiền cô nương này?
Điêu Thiền hừ lạnh một tiếng.
Cô ta đeo khăn lụa che mặt, khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng mọi người đều nghe ra địch ý của cô ta.
- Nghĩ tất lúc đó Như Tiên cô nương cũng đang lưu ý Đơn huynh đệ, cho nên mới để Điêu Thiền đi thăm dò. Quách Gia lắc đầu nói: - Đáng tiếc là khi đó, đến ngay cả ta cũng không biết kế hoạch của Tào Quan, Đơn huynh đệ lại càng mơ hồ, Như Tiên cô nương phái Điêu Thiền đi thăm dò cũng chẳng được gì.
Nụ cười của Như Tiên ngưng lại: - Trước đây bất luận Thế Tử hay là đám con cháu nhà quan kia đều nhận định, Quách Tế Tửu là người thích Như Tiên, cho nên mới suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Như Tiên, đến ngay cả bản thân Như Tiên cũng đã tưởng là như vậy.
- Ồ? Quách Gia mỉm cười nói: - Ta cũng cho là như vậy đấy.
- Nhưng hiển nhiên là Quách Tế Tửu mượn chuyện này để điều tra lai lịch của Như Tiên, không phải sao? Nụ cười trên mặt Như Tiên trở nên nhạt đi.
- Ồ? Quách Gia hỏi ngược lại: - Khi nào?
Như Tiên lạnh nhạt nói: - Có rất ít người biết Quách Tế Tửu ngoài trí tuệ vô song ra, còn có thân thủ cao cường. Đêm trước hôm uống rượu ở Hạ Hầu tửu lầu, người nhìn trộm Như Tiên thay áo lẽ nào không phải là Quách Tế Tửu?
Quách Gia cười không đáp.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc.
Lúc nãy Quách Gia ra tay giải vây cho nàng ta, Quách Gia và Đơn Phi lại là huynh đệ, Tôn Thượng Hương tuy biết Quách Gia là nhân vật trong Tào Doanh, nhưng sau khi kề vai đối địch, sớm đã coi Quách Gia là bằng hữu.
Nhưng điều khiến Tôn Thượng Hương tuyệt đối không ngờ đến là vị bằng hữu này lại có sở thích nhìn trộm nữ nhân thay quần áo.
Đơn Phi không thể không thán phục sự bình tĩnh của tên Smart này!
Trước đây rõ ràng Quách Gia ngươi đã nhìn thấy hung thủ, vậy mà lại nói với ta là không có ai xuống lầu? Có vẻ như ngươi vẫn luôn điều tra Như Tiên, vậy mà cũng không nhắc nhở huynh đệ một tiếng, nữ nhân này có thể là thích khách sát thủ?
Lúc rượu ngon đồ ăn ngon, ngươi mở miệng là nói huynh đệ sống chết không rời, lúc nhìn trộm nữ nhân thay quần áo, thì một mình ngươi đi?
Ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta!
Trong lúc Đơn Phi than thở, nghe Như Tiên lại nói:
- Với thân thủ mà hôm nay Quách Tế Tửu thể hiện, tại sao đêm đó khi Như Tiên phát giác có người nhìn trộm, còn giả vờ lóng ngóng té ngã?
Quách Gia vẫn là duy trì vẻ mỉm cười.
- Lúc đầu Như Tiên thật sự không hiểu. Như Tiên thở dài nói: - Sau này Như Tiên nghĩ lại, mới phát hiện Quách Tế Tửu đúng là tâm cơ thông minh. Ngươi cố ý giả vờ như võ công không được coi là cao minh, vốn muốn dụ Như Tiên ra tay. Chỉ cần Như Tiên ra tay, là ngươi có thể vạch trần bí mật của ta.
Quách Gia lại cười nói: - Ta đã phát hiện bí mật Như Tiên cô nương để lộ khi thay áo, cứ tưởng rằng Như Tiên cô nương sẽ truy sát ta, không ngờ Như Tiên cô nương cũng thật là thông minh, lại không có ra tay.
Mọi người nghe vậy trong lòng ngứa ngáy, có người rất muốn hỏi xem lúc Như Tiên thay quần áo rốt cuộc có bí mật gì.
Lẽ nào có gì đó không thể để người khác thấy hay sao?
- Lẽ nào Quách Tế Tửu không cho rằng Như Tiên rất có tình ý với ngươi, cho nên mới không ra tay sao? Như Tiên ánh mắt ngưng tình nói.
Quách Gia nhìn Như Tiên hồi lâu, mỉm cười nói: - Toàn bộ Như Tiên Lâu đều là thủ hạ của cô, đêm đó ta ở lại trong phòng của Khởi Mộng, lúc đó cô hà tất truy đuổi ta, sau sự việc chỉ cần đến hỏi Khởi Mộng không phải là có thể biết rõ hướng đi của ta sao?
Như Tiên che miệng khẽ cười nói: - Đáng tiếc đêm đó Khởi Mộng ngủ mê cả đêm, hoàn toàn không biết hướng đi của Quách Tế Tửu. Ta đã biết rồi. Cô ta khẽ vỗ tay, rất ngây ngô khờ khạo nói: - Chuyện đó hơn phân nửa là Quách Tế Tửu động tay chân, không ngờ Quách Tế Tửu còn có kiểu sở thích này đối với nữ nhân.
Quách Gia cười mà không nói.
Gã sẽ không phân biện gì trong phương diện này.
Như Tiên thấy thế, khẽ thở dài:
- Sau khi Khởi Mộng tỉnh dậy, chỉ nhìn thấy Quách Tế Tửu đi một chiếc tất định rời đi, cô ta vốn muốn cùng Quách Tế Tửu vui vẻ, không ngờ Quách Tế Tửu không biết khước từ phong tình, sau khi bị Khởi Mộng đánh một trận tơi bời, Quách Tế Tửu đi một chiếc tất liền chạy ra khỏi Như Tiên Lầu.
Đơn Phi á khẩu không nói được gì, giờ mới hiểu lần đầu tiên gặp Quách Gia, tại sao Quách Gia lại có bộ dạng giống như Smart đó.
Tiểu tử này thực sự cực kỳ cực quyến rũ.
- Như Tiên cũng không ngờ rằng Quách Tế Tửu da mặt dày như vậy, sau khi bị nữ nhân đuổi ra ngoài, chỉ đi một chiếc tất mà hiên ngang xuất hiện trên đường, còn phong độ giúp đỡ Đơn Phi. Như Tiên liếc mắt nhìn Đơn Phi.
- Đơn Phi, lúc đầu ngươi cũng không ngờ rằng Quách Gia lại có những sở thích quái lạ này phải không? Bây giờ gã ta lại còn đóng giả nữ tử nữa.
Cô ta nói đến đây đột nhiên bịt miệng, để lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao mọi người lại không biết cô ta muốn nói gì?
Tên Quách Gia này, cuồng nhìn trộm lại thích chuốc say nữ nhân, còn có chút biệt tài hóa trang, bề ngoài là quân sư Tế Tửu đường đường chính chính, thủ hạ của Tào Tháo, kỳ thật là một…
Hoàng Đường suy nghĩ đen tối nói: - Không ngờ Quách Tế Tửu lại là loại người này.
Vậy mà Quách Gia vẫn còn có thể mặt không đổi sắc nói: - Là người thế nào không cần gấp, điều mấu chốt là vẫn là cá nhân. Gã như hữu ý như vô ý nhìn Lư Hồng mắt đầy vẻ oán độc, Tuân Kỳ nao núng lui lại phía sau: - So với loại người được lợi vong nghĩa, ăn lộc vua còn đâm vua một đao kia, ta vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Như Tiên nhìn Quách Gia thản nhiên như không, trong đôi mắt đẹp không thể không lộ ra vẻ tán thưởng: - Ta còn có một chuyện không rõ.
- Như Tiên cô nương mời cứ hỏi. Quách Gia khách khí nói.
Như Tiên trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: - Làm sao ngươi tìm được đến đây?
Trong mắt Quách Gia lộ ra một tia thương cảm. - Chúng ta đến đây vốn muốn hiệp trợ Đơn Phi, không ngờ ở phụ cận Tương Phi Từ đột nhiên có người đánh lén. Chăm chú nhìn Như Tiên, Quách Gia trầm giọng nói: - Chúng ta rơi vào ảo cảnh, ngay cả Trương Liêu Tướng Quân cũng trúng chiêu, nghĩ tất là kiệt tác của Như Tiên cô nương?
Như Tiên thần sắc hơi bất an, cũng không giấu giếm, nói: - Chúng ta vốn muốn bắt được Quách Tế Tửu, không ngờ Quách Tế Tửu đột nhiên biến mất. Xem ra Quách Tế Tửu không những võ công cao cường, công phu phá trừ tâm ma lại càng cao hơn người một bậc.
Hồi lâu sau Quách Gia mới nói: - Nhưng có thể nhằm vào nhược điểm của những Phát Khâu Khâu Trung Lang Tướng đó mà hạ thủ, khiến Phát Khâu Trung Lang Tướng không thể phòng bị tổn thất thảm trọng, chỉ sợ cũng không thể thiếu công lao của Lư đại nhân.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng giật mình.
Lúc trước Trương Liêu trúng chiêu, Phát Khâu Trung Lang Tướng gần như toàn quân bị diệt, Quách Gia không rõ tung tích, hóa ra là Như Tiên và Lư Hồng liên hợp hạ thủ.
Trong con mắt còn lại của Lư Hồng tràn ngập oán độc, lãnh đạm nói: - Đúng thì sao?
- Đó vốn là tâm phúc một tay Lư đại nhân bồi dưỡng, bây giờ Lư đại nhân biết bọn họ sẽ không đi theo ông phản bộ Tư Không, đã dứt khoát loại bỏ bọn họ.
Quách Gia chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị nói: - Lúc đầu ta nhẫn nhịn, theo dõi đến đây vốn là suy nghĩ vì đại cục, nhưng khi nhìn thấy người lòng lang dạ sói như Lư đại nhân, nghĩ đến những huynh đệ chết oan uổng đó, cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay. Hiện giờ ta ra tay vẫn là hơi nhẹ một chút.
Lư Hồng ngẩn ra.
Quách Gia vẫn luôn ăn nói khách khí, nhưng khi đối mặt với Lư Hồng, thần sắc gã không che nổi sát khí, còn có sự bi thương khó nói thành lời. - Nhưng xin Lư đại nhân yên tâm, tâm phúc của ông chết oan uổng, nếu ông không ngại, ta sẽ lấy lại công đạo này cho bọn họ!