Chương 539: Phá tan thời không
.
Tào Quan đang gọi Đơn Phi!
Đơn Phi, Lư Hồng, Thạch Lai đều nghe được hai chữ "Đơn Phi" truyền đến, là Tào Quan.
Tào Quan nhất định sẽ đến, ông ta đã hẹn gặp Đơn Phi ở đây, sao lại bỏ lỡ?
Ông ta đến đây bằng cách nào?
Tào Quan ở đâu?
Lư Hồng vốn muốn ra tay tấn công Quách Gia.
Nhất định phải loại trừ Quách Gia, nếu không gã khó mà yên giấc. Nhưng nghe âm thanh của Tào Quan truyền đến, Lư Hồng liền lui về ám binh bất động.
Đối với Tào Quan, gã có sự sợ hãi khó nói, chờ đợi tình thế xem sao.
Tào Quan luôn lấn át Lư Hồng, không phải vì ông ta họ Tào, mà vì ông ta có cái não thật sự.
Đơn Phi quan sát bốn phía, không thấy bóng hình Tào Quan, bỏ cuộc tìm kiếm bóng hình ông ta, chạm chân ở bên trái Tự Minh Cầm.
Tôn Thượng Hương nối gót tới.
Không ai cản trở.
Đơn Phi hơi giật mình, lập tức hiểu được, Đàn Thạch Xung, Tuân Kỳ lúc này tuyệt đối không đi tìm cái chết, Hoàng Đường, Lã Bố lại có dự tính giết Quách Gia.
Nhưng những người này muốn biết phải làm thế nào thông qua cây cầm tìm được bí địa hơn, họ hy vọng Đơn Phi sẽ tìm ra lối dẫn đến bí địa.
Chỉ có Đơn Phi mới có thể làm được!
Trong phút chốc, Đơn Phi nghĩ tới rất nhiều, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ lúc hắn chạm chân tới thì Tự Minh Cầm đột nhiên phát sáng, bỗng chốc có một cổ lực khổng lồ truyền đến từ sau hông, mạnh bạo kéo hắn về phía trái ngược với Tự Minh Cầm.
Sao vậy?
Là Hoàng Đường hay Lã Bố cản tay chân hắn?
Cổ lực này vô cùng đột nhiên, Đơn Phi không hề phòng bị, cả người bay ra.
Mọi người kinh ngạc.
Giữa trời nổ tung.
Cuồng phong, sấm sét, lửa giận và tơ liễu của sắc xuân kích động không thôi.
Ba người va chạm, Quách Gia nhảy qua hai người, bỗng chốc đến trước Đơn Phi.
Trước Quách Gia, Tôn Thượng Hương cũng kịp thời ra tay, một tay nắm lấy Đơn Phi, vội hỏi:
- Sao vậy?
Tôn Thượng Hương rõ ràng không thấy bất kỳ ai công kích Đơn Phi, lúc này Đơn Phi cũng không có thời gian làm trò che mắt thiên hạ, nhưng hắn đột nhiên dị thường như vậy, có liên quan đến Tự Minh Cầm sao?
Đơn Phi trở tay dò xét, nhìn Thông Linh Kính trên tay, vội quát: - Thượng Hương, tránh ra!
Tự Minh Cầm đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ, chiếu thẳng lên Thông Linh Kính.
Vệt sáng to bằng cả lu nước.
Thần sắc Đơn Phi bất thường, hắn không phải đang quát nạt Tôn Thượng Hương, mà hắn lo lắng nàng.
Giữa kính Thông Linh Kính và Tự Minh Cầm có phản ứng.
Không phải hài hòa, mà là bài trừ nhau!
Ban nãy là Thông Linh Kính phát ra cổ lực kỳ quái này, khiến hắn ngang nhiên bị kéo ra khỏi Tự Minh Cầm. Nói nôm na chính là, đây là hai thỏi nam châm cùng hướng bài xích nhau.
Nhưng sự bài xích giữa Tự Minh Cầm và Thông Linh Kính mạnh hơn nam châm bình thường nhiều, vì thế Đơn Phi mới không tự chủ được, bay ngược về sau.
Theo lời Cát phu nhân, Tự Minh Cầm vốn là vật của Nữ Tu, cũng là vật liên hệ giữa Nữ Tu và Đơn Bằng.
Thông Linh Kính là bảo khí của Đơn gia, cũng là công cụ để Đơn gia sử dụng Vô Gian.
Nếu vậy, vì sao Tự Minh Cầm và Thông Linh Kính không hút nhau?
Đây là chuyện gì?
Đơn Phi hoang mang khó hiểu, nhưng sau khi xác định lực đạo bài xích truyền đến từ Thông Linh Kính, lại nhìn thấy vệt sáng nối hai vật lại, hắn sao dám để Tôn Thượng Hương lên trước?
Hắn sử dụng Vô Gian xuyên không, đều lo lắng đề phòng đủ mọi bất ngờ, nếu Tôn Thượng Hương bị Thông Linh Kính hút sang một không gian khác, hắn có làm gì cũng bù đắp không được tiếc nuối này.
Tôn Thượng Hương nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đơn Phi, con tim thắt lại, nàng không biết phải giúp Đơn Phi thế nào, phi thân đứng cạnh Quách Gia.
Cây đuốc tắt hết.
Ánh sáng Tự Minh Cầm chói chang, thần sắc mọi người khác nhau.
Quách Gia đứng trước che chắn Đơn Phi, dây xanh trong tay xoắn lại như bàn xoay như ý, một mình chống lại Lã Bố và Hoàng Đường.
Dưới công kích của Hoàng Đường, thấy bức lui Quách Gia cũng khó như dời núi vậy, không biết tên này sao lại dai như vậy, học được kiếm pháp cao minh ở đâu?
Là kiếm pháp!
Dây xanh ngoằn ngoèo, nhưng để lộ kiếm ý u mịch.
Thấy Tôn Thượng Hương trợ giúp, Hoàng Đường không kìm được quát: - Như Tiên, sau khi chúng ta lưỡng bại câu thương thì ngươi có lợi gì chứ?
Như Tiên phi thân tới, phân phó nói: - Giết Tôn Thượng Hương! Mệnh lệnh của nàng là nói với đám người Điêu Thiền, còn mình thì nghênh chiến Quách Gia!
Cảm giác phía sau giao tranh quyết liệt, nhưng Đơn Phi không rảnh để ý.
Thanh âm của Tào Quan lại truyền đến: - Cầm Thông Linh Kính đến gần Tự Minh Cầm, phá tan thời không, ta sẽ gặp ngươi.
Vẻ mặt Đơn Phi xám xịt.
Trong phúc chốc, hắn lật ngược Thông Linh Kính, chỉ mong có thể sinh ra hiệu quả hút nhau, nhưng lực cản phía trước không hề giảm sút, cột sáng gần như bao trọn lấy hắn, hắn cũng muốn đến gần Tự Minh Cầm, nhưng vừa bước ra một bước, thì cảm thấy áp lực tăng cao.
Tào Quan còn bảo hắn đến gần Tự Minh Cầm?
Nếu là nửa khắc trước, hắn sẽ không hề cảm thấy có gì khó khăn, như sau khi bước ra một bước đó, hắn liền biết đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Hít sâu một hơi, Đơn Phi đi lên.
Không gian dưới Tự Minh Cầm có hoa văn như sóng gợn dập dềnh.
Thời không nơi đó giống như bắt đầu sinh ra lốc xoáy!
Phá tan thời không?
Người ngoài không hiểu lời nói của Tào Quan, nhưng Đơn Phi ít nhiều hiểu, hắn và Tào Quan cách nhau mười mấy năm, khoảng cách này vốn dĩ không có bất cứ ai có thể kéo lại gần.
Nhưng đám người Hoàng Đế thì khác!
Bọn họ có lợi khí Vô Gian, vô cùng hiểu biết về không gian vũ trụ.
Đơn Phi thường dùng Vô Gian xuyên không, hắn có thể liên lạc với Nữ Tu cũng là do văn minh mà Hoàng Đế để lại giúp hắn phá vỡ chướng ngại không gian.
Bây giờ hắn đang dùng Thông Linh Kính loại bỏ đi trở ngại thời gian mười mấy năm giữa hắn và Tào Quan, nhìn thấy không gian của Tào Quan?
Đi thêm hai bước, Đơn Phi mặt đỏ tai hồng, một khắc này hắn có cảm giác kính trên tay nặng như núi cao, đừng nói đi lên, cầm thôi cũng khó khăn.
Sóng gợn dữ dội dưới Tự Minh Cầm.
Khi nào mới có thể mở đây?
Đơn Phi không nói ra chữ, hơi thở gấp gáp, đi lên một bước nữa trong tiếng rên rỉ, sóng gợn phía trước càng thêm dữ dội.
- Đơn Phi, đi thêm bảy bước nữa thôi là được rồi. Tiếng của Tào Quan truyền đến từ không gian phía dưới Tự Minh Cầm, ngày càng rõ ràng.
Suýt nữa Đơn Phi phun máu.
Có lưỡi dao phá không xông tới, Đàn Thạch Xung nhìn thấu rồi, lập tức phi thân bay đến nhặt hỏa kiếm bị Đơn Phi quăng đi, dùng kiếm chém tới.
Tuân Kỳ lăn thân bay lên.
Đàn Thạch Xung định tấn công từ một bên, còn Tuân Kỳ thì muốn xuyên qua cột sáng đâm thẳng vào Đơn Phi.
Phải giết Đơn Phi!
Đám người Hoàng Đường đang do dự có giết Đơn Phi hay không, còn Đàn Thạch Xung, Tuân Kỳ thì chắc chắn phải giết Đơn Phi cho bằng được!
Keng một tiếng!
Ánh trăng soi sáng, đụng độ với một kiếm ắt trúng ấy, lúc Đàn Thạch Xung vọt tới trước thì Tôn Thượng Hương đã giết lùi bọn thích khách, bay đến chặn lại một kiếm của Đàn Thạch Xung, còn có thể bức Đàn Thạch Xung ra.
Nhưng nàng biết giờ khắc này không phải để chém giết nhau, trước mắt bảo vệ Đơn Phi mới là quan trọng, vốn muốn chuyển đao nhắm vào Tuân Kỳ…
Tuân Kỳ đã tới cột sáng.
Bỗng dưng điên cuồng hét lên một tiếng, Tuân Kỳ phun máu, như đạn pháo bắn ra từ cột sáng, nặng nề đụng vào vách đá, khi rơi xuống thì chỉ còn một hơi hấp hối.
Không ai để ý y, mọi người chỉ nhìn cột sáng liên kết Thông Linh Kính và Tự Minh Cầm, vô cùng sợ hãi.
Cột sáng này lại không thể đi vào sao?
Đi vào rồi còn bị bắn tung ra?
Sự kỳ dị của Tự Minh Cầm lúc này mới thực sự lộ rõ!
- Tôn Thượng Hương, đi giúp Đơn Phi. Quách Gia quát.
Tôn Thượng Hương hơi giật mình, lập tức thu đao, hai chưởng đẩy lưng Đơn Phi, nàng nghe thấy lời Tào Quan, nàng biết Đơn Phi phải đi thêm bảy bước thì mới biết được đáp án cuối cùng.
Còn sáu bước nữa.
Việc đến nước này, họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo lời của Tào Quan.
Nếu Quách Gia đã dặn dò như thế, tức là muốn giúp nàng và Đơn Phi ngăn chặn công kích tiếp theo.
Ra sực giúp Đơn Phi đi thêm được một bước, cổ họng Tôn Thượng Hương mặn chát, cảm giác tim đập như trống, gần như phun ra một ngụm máu.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Đơn Phi lại thống khổ như vậy.
Phía trước như rãnh trời không bao giờ vượt qua được!
Nàng và Đơn Phi liên thủ tiến lên, cư nhiên chỉ đi được một bước thôi sao? Bước thứ hai gian nan và vô lực giống như dời núi vậy.
Không gian dưới Tự Minh Cầm vỡ ra một khe hở, bên trong như có hoa đào nở rộ, lộ ra màu hồng rực rỡ của lá rụng.
Đơn Phi phát hiện, hắn không những có thể mượn được không gian, còn có thể di chuyển thời gian?
Tào Quan và hắn đồng thời thao tác cùng lúc, bây giờ đáng lẽ phải là mùa đông mới đúng, vậy vì sao nơi của Tào Quan lại là mùa xuân?
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, thầm nghĩ, Tôn Thượng Hương qua giúp hắn, vậy một mình Quách Gia ứng phó như thế nào?
Đơn Phi kiệt lực đẩy Thông Linh Kính về trước, lại hiểu rõ tình thế trước mắt.
Hoàng Đường, Lã Bố, Như Tiên cộg thêm Lư Hồng và bọn thích khách…Đàn Thạch Xung tuy nhiều lần bại dưới tay hắn và Tôn Thượng Hương, tuyệt đối không phải dạng vừa.
Tất cả địch thủ đều tấn công Quách Gia.
Cũng không thể không tấn công Quách Gia!
Đơn Phi và Tôn Thượng Hương được cột sáng bao quanh, mọi người có vết xe đổ là Tuân Kỳ, cũng không dám tiến lên cản đường Đơn Phi.
Quách Gia chặn lại sau Tôn Thượng Hương, cũng là đang bảo vệ Đơn Phi.
Giết chết Quách Gia, mới có thể khống chế Đơn Phi và Tôn Thượng Hương.
Giữa trời bỗng dưng truyền đến tiếng rống như sói tru, Lã Bố tấn công không thành, liền chuyển hướng trường kích nhanh như chém gió về phía Quách Gia.
Khăn lụa màu đỏ bay ra, quấn lấy dây xanh trên tay Quách Gia.
Điêu Thiền ra tay!
Dây xanh đai đỏ giằng co.
Chẳng qua một chốc.
Thích khách cao minh cũng như cao thủ thật sự, đều có thể bắt lấy một chút sơ hở của đối phương.
Quách Gia như dùng hết sức mình.
Y không những phải chống cự với Lã Bố, sự công kích liên hồi của Hoàng Đường, còn phải đề phòng Như Tiên ra tay, Như Tiên nhìn như chân yếu tay mềm, nhưng Quách Gia thà đối chọi với ba Đàn Thạch Xung, cũng không hi vọng có thêm một Như Tiên.
Quách Gia toàn lực kháng cự đã có sơ hở, Điêu Thiền liền nắm bắt sơ hở chỉ trong chốc lát ấy, khống chế kiếm dây xanh trong tay Quách Gia.
Sắc mặt của Quách Gia tái nhợt như tuyết.
Mọi người đều thấy được điểm yếu, xông đến bao vây Quách Gia, Lư Hồng ngang nhiên vọt tới, dù nay gã bị mù một mắt, nhưng vẫn nhanh nhẹn dũng mãnh, biết đạo lý thời cơ trôi qua tức thì, bỏ lỡ lần này, thì phải chờ không biết bao lâu nữa mới giết được Quách Gia.
Trong đó có yến tiễn bay qua.
Đầu kia của yến tiễn chính là Như Tiên.
Như Tiên cầm yến tiễn trong tay, đôi mắt lại thoáng ý do dự, thật sự phải giết Quách Gia sao? Trong thời khắc sắp chết, Quách Gia ngoài trừ sắc mặt tái nhợt ra, không hề có dự tính lùi lại?
Trong lòng Như Tiên rung động.
Quách Gia không thể lui!
Không chỉ vì Tôn Thượng Hương, Đơn Phi phía sau lưng, mà còn vì bất luận là y hay Đơn Phi đều biết thời khắc bây giờ đợi rất lâu rồi, nếu bỏ lỡ dịp này, bất luận là ai muốn tái hiện lại cũng là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Đòn đánh như tiếng sấm oành một cái đánh đến gần Quách Gia.
Sương mù tràn ngập.
Có sương mù đột nhiên bốc lên đỡ thay Quách Gia một đòn trí mạng, sương mù lần nữa vọt tới người Quách Gia. Mượn lực lùi lại, Quách Gia đụng mạnh vào lưng Tôn Thượng Hương, lại giúp Tôn Thượng Hương và Đơn Phi tiến gần Tự Minh Cầm thêm hai bước.
Còn bốn bước nữa.
Quách Gia khạc ra máu
Trong mắt Như Tiên hiện qua ý không đành lòng, dưới ánh sánh lại ảm đảm dị thường.
Tiếng thét vang lên.
Sương mù bỗng hóa thành bảy sợi dây xanh, dưới ánh sáng, bảy sợi dây xanh biến hóa thành bảy màu tang thương huyền ảo.
Không phải dây xanh, là kiếm!
Thất kiếm đều xuất hiện!
Quách Gia phản kích!