Thâu Hương

Chương 543: Bí mật truyền thừa

Chương 543: Bí mật truyền thừa


.
Đơn Phi vẫn luôn muốn gặp Tào Quan, Tào Quan sửa đông sửa tây, thực sự là gây ra quá nhiều phiền phức cho hắn.
Hắn lại không mang theo Tào Quan được.
Vận dụng Vô Gian có thể đi có thể về đã là độc quyền chỉ Đơn gia mới có, ai lại có thể mang một người từ nhiều năm trước đến chứ.
Nữ Tu có thể!
Khi Đơn Phi nghĩ đến điểm này, trong lòng chấn động mang theo cả sự kích động, lại ý thức được Nữ Tu có thể làm được điều này là quá mức bình thường.
Hiện giờ chỉ có Đơn gia, hoặc là nói chỉ có Đơn Phi có thể sử dụng Vô Gian Hương xuyên qua thời không.
Nhưng nghe Cát phu nhân nói, Tự Minh Cầm là công cụ liên hệ giữa Nữ Tu và Đơn Bằng. Thông Linh Kính nếu đã có thể khiến Đơn Phi xoay chuyển được, thì với kiến thức và sự thần thông của Nữ Tu, sau khi sử dụng Tự Minh Cầm kéo một người từ thời không lúc trước về tuyệt đối rất có thể.
Tào Quan đến đây?
Đơn Phi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy có chút kích động, hắn thực sự có quá nhiều câu muốn hỏi Tào Quan.
Tào Quan vốn là người hỉ nộ khó lộ, nhưng khi bị Tôn Thượng Hương xách trong tay, trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ kinh hãi và phẫn nộ.
-Ngươi đang làm gì? Khi ông ta bị Tôn Thượng Hương xách trong tay, ra sức giãy dụa đầu, giãy một lát, Tào Quan lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng, trong tiếng hét giận dữ, ông ta đột nhiên húc đầu về phía Tôn Thượng Hương.
Cổ tay Tôn Thượng Hương trở ngược, sớm quăng Tào Quan sang một bên, thấp giọng nói: -Ngươi phải nói cho Đơn Phi tất cả mọi chuyện liên quan đến Nghiệp Thành!
-Nếu ta không nói thì sao? Tào Quan cả giận nói.
Đơn Phi cảm thấy kinh ngạc, Tào Quan kinh hãi cũng có thể hiểu được, nhưng ông ta giận dữ như vậy là vì sao?
Tôn Thượng Hương không để ý tới sự phẫn nộ của Tào Quan, nhìn chằm chằm Tào Quan nói: -Vậy ngươi nhất định sẽ hối hận. Ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ hối hận!
Những lời này nếu là người khác nói ra, Tào Quan sẽ coi như là đánh rắm, ông ta thân làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, đi khắp thiên hạ, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy chứ?
Ai sẽ hù được ông ta?
Cho dù là Tào Tháo đều khách khí trao đổi với ông ta.
Nhưng thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, đôi mắt thâm thúy thấu hiểu khiến ông ta gần như sởn tóc gáy, hầu kết khẽ động, Tào Quan khàn giọng nói: -Tất cả chuyện liên quan đến Nghiệp Thành gì chứ?
-Ngươi biết ý của ta, lẽ nào không phải sao?
Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại một câu, đột nhiên nhìn Đơn Phi nói: -Người cầm kích đó là ai?
-Y tên Lã Bố. Đơn Phi tiếp lời.
Lã Bố danh chấn thiên hạ, người trong thiên hạ ít ai không biết. Có điều Nữ Tu là nhân vật của hai ngàn năm trước, có thể thích ứng với tình huống trước mắt đã khiến Đơn Phi cảm thấy khó lòng tưởng tượng, Nữ Tu không biết Lã Bố thực sự rất bình thường.
-Sau khi ngươi ra khỏi nơi này phải đi Thần miếu Lâu Lan. Tôn Thượng Hương nhíu mi nói.
-Thần miếu Lâu Lan?
Đó là nơi nào? Ta đi đến đó làm cái gì? Ngươi thật sự coi ta là Đơn Bằng Tướng Quân thiếp thân hộ vệ của ngươi sao?
Đơn Phi hoang mang khó hiểu, lại không ngờ Nữ Tu lại coi hắn như kẻ ngốc, hỏi ngược lại: -Thần miếu Lâu Lan của nước Lâu Lan Tây Vực sao?
Hắn hoàn toàn phán đoán dựa theo mặt chữ.
Tôn Thượng Hương gật đầu nói: -Đúng vậy, ngươi nhất định phải đến đó tìm hậu nhân Vu thị, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện của Lã Bố, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết càng nhiều chuyện hơn, sau đó ngươi mới biết làm sao mà làm. Trong lúc gấp gáp, ta không thể giải thích quá nhiều, ta vốn dĩ không muốn động thủ, động thủ sẽ tốn thời gian của ta ở đây.
Vu thị? Hậu nhân của Vu Hàm? Vu Linh Nhi ở Kinh Sở, một số người khác ở Lâu Lan? Bọn họ rốt cuộc muốn nói cho ta biết chuyện gì?
Nữ Tu có thể một chiêu đánh chết Lã Bố, có lẽ là đánh chết.
Đơn Phi không chắc chắn về chuyện này lắm, thầm nghĩ sau khi Lã Bố bị chém đầu còn có thể sống lại, bây giờ bị đâm thủng nội tạng nói không chừng có thể sống lại thêm một lần.
Lúc trước Nghiêm Bạch Hổ không phải bị đâm một lỗ trước ngực còn có thể sống rất tốt hay sao?
Có điều Nữ Tu có thể một chiêu đánh chết Lã Bố, tại sao lại cảnh giác đối với chuyện của Lã Bố như thế?
Tôn Thượng Hương hình như nhìn ra sự hoang mang của Đơn Phi, lập tức nói: -Bởi vì ngươi nhất định phải tìm ra nhân vật đứng sau khiến người cầm kích đó sống lại, sau đó giết chết người đó, bằng không chuyện thảm khốc năm đó sẽ lại tái diễn.
Cái gì?
Đơn Phi vô cùng hoang mang, cuối cùng hỏi: -Nàng là Nữ Tu?
Gặp được chuyện quỷ dị như thế, Quách Gia còn có thể nhịn không hỏi yên lặng theo dõi diễn biến, khi nghe thấy Đơn Phi hỏi như thế, trong hai mắt của Quách Gia cũng bất giác lóe lên tinh quang.
Tôn Thượng Hương than nhẹ một tiếng: -Chuyện này cực kỳ phức tạp, về sau ngươi tự nhiên sẽ biết, nhớ lấy những lời ta nói, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nhìn Đơn Phi, Tôn Thượng Hương muốn nói lại thôi, khẽ than một tiếng nói: -Đơn Tướng Quân, hóa ra ta và ngươi lại chỉ vội vã gặp mặt.
Nàng nhìn Đơn Phi, thần sắc sắc bén vốn ngạo thế thiên hạ đã biến mất, thay vào đó là vẻ thương cảm nhàn nhạt.
Có điều thương cảm chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng khẽ lắc lư, mềm oặt ngã xuống.
Đơn Phi đối diện rất có thể là ngàn vạn nỗi lòng nữ nhân khó tránh khỏi của Nữ Tu, hắn thật sự có quá nhiều hoang mang, vốn muốn hỏi thêm cái gì đó, nào ngờ nàng lại đột nhiên ngã xuống.
Ôm lấy Tôn Thượng Hương chậm rãi ngã xuống, Đơn Phi lo lắng nói: -Nàng…nàng làm sao vậy?
Tôn Thượng Hương nhắm mắt không nói, dáng vẻ hoàn toàn mất đi tri giác.
Đơn Phi giơ tay dò xét hơi thở của nàng, cảm thấy hơi thở của nàng tuy yếu, chung quy cũng không có nguy hiểm tính mạng gì, trong lòng hơi thả lỏng, vẫn nhịn không nổi gọi mấy tiếng.
-Nàng đi rồi. Tào Quan đột nhiên nói.
Đơn Phi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Tào Quan, cau mày nói: -Cái gì nàng đi rồi?
-Ngươi không cần lo lắng, nàng sẽ không có chuyện gì đâu, nàng sẽ tỉnh lại thôi. Tào Quan dù sao cũng là nhân vật có kinh nghiệm phong sương, phẫn nộ qua đi lại khôi phục thần sắc tỉnh táo.
Ông ta nói cực kỳ kỳ lạ, có điều Đơn Phi lại không truy hỏi nữa. Trầm ngâm một lát, Đơn Phi nói: -Vừa rồi là Nữ Tu nhập lên người Tôn Thượng Hương, bây giờ Nữ Tu đi rồi, Tôn Thượng Hương sẽ tỉnh dậy?
Hắn sẽ không nói câu này ra trước mặt công chúng, nhưng đối diện với Tào Quan và Quách Gia cái khác thì đương nhiên không cần nói, hắn biết hai người nhất định có thể hiểu được.
Quách Gia chậm rãi gật đầu, không ngờ lại tán đồng lời của Đơn Phi.
Tào Quan chậm rãi ngồi xuống, dựa vào vách núi nói: -Bằng không thì sao, còn có cách giải thích khác sao?
-Nữ Tu tại sao lại sống lại trên người Tôn Thượng Hương? Đơn Phi truy vấn, thấy Tào Quan không nói, hắn ôm lấy Tôn Thượng Hương tiến lên một bước truy vấn nói: -Là có liên quan đến chuyện Nghiệp Thành năm đó, có phải không?
Hắn cố sức khống chế tâm tình của chính mình.
Khi sắp tiết lộ bí mật của Thần Vũ, hắn bất luận thế nào đều phải duy trì sự tỉnh táo, lúc này mới có thể hỏi ra chuyện của Thần Vũ.
Tào Quan không đáp lại câu hỏi của Đơn Phi, lẩm bẩm nói: -Nàng nhận ra ta, nàng lại nhận ra ta. Đây thật sự là một chuyện rất thần kỳ, nàng sau khi tỉnh lại ở Nghiệp Thành thì nhìn thấy ta sao?
Ngươi đang kéo đến chuyện khốn kiếp gì!
Đơn Phi gần như há miệng chửi ầm lên, khi hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng lên, Quách Gia đột nhiên nói: -Đơn huynh đệ, Tào Quan nếu đã đồng ý với Nữ Tu thì nhất định sẽ nói cho ngươi biết chuyện ở Nghiệp Thành, bây giờ ông ta đến rồi, chúng ta cũng không cần gấp gáp.
Biết Quách Gia đang nhắc nhở, Đơn Phi cũng cảm thấy Tào Quan không chết được, cũng không biến mất được, cuối cùng nói: -Tam gia, đã lâu không gặp, ông vẫn.
Hai chữ “tốt chứ” lăn lộn trong cổ họng, Đơn Phi cuối cùng cũng không hỏi tiếp.
Tình huống của Tào Quan lúc này thực sự không được tốt lắm. Vừa nãy ông ta phẫn nộ tuyệt vọng như thế, thậm chí còn bất đắc dĩ hơn khi ở tuyệt cảnh quan tài người khổng lồ, rốt cuộc lại xảy ra biến cố ngoài ý muốn nào vậy?
Đơn Phi ngẫm nghĩ mà nhức đầu, rất muốn hỏi chuyện Thi Ngôn một chút, nhưng lại càng muốn biết tung tích của Thần Vũ.
Quách Gia thấy bầu không khí căng thẳng, thản nhiên nói: -Tào Quan, ông nói Nữ Tu nhận ra ông mới bảo ông đề cập chuyện Nghiệp Thành với Đơn Phi?
Tào Quan trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: -Không sai, nàng nhận ra ta, nàng biết ta sẽ giải thích tất cả với Đơn Phi.
Nữ Tu sao lại nhận ra ngươi?
Ngươi rất nổi tiếng sao?
Nữ Tu vào hai ngàn năm trước đã biết đến sự tồn tại của Tào Quan ông?
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu, Quách Gia hiển nhiên cũng giống thế, Tào Quan thong thả giải thích: -Lúc trước ta và Thi Ngôn. Khi ông ta đề cập đến hai chữ “Thi Ngôn” thì siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy không ngớt, cuối cùng vẫn nói tiếp: -Lúc trước ta và Thi Ngôn đến Nghiệp Thành, ta bảo Thi Ngôn đừng mang theo Thần Vũ nữa.
-Vì sao? Đơn phi quát. Đây là một nghi vấn quấy nhiễu hắn đã lâu, cũng là ngọn nguồn sự chia xa giữa hắn và Thần Vũ.
-Bởi vì Thần Vũ vốn là người phải tiếp nhận sự truyền thừa của Nữ Tu. Tào Quan thấp giọng nói.
-Truyền thừa Nữ Tu? Có ý gì? Đơn Phi lòng nóng như lửa đốt, thấy Tào Quan vẫn không nhanh không chậm nói, hận không thể bóp lấy Tào Quan vắt ra hết tất cả mọi chuyện ông ta biết được.
Tào Quan ngẩng đầu liếc nhìn Đơn Phi, một lúc lâu sau mới nói: -Nữ Tu không chết, không phải sao?
Đơn Phi ngẩn ra, sau đó nói: -Sau đó thì sao?
Nữ Tu không chết?
Mấy chữ này chuyển động trong đầu Đơn Phi, khiến hắn nhất thời nghĩ đến cái gì đó.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy quan tài Nữ Tu, đích thực cảm thấy Nữ Tu đang ngủ say, sau đó đủ mọi dấu hiệu đều cho thấy, Nữ Tu càng giống như là ngủ say tự mình phong bế vậy.
Tào Quan cuối cùng nói: -Nàng năm đó tuy chém giết hết thảy yêu ma quỷ quái khắp thiên hạ, cũng thanh trừ tất cả những người sở hữu Dị Hình Hương, có điều nàng không trừ hết được Dị Hình Hương. Năm đó đại chiến giữa Hoàng Đế, Xi Vưu, Xi Vưu không từ thủ đoạn phản kích, làm cho số Dị Hình Hương phân tán trong nhân gian rất khó thống kê.
Tam hương rốt cuộc có bao nhiêu?
Thứ Dị Hình Hương này là Xi Vưu sản xuất ra?
Đơn Phi nghe thế mà líu lưỡi, nghe thấy Tào Quan tiếp tục nói: -Do vậy Nữ Tu biết, sớm muộn sẽ có một ngày Dị Hình Hương dẽ khơi dậy đại loạn của thế gian. Lúc này nàng mới bảo hai nhà Đơn Bằng, Vu Hàm đời đời tiếp tục việc tiêu diệt người sử dụng Dị Hình Hương, bản thân mình cũng nén đau thương rời khỏi Đơn Bằng.
Khi Tào Quan nói tới đây thì liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái.
Trong lòng Đơn Phi lóe lên vẻ khác thường, cảm thấy ánh mắt Tào Quan hơi cổ quái.
Tào Quan lần này lại nhanh chóng nói tiếp: -Nữ Tu rời khỏi Đơn Bằng là để giữ lại sự thần thông. Nàng vận dụng sự thần thông tự mình phong bế ở Nghiệp Thành, vẫn luôn trợ giúp hậu nhân hai nhà Đơn, Vu. Cứ cách mỗi tam giáp tử* sẽ lại tỉnh dậy ở Nghiệp Thành một lần. *một giáp là 60 năm, tam giáp là 180 năm Đơn Phi hơi sởn tóc gáy.
Thần sắc Quách Gia cũng căng thẳng nói: -Ngươi nói nàng sẽ đi ra khỏi mặt đất?
Tào Quan lắc đầu: -Không phải loại đi ra đó, mà là sau khi tỉnh lại ở dưới đất sẽ dùng một số năng lực chuyển sang người người khác.
Quách Gia nhíu mày, hiển nhiên có chút khó hiểu loại chuyện này.
Đơn Phi truy vấn: -Nữ Tu chuyển năng lực lên người Thần Vũ? Thần Vũ biến thành Tôn Thượng Hương?
Tào Quan trầm mặc thật lâu: -Ta không xác định.
Đơn Phi giận dữ tiến lên, lại bị Quách Gia đưa tay ngăn lại. Quách Gia lúc này đã khôi phục lại vẻ thản nhiên dĩ vãng: -Đơn huynh đệ, ta cảm thấy Tào Quan cũng không phải là cái gì cũng biết, để ông ấy từ từ nói, chúng ta cũng có thể cho ra kết luận.
Khóe miệng Tào Quan lộ ra nụ cười kỳ lạ: -Không sai, từ từ nói là được.
-Không thể từ từ nói. Thạch Lai bên cạnh đi qua, thanh âm run rẩy nói: -Tam gia, bọn Lư Hồng còn chưa chết, bọn họ sẽ không dừng tay như vậy.
Khi mọi người giao phong, Thạch Lai biết bản thân không liên quan gì, tìm một chỗ tránh đi, lúc này mới đi ra nhắc nhở điểm mấu chốt.
Đơn Phi, Quách Gia đều bị chuyện trước mắt hấp dẫn, nghe thấy thì trong lòng nghiêm nghị. Sắc mặt Quách Gia thay đổi, Đơn Phi thất thanh nói: -Đúng vậy, nếu bọn họ.
Trong lòng hắn run rẩy, chớp mắt nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất