Chương 547: Sai lầm trí mạng.
Khi Đơn Phi nhìn vạn cây thơm bên dưới, hoa đào cảnh xuân vô tận, đầu tiên là chấn kinh, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.
Hắn không phải là người lãng mạn.
Ban đầu khi ở Nghiệp Thành, sự lãng mạn với Thần Vũ cũng là do các huynh đệ hỗ trợ dựng nên.
Đối diện với cảnh sắc xinh đẹp thậm chí có thể nói là lộng lẫy này, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến chính là bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, lần này thật sự coi như đã đến bí địa Vân Mộng. Bọn Tào Quan, Quách Gia đâu?
Hắn cúi đầu nhìn, rất nhanh phát hiện Tào Quan, Thạch Lai dưới chân hắn, Quách Gia lại ở trên đầu hắn.
Năm người bọn họ đều lơ lửng trong không trung, chậm rãi rơi xuống.
Quách Gia dù trấn tĩnh, gặp được chuyện kỳ dị thế này, lại nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp khó nói nên lời, vẫn mang thần sắc kinh ngạc. Có điều y rất nhanh đã chắp tay thưởng thức cảnh sắc bên dưới trên không trung, trở lại vẻ thản nhiên.
Chỉ cần còn sống, y liền lựa chọn thoải mái tự tại một chút.
Không nhìn thấy thần sắc Tào Quan, Thạch Lai bên dưới, Đơn Phi quay lại nhìn sang Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương khẽ cắn môi đỏ mọng, giờ phút này lại không có vẻ mặt kinh sợ gì.
Một đường đi đến, gió thổi hiu hiu, mưa lao xao, sầu mới tình cũ ngập tràn tương tư, nhìn ra nơi xa. Khi nàng tỉnh lại nghe thấy Đơn Phi gấp gáp hỏi tung tích Thần Vũ, khi nhận định nàng chính là Thần Vũ, tâm tình phiêu diêu.
Nắm tay nhau còn có thể bao lâu? Mục đích đã thành, có lẽ chính là lúc giờ phút ly biệt đã đến. Khi nhìn thấy rừng hoa đào, nàng cuối cùng đã vứt bỏ u sầu, say đắm vào sự vô ưu tiêu dao giờ phút này.
Cảm giác được Đơn Phi nhìn sang, sắc mặt Tôn Thượng Hương hơi đỏ, quay sang nhìn nói: -Cảnh sắc thật đẹp.
Muội thật sự muốn cùng huynh mãi mãi lưu lại giờ này phút này, có lẽ chúng ta sẽ trồng một cánh rừng đào, không để ý đến sự tranh giành đấu đá, cách xa sự huyên náo của thế tục…
Khi trong lòng nàng nghĩ vậy, chợt nghe Đơn Phi dịu dàng nói: -Về sau chúng ta có cơ hội, thì sẽ trồng một cánh rừng đào có được không?
Trái tim khẽ run, Tôn Thượng Hương cúi đầu không nói.
Huynh làm sao biết muội muốn cùng huynh trồng một cánh rừng đào…
Lúc nàng cúi đầu cũng không để ý thấy tia thất vọng trên mặt Đơn Phi.
Ngẩng đầu nhìn lại, nàng chỉ thấy trên mặt Đơn Phi hiện lên nụ cười, cuối cùng từ trong sự say mê trở về với hiện thực, Tôn Thượng Hương thấp giọng hỏi: -Đây là nơi nào?
Lúc hai người cảm thấy đã chạm đất, thì nghe thấy một người ôn hòa nói: -Lão phu gọi nơi này là thế ngoại đào viên.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương sóng vai nắm tay nhìn qua, chỉ thấy một lão giả tóc vàng khoanh chân ngồi dưới một gốc đào cười nhìn hai người, vuốt bộ râu vàng nói: -Lão phu đã lâu rồi chưa từng nhìn thấy một đôi do trời xanh tác hợp, không dám thỉnh giáo đại danh của hai vị?
Tôn Thượng Hương hơi khác lạ.
Sau khi nàng trải qua bầy sói, chim ăn thịt người, mê cung, nhận định nơi này sẽ không hoan nghênh người ngoài đến, không ngờ lão giả đầu tiên gặp được sau khi đến nơi này lại hòa ái dễ gần như thế.
-Tại hạ Đơn Phi.
Rất nhiều người gặp mạnh thì yếu, gặp nhược không mạnh, đặc sắc của Đơn Phi chính là gặp mạnh gặp yếu đều dùng cùng một phương pháp để giao lưu tiếp.
Cách sống khiêm tốn, chân thành, thoải mái tự tại, đối mặt tự hỏi không thẹn với lương tâm.
Lão giả tóc vàng chậm rãi gật đầu nói: -Tên rất hay, tin rằng người đặt tên cho ngươi hi vọng ngươi có thể là một người tự do tự tại.
Đơn Phi ngẩn ra, hắn không biết Vu Linh Nhi có thật sự nghĩ như vậy không, nhưng cảm thấy lão giả nói rất có lý, thấy lão giả nhìn sang Tôn Thượng Hương, Đơn Phi nói đơn giản: -Nàng chính là Quận Chúa Giang Đông Tôn Thượng Hương, một người tâm địa thiện lương.
Tôn Thượng Hương có chút khác lạ, không ngờ Đơn Phi lại đánh giá nàng như thế.
Lão già khẽ mỉm cười.
Đơn Phi cuối cùng nói: -Còn chưa biết cao tính đại danh của lão trượng… Đơn Phi chuẩn bị bắt đầu thăm dò bằng phương pháp tiến hành tuần tự.
-Ông ta tên Cơ Quy, vừa nãy ta chính là gọi ông ta! Thanh âm Tào Quan có chút run rẩy.
Đơn Phi sửng sốt.
Trước khi cửa động xuất hiện, Đơn Phi đích thực là nghe Tào Quan gọi ra cái tên Cơ Quy này, lại nói truyền nhân Nữ Tu, Thiên Nữ đều ở đây gì đó, Cơ Quy sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Cửa động lát sau liền mở ra.
Lúc ấy tình hình gấp rút, Đơn Phi thật sự không nghĩ thêm gì cả, nhưng vừa nghe thấy lời Tào Quan nói, mới ý thức được Tào Quan chính là gọi vị lão giả tóc vàng hòa nhã trước mắt này.
Lão giả này cũng giống như Hoàng Nguyệt Anh, đều có mái tóc vàng, khác biệt chính là ông ta không phải da đen.
Tào Quan nói, Cơ Quy không coi trọng sự sống chết của Tào Quan ông ta, nhưng đối với truyền nhân của Nữ Tu, Thiên Nữ sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Cơ Quy mở cánh cửa thời không cũng là vì hắn và Tôn Thượng Hương? Khó trách ông ta chỉ hỏi tên của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương, đối với Quách Gia chắp tay đứng đó, Thạch Lai trầm mặc kinh hãi lại không thèm liếc nhìn.
Lão giả này làm sao xác định thân phận của bọn họ?
Đơn Phi trong chốc lát nghĩ đến những thứ này, thấy lão giả khẽ gật đầu, trực tiếp thừa nhận lời của Tào Quan, nhất thời ngược lại không biết nói gì.
-Lại không biết…nơi này là nơi nào? Quách Gia bên cạnh hỏi.
Cơ Quy khẽ mỉm cười: -Lão phu vừa nãy đã nói rõ…
Ông ta còn chưa nói xong, Tào Quan tiến lên một bước quát lên: -Cơ Quy, Thi Ngôn ở đâu?
Quách Gia nghe thấy Cơ Quy nói đến thế ngoại đào viên gì đó, nhưng đáp án này hiển nhiên không thể khiến y hiểu được, do vậy đặt câu hỏi lần nữa, đợi khi nhìn thấy hình dạng của Tào Quan, Quách Gia hơi giật mình.
Hai mắt Tào Quan đỏ ngầu, siết chặt nắm tay đến mức khớp xương kêu răng rắc, gân xanh trên trán giống như con giun mấp máy, thoạt nhìn như là nói chuyện không hợp thì sẽ lập tức đánh nhau với Cơ Quy.
Cơ Quy khẽ thở dài: -Mười mấy năm…ngươi đã đến nơi này rồi, từng hỏi ta câu này rồi.
Đơn Phi quan sát biểu hiện của Tào Quan, trong lòng đề phòng lại có cảm giác buồn cười. Đối với hắn mà nói, mười mấy năm này hình như chẳng qua chỉ là nửa ngày mà thôi!
Bởi vì không lâu trước đó, hắn nhìn thấy Tào Quan mười mấy năm trước, bây giờ Tào Quan quay về, mười mấy năm có thể nói chỉ một cái chớp mắt là trôi qua.
Cổ họng Tào Quan lắp bắp:
-Phải, ta từng hỏi ngươi…nhưng ngươi nói…ngươi nói… Ông ta vốn là người trầm ổn, lúc này tâm tình lại trở nên kích động vô cùng: -Ngươi nói nơi này không có Thi Ngôn.
-Không sai, đáp án mười mấy năm trước của ta giống như bây giờ…
Cơ Quy nghiêm mặt nói: -Nơi này không có Thi Ngôn!
Tào Quan gào lên một cách quái dị, tung người vươn mười ngón tay ra, thoạt nhìn sẽ bóp lấy cổ của Cơ Quy!
Mọi người kinh ngạc.
Cho dù là Thạch Lai cũng biết, người có thể mở cánh cửa kỳ dị như thế ra nhất định có bản lĩnh không giống người thường, tâm cơ Tào Quan rất sâu, võ công lại tuyệt đối không cao, ông ta làm như thế có khác gì thiêu thân lao vào lửa chứ?
Đơn Phi sớm đã cảm thấy sự khác thường của Tào Quan, khi Tào Quan tung người ra thì cũng bay ra theo, một hơi kéo lưng Tào Quan lại, cứng rắn lôi Tào Quan trở về.
Hắn biết Cơ Quy trước mặt thoạt nhìn hòa nhã, e rằng cũng giống như Dạ Tinh Trầm vậy, không chỉ kế thừa văn minh của Hoàng Đế, còn có được sự thần thông của bọn Hoàng Đế nữa.
Cho dù chỉ có một thành, nhưng ở trong thế tục cũng giống như là thần tiên vậy.
Người này sâu không lường được chỉ e còn hơn cả Dạ Tinh Trầm!
Ở cạnh người như thế có thể bàn bạc thì tự nhiên phải bàn bạc, Tào Quan ngươi vốn là người đa mưu túc trí, bây giờ lại giống như ăn nhầm thuốc súng vậy, rốt cuộc là đang làm trò gì hả?
Cơ Quy thấy Tào Quan đánh tới động cũng không động, thấy Đơn Phi kéo Tào Quan về, chẳng qua cũng chỉ mỉm cười: -Thân thủ của truyền nhân Thiên Nữ quả nhiên không tệ.
Âm điệu khi ông ta nói chuyện căn bản không chút gợn sóng, bình thản giống như nói hôm nay ngươi ăn cơm chưa vậy.
Đơn Phi vừa nghe, thì biết công phu của mình trước mặt lão giả này chỉ sợ không kịp cười một cái, xoay sang nhỏ giọng nói với Tào Quan: -Tam gia, có những chuyện từ từ nói có được không?
Thân hình Tào Quan run rẩy không ngớt, nhưng chung quy vẫn thả lỏng hai nắm tay, khàn giọng nói: -Cơ Quy, ngươi không lừa được ta đâu, ta biết các ngươi đã phái người bắt Thi Ngôn về.
Cơ Quy nhẹ giọng thở dài nói: -Lão phu đã nói, nơi này không có Thi Ngôn!
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu, thầm nghĩ lúc trước Tào Quan sử dụng Vô Gian Hương chính là muốn quay về sửa chữa sai lầm, thậm chí muốn cứu tính mạng Thi Ngôn. Khi đó Thi Ngôn canh giữ hố trời không thấy mặt trời, Tào Quan gặp lại Thi Ngôn, tất nhiên sẽ thay đổi chút chuyện.
Sao lại biến thành Thi Ngôn bị người của bí địa Vân Mộng bắt đi chứ?
Trong chuyện này rốt cuộc xảy ra sự thay đổi gì?
Tào Quan đến đây, là muốn cứu Thi Ngôn?
Quách Gia bên cạnh khoanh tay bàng quan, đột nhiên nói: -Chúng ta lần đầu đến quý địa, khó tránh nói năng không chu toàn. Nếu có chỗ thất lễ, kính mong lão trượng đừng trách. Y biết trong cục diện này, cách tốt nhất chính là làm dịu mâu thuẫn, một câu nhẹ nhàng trước tiên tự bày tỏ thành ý, chỉ muốn từ từ điều tra rõ sự tình rồi mới tính toán.
Y cũng giống như Đơn Phi, đều là người tính rồi mới làm, chẳng qua là cũng mơ hồ với chuyện cũ, căn bản không biết xuống tay từ đâu.
Cơ Quy mỉm cười nói: -Lão phu sẽ không trách, gần đây vốn gần ngày đại hỉ, hiếm khi truyền nhân Thiên Nữ đến đây, lão phu thực sự rất thích, chỉ là…
Hơi ngừng lại, Cơ Quy khách khí nói: -Thấy chư vị rất mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một ngày trước rồi lại nói chuyện thế nào?
Chủ nhân thương lượng như thế, Đơn Phi, Quách Gia đều là người nhập gia tùy tục, cũng sợ Tào Quan sẽ khai chiến với Cơ Quy, đồng thanh ói: -Hết thảy nghe theo lời dặn của lão trượng.
Cơ Quy khẽ vỗ bàn tay nói: -Thiên Lý, dẫn quý khách đi nghỉ ngơi.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một hán tử không biết đến từ khi nào, toàn thân gã trên dưới đều là áo choàng màu đen, đến ngay cả mặt cũng giấu trong bóng đen của áo choàng.
Hán tử lưng đeo đơn đao, chuôi đao cao hơn đỉnh đầu.
Chuôi đao cực rộng cực dài, rõ ràng là bàn tay người sử dụng rất lớn, chuôi đao màu đen quấn một dải khăn màu đỏ máu, khẽ phiêu động trong rừng hoa đào.
Người này không hợp với nơi thế ngoại đào viên!
Quách Gia lấy làm lạ nhưng vẫn cảnh giác, võ công y cực cao, nhưng cũng mới phát giác ra người này khi gã lặng lẽ tiếp cận hơn trượng, thầm biết võ công của hán tử này thực sự không thể xem nhẹ.
-Làm phiền huynh đài. Quách Gia khách khí nói.
Hán tử kia chẳng qua chỉ “hừ” một tiếng, dẫn mọi người đi sâu vào trong rừng hoa đào.
Mọi người tiến lên chừng trăm bước, đã thấy phía trước rộng rãi sáng sủa, có đất đai bằng phẳng, phòng ốc vô số, ruộng tốt, ao đẹp, dâu trúc bên cạnh phòng ốc đều đầy đủ. Đám người Đơn Phi nếu không biết nơi này ở dưới một đại trạch, thì gần như cho rằng là một hương thôn thái bình rồi.
Hán tử kia dẫn mọi người đến trước hai gian phòng, buồn bực nói: -Các ngươi nghỉ ngơi tại đây đi. Sau khi gã nói xong thì cất bước rời đi, lại không chút khách khí nào.
Đơn Phi không rảnh cân nhắc thái độ của hán tử kia, sau khi vào phòng thì lập tức nói: -Tam gia, sao lại thế này?
Tào Quan bắt lấy Đơn Phi và Quách Gia, đỏ bừng cả mắt nói: -Các ngươi nhất định phải giúp ta.
Đơn Phi vốn muốn vung Tào Quan ra, nhưng thấy thần sắc tuyệt vọng của ông ta, cuối cùng có chút không đành lòng: -Ông muốn chúng ta giúp đỡ, thì cũng phải nói chân tướng ra!
Quách Gia cũng gật đầu.
Tào Quan bắt lấy Đơn Phi và Quách Gia giống như ôm lấy hi vọng cuối cùng vậy, khàn giọng nói: -Ta sai rồi, ta thật sự quá sai rồi.
Nước mắt tuôn rơi, chảy xuôi theo hai gò má khô nứt ngăm đen, Tào Quan nức nở nói: -Lúc đầu ta chỉ cho rằng Thi Ngôn bất mãn hành vi của ta, nên mới trốn trong hố trời. Ta trăm cay nghìn đắng mới tìm được nàng, vốn muốn sửa chữa sai lầm của ta, nhưng ta biết không thể nào thay đổi được Tào Quan trước kia…nên mới quyết định đời này sẽ đi cùng nàng…cho dù nàng không nhận ra Tào Quan nữa. Ta khuyên nàng ra ngoài hố trời, cùng nàng chu du thiên hạ, chỉ muốn dùng hết thời gian cuối cùng của mình khiến nàng vui vẻ.
Tôn Thượng Hương căn bản không có ấn tượng gì với Tào Quan, nhưng nhìn gò má đau đớn co giật của ông ta, cũng không kiềm nổi đau lòng.
Tào Quan yêu Thi Ngôn sâu sắc.
Ông ta lúc này không lựa chọn cao ngạo quật cường nữa, mà lựa chọn hi sinh tất cả mọi thứ của mình lặng lẽ ở bên cạnh người yêu.
Có lẽ không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng đó là cực hạn ông ta có thể làm vì Thi Ngôn!
Đơn Phi hồi lâu mới nói: -Nếu thật là thế, ta không cảm thấy ông đã làm sai cái gì.
Tào Quan khẩn trương nói: -Nhưng ta khi đó căn bản không biết một chuyện còn trí mạng hơn! Thi Ngôn chạy trốn ra từ nơi này, nàng trốn trong hố trời, khi đợi ta cũng trốn sự đuổi giết của người nơi này! Bởi vì người một khi đã vào nơi này, vốn không thể ra khỏi Vân Mộng Trạch! Người vi phạm…trước nay chỉ có con đường chết.
Toàn thân co giật, Tào Quan thống khổ nói: -Ta cho rằng ta yêu nàng, mà không biết…ta lại hại nàng!
C