Chương 550: Kế trả thù của mỹ nữ
.
Khi Đơn Phi gặp lại Cơ Quy, vẻ mặt tươi cười, cho dù quy củ của bí địa có chút không có tình người, nhưng đó là quy củ do người ta lập ra, thường nói nhập gia tùy tục, hắn không định làm chuyện phá hoại phong tục, vẫn quyết định trước dùng lễ để ứng phó với những thay đổi chưa thể biết được.
Tay không đánh mặt cười, không định đánh nhau thì cố gắng đừng cãi vã ầm ĩ.
Cơ Quy cũng giống như Dạ Tinh Trầm vậy, lại có khác biệt rất lớn. Dạ Tinh Trầm có phong phạm quý tộc, Cơ Quy người cũng như tên, rất có hơi thở của thân sĩ.
Nếu đặt ông ta vào đám đông, ai cũng cảm thấy vị lão giả tóc vàng này chẳng qua là một người quê mùa mà thôi, lại khó mà ngờ rằng người này sẽ nắm giữ thuyền không gian mà đám người Hoàng Đế truyền lại.
Nơi này chính là thuyền không gian!
Chốn đào nguyên bồng lai, ruộng lúa đan xen, hồ đẹp nhà gỗ cũng không thay đổi được bản chất của thuyền không gian.
Không ai quy định trong thuyền không gian thì nên có sản phẩm công nghệ cao rực rỡ mãn nhãn, chậm rãi qua lại không ngớt trong không gian, chỉ có hoàn cảnh trái đất thích hợp mới có thể khiến người trái đất không đến nỗi nhàm chán phát điên.
Con người thủy chung luôn có ý chinh phục vũ trụ, lại luôn khó mà vượt qua bản tính yếu đuối của chính mình.
Hoàn cảnh sinh thái thích hợp lại thêm vào sự thay đổi của người đời sau, đã khiến nơi này trở thành một chốn đào nguyên.
Sau khi bọn họ rơi vào đây thì trôi nổi giữa không trung chậm rãi rơi xuống, chứng minh nơi này có trang bị phản trọng lực, hơn nữa Tự Minh Cầm có thể định không trung, vốn tương tự như từ trường.
Khi Đơn Phi dùng kiến thức hiện đại “nông cạn” của mình để hòng giải thích kỹ thuật của thời đại Hoàng Đế, Cơ Quy cười híp mắt nói: -Đơn Phi, ngươi có biết lão phu là người ở đâu không?
Ông ta mở miệng là vào đề, Đơn Phi không lập tức lắc đầu mà dò hỏi: -Lão trượng lẽ nào là hậu duệ của người Chu?
Cơ Quy cười càng đậm hơn: -Truyền nhân Thiên Nữ quả nhiên rất có kiến thức, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn không phải là sớm biết điều đó, ngươi làm sao đoán ra được điểm này?
Đơn Phi cũng khâm phục nhãn lực của lão đầu này, giải thích nói: -Bởi vì y sam mà lão trượng mặc vốn là thường phục của triều Chu, thời đại hiện nay sớm đã không thấy được nữa. Mà chất vải y phục của ông càng giống như lông hạt mà những nhà nghèo khổ dệt nên thường thấy ở triều Chu. Thêm vào ta biết người của bí địa đa số là xa hơn cả thời Tần Hán, nên mới có suy đoán này.
Trong lòng hắn hơi khâm phục lão đầu này, không liên quan đến võ công, mà là tác phong lấy thân làm gương. Trên đời này người nói một đằng làm một nẻo nhiều lắm, người kêu gọi tiết kiệm có khi hào hoa xa xỉ khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Lão nhân này có thể nói là nhân vật có thế lực nhất khắp thiên hạ này, lại mặc y phục của những người hạ đẳng thời Chu, không làm ra vẻ, mà là sự đơn giản từ trong xương cốt.
Cơ Quy khẽ thở dài nói:
-Ngươi đoán không sai một điểm. Tổ tiên vốn là người Chu, lão phu mới duy trì thói quen của tổ tiên về mặt y phục. Nơi này không biết năm tháng trôi qua, từ khi tổ tiên tìm đến đây, cách nay… Ông ta bấm tay tính toán, cảm khái nói: -Đã có ngàn năm.
Trong lòng Đơn Phi suy tính nói: -Ngàn năm trước? Đó hẳn là khi Tây Chu diệt vong, Bình Vương dời về đông.
-Hóa ra ngươi cũng biết chuyện Bình Vương dời về đông? Cơ Quy cảm khái nói: -Lão phu chỉ cho rằng người đời sớm đã quên mất chuyện này.
Đơn Phi cười nói:
-Chỉ biết một phần mà thôi.
Hắn không phải người thích khoe mẽ, nhưng vừa nãy sau khi Cơ Quy nói chuyện với hắn thì suýt chút nữa nhìn ra màu quần lót của hắn. Trước mặt loại người này, cuồng ngạo sẽ khiến người miệt thị, vô tri cũng khiến người ta coi thường, giao lưu chân thành thích hợp rất cần thiết, may mà hắn đa số đối đãi với người ta đều như thế.
-Vậy ngươi có biết tại sao Bình Vương dời về đông không? Cơ Quy khách khí hỏi.
Đơn Phi hơi trầm ngâm rồi nói: -Bình Vương dời về đông có thể nói là bước ngoặt khiến triều Chu chuyển từ thịnh sang suy, những năm cuối Chu U Vương…
Hắn tạm ngừng, suy nghĩ tìm từ.
Nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt, quốc gia diệt vong, càng vì hôn quân.
Có rất ít người không biết Chu U Vương đốt lửa hí chư hầu này. Người này sau khi cầm quyền cực độ ngu ngốc vô đạo, nếu không phải thế, Tây Chu cũng sẽ không diệt vong.
Có điều người thấp không nói lời thấp, trước mặt hậu duệ của người Chu, Đơn Phi không thể không suy xét Cơ Quy và Chu U Vương có quan hệ họ hàng. Nếu hắn lên án Chu U Vương, nói không chừng sẽ khiến Cơ Quy không hài lòng.
Suy nghĩ xoay chuyển, Đơn Phi cuối cùng nói: -Khi đó Chu U Vương có làm vài chuyện không thỏa đáng.
Cơ Quy vuốt râu không nói.
Đơn Phi ướm nói: -Ông ta tin sủng gian thần, lại phế Thái Tử Nghi Cữu, có điều chuyện mà ông ta làm hỏng bét nhất là quá yêu chiều phi tử Bao Tự. Nghe đồn Bao Tự khuynh quốc khuynh thành, nhưng hình như có chút tật xấu, nàng rất ít khi cười. Mà Chu U Vương này vì một nụ cười của mỹ nhân, không tiếc lấy đại sự quốc gia ra làm trò chơi, đốt lửa hí chư hầu, chỉ mong có được nụ cười của Bao Tự, khó tránh khiến người đời khổ không thể tả.
Cơ Quy chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi nói tiếp: -Sau đó Khuyển Nhung xâm lược, Chu U Vương lại đốt lửa nhưng lần này lại không có chư hầu ứng cứu, làm cho Khuyển Nhung công phá Hạo Kinh, giết chết Chu U Vương ở Ly Sơn. Về sau quần hầu mới đến, sau khi đuổi Khuyển Nhung đi lập Thái Tử bị phế Nghi Cữu làm vương, cũng tức là Chu Bình Vương. Hạo Kinh sau khi bị Khuyển Nhung tàn phá vốn đã tan nát không còn gì, lại vì một trận động đất khiến Hạo Kinh chịu tổn hại càng nghiêm trọng. Chu Bình Vương cảm thấy mối họa Khuyển Nhung chưa trừ, nên mới quyết định dời về Lạc Ấp phía đông. Quốc thế nước Chu cũng chuyển biến từ đó, chư hầu nổi lên, nên mới có cục diện Xuân Thu ngũ bá vấn đỉnh, Chiến Quốc thất hùng cùng khởi.
Ngừng lại một lát, thấy Cơ Quy vẫn mỉm cười không nói, Đơn Phi nói một cách chu toàn: -Có điều chuyện đã cách ngàn năm, ta cũng chỉ biết được rất nhiều chuyện từ lời đồn, càng khó phân biệt thật giả. Nếu có chỗ nói sai, kính mong lão trượng đừng trách.
Cơ Quy cười nói: -Ngươi thật sự là một người cẩn thận.
Đơn Phi biết lão đầu nhìn ra sự cẩn thận của hắn, cũng cười nói: -Lão trượng quá khen.
Cơ Quy khẽ thở dài một hơi nói: -Người nơi này đối với chuyện cũ năm đó của tổ tiên đều đã phai nhòa. Ngươi thân là người ngoài, lại hiểu rõ như vậy, thực sự không thể không khiến người ta cảm khái vạn lần. Ngươi nói đúng hơn phân nửa, có điều có một số điểm không tính là chính xác.
-Nguyện nghe lão trượng giải thích. Đơn Phi lập tức nói.
Thần sắc Cơ Quy hơi tịch mịch: -Lão phu vốn họ Cơ…
Đơn Phi thấy lão đầu như có ý khảo nghiệm, nói tiếp: -Đây vốn là quốc tính của triều Chu, lão trượng là hậu nhân của Chu Văn Vương?
Cơ Quy gật đầu nói: -Không sai, lão phu vốn là hậu nhân Chu Công.
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Hắn biết người có thể ở bí địa đa số có lai lịch lớn, bởi vì sau khi bị Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng phá hủy mang tính hủy diệt, người có thể biết được bí mật ngoài trừ vận khí ra, đa số đều nhờ vào sự truyền thừa của tổ tiên.
Tổ tiên của người đến bí địa đều có môn đạo. Ngay cả tổ tiên của Lưu Biểu cũng là vì nhìn trộm được manh mối trong tàng thư ở phủ Khổng Tử.
Cơ Quy lại là hậu nhân của Chu Công!
Chu Công vì “Chu Công giải mộng” mang đậm vẻ mê tín nên được người đời sau biết đến rộng rãi, ngược lại tiêu diệt mất đi sắc thái trách trời thương dân của ông ta.
Đây là nhân vật bất hủ ở Hoa Hạ!
Chu Công họ Cơ, tên Đán. Ông ta là con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương, cũng là đệ đệ của Chu Vũ Vương Cơ Phát. Sau khi Chu Vũ Vương chết, con y làm vương, tuổi còn nhỏ nên Chu Công nhiếp chính trị quốc.
Cơ nghiệp tám trăm năm của triều Chu, vốn do Văn Vương đặt móng, Vũ Vương đóng đô, nhưng người chân chính khiến triều Chu kéo dài không suy lại là Chu Công.
Đó là thánh hiền cổ đại mà ngay cả Khổng Tử cũng tôn sùng nhất.
Có điều cho dù là nhân vật thế này cũng sẽ bị người chửi bới. Khi Chu Công trị quốc, có lời đồn Chu Công muốn tranh quyền soán vị, nhưng cuối cùng là Chu Công bình định loạn quân, xây dựng Lạc Ấp, sau khi chế lễ làm nhạc còn trả lại quyền trị chính cho Thành Vương.
Về sau đại thi nhân triều Đường Bạch Cư Dị cảm động, còn từng làm thơ nói “Muốn thử ngọc phải nung đủ ba ngày, biết gỗ tốt phải chờ đợi bảy năm. Chu Công sợ, tiếng thơm truyền mãi, nếu khiêm cung Mãng* chẳng cướp ngôi. Xét việc đã qua buồn muốn chết, đời đang chân chính lúc nào nguy? *ý chỉ Vương Mãng Ý của lão Bạch chính là khi Vương Mãng chưa soán vị thì chiêu hiền đãi sĩ thực khiến người ta hăng hái, Chu Công vì nước vì dân hết sức chân thành lại bị người bụng dạ khó lường chửi bới. Người xấu tiêu dao, người tốt khó làm. Nếu cuộc đời bọn họ đột nhiên ngừng lại khi lời đồn nổi lên bốn phía, ai mà biết được tốt xấu chân chính chứ?
Khi Đơn Phi nghĩ đến điểm này thì trong lòng cảm thán, nhất thời khó nói nên lời.
Cơ Quy như là nhìn thấu suy nghĩ của Đơn Phi, khẽ thở dài: -Thánh hiền Chu Công lại khó ngăn được sự bại vong của Chu thất. Tổ tiên vốn là thần tử triều Chu, khi đó đang phụng dưỡng Chu U Vương, lão phu nói vừa rồi ngươi nói không chính xác, là vì Chu U Vương không phải là làm vài chuyện không ổn, mà ông ta căn bản chính là hôn quân vô đạo, cả đời ông ta gần như chưa từng làm gì đúng cả!
Đơn Phi lập tức nói: -Lão trượng nói rất đúng.
Tường đổ mọi người đẩy, hắn thật sự không có nghĩa vụ phải nói tốt cho tên hôn quân kia.
Cơ Quy lại thở dài một hơi:
-Bao Tự không cười cũng không phải là có tật xấu gì, mà là nàng ta từ sau khi theo Chu U Vương, toàn tâm toàn ý muốn báo thù mà thôi.
-Muốn báo thù? Đơn Phi hơi khó hiểu.
Cơ Quy gật đầu nói: -Năm đó sau khi Chu U Vương phạt nước Bao, người Bao mới dâng Bao Tự xin hàng.
-Người Bao dâng Bao Tự lên vốn không có ý tốt? Đơn Phi phỏng đoán nói.
-Đúng là như thế.
Cơ Quy khen ngợi nói: -Người Bao dâng Bao Tự lên, là nhớ rõ mối thù Chu U Vương tàn sát nước Bao, hi vọng dùng mỹ sắc diệt Chu thất. Bao Tự thi triển mị thuật mê hoặc Chu U Vương, vốn chỉ vì diệt Đại Chu mà thôi, mà “Thi Kinh” có nói hách hách tông Chu, Bao Tự diệt chi, chính là ám chỉ ẩn tình trong đó.
Đơn Phi gật đầu nói: -Thì ra là thế.
Thật ra hắn không quan tâm chuyện cũ đan xen thù hận giữa Bao Tự và Chu U Vương, hắn chỉ quan tâm Cơ Quy và hắn lần đầu gặp mặt nói mấy chuyện này làm gì.
Có điều trong lòng hắn vẫn có chút kinh ngạc. Hắn biết “Thi Kinh” là Khổng Tử chỉnh sửa, nếu tổ tiên Cơ Quy ngàn năm trước đến nơi này đoạn tuyệt quan hệ với bên ngoài, thì hẳn là không biết quyển sách này.
Cơ Quy đề cập đến “Thi Kinh” chứng minh ông ta không phải không biết Tần Hán, mà là có quan tâm đến sự phát triển của thế giới bên ngoài.
-Chu U Vương ngu muội, tổ tiên lại nhìn ra Bao Tự không có ý tốt, nhiều lần khuyên can Chu U Vương, nhưng Chu U Vương sớm đã chìm đắm trong mỹ sắc, không nghe lời trung. Tổ tiên ta thấy sau đó Chu U Vương lại phế Thái Tử, trọng dụng nịnh thần dẫn đến cung đình nội loạn, biết sớm muộn cũng sẽ có ngày gặp phải tai họa, bất đắc dĩ mới có ý rời khỏi Chu thất.
Khẽ thở dài, Cơ Quy lại nói: -Có điều khi đó Chu thất thất đức, chư hầu quay lưng, thiên hạ đã bắt đầu rung chuyển, làm sao còn là nơi cực lạc nữa? May mà tổ tiên cơ trí biết được chuyện cũ của Hoàng Đế, nên mới trải trăm cay nghìn đắng tìm đến núi Cầm Cổ, phá giải mê cung đến nơi cư ngụ dưới núi, lại thủy chung không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Nếu không ai hướng dẫn, ai cũng không vào được!
Đơn Phi cũng bó tay không có cách nào với chuyện con đường thời không này, lại tò mò tổ tiên của Cơ Quy làm sao phá giải được khó khăn này.
Cơ Quy mỉm cười nhìn Đơn Phi nói: -Lúc trước tổ tiên lão phu có thể vào được nơi này, vốn có quan hệ rất lớn đến Thiên Nữ, do vậy lão phu gặp lại truyền nhân Thiên Nữ, khó tránh cảm khái hơi nhiều.
-Ta thật sự không biết chuyện này. Đơn Phi ăn ngay nói thật.
Cơ Quy hoàn toàn không giấu diếm, nói thẳng: -Tổ tiên lão phu vào được nơi