Chương 545: Bí mật Tôn gia
.
Khi Đơn Phi nghe thấy lời Tào Quan vốn dĩ trái tim đã nguội lạnh.
Hắn có quá nhiều kỳ vọng, cũng đã trải qua quá nhiều thất vọng, vốn cho rằng sau khi gặp được Tào Quan thì có thể bóc trần chân tướng. Kết quả làm cả nửa ngày, Tào Quan cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nghe thấy lời nói cuối cùng của Tào Quan, Đơn Phi lại thuận theo ánh mắt ông ta nhìn sang, nghi hoặc nói: -Ông nói… Hắn thực sự không dám có quá nhiều mong chờ.
Cảm giác mỗi khi bắt hụt vô cùng đau đớn, hắn dù là ý chí kiên cường cũng có chút tổn thương không gượng dậy nổi.
-Tôn Thượng Hương rất có thể chính là Thần Vũ! Tào Quan ngưng thanh nói.
Thân hình Đơn Phi lắc lư, ôm sát Tôn Thượng Hương, vẫn có thể duy trì tỉnh táo nói: -Vì sao nói vậy? Hắn phải xác nhận chứng cứ, đồng thời đề phòng Tào Quan đưa ra phán đoán sai lầm.
Tào Quan như cố ý, như vô tình luôn có những chuyện ngoài ý muốn!
-Khi ta đang chuẩn bị gặp ngươi, vốn cũng không xác định điểm này. Tào Quan trầm giọng nói: -Nhưng sau khi ta nhìn thấy các ngươi, gần như có thể nói Tôn Thượng Hương có chín phần là Thần Vũ!
Ta muốn chính là chứng cớ, không phải một câu tùy tiện của ngươi!
Trong lòng Đơn Phi gầm lên.
Quách Gia hơn phân nửa nhìn ra tiếng thét giận trong lòng Đơn Phi, ở bên cạnh nói: -Vì sao nói thế, bởi vì Nữ Tu có thể sống lại trong cơ thể Tôn Thượng Hương?
-Đúng vậy, đây là điểm quan trọng nhất.
Tào Quan khẳng định nói: -Trong truyền thuyết, người có được truyền thừa của Nữ Tu thì cũng có được trí nhớ và sự thần thông của Nữ Tu. Có điều rốt cuộc có thể vận dụng được mấy phần bản lĩnh của Nữ Tu, thì còn phải xem ngộ tính của người có được truyền thừa. Tôn Thượng Hương rất có ngộ tính, điểm này không cần nghi ngờ, Nữ Tu càng có thể thức tỉnh trên người Tôn Thượng Hương, vận dụng Tự Minh Cầm giết chết Lã Bố, tất cả đều chứng minh Tôn Thượng Hương lúc trước đã nhận được sự truyền thừa chân chính của Nữ Tu ở Nghiệp Thành, bằng không căn bản không thể giải thích những chuyện này.
Trong lòng Đơn Phi mừng rỡ: -Vậy còn vấn đề gì nữa?
-Thần Vũ và Tôn Thượng Hương cũng không giống nhau. Quách Gia ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, y thật sự không muốn đả kích Đơn Phi, nhưng lại sợ Đơn Phi sau khi hiểu lầm sẽ khơi dậy nỗi đau càng lớn hơn.
-Điểm ấy lại không là vấn đề. Tào Quan lắc đầu nói.
-Vì sao? Đơn Phi, Quách Gia cùng lên tiếng hỏi.
Tào Quan giải thích nói: -Các ngươi chưa từng nghe mặt tùy tâm sinh sao?
Quách Gia dù rất trấn tĩnh, nghe vậy cũng thất thanh nói: -Mặt tùy tâm sinh? Y nháy mắt hiểu ra gì đó.
Đơn Phi tỉnh ngộ nói:
-Ngươi nói Thần Vũ có được sự truyền thừa của Nữ Tu, cũng bắt đầu bị Nữ Tu ảnh hưởng, sau đó khi nàng trưởng thành, sẽ dần dần biến thành dáng vẻ như Nữ Tu?
Hắn cũng không xa lạ gì điểm đó. Ở thời đại kia của hắn, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất lưu hành, rất nhiều người đều thề với trời nói mình là màu xanh thiên nhiên không bị ô nhiễm, nhưng đứa bé sau khi ra đời có ô nhiễm hay không rất nhanh sẽ nhìn ra được.
Bởi vì gien không thay đổi!
Kỹ thuật gien ở thời đại của hắn đã phát triển, Dị Hình Hương rất thần kỳ, nhưng cũng giống như kết quả nghiên cứu cuối cùng của gien thôi!
Nữ Tu nếu có thể ảnh hưởng đến người truyền thừa, nói không chừng sẽ thay đổi gien của người truyền thừa!
Hắn nghĩ đến Thần Vũ sẽ quên hắn, lại chưa từng ngờ rằng Thần Vũ vì ảnh hưởng của Vô Gian, thêm vào ảnh hưởng của Nữ Tu, dung mạo sẽ thay đổi, vừa nghe thấy bốn chữ “mặt tùy tâm sinh” của Tào Quan, hắn liên tưởng càng nhiều hơn.
Cảm thấy chấn động, Đơn Phi khi đó còn nghĩ đến chuyện kỳ lạ hơn, Bạch Liên Hoa!
Bạch Liên Hoa cũng trở nên khiến hắn xa lạ, thậm chí sau khi hắn gặp lại, gần như không nhận ra.
Chẳng lẽ nói Bạch Liên Hoa cũng…
Trong lòng hắn lấy làm lạ, luôn có chút không ổn trong lòng, có điều hắn tạm thời ngăn sự hoang mang lại, thấy Tào Quan gật đầu nói: -Ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy, nên mới khi vừa gặp mặt Tôn Thượng Hương thì đã nhận định nàng có được sự truyền thừa của Nữ Tu, cũng có thể là Thần Vũ. Khi đó ta đích thực vô kế khả thi, nhưng nghĩ đến nếu Tôn Thượng Hương thật sự có được sự truyền thừa của Nữ Tu, phá giải khốn cục nơi này tuyệt đối không khó.
Khẽ thở dài một hơi, Tào Quan nói: -Nàng cũng đích thực dễ dàng khống chế được Tự Minh Cầm, hơn nữa còn có ký ức của Nữ Tu, có đúng không?
Tôn Thượng Hương khi còn bé từng đã đến Nghiệp Thành?
Thần Vũ cũng ở Nghiệp Thành.
Các nàng đều có liên quan đến sự truyền thừa của Nữ Tu!
Sau khi Thần Vũ được Thi Ngôn trả lại cho người Tây Vực, người Tây Vực vốn hi vọng Thần Vũ có được sự truyền thừa của Nữ Tu rồi quay về Lâu Lan. Kết quả bị Quỷ Phong quấy rối, Thần Vũ tung tích không rõ, cuối cùng trở thành Giang Đông Tôn Thượng Hương?
Khi trong lòng Đơn Phi nghĩ thế, lại ôm sát Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ bất luận thay đổi thế nào, lần này ta tuyệt đối sẽ không để Thần Vũ rời khỏi ta nữa.
-Nói như vậy... Thần Vũ thực đúng là Tôn Thượng Hương?
Khi hắn hỏi câu đó lại không lưu ý đến, tuy Tôn Thượng Hương khép chặt hai mắt, nhưng lông mày và lông mi run rẩy, có giọt lệ từ khóe mắt nàng thấm ra, vô thanh vô tức chảy xuống.
Tào Quan vẫn không trả lời, chần chừ nói: -Ta không biết tung tích của Thần Vũ, nhưng biết nàng tuyệt đối là mấu chốt đối kháng Quỷ Phong. Do vậy…ta thuận tiện bắt đầu tìm kiếm tung tích Thần Vũ.
Thuận tiện?
Ngươi khi đó còn đang bận cái gì? Trong lòng Đơn Phi khó hiểu.
Tào Quan tiếp tục nói: -Kết quả là…ta thật sự tìm được manh mối quan trọng.
Đừng nói là Đơn Phi, cho dù là Quách Gia cũng tinh thần phấn chấn, đồng thanh nói: -Đầu mối gì?
-Ta phát hiện người lúc trước đến Nghiệp Thành muôn hình vạn trạng, có một người tên Tôn Chung rất đặc biệt.
Đơn Phi căn bản không biết Tôn Chung là ai, Quách Gia lại khẽ cau mày, sau đó nói: -Ta nhớ phụ thân của Tôn Kiên tên Tôn Chung? Ngươi nói là phụ thân của Tôn Kiên?
Trong lòng kinh hoàng, Đơn Phi cảm thấy càng tiếp cận chân tướng gần hơn, bật thốt lên:
-Thật sao?
Tào Quan gật đầu nói: -Không sai!
Lão tử của Tôn Kiên là Tôn Chung? Tôn Kiên khi đó còn chưa chết, Tôn Chung cũng chưa chết? Tôn Kiên biết chuyện Dị Hình Hương, nhi tử ông ta Tôn Sách càng dùng Dị Hình Hương nhanh chóng xưng bá Giang Đông!
Tôn gia và Tam hương co liên hệ sâu xa.
Tôn Chung lại từng xuất hiện ở Nghiệp Thành…
-Ngươi cảm thấy Tôn Chung ôm Thần Vũ đi, sau đó đổi tên Tôn Thượng Hương giữ lại Tôn gia? Tâm tư Đơn Phi bay lộn, sau khi liên kết tất cả manh mối lại với nhau, bằng trực giác lập tức nói ra đáp án này.
Quách Gia không thể không nói Đơn Phi rất có trí tưởng tượng.
-Võ công cao nhất Tôn gia là hai người Tôn Sách, Tôn Thượng Hương. Quách Gia hỗ trợ phân tích nói: -Nghe nói Tôn Sách là được Dị Hình Hương trợ lực, Tôn Thượng Hương tuy có phong phạm của huynh trưởng, nhưng nếu luận võ công quyết đoán lại thua xa Tôn Sách. Võ công của Tôn Thượng Hương đến rất kỳ lạ…không ai biết nàng làm sao luyện được võ công cao minh như thế.
-Không sai.
Tào Quan chậm rãi gật đầu nói: -Những chuyện này đều là chuyện vô cùng kỳ lạ, khi ta đang điều tra Tôn Chung lại phát hiện một chuyện rất thú vị.
Quách Gia không cảm thấy thú vị chút nào, y nhìn ra bên ngoài, trong lòng thắt lại.
Tinh thần của Đơn Phi lại bị Tào Quan hấp dẫn, Quách Gia y lại thủy chung không quên còn có nguy cơ tồn tại.
Chuyện Thạch Lai rời khỏi, Quách Gia biết, y biết Đơn Phi cũng biết, nhưng hai người đều không nói thêm gì cả. Thời điểm sống chết, bọn họ chỉ sẽ đưa ra lựa chọn vì mình, lại không bắt buộc người khác chịu chết theo.
Cường quyền thúc ép, anh hùng tự gánh!
Có điều Thạch Lai…hẳn không phải chạy trốn.
Thạch Lai có lẽ đi xem coi còn có cách nào bỏ chạy? Trong lòng Quách Gia suy đoán.
Tào Quan cũng không giống như người chịu chết. Bây giờ ông ta vẫn tự tin như thế, vậy ông ta hẳn là có cách. Cách của ông ta cho dù là Thạch Lai cũng không biết, Thạch Lai không biết nhưng vẫn quan tâm sự an nguy của mọi người, nên mới vội vàng tìm đường ra.
Quách Gia không xác định suy nghĩ của mình lắm, bởi vì y căn bản không đoán ra suy nghĩ của Tào Quan là gì.
-Chuyện thú vị gì? Đơn Phi dò hỏi, chỉ cần liên quan đến Thần Vũ, Tôn Thượng Hương, hắn đều cảm thấy thú vị.
-Tôn Chung cho tới bây giờ đều là thanh danh không lộ.
Tào Quan cau mày nói: -Nhưng ta tình cờ gặp một đồng hương của ông ta, lại từ trong miệng người đồng hương đó biết được, Tôn Chung trồng dưa mà sống, từng nói mình từng nhìn thấy Ti Mệnh Lang gì đó.
Đơn Phi vừa nghe ba chữ “Ti Mệnh Lang”, rất nhanh liền liên tưởng đến thầy tướng số.
Tên như ý nghĩa, Ti Mệnh Lang không phải là chức quan triều đình, mà càng giống như thần tiên cai quản vận mệnh nhân gian ở trên trời.
Không trách là hoang đường, Đơn Phi gấp giọng nói: -Sau đó thì sao?
- Ti Mệnh Lang kia chịu ân tình một quả dưa của ông ta, trước khi cáo biệt đã hỏi Tôn Chung có nguyện vọng gì. Tào Quan chân thành nói: -Tôn Chung liền nói muốn phú quý, sau đó Ti Mệnh Lang chỉ điểm hạ táng phần mộ tổ tiên ở nơi nào đó, nói có thể phú hộ Tôn gia ông ta đại phú đại quý.
Đơn Phi có chút kinh ngạc.
Hắn biết loại chuyện kỳ dị này đều là những người đại phú đại quý sau này bịa ra.
Tựa như hoàng đế các đời ở Hoa Hạ, khi sinh ra nếu không có gì khác thường thì không tiện nói mình là oàng đế.
Hoàng đế nha, vâng mệnh trời nha, nếu ông trời không tỏ ý chúc mừng khi người ra đời, vậy ngươi là hoàng đế gì chứ?
Trong Diễn nghĩa, vì thêm vẻ thần bí cho Tôn gia, nói thê tử của Tôn Kiên Ngô thị nằm mơ nuốt trăng lại nuốt mặt trời, nên mới sinh ra Tôn Sách và Tôn Quyền.
Hoạt động tạo thần đã có từ xưa.
Có điều khi chưa phát tài thì số người nói mình có thần tiên chỉ điểm cũng không nhiều.
Tào Quan trầm giọng nói: -Ta không cảm thấy Tôn Chung gặp được Ti Mệnh Lang trên trời, mà cảm thấy ông ta có thể gặp được người nơi khác, nên mới biết bí mật truyền thừa của Nữ Tu ở Nghiệp Thành, chạy đến Nghiệp Thành ôm Thần Vũ đi. Bằng không ta thật sự không thể giải thích, ông ta thân ở Giang Đông, sao lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Nghiệp Thành?
Lần này ngay cả Quách Gia đều không kìm nổi thán phục: -Rất có thể! Tôn Chung biết cầu người không bằng cầu mình, nên mới có ý nghĩ kỳ lạ để người truyền thừa của Nữ Tu ở lại Tôn gia, hi vọng có thể chấn hưng Tôn gia.
-Nói như vậy...
Đơn Phi kích động đến lòng bàn tay đổ mồ hôi: -Thần Vũ chính là Tôn Thượng Hương không thể nghi ngờ?
-Ta vẫn không thể xác định, bởi vì anh hài muốn tiếp nhận sự truyền thừa của Nữ Tu ở Nghiệp Thành khi đó không chỉ có một mình Thần Vũ! Nhìn thần sắc Đơn Phi gần như muốn phát điên, Tào Quan chân thành nói: -Đơn Phi, ta biết kết quả xuất hiện sau khi khuyên Thi Ngôn, cũng cảm thấy có lỗi với ngươi.
Khi Đơn Phi tự mình ngẫm nghĩ, nghe Tào Quan lại nói: -Nhưng Quách Gia nói không sai, trước mắt là lúc huynh đệ đồng lòng. Ta chỉ có thể nói hết những gì đã biết cho ngươi nghe, lại không dám nói dối ngươi bất cứ thứ gì, ta biết nỗi khổ khi thất vọng.
Nhìn thần sắc đau khổ của Tào Quan, Đơn Phi rốt cuộc nghĩ đến một chuyện: -Thi Ngôn đâu…Ông…
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy mặt mũi Tào Quan vặn vẹo, thực sự bị hù dọa.
Có tiếng bước chân truyền đến, Thạch Lai thở hổn hển quay lại, gấp giọng nói: -Bọn họ thật sự phát điên đục thủng vách núi, bùn lầy đã chảy vào rồi.
Không cần Thạch Lai nói nữa, Đơn Phi cũng phát hiện dưới giày đã ẩm ướt, vươn tay lấy chút nước dưới đất lên ngửi, sắc mặt Đơn Phi thay đổi: -Trong nước có mùi bùn lầy, bọn họ không chỉ dẫn bùn lầy của đại trạch vào, còn chê bùn lầy quá chậm, thay đổi đường nước muốn dìm chết chúng ta.
-Chúng ta bây giờ đi…vẫn còn kịp. Thạch Lai gấp giọng nói: -Ta biết có một mật đạo có thể vòng qua hướng bùn lầy chảy vào.
-Không còn kịp rồi. Tào Quan lạnh nhạt nói.
-Cái gì? Thạch Lai khó hiểu nói.
Quách Gia trầm giọng nói: -Nơi này tuy phức tạp, nhưng chỉ có một đường ra duy nhất, chính là mê cung lòng núi. Bọn Hoàng Đường nếu muốn chúng ta táng thân nơi này, chắc chắn phải phong lại mê cung bên trên. Chúng ta bất luận đi thế nào đều không thoát khỏi sự tính toán của họ. Lần này bọn họ không phải là muốn Đơn Phi đi vào, bố cục dĩ nhiên là mai phục tất chết.
Tào Quan gật đầu nói: -Quách Gia chính là Quách Gia, nhưng chúng ta vẫn chưa tuyệt vọng. Đơn Phi ngươi còn nhớ nơi nhìn thấy mười ba người đồng lúc trước không?
Đơn Phi trong lòng căng thẳng, thất thanh nói: -Ngươi nói cái gì?
Lúc trước khi thăm dò quan tài người khổng lồ, Tào Quan phát điên lợi dụng động đất để mở tầng nham thạch dày nặng tiếp tục thăm dò xuống dưới. Lần này mạo hiểm có thể nói là không sống thì chết, tuyệt đối không phải là cách người thường lợi dụng.
Bây giờ Tào Quan nhắc lại việc này, chẳng lẽ là muốn dùng phương pháp còn điên cuồng hơn lúc trước? Tào Quan không bỏ chạy theo quy tắc thông thường, vẫn luôn chậm rãi chờ đợi tử cảnh đến gần, hành động khác thường như thế rốt cuộc là vì cái gì?