Chương 544: Lý do hỗn loạn
.
Đám người Hoàng Đường bỏ chạy, nhưng chưa chết, những người này tuyệt đối sẽ không cam tâm bỏ qua, càng huống chi trong đó còn có Lư Hồng.
Lã Bố sống chết không rõ, đám người Lư Hồng, Hoàng Đường, Như Tiên không dám quay lại lần nữa. Bọn họ đã không thể làm gì Đơn Phi và Quách Gia, huống chi bên cạnh Đơn Phi còn có một Nữ Tu một chiêu có thể giết chết Lã Bố.
Nếu Nữ Tu đã rời đi, đám người Hoàng Đường lại không biết, bọn họ không dám quay trở lại, nhưng bọn họ còn có cách khiến mọi người táng thân tại đây.
Tào Quan nhìn thấy Đơn Phi khẩn trương, lại mỉm cười nói: -Bọn họ quen thuộc nơi này, có điều chúng ta cũng quen thuộc. Nếu lợi dụng địa thế, chúng ta không cần sợ bọn họ. Tình huống xấu nhất là…bọn họ đào xuyên vách núi ở đại trạch, dẫn bùn lầy vào làm ngập nơi này. Nếu là như thế, bọn họ có thể giết chết chúng ta.
Mí mắt Quách Gia co giật: -Bọn họ có thể làm được chuyện này, đặc biệt là Lư Hồng.
Hoàng Thừa Ngạn có thể còn lưu luyến nơi này, Hoàng Đường sẽ không tráng sĩ tự chặt cổ tay, lại đủ nhẫn tâm để người khác chặt cổ tay. Sau khi nơi này mất đi, Hoàng Đường sẽ không để nó lưu lại trong tay bất cứ ai.
Huống chi đối phương còn có kẻ điên Lư Hồng.
Lư Hồng sau khi mất mắt cụt tay thì tâm tính khó lòng thuyết phục, cho dù không có quyết định của Hoàng Đường, Lư Hồng cũng có thể sẽ tìm cách phản kích.
-Đi ra ngoài nói sau. Quách Gia quyết định nhanh chóng nói.
Tào Quan ngồi đó không hề động đậy nói: -Các ngươi không cần gấp, ta có cách.
Mọi người đều kinh ngạc.
Đơn Phi, Quách Gia liên tưởng đến chuyện Tào Quan từng đào đường nước ở nơi này, không hẹn mà cùng nghĩ hay là Tào Quan còn có hậu chiêu?
-Đơn Phi, ngươi không tin ta? Tào Quan mỉm cười nói.
Ta tin con bà ngươi!
Đơn Phi có thể nói là có rất nhiều cảm xúc với Tào Quan. Vận mệnh của hắn và Tào Quan liên quan chặt chẽ, lúc trước hắn bị bọn con nhà giàu bức bách, bất đắc dĩ muốn tìm ngọn núi dựa Tào Quan này chống lưng. Nếu biết những chuyện phát triển sau này, hắn e rằng thà là chọn mời tên Smart Quách Gia ngày ngày ăn miễn phí, cũng sẽ không lựa chọn Tào Quan.
Bây giờ vào thời điểm này, ngươi còn bảo ta tin ngươi?
-Quách Tế Tửu, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi cũng nên tin ta. Tào Quan nhìn sang Quách Gia nói.
Quách Gia hai tay sau chắp lưng đã có chút trắng bệch, có điều còn có thể cười nói: -Vào thời điểm này, chính là lúc huynh đệ đồng lòng.
-Ngươi oán ta lúc trước khi ngươi đối diện với sự bức bách của Lã Bố, Hoàng Đường, tại sao không lên tiếng chỉ điểm một chút? Tào Quan hỏi.
Quách Gia một lúc sau mới nói: -Ta biết nếu ngươi có cách, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi chúng ta rơi vào trong tình huống đó.
Tào Quan lẩm bẩm nói: -Ngươi muốn nói, ta cũng vô kế khả thi.
Quách Gia chính là có suy nghĩ này.
Y cũng giống Đơn Phi nhìn ra khi Tào Quan bị kéo về thì phẫn nộ và tuyệt vọng. Người có cách thì sẽ không có biểu hiện đó, Quách Gia không nói rõ, là cũng giống như Đơn Phi không muốn dễ dàng nói ra những lời gây tổn thương.
-Ta đích thực đã tận hết tinh lực.
Tào Quan bùi ngùi thở dài nói: -Do vậy ta nhất định phải tìm được các ngươi, hi vọng mượn sức của các ngươi giúp đỡ. Người ta có thể cầu…chỉ có các ngươi. Các ngươi sẽ giúp đỡ, không phải sao?
Quách Gia im lặng một lát, liếc mắt nhìn Đơn Phi bất mãn một cái, chậm rãi nói:
-Giúp đỡ thế nào? Nếu theo cách nghĩ của ta, rời khỏi nơi này trước chính là tính toán thông minh nhất.
Bọn họ thân ở tuyệt địa!
Quách Gia biết rõ sự nguy hiểm nếu không có hậu chiêu vào lúc này.
Bùn lầy tuôn vào, mặc cho bọn họ có bản lĩnh lớn hơn trời cũng khó tránh sẽ táng thân nơi này.
-Các ngươi yên tâm, đối phó với tính toán của Lư Hồng, ta còn có chút nắm chắc. Tào Quan lẩm bẩm nói: -Cho dù là tình huống xấu nhất, ta cũng có cách ứng đối.
Tâm tình Quách Gia hơi thả lỏng, khó hiểu hỏi: -Vậy ngươi lo lắng cái gì?
Tào Quan thấp giọng nói: -Ta… Ông ta im lặng hồi lâu, vẻ tuyệt vọng trên mặt càng đậm hơn, thậm chí không hề che giấu trước mặt Quách Gia, Đơn Phi.
Hít sâu một hơi, thần sắc Tào Quan dần trở nên kiên quyết, trầm giọng nói: -Chúng ta không cần phải đi, các ngươi tin ta là được rồi. Nếu phải bắt đầu quy hoạch lại lần nữa, thì phải bắt đầu nói từ truyền thừa của Nữ Tu.
Mí mắt Đơn Phi không tự chủ được giật giật, nhìn thấy ánh mắt an ủi của Quách Gia, Đơn Phi cũng tỉnh táo lại:
-Được, ngươi từ từ nói.
Tào Quan nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: -Ta cùng Thi Ngôn tới Nghiệp Thành, rất nhanh liền biết Thần Vũ đến từ Tây Vực, nàng được một đám người Tây Vực mang đến.
Thần miếu Lâu Lan?
Xi Vưu bại trận bỏ trốn ra tận Tây Vực, nghe Ngụy Bá Dương nói, bí địa Bạch Lang là nơi chôn xương của Xi Vưu, hẳn là ở Tây Vực.
Thần miếu Lâu Lan và bí địa Bạch Lang có quan hệ gì hay không?
Nữ Tu bảo hắn đi Thần miếu Lâu Lan gì đó, có liên quan gì đến chuyện của Thần Vũ hay không?
Ngực Đơn Phi đập kịch liệt, có điều cuối cùng vẫn nén lại xúc động truy hỏi. Hắn quát hỏi rồi rất nhanh phát hiện, Tào Quan không phải loại người sẽ nói chuyện khi Đơn Phi hắn bức hỏi. Nếu đã như thế, hắn chi bằng dứt khoát lắng nghe xong rồi đưa ra phán đoán của mình tiếp.
Tào Quan không ngừng nói tiếp: -Người biết cứ cách tam giáp thì đến Nghiệp Thành tiếp nhận sự truyền thừa của Nữ Tu không nhiều. Mấy người Tây Vực đó lại rõ rành rành mang theo Thần Vũ đến Nghiệp Thành, bọn họ lại không ngờ Thần Vũ lại rơi vào tay Thi Ngôn.
Quách Gia hơi nhướn mày, thầm nghĩ đám người này đã có quy hoạch rõ ràng, làm sao dễ dàng vứt bỏ Thần Vũ như thế?
-Sau khi ta phát hiện điểm đó, lập tức khuyên Thi Ngôn trả Thần Vũ lại. Tào Quan nhìn Đơn Phi, thương cảm nói: -Xem ra ngươi rất thích Thần Vũ?
-Phải! Đơn Phi ôm chặt Tôn Thượng Hương không buông.
Một là đây là nơi âm u ẩm ướt, hai là bởi vì hắn không muốn sau khi Tôn Thượng Hương tỉnh lại, cảm thấy mình nằm ở nơi âm u lạnh lẽo một cách cô đơn.
Tào Quan im lặng một lúc: -Vậy ta xin lỗi ngươi.
Ông ta thời niên thiếu đắc chí kiêu căng, cả đời càng ít khi nói lời xin lỗi, khi nói hai chữ “xin lỗi”, nước mắt gần như cũng sắp chảy ra.
Đơn Phi thấy thế trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: -Chuyện đến nước này, nói những thứ này có ích gì chứ?
-Ta nghĩ ngươi làm như vậy là có nguyên do. Quách Gia bên cạnh nói.
Tào Quan chậm rãi gật đầu: -Nguyên do thật ra rất đơn giản, Thi Ngôn không phải nhặt được Thần Vũ, mà là trộm lấy Thần Vũ trong tay những người đó!
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Quách Gia cũng kinh ngạc, thầm nghĩ nữ nhân mà Tào Quan ngươi yêu cũng không phải đầu óc bình thường đâu, nàng rảnh rỗi trộm Thần Vũ về làm gì?
Chẳng lẽ Thi Ngôn muốn có hài tử?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đoạn cẩu huyết này, nhìn chằm chằm Tào Quan không nói.
Tào Quan cũng không giải thích lý do, nhìn Đơn Phi nói: -Đơn Phi, nếu ngươi là ta, e rằng cũng sẽ khuyên Thi Ngôn trả Thần Vũ về?
Đơn Phi không nói.
Giờ phút này hắn thật sự không biết nếu mình là Tào Quan, thì có làm giống như Tào Quan không.
Tào Quan khẽ thở dài một hơi: -Khi đó ta đã tra ra quá nhiều chuyện của Tam hương, càng biết được chân tướng về đại chiến giữa Hoàng Đế, Xi Vưu từ trong rất nhiều truyền thuyết viễn cổ như “Sơn Hải kinh”. Sau khi dùng Vô Gian Hương, ta biết hóa ra thế giới mà chúng ta ở lạc hậu hơn thời đại của nhóm người Hoàng Đế biết bao nhiêu, nhưng chúng ta vẫn tự xưng là cường thịnh, thật ra đối với những người như Hoàng Đế mà nói, chúng ta càng giống như kiến.
Hai hàng mày của Quách Gia khẽ nhướn lên, mỉm cười nói: -Cho dù là thật, chúng ta cũng không cần quá chán nản, ít nhất chúng ta là con kiến biết chân tướng.
Y nói rất thoải mái, Đơn Phi lại không thoải mái nổi, liếc thấy Thạch Lai lặng lẽ đi ra ngoài, hắn vờ như không thấy: -Sau đó thì sao?
Tào Quan quay lại vấn đề chính: -Ta đến mười mấy năm trước, rất nhanh đã tỉnh ngộ về tất cả hành động của Quỷ Phong. Quỷ Phong dùng Dị Hình Hương, lúc trước càng cố ý để lộ tung tích ở thành Hứa Đô, trước đó càng đối đầu với Tào thị, chẳng qua là muốn mượn chúng ta để dẫn dắt càng nhiều người đi đào xới bí mật của Tam hương.
Quách Gia mày nhăn lại, nói tiếp: -Đây là kế sách rút dây động rừng?
-Đúng vậy, chính là rút dây động rừng.
Tào Quan lẩm bẩm: -Bằng không với sức một mình Quỷ Phong y, bất kể thế nào cũng khó tái diễn lại chuyện cũ.
Tim Đơn Phi lại đập mạnh, lẩm bẩm nói: -Tái diễn chuyện cũ? Chuyện của Hoàng Đế, Xi Vưu?
Tào Quan gật đầu, thấp giọng nói: -Hẳn là thế, ta biết y muốn tái diễn chuyện cũ, hủy diệt thế giới này triệt để!
Khi ở Minh Sổ, Đơn Phi sớm đã nghe Hoàng Đường trách Dạ Tinh Trầm muốn diệt thế, hắn khi đó đích thực lại không lo lắng quá mức.
Dạ Tinh Trầm trọng quyền!
Một người còn có thứ coi trọng, nếu không phải đến tuyệt lộ, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện diệt thế.
Nhưng nghe Tào Quan nói, Đơn Phi lại có cảm giác rất kinh hồn.
Qua lại với Quỷ Phong đã lâu, hắn thủy chung không nhìn ra Quỷ Phong có ham muốn gì. Với năng lực của Quỷ Phong, muốn có được quyền thế địa vị thì quá sức dễ dàng, thế nhưng Quỷ Phong thủy chung vẫn độc lai độc vãng…Loại người này quyết ý vì một mục tiêu nào đó, thông thường sẽ biến thành loại nhân cách cố chấp.
Thường gọi là bệnh tâm thần.
Quách Gia lại nghiêm nghị: -Quỷ Phong biết với sức một mình y rất khó thực hiện được điểm này, nhưng Tào Quan ngươi tham gia vào thì sẽ dẫn đến càng nhiều người tham gia vào. Y đang đợi thừa dịp tìm được tất cả bí mật liên quan đến Tam hương, tiếp đó tiến hành kế hoạch của y.
-Đúng vậy, y tính toán rất tốt, y biết ta nhất định sẽ truy đuổi… Tào Quan lẩm bẩm nói.
Đơn Phi lại không biết nói gì mới tốt: -Vậy ngươi biết rõ điểm đó, nên thật sự truy xét theo như y muốn?
-Ta có thể không truy xét sao? Tào Quan hỏi ngược lại.
Đơn Phi trầm mặc.
Tào Quan khổ sở nói: -Mục đích của Quỷ Phong vốn chính là khiến tất cả những người liên quan tham gia vào! Ta không truy, thì vẫn có người khác truy, nhưng nếu ta không truy…
-Chúng ta sẽ thiếu người trợ giúp. Quách Gia thở dài nói.
Đơn Phi thực sự có cảm giác hoang đường.
Tào Quan vì cứu vớt thế nhân, ngăn chặn kế hoạch của Quỷ Phong nên mới không ngừng phản kích, thế nhưng phản kích của ông ta lại khiến tất cả càng trở nên xoay chuyển khó lường, khó lòng đoán trước.
Bây giờ đừng nói Tào Quan không thể nào buông tay, Đơn Phi hắn, Quách Gia không phải cũng thế sao?
-Đa tạ.
Tào Quan lẩm bẩm nói: -Đa tạ ngươi không coi ta là một địch thủ. Ngừng một lát, Tào Quan nói: -Về sau ta lại nghĩ cách tra xét tung tích những người đó, xác định Thần Vũ đến từ Lâu Lan của Tây Vực!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, liếc nhìn Tôn Thượng Hương trong lòng, càng thêm hoang mang.
Hắn vốn nghĩ rằng Thần Vũ ở Tây Vực, không ngờ biểu hiện của Tôn Thượng Hương càng giống Thần Vũ. Hắn bắt đầu nhận định Thần Vũ chính là Tôn Thượng Hương, nào ngờ Tào Quan lại nói Thần Vũ đến từ Tây Vực.
Ông trời à, ông đang chơi ta sao?
Tào Quan một lúc sau mới nói: -Ta bảo Thi Ngôn trả Thần Vũ lại. Chiếu theo kết quả bình thường, Thần Vũ sẽ nhận được sự truyền thừa của Nữ Tu, sau đó được những người đó mang về Lâu Lan. Ngươi đến Lâu Lan thì nhất định có thể tìm được Thần Vũ.
Đơn Phi không có lệ nóng doanh tròng, ngược lại ngưng thanh hỏi: -Kết quả không bình thường thì sao?
Trước mắt chính là tình huống không bình thường!
Thần sắc Tào Quan lạnh lùng, hồi lâu mới nói: -Kết quả không bình thường chính là tuy Thi Ngôn trả Thần Vũ lại cho những người Tây Vực kia, nhưng khi Thần Vũ tiếp nhận sự truyền thừa của Nữ Tu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngừng một lát, không đợi Đơn Phi bóp cổ họng ông ta, Tào Quan đã nói: -Quỷ Phong tạo ta chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc trước những người có mặt lại không phải là chúng ta, lại còn có cao thủ tồn tại.
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Tào Quan chậm rãi nói: -Có người hiển nhiên là biết rất nhiều nội tình, mang Thần Vũ đi, sau đó lại không ai biết nơi ở của Thần Vũ! Thấy Đơn Phi giống như hồn bay phách lạc, Tào Quan xoay sang nhìn Tôn Thượng Hương trong lòng hắn nói:
-Nhưng đến bây giờ, ta đã biết chỗ ở của Thần Vũ!