Thâu Hương

Chương 551: Ngươi là người tốt

Chương 551: Ngươi là người tốt


.
Yển Sư?
Đơn Phi vừa rồi nghe thấy Tào Quan nói đến cái tên này, có điều hắn nhất thời thật sự không nhớ ra người này là ai. Bây giờ Cơ Quy lại nhắc lại cái tên này lần nữa, hắn cau mày nói: -Yển Sư mà lão trượng nói…
Âm thầm hổ thẹn, Đơn Phi thầm nghĩ truyền nhân Thiên Nữ như hắn rất là hữu danh vô thực nha, kiến thức về sự kế thừa của Thiên Nữ ngược lại còn không bằng một người ngoài.
Cơ Quy thấy thế lại không có bất cứ sự coi thường gì, nhắc nhở nói: -Ngươi có biết Chu Mục Vương không?
-Biết sơ qua. Đơn Phi khiêm tốn nói. Hắn nghĩ người ta là hậu nhân Chu thất, kiến thức của mình đều biết được từ trên hũ, trên thẻ tre, những gì biết được khẳng định là không xác thực như người ta.
Khi hắn nhìn thấy bình ngọc của Tây Vương Mẫu từng nghe Gia Cát Lượng nói đến Chu Mục Vương, mình cũng biết chút chuyện cũ của Chu Mục Vương, nghe thấy Cơ Quy nhắc đến Chu Mục Vương, chợt nhớ đến một chuyện: -Yển Sư là kỳ nhân mà Chu Mục Vương từng gặp khi bái kiến Tây Vương Mẫu sao?
Đơn Phi rốt cuộc nhớ ra Yển Sư là ai rồi!
Theo sử sách ghi lại, Chu Mục Vương sau khi gặp Tây Vương Mẫu, trên đường trở về từng gặp một người, người đó tự xưng là Yển Sư!
Yển Sư nói muốn hiến kỹ cho Chu Mục Vương thưởng thức. Sau khi Chu Mục Vương tiếp kiến người này, hỏi người này rốt cuộc có bản lĩnh gì, Yển Sư nói chế tạo một vật, ngày tiếp theo liền vào hiến cho Mục Mục Vương.
Hôm sau, khi Yển Sư gặp lại Chu Mục Vương thì dẫn theo một mỹ nữ đi cùng, nói mỹ nữ kia đi theo am hiểu ca múa, Chu Mục Vương liền bảo người đi theo đó hiến nghệ. Tiếng hát của người đi theo kia êm tai, thế múa tuyệt luân. Chu Mục Vương thấy thế rất tán thưởng, nhưng không ngờ sau khi người đi theo kia ca múa, lại sử dụng một động tác khiêu khích đối với tần phi mà Chu Mục Vương sủng ái.
Từ xưa đến nay, “la la”, “long dương” đều có, Chu Mục Vương thấy mỹ nữ kia đùa giỡn phi tần của mình thì khó tránh cảm thấy tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu chiến, long nhan đại nộ không chỉ muốn xử tử tùy tùng kia, thậm chí còn muốn giết luôn cả Yển Sư, không ngờ Yển Sư không hoảng hốt, khuyên Chu Mục Vương bớt nóng nảy, hóa ra mỹ nữ đi theo kia chính là vật mà Yển Sư tạo ra!
Yển Sư tháo mỹ nữ đi theo kia ra, khiến Chu Mục Vương nhìn thấy rõ ràng mỹ nữ kia chính là một người giả!
Mê hoặc phi tần đến thần hồn điên đảo lại là một người giả?
Tùy tùng bên cạnh Chu Mục Vương lúc trước chắc chắn không ít, cũng không ai nhìn ra đó là một người giả.
Người máy!
Người máy thông minh nhân tạo.
Lúc trước khi Đơn Phi đọc được ghi chép này, cũng giống như là coi “Sơn Hải kinh” vậy, coi như là một chuyện thần thoại mà thôi. Bây giờ nghĩ đến đoạn lịch sử này, hắn gần như không chút do dự khẳng định Yển Sư tạo ra một người máy thông minh.
Người máy này so với người máy dùng một lớp da mô phỏng, biết mấy câu hỏi đáp thông minh thì tự xưng là công nghệ cao ở thời đại của hắn thì giống như một mây một bùn vậy, đó mới là trí tuệ nhân tạo chân chính nha!
Thấy sắc mặt Đơn phi thay đổi nhiều lần, Cơ Quy cũng không nóng nảy, đợi hắn bình tĩnh lại rồi mới nói: -Xem ra ngươi đã biết chuyện này.
Hơi trầm ngâm, Cơ Quy nhẹ giọng nói: -Chu Mục Vương thấy chuyện lạ như thế, khó tránh muốn cẩn thận xem xét con rối nọ. Ông ta phát hiện trong con rối có đầy đủ lục phủ ngũ tạng, con rối đó sau khi mất tim thì không thể nói, sau khi mất gan thì không thể nhìn. Chu Mục Vương nhịn không được khen ngợi kỹ thuật của người kia, hóa ra thật sự có thể sánh ngang với tạo hóa của thiên địa. Đồng thời Chu Mục Vương cũng hỏi Yển Sư, chỗ khó làm nhất trong con rối kia là gì? Ngươi có biết Yển Sư khi đó trả lời thế nào không?
Đơn Phi nhớ lại một hồi thì chột dạ nói: -Ta không rõ ràng lắm, kính mong lão trượng nói thẳng.
-Yển Sư đáp lại tám chữ.
Nụ cười của Cơ Quy vẫn hiền hòa, hai mắt lại hiện lên tinh quang:
-Lòng người khó làm, lòng người khó dò!
Lá rụng rực rỡ, xuân đến xuân lại không về.
Đơn Phi vẫn luôn ngồi dưới gốc hoa đào mà trò chuyện với Cơ Quy, chợt phát hiện cây hoa đào cũng như thật như ảo, khiến người ta căn bản không phân rõ ràng được nơi này chỗ nào là thật, chỗ nào là giả.
Đây chính là sản phẩm kết hợp giữa công nghệ cao và truyền thống.
Khi nghe Cơ Quy nói ra mấy chữ “lòng người khó dò”, Đơn Phi cũng tán thưởng nói: -Yển Sư nói rất đúng, lòng người thật sự khó dò, có điều…
Nhìn thấy Đơn Phi muốn nói lại thôi, Cơ Quy hỏi: -Ngươi muốn nói gì?
-Ta xưa nay cảm thấy đời người quá ngắn ngủi, chuyện có ý nghĩa hơn lục đục đấu đá thực sự quá nhiều, chúng ta tội gì phải vì lục đục đấu đá mà coi nhẹ những chuyện càng có ý nghĩa hơn trong cuộc đời chứ? Đơn Phi thật lòng nói: -Bởi vậy nhiều khi ta không muốn phí sức đi suy đoán lòng người gì cả.
Hàn quang trong mắt Cơ Quy biến mất, mỉm cười nói: -Tuy ngươi không thích lục đục đấu đá, nhưng lại biết môn đạo của lục đục đấu đá, lẽ nào không phải sao?
Thấy Đơn Phi cười mà không nói, Cơ Quy hiểu rõ nói:
-Truyền nhân Thiên Nữ trước nay đều là…người tốt thông minh, bởi vì kỹ nghệ của Thiên Nữ sẽ không để cho người có dụng tâm nắm giữ, nhưng nếu không phải thông minh đến mức biết rõ sự ghê tởm trên đời, thì khó tránh khỏi bị luân hồi phiền lụy.
Đơn Phi thật sự suy nghĩ lời của Cơ Quy, khẽ gật đầu.
Trở lại đề tài, Cơ Quy nói: -Với cách làm người của ngươi, tất biết dụng ý khi Yển Sư nói ra tám chữ đó?
Đơn Phi suy đoán nói: -Yển Sư muốn khuyên nhủ Chu Mục Vương?
-Không sai.
Thần sắc Cơ Quy khen ngợi: -Truyền nhân Thiên Nữ tuy không tranh với đời, nhưng đều là người tài bất phàm. Khi đó Chu Mục Vương chinh phạt tứ hải bát hoang, dã tâm bành trướng làm cho lòng dân mỏi mệt. Tây Vương Mẫu nhìn ra dã tâm của Chu Mục Vương, cũng biết ông ta rất khó bị thuyết phục, nhưng cảm khái khổ nạn của người đời nên mới phái Yển Sư đến gặp Chu Mục Vương, muốn thuyết phục Chu Mục Vương sửa lại dây cung đã giương.
-Sau đó thì sao? Đơn Phi không kiềm nổi hỏi.
Cơ Quy nói: -Khi đó Chu Mục Vương đã nhập ma, sau khi ông ta thấy Yển Sư thần thông thì tự nhiên động lòng, không chỉ không bị Yển Sư thuyết phục, ngược lại lòng tham càng phát triển, ông ta tạm giữ Yển Sư để bảo y mở bí địa Vân Mộng, tìm được cách trường sinh.
Người như thế nếu trường sinh thì chính là tai nạn của thế gian!
Đơn Phi biết Chu Mục Vương vẫn chưa thành công, hỏi: -Vậy Yển Sư làm sao?
-Yển Sư bị giam, nhưng ngày hôm sau lập tức mất tích. Cơ Quy nói.
-Y lại rất thần thông. Đơn Phi không ngoài dự liệu, thầm nghĩ nhân vật như thế sao lại bị lao ngục trói buộc chứ?
Cơ Quy nhìn ra tâm tư Đơn Phi, khẽ cười nói: -Yển Sư đích thực có đại thần thông, có điều y mất tích không phải là bản thân y rời đi, mà là được tổ tiên âm thầm thả ra. Vừa rồi lão phu nói, tổ tiên thấy thế đạo ngày càng tệ, cho dù lễ nhạc điển chương mà Chu Công định ra cũng không thể giáo hóa thiên hạ, càng khó ngăn lòng tham của con người…Tổ tiên sự đoán được sau thời Chu Mục Vương, Chu thất thắng cực tất suy, do vậy trước tiên kết mối thiện duyên này.
Ngừng một lát, Cơ Quy nói: -Sự thật cũng giống như tổ tiên suy đoán, Chu thất ngày càng đồi bại, tổ tiên tuy cực khổ chống đỡ cơ nghiệp mà Chu Công dựng nên, nhưng thấy Chu U Vương đốt lửa hí chư hầu làm cho nước bại, Bình Vương càng không nghe lời khuyên quyết ý dời về đông. Tổ tiên thất vọng, nên mới rời Chu thất đi đến Vân Mộng Trạch.
Bùi ngùi thở dài, Cơ Quy nhìn quanh bốn phía nói: -Nhưng muốn vào nơi này cũng không phải chuyện dễ, thậm chí có thể nói là chuyện tuyệt đối không thể. Tổ tiên không thể thay đổi Chu thất nghiêng sụp, lại đủ nghị lực, lập chí mở lại nền văn minh đã bị Đại Vũ chặt đứt, nên mới xây dựng lại Tương Phi Từ, khi hoài niệm lại cơ nghiệp to lớn của Thuấn Đế đã tuyệt diệt, trước tượng thần Tương Phi nương nương đã thề trọn đời hoàn thành chí hướng Hoàng Đế không đổi, cầu Tương Phi nương nương chỉ điểm, giúp bọn họ tiến vào bí địa Hoàng Đế.
Đơn Phi lúc này mới nhớ ra trong Vân Mộng Trạch sao lại có một Tương Phi Từ kỳ lạ, bỗng nhớ đến một chuyện: -Ta nhìn thấy rất nhiều thạch thất chưa hoàn công dưới mê cung, tin rằng là do tổ tiên lão trượng tạo ra?
Cơ Quy gật đầu nói: -Không sai, tổ tiên thề không thành không về, đến chết không rời, nên mới bảo tộc nhân đào động thất dưới mê cung, thề phải đoạn tuyệt liên hệ với thế tục. Sự kiên định bền lòng của tổ tiên cuối cùng đã làm Yển Sư cảm động, Yển Sư mới dùng Tự Minh Cầm mở nơi này ra, để đám người tổ tiên vào trong, đây cũng là lý do chúng ta có thể ở đây. Nói ra, nếu không phải Yển Sư, chúng ta e rằng vẫn ở dưới mê cung, do vậy…lão phu biết truyền nhân Thiên Nữ lại đến, lại nhìn thấy các ngươi có nạn, nên mới mời đến nơi này.
Đơn Phi cảm thán trong lòng.
Tào Quan tin rằng ít nhiều cũng biết những chuyện cũ này, nên mới kiên trì không rời trong tuyệt cảnh đó.
Im lặng một lát, Cơ Quy chậm rãi nói: -Ngươi có biết lý do lão phu thuật lại chi tiết trải nghiệm của chúng ta không?
Đơn Phi hơi suy đoán, nhưng vẫn mỉm cười nói: -Mời lão trượng nói rõ.
Cơ Quy một lúc lâu sau mới nói: -Yển Sư khảo nghiệm tổ tiên nhiều năm mới để tổ tiên dẫn người vào nơi này, nhưng ngươi cũng biết, con người sẽ luôn thay đổi, rất nhiều người đều nhịn không được sức hấp dẫn của hồng trần, chung quy cũng sẽ tiến vào vòng xoáy của quyền lực và tham lam.
Thấy Đơn Phi gật đầu, Cơ Quy ngưng thanh nói: -Năm đó cho dù là hiền nhân như Chu Công cũng không thể phá được vòng luân hồi của nơi này. Tổ tiên cảm khái thất bại của Chu Công, cho rằng trước tiên phải tạo ra một thế giới công bằng, đồng thời từ Trường Sinh Hương của Viêm Đế mà nghĩ, lại tiến hành suy diễn lòng người, tìm được chỗ kém cỏi của người đời. Tổ tiên cho rằng chỉ có loại trừ sự kém cỏi mới có thể thay đổi vòng luân hồi đáng buồn này, hoàn thành đại chí của Hoàng Đế. Tổ tiên e sợ kế hoạch có biến, nên mới lập ra ước định, người có liên quan một khi vào nơi này, đời này nếu không thể phá giải bi ai của luân hồi nơi này, thì cả đời không thể rời khỏi trạch này.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, rốt cuộc đã hiểu nơi này tại sao lại có quy tắc không có tình người kia, cũng rất kính nể chí hướng của những người này.
Đây là một đám người có nguyên tắc, có hành vi.
-Có điều chúng ta cũng không phải không có tình người, mà là muốn tất cả mọi người sau khi tự nguyện lập thề tuân thủ mới để người đó lưu lại. Nếu không phải như thế, chúng ta cũng sẽ không ép buộc.
Cơ Quy mỉm cười nói: -Do vậy các ngươi muốn rời đi thì cố gắng rời đi, chỉ mong các ngươi đừng nhắc về nơi này với người ngoài là được. Thấy Đơn Phi im lặng không nói, Cơ Quy sáng tỏ nói: -Nhưng ngươi cực khổ tìm được nơi này tin rằng cũng có mục đích của ngươi.
Đơn Phi mỉm cười chua chát.
-Khi lão phu nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, giống như là nhìn thấy một người cũ vậy. Cơ Quy cười hỏi:
-Ngươi có biết lão phu nhớ đến ai không?
Lần này ông ta không khảo nghiệm, mà hiền hòa giống như trò chuyện với bạn bè vậy.
-Đơn Bằng? Đơn Phi không chút do dự nói.
Cơ Quy lắc đầu nói: -Lão phu tuy biết Đơn Bằng, nhưng cảm thấy ngươi không giống Đơn Bằng, ngươi giống Mã Vị Lai.
Ta giống lão đầu kia?
Hóa ra Cơ Quy từng gặp Mã Vị Lai!
Khi Đơn Phi hoang mang khó hiểu, nghe Cơ Quy nói: -Lão phu từng nhìn thấy Mã Vị Lai, nghe ông ta đề cập ba điều kiện để kế thừa Lưu Niên, học thức uyên bác, không câu nệ đồng thời có thể buông xuống. Ngươi…có một số chuyện không buông xuống được…
Ta buông xuống được thì chính là thần tiên.
Đơn Phi cười nói: -Ta đích thực có một số chuyện không thể buông xuống được, ta đến nơi này muốn tìm một số thứ, có điều…
-Giống như Lưu Niên, năng lực của nơi này cũng không thích hợp rơi vào tay người có dụng tâm khác. Cơ Quy trầm giọng nói, thấy sắc mặt Đơn Phi thay đổi, Cơ Quy cười nói: -Nhưng ngươi chẳng qua là một người tốt bụng thông minh, lại là truyền nhân của Thiên Nữ, cho dù có những chuyện không buông xuống được, lão phu tin Mã Vị Lai sẽ không chọn sai người. Nếu ngươi có yêu cầu, lão phu nhất định sẽ giúp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất