Thâu Hương

Chương 540: Thất kiếm

Chương 540: Thất kiếm


.
Quách Gia phản kích?!
Đám người Hoàng Đường như không dám tin vào mắt mình, Quách Gia thực sự khiến họ bất ngờ.
Một mình Quách Gia chống lại công kích của tất cả mọi người!
Nếu không phải hoàn cảnh đặc biệt như vậy, mọi người sẽ không tập trung công kích một người. Nhưng nếu không phải tình thế quỷ dị như vậy, Quách Gia không cũng đặt mình lên đầu sóng ngọn gió.
Hoàng Đường thầm nghĩ, dù có Dạ Tinh Trầm ở đây đối diện với công kích dũng mãnh của họ, e là cũng khó mà chống cự, nhưng Quách Gia còn đứng trước Tôn Thượng Hương và Đơn Phi, không hề lùi bước trước áp lực mênh mông hung mãnh, không chỉ không lùi bước, mà còn có thể phản kích nữa sao?
Vì sao người này lại có thực lực như vậy?
Nhưng Quách Gia không những phản kích, mà còn phản kích một cách linh hoạt sắc bén!
Sương mù vốn do dây xanh xoáy thành, cương nhu phối hợp, nhu như tình ý sâu kín vấn vương nơi ngón tay, cương như sấm sét oành oành trào dâng. Dây xanh vung múa, kiếm ý kích động. Thất kiếm ra, chấn động tứ phương.
Thạch thất vốn u tĩnh, vì Tự Minh Cầm mà sáng bừng, tâm ý hòa hợp, càng gia tăng sự chói lóa của thất kiếm.
Mọi người lui lại!
Thất kiếm của Quách Gia vừa ra, mọi người liền cảm thấy đang đối diện với kiếm khí tung hoành ngang dọc, lạnh thấu xương không thể địch nổi, thời khắc như vậy, lui một bước là chuyện thường tình.
Hoàng Đường là kẻ lùi bước trước tiên.
Bản lĩnh y có, nhưng can đảm thì không, người luôn nghĩ trước lo sau, tuyệt đối sẽ không làm mũi kiếm tiên phong vào lúc này. Đối với hạng người như Hoàng Đường, đây là lúc đẩy người khác lên chịu chết.
Dù y lùi lại rất nhanh, nhưng vẫn bị dây xanh xẹt ngang ngực, vạt áo nứt ra. Khi Hoàng Đường thầm kêu may mắn, lại biết thời cơ không lành, công kích của đối phương có thể nói là chớp mắt nổ tung.
Dù Hoàng Đường không có can đảm, nhưng trong mắt mọi người, y và Lã Bố là hai người có võ công mạnh nhất nơi này, y vừa lui, Quách Gia một kiếm đối phó Như Tiên, môt kiếm tấn công Lư Hồng, một kiếm chặn lại Đàn Thạch Xung và Điêu Thiền, bốn kiếm dùng trên người Lã Bố.
Áp lực mọi người gia tăng!
Lư Hồng gần như thoái lui cùng lúc với Hoàng Đường.
Gã biết bản lĩnh của Hoàng Đường, thầm nghĩ, Hoàng Đường cũng lui rồi, lý nào Lư Hồng gã còn đứng đây chống cự vô lý. Dây xanh xẹt qua da mặt khô gầy của gã, tạo thành một vết sẹo, gia tăng sự dữ tợn của khuôn mặt gã.
Như Tiên cản.
Yến tiễn dựng thẳng, dường như muốn cắt đứt sợi dây xanh uốn khúc kia.
Dây xanh cong lại, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vòng qua yến tiễn, đánh vào trâm cài trên tóc của Như Tiên vang lên tiếng kêu trong trẻo.
Trâm cài rơi.
Như Tiên nghiêng người lùi bước, sắc mặt dị dạng, một khắc đó, tim nàng đập nhanh, thật sự không biết Quách Gia ra tay quá gấp nên không chính xác, hay là vẫn có chút lưu tình.
Nếu sợi xanh thấp hơn vài phân, với kiếm khí lợi hại của Quách Gia thì trước trán Như Tiên nàng chẳng phải sẽ có thêm cái lỗ xuyên suốt sao?
Đàn Thạch Xung lui lại sớm hơn Lư Hồng một chút, nhuệ khí của gã đã gãy, không còn cuồng ngạo lạnh lùng như lần đầu gặp Đơn Phi nữa, mắt thấy khi mọi người không chịu thua kém mà tiến lên, chỉ có Hoàng Đường lùi lại, sao gã lại ngu xuẩn liều mình được?
Chẳng phải là người ai cũng vậy sao?
Lúc cường quyền thì ngạo thế tứ phương, khi nghèo túng thì như con chuột qua đường?
Cứ như vậy, chặn trước mặt Quách Gia chỉ còn Điêu Thiền và Lã Bố.
Điêu Thiền là một thích khách cao minh, nhưng không hẳn là một cao thủ dũng mãnh, loại người này vốn không thích hợp nghênh chiến một cách đường đường chính chính, nàng tiến lên là do lời phân phó của Như Tiên, nàng không lui là vì thấy Lã Bố còn đang nghênh chiến.
Dù Lã Bố dũng mạnh, e là không địch lại sự gian trá của Quách Gia.
Điêu Thiền chỉ muốn chia bớt gánh nặng của Lã Bố, nhưng nàng không ngờ nàng không hề làm được gì cả! Ban nãy dù nàng quấn lấy kiếm của Quách Gia, nhưng đó là khi Quách Gia bị bao vây…
Trước mắt Quách Gia áp lực đã giảm, tình thế này, Quách Gia chẳng qua chỉ cho nửa kiếm mà thôi.
Đàn Thạch Xung vừa lui ra, sức mạnh vốn dĩ do Đàn Thạch Xung chống cự liền dời vào người nàng.
Xuy!
Thanh ti kiếm như lụa tung ra, phá áo chui vào, đâm vào vai trái của Điêu Thiền, thu về với máu tanh.
Điêu Thiền rên một tiếng, lùi lại.
Chỉ còn có Lã Bố chống cự!
Thất kiếm vốn có hai kiếm nhắm vào Hoàng Đường, hai kiếm đâm thẳng tới trước Lã Bố, nhưng lúc Hoàng Đường tháo chạy thì thanh ti xoay tròn, cả bốn kiếm đều nhắm thẳng vào Lã Bố.
Trong tiếng rống giận, Lã Bố vận kích, như lôi điện quẹt qua giữa bầu trời, phá tứ kiếm, nặng nề đánh vào người Quách Gia.
Mọi người ai lui được lui, ai chạy được chạy, nhìn thấy một cảnh này, không mừng mà sợ.
Lã Bố chỉ đánh trúng ảo ảnh!
Trong lúc chớp mắt, Quách Gia lóe người sang, canh lúc trường kích mạnh mẽ đập xuống, hai đạo thanh ti quấn lên trường kích.
Cuồng phong dừng lại.
Ánh sáng chết chóc như tia chớp ấy mất đi, trường kích của Lã Bố không còn khí thế, không có uy lực của trường kích, Lã Bố chẳng khác nào mất đi cánh tay.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Tiếng gào rú kinh thiên, Lã Bố toàn lực thu kích, hai sợi thanh ti khi chống đỡ sắp đứt, lại có hai sợi thanh ti quấn lên trường kích.
Tứ kiếm cùng lên.
Quách Gia đứng hình.
Lã Bố cũng sừng sững bất động.
Khi một kích tứ kiếm đấu chọi nhau, lại có thanh ti phá không mà ra, hướng về phía hai mắt của Lã Bố.
Kiếm thứ năm!
Cuối cùng Quách Gia cũng dùng tới kiếm thứ năm, ban nãy hắn chỉ dùng năm kiếm để kích lui những đối thủ còn lại, nay đối diện với Lã Bố, vẻ mặt y nghiêm trọng hơn khi đối diện với những người còn lại nhiều.
Đánh lui đám người Hoàng Đường, cái y sử dụng chủ yếu là chiến thuật tâm lý.
Một khâu đổ, mọi khâu đổ hết.
Đám người Hoàng Đường, Lư Hồng, Đàn Thạch Xung nhìn có vẻ mạnh kinh người, nhưng Quách Gia biết, họ không cùng một đường.
Có câu huynh đệ đồng lòng, núi chảy đá mòn, nhưng Hoàng Đường bọn họ chỉ là dựa dẫm nhau lúc vội vàng, ích kỷ chỉ biết lo cho lợi ích bản thân, sao họ chịu hy sinh vì người khác được?
Đúng như y đoán, Hoàng Đường vừa lui mọi người liền như rắn không đầu.
Nhưng Lã Bố vẫn trụ vững!
Lã Bố dũng mạnh thật sự, Quách Gia y thất kiếm cùng lên bức lui mọi người, vốn là muốn dốc sức đối chiến với Lã Bố!
Thủ kích ra, chặn lại thanh ti, trong tích tắc Lã Bố cư nhiên tiến gần Quách Gia thêm một bước!
Quách Gia khi tấn công thì thế phòng thủ dĩ nhiên yếu đi, Lã Bố nhạy cảm phát hiện điểm này, hai mắt giận dữ mở to, trên người Lã Bố lại bắt đầu có khí đen mơ hồ lượn lờ.
Thanh ti xoay chuyển như con rắn lục, đánh rơi thủ kích, chớp mắt liền quấn lấy hai cây trường kích bay ra kia, còn một thanh ti thì nhắm thẳng mắt Lã Bố.
Mắt phải.
Kiếm thứ sáu!
Lúc Lã Bố nhắm mắt lại, thoáng thấy hào quang lóe sáng.
Thanh ti đó kích vào mí mắt Lã Bố, cứ như kiếm đụng phải sắt, toát ra đốm lửa!
"Rắc" một tiếng, kích của Lã Bố đứt gãy!
Không ai ngờ trường kích kiên cố không thể tưởng của Lã Bố lại gãy, cũng không ai ngờ lúc trường kích Lã Bố gãy ngược lại không còn thanh ti quấn quýt nữa, y dốc sức lùi ra sau hai tay vòng lại.
Cứng nhắc như vòng sắt mà thu về.
Lúc trường kích vừa gãy, Quách Gia bất giác xông lên trước mắt, mắt thấy sắp đến gần Lã Bố…
Lã Bố gần như là kim cương bất hoại, lúc trước Đơn Phi thừa cơ một chưởng kích vào đỉnh đầu Lã Bố, nhưng y không hề bị thương, nếu bị Lã Bố ôm chặt, gân cốt Quách Gia y gãy chắc.
Tình thế nghịch chuyển.
Bóng người chợt lóe.
Từ lúc trường kích gãy, Quách Gia xông lên, có bóng người đồng thời xông thẳng vào lòng Lã Bố.
Là Điêu Thiền!
Mọi người ngạc nhiên, Điêu Thiền ra sức đẩy Lã Bố, quát to: - Lùi lại!
Không ai ngờ lúc khẩn cấp thế này, lại là Điêu Thiền đỡ một kích trí mạng thay Quách Gia, chỉ có trong lòng Điêu Thiền sáng tỏ như gương.
Lã Bố nguy hiểm!
Rốt cuộc Quách Gia cũng dùng tới kiếm thứ bảy!
Tương tư hữu hình.
Thanh ti vô ảnh.
Lúc Lã Bố ra sức bẻ gãy trường kích phản công, thanh kiếm thứ bảy của Quách Gia vô hình vô thanh đâm thẳng đến cổ họng Lã Bố!
Điêu Thiền là thích khách cao minh, dù võ công không ở đỉnh cao, nhưng nhãn lực lại cực bén.
Quách Gia bức lui mọi người, đâm bị thương Điêu Thiền, đối chiến với Lã Bố chẳng qua chỉ trong chốc lát. Không đợi mọi người vây công, trong chốc lát Quách Gia xuất sáu kiếm cùng lúc đánh Lã Bố, năm kiếm ban nãy chẳng qua là để thu hút tầm chú ý của mọi người, kiếm thứ sáu mới là môn pháp của minh tu sạn đạo, còn chiêu giết người thật sự, chính là thanh kiếm thứ bảy.
Một kiếm vô thanh vô tức vô ảnh không thể đề phòng!
Mắt thấy sắp trúng mắt Lã Bố, lúc Điêu Thiền đánh tới, kiếm sắp đâm xuyên sau cổ của Điêu Thiền, rồi lại đâm thẳng vào cổ họng Lã Bố…Bóng người hơi ngừng lại, lúc Lã Bố lộn vòng sớm ôm lấy Điêu Thiền lui ra sau mấy trượng.
Quách Gia cũng lùi lại một bước, trong lòng thở dài, khoanh tay đứng thẳng người.
Thanh ti không thấy.
Kiếm cũng không còn.
Khúc hết người lại tan, chỉ còn bóng hình cô độc.
Nhưng lúc mọi người lần nữa hướng mắt nhìn nam tử chắp tay đứng đó, không khỏi hoảng sợ trong lòng, nhất là khi Như Tiên nhìn lại Quách Gia, trong lòng không biết ngọt bùi cay đắng.
Lúc đối mặt với khiêu khích của Tuân Kỳ, Quách Gia không hề tiếp chiến, lúc đó Như Tiên không hề nghĩ nam tử bình tĩnh bất chiến này lại dũng mãnh như vậy!
Quách Gia kích lui mọi người, trong lòng lại vô cùng lo lắng. Lúc đối chiến loony còn có thể để ý động tĩnh phía sau, mượn sức mọi người giúp Đơn Phi, Tôn Thượng Hương một tay.
Ban nãy y chuyển hơn phân nửa toàn bộ công kích của mọi người thành xung lực, khi đụng vào lực Tôn Thượng Hương, khéo léo chuyển thành trợ lực, đẩy Tôn Thượng Hương và Đơn Phi lên hai bước.
Đó là sực của mọi người ở đây, nhưng chỉ đẩy được thêm hai bước thôi!
Còn bốn bước còn lại phải làm thế nào đây?
Lúc Quách Gia mượn lực đẩy Đơn Phi lên một bước thì y đã cảm thấy mỗi khi Đơn Phi tiến một bước, lực cản sẽ tăng lên hai lần, dù trước mắt Quách Gia y kích lui mọi người, lại cộng thêm Quách Gia y, cũng không thể giúp Đơn Phi tiến lên hơn hai bước được nữa.
Làm sao bây giờ?
Y không giúp Đơn Phi tiến lên được nữa là vì y còn phải ngăn cản đám người Hoàng Đường phản công, nếu y lại bị khóa hai tay, cục diện càng thêm thống khổ.
Hoàng Đường cũng nhìn ra sự khó xử của Quách Gia, lặng lẽ cười nói: - Quách Gia, huynh đệ ngươi sắp sụp đổ rồi đấy, chẳng lẽ ngươi không giúp hắn một tay sao?
Lư Hồng mặc dù bại, vẫn nhìn ra mấu chốt, hưng phấn nói: - Quách Gia, Đơn Phi không những không vào được, nhìn hắn có vẻ còn không có đường lui nữa.
Lúc đảo mắt, sắc mặt Quách Gia khẽ thay đổi, hắn không biết lời của Lư Hồng là thật hay giả, nhưng bây giờ Đơn Phi ngay cả lời còn không nói nổi một câu, thì biết Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đã đến mức tiến thoái lưỡng nan rồi.
Bỏ cuộc?
Lúc suy nghĩ, Quách Gia khẽ hít thở, y thầm nghĩ, việc bây giờ y làm được chỉ là mang Đơn Phi và Tôn Thượng Hương rời khỏi đây, nhưng tuyệt không thể nào giúp Đơn Phi, Tôn Thượng Hương tiến lên trước được.
Nếu không cả ba người sẽ chết ở đây!
Lúc cân nhắc cục diện, Quách Gia thầm thấy lạ, y không hiểu, vì sao thời khắc này mà Tào Quan không nói tiếng nào? Hay Tào Quan cũng bất lực với cục diện này?
Hoàng Đường như nhìn ra kế hoạch của Quách Gia, lặng lẽ hỏi: - Sao, ngươi còn muốn trốn à?
- Không sai. Lư Hồng vội nói: - Thất kiếm của y nhìn thì lợi hại, nhưng thực chất không còn khí lực, chỉ cần chúng ta đồng lòng tiến lên, y tuyệt đối sẽ chống đỡ không nổi.
Hoàng Đường bán tin bán nghi, y thấy khóe miệng Quách Gia còn vết máu chưa khô, biết Quách Gia bị thương rồi, nhưng thực lực của Quách Gia rốt cuộc là bao nhiêu, ông ta không phán đoán được.
Quách Gia khẽ mỉm cười: - Vậy các ngươi sao không thử xem?
Lời y vừa dứt, trong lòng đã có quyết định.
Lư Hồng còn chưa bước ra thì đã nhanh chân lùi về sau, sắc mặt sợ hãi.
Mọi người cũng lui.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của mọi người, Quách Gia hơi nghiêm nghị, không cần quay đầu y cũng biết phía sau đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất