Thâu Hương

Chương 538: Tào Quan đến rồi

Chương 538: Tào Quan đến rồi


.
Hiếm khi Đơn Phi thấy được cảnh Quách Gia tức giận.
Khi Quách Gia nói ra câu phải đòi lại công bằng cho Phát Khâu Trung Lang Tướng, thì chẳng khác nào tuyên chiến với Lư Hồng, cũng có thể nói là gồm cả Như Tiên trong đó.
Thần sắc Như Tiên bất an.
Lư Hồng châm chọc nói: - Con mắt còn lại của Lư mỗ, cũng đang đợi Quách Tế Tửu đòi lại công đạo đấy. Nhưng…có lẽ hôm nay không được rồi.
Trong lòng gã vô cùng phẫn nộ.
Dù có sự trọng dụng của Tào Tháo, nhưng trong lòng Lư Hồng vẫn thấy bất công, nhưng khi biết Tào Quan có khả năng tìm được Tam hương, sự không can tâm trong gã càng lên đến đỉnh điểm.
Dã tâm của một người là không có cực hạn.
Có lẽ Lư Hồng không có hứng thú với chức vị của Tào Tháo, nhưng nếu được trường sinh, vậy thì còn khoái hoạt hơn cả làm hoàn đế nữa, sao gã lại không liều mình một lần?
Gã đã coi thường Tào Quan rồi.
Một chiêu thất thủ, cả bàn cờ đều thua, may mắn gã không những nhặt về cái mạng nhỏ, mà còn nhân họa được phúc gia tăng thực lực. Chuyện gã đánh lén Tào Quan, dù tầng lớp cao cấp trong Tào doanh không nhắc đến, nhưng người trong cuộc vẫn không thể vớ như chuyện đánh lén không hề tồn tại.
Lư Hồng biết, nếu gã quay về Tào doanh, gã chỉ có con đường chết, vì thế gã liền quay đầu sang Kinh Châu, thuận tiện lôi kéo Tuân Kỳ, mà muốn đầu nhập thì trước hết thì phải có tiền vốn.
Huynh đệ dùng để bán đứng nha.
Lư Hồng rất tin tưởng đạo lý này, vì thế dùng máu của Phát Khâu Trung Lang Tướng để đổi lấy sự tin tưởng của đám người Hoàng Đường. Lúc trước Phát Khâu Trung Lang Tướng do Lư Hồng gã thống lĩnh, có điều những người này trung thành với Tào Tháo, tuyệt đối không cùng gã đầu nhập sang Kinh Châu.
Nếu không có được sự ủng hộ thì gã thà tiêu diệt hết bọn họ, giành chút lợi ích cuối cùng cho mình!
Lư Hồng còn nói với Hoàng Đường, sự việc này tuyệt không đơn giản, nhưng gã dự đoán được quá trình mà không khống chế được kết quả, lúc Quách Gia ra tay, ngoài kinh ngạc ra, gã còn hoảng hốt, lấy sự khinh miệt phẫn nộ che đậy nỗi kinh hoàng trong lòng.
Ý của Quách Gia chính là ý của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ không tha cho Lư Hồng gã!
Sắc mặt Tuân Kỳ cũng tái xanh, dù Quách Gia không nhìn y, nhưng cũng sẽ không tha cho y.
Bây giờ Quách Gia đã giúp Đơn Phi và Tôn Thượng Hương thoát khỏi tuyệt cảnh, hoàn cảnh thay đổi một trong một ngoài khiến ai cũng biết được, giờ khó mà nhốt được ba người này nữa.
Thực lực của Quách Gia khó lường.
Nhưng mọi người đều hiểu ý của Lư Hồng. Phe Lư Hồng không những có Hoàng Đường, mà còn có Lã Bố dù bị thương nhưng vẫn chờ đợi bùng phát, cộng thêm Đàn Thạch Xung, Điêu Thiền và đám thích khách, cái mấu chốt nhất là võ công của Như Tiên không thể coi thường.
Dù Quách Gia có mạnh, nhưng nếu giao tranh với đám người này, sau khi bỏ đi sự tập kích bất ngờ thì phần thắng không quá năm phần, huống hồ, Trương Liêu, Tuân Du còn đang nằm trong tay đám người Hoàng Đường! Nếu Quách Gia động thủ, cũng không chọn lúc không có phần thắng như bây giờ.
Chậm rãi gật đầu, Quách Gia thở dài: - Ngươi nói không sai, hôm nay đòi lại công bằng, e là chuyện không dễ. Quay sang nhìn Như Tiên trầm mặc, Quách Gia chậm rãi nói: - Như Tiên cô nương, ngươi hiểu dụng ý của ta chứ?
Như Tiên không đáp lời.
Lư Hồng quát: - Ngươi muốn nịnh nọt cô ta tha người một mạng!
Đôi mắt thanh tú của Như Tiên mông lung, không nhìn rõ ý nàng.
Quách Gia lắc đầu nói: - Không phải! Thần sắc Như Tiên hơi lạnh lùng, lại nghe Quách Gia cảm thán: - Hai quân vốn không cùng chủ, đương nhiên không tránh thủ đoạn cực đoan. Quách Gia cũng bất đắc dĩ, chỉ mong huynh đệ đồng lòng mà thôi, sao dám yêu cầu nhiều hơn?
Như Tiên im lặng suy tư, Quách Gia chậm rãi lại nói: - Nhưng nơi này không thuộc về các ngươi.
Lư Hồng cất tiếng cười to nói: - Nghe ý ngươi, không những không vội chạy trốn tháo mạng, còn muốn chiếm nơi này sao?
Mọi người trước là kinh ngạc, sau liền ồ lên, không ngờ Quách Gia lại có dự tính như vậy.
Thần sắc Đơn Phi khẽ thay đổi.
Ban nãy hắn nhét Tự Minh Cầm vào trước ngực, chạy thẳng qua đây. Khi Quách Gia đang kéo dài thời gian thì hắn đột nhiên cảm thấy cây cầm như sống lại.
Đó là loại cảm giác kỳ lạ, cứ như cái đặt trước ngực hắn không phải là tảng đá, mà là rắn nhỏ mới lột da, giãy dụa không ngừng.
Nhấn ngực một cái, Đơn Phi vừa muốn xác định rốt cuộc là gì thì tiếng ồ của mọi người bỗng dừng lại.
Cây đuốc vẫn sáng.
Xung quanh Đơn Phi bỗng sáng lên, chói hơn cả ánh lửa.
Mọi người không ngờ đột nhiên xảy ra biến cố, có kẻ vội vàng lùi lạ, có kẻ lại tiến lên trước, có kẻ thì khó hiểu…
Tôn Thượng Hương lo lắng nhất, nhẹ giọng định hỏi thăm thì nghe Đơn Phi khẽ quát, Tự Minh Cầm phát sáng từ lồng ngực hắn bay vọt ra giữa không trung.
Một tay bắt lấy Tự Minh Cầm, Đơn Phi hơi cắn răng, cả người đột nhiên run rẩy, cảm giác Tự Minh Cầm không ngừng đung đưa, sắp trượt khỏi tay hắn.
Sao lại thế này?
Lần đầu tiên mọi người trông thấy cây cầm tự phát sáng, hơi ngạc nhiên, nhưng khi thấy cầm rơi ra từ tay Đơn Phi, mọi người liên suy đoán là do hắn phá rối. Nhưng nhìn bộ dạng của Đơn Phi, mọi người lại không hẹn mà cùng loại trừ khả năng đó. Cây cầm có vấn đề.
- Buông tay đi. Quách Gia bất ngờ nói.
Tự Minh Cầm liên quan trọng đại, Đơn Phi đương nhiên không muốn nó biến mất vô cớ. Năm ngón tay của hắn cứng đơ, khó lòng tin tưởng một vật chết mà lại có sức mạnh như vậy, khiến ngón tay có thể để lại dấu trên vàng của hắn cảm thấy không thể gánh nổi nữa.
Nghe Quách Gia bảo hắn buông tay, Đơn Phi không chút do dự làm theo, hắn tin phán đoán của Quách Gia.
Tự Minh Cầm nhanh chóng phá không mà ra, cứ như đuôi của sao chổi sáng ngời.
Mọi người thấy thế không cần chỉ bảo, đã sớm nghiêng người né tránh. Thầm nghĩ, với tốc độ nhanh chóng của Tự Minh Cầm, nói không chừng sẽ đục cả lỗ to trên tường!
Tường đá nham thạch!
Trong lúc mọi người tranh đấu, Hoàng Thừa Ngạn luôn giữ vững khoảng cách với mọi người, tránh bị tai vạ. Nay sự kỳ dị của Tự Minh Cầm không nằm trong tưởng tượng của ông ta, lòng ông ta thầm hối tiếc, ông ta vẫn luôn thăm dò bí mật của Tự Minh Cầm, nay thấy Tự Minh Cầm thật sự xuất hiện nét kỳ lạ, ông ta ngược lại lo lắng, không biết cuốn vào trong đó rốt cuộc là họa hay là phúc.
Đối với sự vật khó mà nắm bắt, con người luôn có sự hoảng sợ không thốt nên lời, Hoàng Thừa Ngạn cũng thế.
Đột nhiên Tự Minh Cầm bất động!
Không hề đụng vào tường như mọi người dự đoán, nó đột nhiên dừng lại trong lúc bay thần tốc, sau đó cây cầm phát ra ánh sáng càng chói chang hơn.
Ánh mắt Quách Gia lóe sáng, nhìn Đơn Phi một cái nói: - Dưới Tự Minh Cầm chính là nơi ngươi cần đến.
Ngươi không phải bảo ta quay về chứ? Ta khổ công lắm mới xông ra đây được đó.
Đơn Phi có chút nhức đầu, nhìn vị trí của Tự Minh Cầm khá gần với vị trí ban nãy hắn ném cây cầm ra, nơi đó có điều quỷ dị?
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Quách Gia thà tốn thời gian nói nhảm ở đây cũng không bỏ đi, nơi đó là nơi họ hướng đến.
Tốn biết bao công sức mới đến được đây, vì sao vô duyên vô cớ quay về?
Tào Quan đợi hắn ở đó sao?
Người ngoài hẳn sẽ có phần không tin nổi, nhưng Đơn Phi bây giờ chỉ nghĩ, nếu Tào Quan ông ta bây giờ không xuất hiện như chúa tái sinh trước mặt hắn thì đúng là có lỗi với chuyến đi vất vả như vậy của Đơn Phi hắn.
- Không những có ngươi quay về. Quách Gia thấy được sự do dự của Đơn Phi, mỉm cười nói: - Ta và ngươi!
- Còn có ta!
Bàn tay của Tôn Thượng Hương lạnh cóng, không hiểu sao, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Nàng biết sẽ có chuyện vô cùng kỳ dị xảy ra, nàng chỉ có thể cùng Đơn Phi đối diện, như vậy nàng mới yên tâm.
- Ba người cùng đi, Quách Gia hơi nhếch đôi mày thanh tú, không hề do dự mà nói.
Ba người sánh vai, dù khí thế không hoành tráng, nhưng lại có sự dõng dạc.
Hoàng Đường tát nước lạnh, bảo: - Các ngươi quên hỏi ta có đồng ý không rồi.
Bây giờ y đã nhìn thấu rồi, Quách Gia muốn dẫn theo Đơn Phi và Tôn Thượng Hương quay về trong kia. Không phải vì muốn chết, trong truyền thuyết, Tự Minh Cầm khởi động được bí địa Vân Mộng, nơi có Tự Minh Cầm, ắt có liên quan đến bí địa!
Hoàng Đường không biết phải làm thể nào để dùng Tự Minh Cầm để đến bí địa Vân Mộng, nhưng bây giờ núi cao chín mét, y lại thất bại trong gang tấc?
Quách Gia cười nói: - Đúng rồi. Ta thật sự quên hỏi ngươi rồi, bây giờ ta muốn vào đó ngồi lát, không biết Hoàng tiên sinh có tán thành không?
Hoàng Đường lớn tiếng cười rộ, giọng cười vang khiến ánh lửa lay động, vách tường bốn phía rung động…
- Nếu ta nói không thì sao?
Lời vừa dứt, ánh lửa trở lạnh, mọi người đang chuẩn bị nghênh chiến.
Quách Gia cũng mỉm cười:
- Vậy thì ta không thể không xem thử, hậu nhân của Hỏa thần Chúc Dung rốt cuộc sẽ luyện thành bản lĩnh gì?
Y đi lên một bước.
Chỉ một bước.
Kéo sợi dây căng cứng giữa hai bên đối đầu đến cực hạn của sự đứt đoạn!
Dù biết Quách Gia sẽ không bỏ cuộc, nhưng thấy y đối diện với hai đại cao thủ tuyệt đỉnh Hoàng Đường, Lã Bố, trong lòng chấn động.
Quách Gia chẳng những muốn giúp Đơn Phi và Tôn Thượng Hương thoát mạng, còn muốn phản kích sao?
Vì sao người này lại có can đảm và tự tin kinh thiên động địa như vậy?
Đôi mắt của Như Tiên hơi kinh ngạc, Quách Gia nàng biết luôn thản nhiên như nước, không tranh không đấu, không ngờ lúc nam tử ôn nhu này kiên quyết lại có sự kiên trì vô biên như vậy.
Đơn Phi và Quách Gia là huynh đệ.
Quách Gia và Đơn Phi khác nhau rất nhiều, nhưng trong phương diện nào đó, lại rất giống nhau.
Gánh vác!
Lúc nên ném họa thì ném họa, lúc nên gánh vác thì không hề đùn đẩy!
Trường kích của Lã Bố khẽ động, dưới ánh lửa hiện lên màu đen của sự chết chóc…
Khóe miệng Hoàng Đường khẽ co giật, nói từng chữ một: - Quách Gia, xem ra ngươi rất nắm chắc phần thắng. Loại người như y không bao giờ ra tay dứt khoát, tính toán chiếm nhiều hơn, phải xác định hoàn toàn ổn thỏa mới trao một kích chí mạng cho đối phương. Nên lúc này, y cũng không tránh khỏi dò thử.
Quách Gia cười nói: - Hoàng tiên sinh sai rồi. Bình sinh Quách Gia hiếm khi làm chuyện mạo hiểm, nhưng lần này không nắm chắc phần thắng lắm. Hơi giãn mày, Quách Gia ngang thanh nói: - Nhưng ta từng nghe Đơn huynh đệ nói qua, đàn ông sống trên đời, vốn phải làm việc nắm chắc phần thắng, nhưng chuyện không chắc ăn, thì cũng phải có can đảm làm vài lần!
Đơn Phi hơi giật mình.
Đây là lời hắn nói với Tào Quan, lúc đó hắn còn là gia nô, vì cầu tình cho Tào Phức nên nói những lời như vậy, vì sao Quách Gia lại biết?
Quách Gia vẻ mặt hưng phấn nói: - Lúc đó Đơn Phi còn là gia nô, dám chống đối quyền thế, quát lớn Thế Tử, thậm chí không hề chịu thua Tuân thị.
Tuân Kỳ âm thầm nắm tay, bàn tay đổ máu.
Quách Gia không thèm để ý Tuân Kỳ, nghiêm nghị nói: -Từ xưa đến nay, anh hùng vốn không sợ được mất quyền uy, sự cao quý thật sự, nhìn chúng sinh với con mắt công bằng. Bắt nạt kẻ yếu, a dua cường quyền là chuyện của người nhu nhược mới đắc ý làm ra, còn xem đó là con đường sáng. Hoàng tiên sinh vốn là con cháu Hỏa thần, làm việc lưỡng lự đã khiến người khác thất vọng, Lã Bố Lã Phụng Tiên thân là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn nguyện cả đời nhu nhược, ngồi đợi khi phần thắng tới tay mới dám ra tay sao?
Lời y còn chưa nói xong thì Lã Bố rống giận vung kích công tới.
Quách Gia nhìn thẳng!
Ánh sáng chói, bóng người lên.
Đơn Phi biết Quách Gia kích nộ Lã Bố và Hoàng Đường là để kéo dài thời gian cho hắn. Y muốn tranh thủ kéo chân hai người mạnh nhất ở đây, còn Đơn Phi hắn phải thừa cơ xông đến vị trí của Tự Minh Cầm.
Người bay lên cao.
Vút thẳng lên trời!
Đơn Phi không biết bây giờ hắn đã vượt khỏi giới hạn của con người, hắn chỉ tập trung nhắm thẳng tới vị trí của Tự Minh Cầm, vừa vung tay ra.
Có âm thanh nhè nhẹ từng đợt, đứt quãng giống như từ chốn u minh truyền đến Đơn Phi!
Đơn Phi giữa không trung, Lư Hồng như sói đói, Thạch Lai ở chỗ tối cũng sắc mặt thay đổi.
Người bên ngoài có lẽ không biết âm thanh đó là gì, nhưng họ thì quá quen thuộc với nó, âm thanh vừa vang thì đã phân biệt ra rồi.
Là Tào Quan!
Tào Quan đến rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất