Chương 522: Đuổi tận giết tuyệt
.
Đơn Phi có chút bất ngờ.
Hắn đến Vân Mộng Trạch không ngoài hai mục đích, hơn nữa có thể nói là gộp hai thành một, tìm được bí địa Vân Mộng, sau khi lấy được bản thuyết minh Minh Sổ rồi đến bí địa Bạch Lang tìm Thần Vũ.
Thường nói quân tử khi nguy khốn chỉ lo cho thân mình, được thì cứu tế thiên hạ, nếu chỉ lo thân mình đồng thời còn có thể cứu tế thiên hạ, Đơn Phi cũng không ngại làm thêm chút việc.
Khi hắn đến có thể nói là không có quá nhiều chuẩn bị. Lưu Biểu chuẩn bị nhiều năm ngay cả cửa cũng không vào được, hắn có thể chuẩn bị cái gì? Khi nhìn thấy đàn sói, chim ăn thịt người, lại từ đường hầm không gian nhảy vào, hắn đã có chuẩn bị ứng phó với tình huống hiểm ác nhất.
Cơ Quy lại nói chịu giúp hắn?
Khi Đơn Phi bất ngờ ít nhiều cũng có chút vui sướng, hắn cảm thấy Cơ Quy không giống như là đang nói đùa.
-Thường nói vô công bất thụ lộc… Đơn Phi trầm ngâm nói.
Cơ Quy nghe ra ẩn ý của hắn, mỉm cười nói: -Trên đường ngươi đến đây gặp hiểm vô số, nhất định cho rằng nơi này rất không hoan nghênh người ngoài.
Không phải sao? Nếu tư thế này của các ngươi là hoan nghênh khách đến, thì trên đời này không có người chủ chán ghét khách đến rồi.
-Chúng ta chỉ là không chào đón người tham lam.
Cơ Quy cảm khái nói: -Sau khi tổ tiên đến đây, không phải là không để ý dự đời, cũng biết thế giới bên ngoài chiến loạn liên miên, lại trải qua Tần Hán, nhưng chung quy cũng là tan rồi tụ, tụ rồi tan. Thịnh thế Mục Vương chẳng qua cũng chỉ là mây khói nhất thời, cho dù là Tần Hoàng Hán Vũ, cũng chẳng qua là lặp lại vết xe đổ của Chu Mục Vương mà thôi. Tổ tiên hiểu được điểm này, nên mới sáng lập quy tắc, cũng không để nơi này tham gia vào thế sự.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
-Nơi này là một trong những Niết Bàn mà người đời ít có, chúng ta không muốn lại bị nhuốm bẩn nữa. Cơ Quy lại nói: -Đáng buồn là ở chỗ, trong vạn người đến đây lại không có một ai muốn thực hiện chí hướng của Hoàng Đế, chỉ muốn có được năng lực thỏa mãn mọi thứ ở nơi này. Người như thế, trong trần thế này cúi người là nhặt được, nơi này cũng không cần có thêm mấy tên.
-Chí lớn của Hoàng Đế? Phá giải vòng tuần hoàn của thế gian?
Đơn Phi hỏi một câu, thấy Cơ Quy gật đầu, thầm nghĩ chí hướng này tuyệt đối không dễ thực hiện. Thời đại kia của chúng ta cuối cùng cũng đến mức toàn cầu hóa, có điều quan hệ của tất cả các quốc gia có gì khác với Xuân Thu ngũ bá, Chiến Quốc thất hùng của Hoa Hạ chứ?
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là vũ khí lạnh chuyển thành vũ khí nóng, bởi vì quy định về vũ khí hạt nhân khiến trong lòng các nước có kiêng kỵ. Những quốc gia này không phải là bởi vì văn minh rồi thì không muốn đánh, mà là biết Xuân Thu ngũ bá đánh giặc chẳng qua là giết người, dùng vũ khí hạt nhân đánh giặc chính là muốn hủy diệt chỗ náu thân của mình.
Nếu đánh, quốc gia “dân chủ hòa bình” đều tìm những quốc gia không có vũ khí hạt nhân để đánh, như vậy mới có thể này ra “phong phạm” bá chủ siêu việt!
-Bởi vậy các ngươi mới huy động bầy sói, chim ăn thịt người để đuổi khách? Đơn Phi lại hỏi.
Cơ Quy một lúc lâu sau mới nói: -Dị địa được Hoàng Đế truyền lại, tự nhiên có rất nhiều kỳ sĩ, nơi này cũng thế, nơi này có một người tên Triệu Tư Ích.
-Hửm? Đơn Phi chậm rãi đợi câu tiếp theo.
-Tổ tiên của họ Triệu là Bá Ích. Cơ Quy nhắc nhở nói.
Đơn Phi đột nhiên nói: -Người này là hậu nhân của Bá Ích, cũng tinh thông pháp môn điều khiển chim thú? Hắn từng đề cập chuyện này với Hoàng Thừa Ngạn.
Cơ Quy giải thích nói:
-Nghìn năm qua, tổ tiên vì sáng tạo ra địa vực khác với thế tục, cũng vì muốn nơi này phát triển, trước nay đều lựa chọn người phẩm hạnh cao thượng lập thề đi vào, tổ tiên của Triệu Tư Ích cũng vì thế mà vào.
Quy tắc này của các ngươi lại giống như của Minh Sổ vậy.
Đơn Phi biết dị địa tuy kỳ lạ, kế thừa cũng phải hấp thu dòng máu mới mẻ mới được, nhưng…trong lòng hắn có chút lo lắng, lại sợ bí địa Vân Mộng dẫm vào vết xe đổ của Minh Sổ.
Đây không chỉ là bi ai của dị địa, mà là bất đắc dĩ của cả nhân loại.
Cơ Quy như nhìn ra suy nghĩ của Đơn Phi, thở dài nói: -Đời người luôn có khuynh hướng chọn dễ né khó, cho dù là đế vương các tướng kiệt xuất trên đời đến khi già nua cũng khó tránh u mê quên đi chí lớn ngày trước, để cầu mong sự an toàn của bản thân, thường hay lựa chọn thủ đoạn tàn bạo dễ dàng thực hiện.
Đơn Phi rất xúc động, thầm nghĩ lão đầu trước mắt lại nhìn rất thấu triệt. Người có chí lớn giống như Hán Vũ Đế, đến khi về già cũng có thể bức chết thê nhi chung sống nhiều năm cũng đã chứng minh điều đó.
-Chỉ duy có người có nghị lực mới lựa chọn con đường khó khăn, đồng thời kiên trì đi tiếp.
Cơ Quy cảm khái nói: -Lão phu tuy có chí hướng, nhưng cái khó chính là người có nghị lực, chỉ có một mong ước là đứng trước sự xâm nhập của người ngoài, tuân thủ quy định của tổ tiên để mong kéo dài sự kế thừa nơi này.
Khi ông ta nói tới đây lại thở dài lần nữa, có vẻ mệt mỏi.
Đơn Phi im lặng, hắn trước nay kính nể loại người này, cũng bắt đầu hiểu quy tắc của nơi này.
-Có điều lão phu lại không ngăn chặn được sự tham lam của thế tục.
Cơ Quy tiếp tục giải thích nói: -Vô số ngươi như tre già măng mọc liên tục không ngừng muốn vào nơi này, lại không biết là mê cung mà năm đó Hoàng Đế xây dựng không phải là để tiện ra vào, mà là để khảo nghiệm.
-Khảo nghiệm? Đơn Phi hơi hoang mang, sau đó tỉnh ngộ lại: -Ta hiểu, chỉ có người thông minh bền chí mới có thể thông qua khảo nghiệm của nhóm người Hoàng Đế, ví dụ như tổ tiên của lão trượng.
-Còn có loại người như ngươi nữa. Cơ Quy mỉm cười nói.
Gương mặt của Đơn Phi đỏ bừng lên.
Cơ Quy tiếp tục nói: -Tổ tiên vì muốn có được sự truyền thừa của Hoàng Đế, nối tiếp di nguyện của Thuấn Đế, vứt bỏ vinh hoa phú quý rồi trăm cay nghìn đắng đến nơi này, lại hao phí tâm sức xây dựng Tương Phi Từ cầu nguyện mấy chục năm không rời khỏi Vân Mộng Trạch, nỗi khổ đã chịu vốn khó lòng tưởng tượng. Yển Sư nhìn ra chí hướng của tổ tiên trong đó, nên mới mở nơi này ra, người có thể vào nơi này không chỉ thông minh, hơn nữa phải có chí hướng kiên định, những kẻ tham lam lại yếu đuối bị đàn sói và chim ăn thịt hù dọa, căn bản không đến được núi Cầm Cổ.
Ngừng một lát, Cơ Quy giống như đang cân nhắc cái gì đó, lại nói: -Ngẫu nhiên có kẻ tham lam liều mạng lại không thể phá giải mê cung, người tham lam thông minh tuy có thể xuống mê cung, nhưng trong tình huống không có thu hoạch, thì khó có thể tiếp tục kiên trì mười năm như một ngày…
Chính thế, nếu trong điều kiện nghèo khổ tịch mịch như thế mà còn có thể kiên trì thì sao có thể gọi là tham lam?
Đơn Phi không thể không nói thủ đoạn khảo nghiệm người khác của đám người Hoàng Đế, Yển Sư cực kỳ cơ trí.
Thật ra hậu nhân cũng từng có người làm thế, người đó tên Đạt Ma.
Năm đó Nhị Tổ Thần Quang vì muốn cầu pháp của Đạt Ma, cung phụng cực kỳ tôn kính, thậm chí trong ngày gió tuyết còn đứng sừng sững trong tuyết mà không mang theo bao gối để bày tỏ sự kiên định. Đạt Ma lại cho rằng những thứ này còn lâu mới xứng với thành tựu của chư phật chỉ dùng để kéo dài sinh mệnh mà thôi, công đức mà người thường không thể làm được, cực khổ mà người nhẫn nại không thể nhịn được, dùng một chút cung kính và tâm cơ nhỏ nhoi thì muốn có được bản chất của đại thừa, ngươi cho rằng có thể sao?
Thần Quang nghe lời nói đó, chặt tay tỏ chí mới được Đạt Ma truyền pháp.
Không phải là khảo nghiệm chặt tay, mà là quyết tâm không lùi bước.
Đám người Hoàng Đế sớm biết sự quan trọng của quyết tâm, nên mới thiết lập mê cung khảo nghiệm đầu óc, lại dùng thời gian nhiều năm để khảo nghiệm nghị lực của người tới!
-Hoàng Thừa Ngạn là một người thông minh...Chúng ta vốn muốn khảo nghiệm ông ta thêm vài năm.
Đơn Phi lại hiểu ra một chút.
Hắn vẫn hoang mang một việc, bí địa Vân Mộng nếu đã có thần thông sai khiến chim thú, thì sao để mặc cho đám người Hoàng Thừa Ngạn chiếm lấy mê cung nhiều năm?
Hóa ra người của bí địa Vân Mộng sớm đã biết hành động của Hoàng Thừa Ngạn, muốn thu nạp ông ta vào.
-Đáng tiếc ông ta già rồi thì thiếu nghị lực, lại đầu nhập vào người quyền mưu, chỉ nghĩ đến chuyện trong trăm năm. Cơ Quy thở dài nói: -Không chỉ như thế, vì ông ta mà lúc này phía trên Vân Mộng Trạch đã mây gió kéo đến, không biết có bao nhiêu thế lực tụ tập.
Đơn Phi hơi suy nghĩ một chút nói: -Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu.
Cơ Quy cười nói: -Không sai, bọn họ không có dũng khí như các ngươi chờ bí cảnh mở ra, lại muốn đợi các ngươi sau khi đi ra thì đoạt lấy đồ mà bọn họ muốn.
Nói như vậy, bên trên ngoài trừ thế lực của Hoàng Đường và Lưu Biểu ra, còn có không ít thế lực đang âm thầm ẩn nấp.
Sau khi rời khỏi đây thì càng phiền toái hơn.
Đơn Phi âm thầm cười khổ: -Lão trượng quá khen, nếu không phải Tào Quan, ta e là không đợi được bí cảnh mở ra.
-Đợi bí cảnh mở ra không chỉ phải có nghị lực, còn phải có dũng khí, chân thành và tình cảm trách trời thương dân. Cơ Quy nhìn Đơn Phi nói:
-Ngươi không bỏ Tào Quan, thì sớm đã có tư cách vào bí cảnh, đáng tiếc…
Đơn Phi thấy Cơ Quy muốn nói lại thôi, không khỏi nói: -Mời lão trượng chỉ điểm.
Trong lúc hắn và Cơ Quy nói chuyện với nhau thì đã biết lão giả này không chỉ sâu không lường được, còn là trí giả hiếm có, hắn trước nay đều coi trọng cách nghĩ của loại người này
-Đáng tiếc ngươi không thuộc về nơi này, cũng sẽ không ở lại đây. Cơ Quy sau khi tiếc hận thì lập tức nở nụ cười nói: -Nhưng chính vì có loại người như ngươi mới khiến lão phu nhìn thấy hi vọng kiên trì tiếp. Có thể trò chuyện với loại người như ngươi cũng là chuyện thú vị hiếm có mấy năm nay của lão phu.
Ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, Cơ Quy nói: -Triệu Tư Ích sát tính dần nặng, vốn muốn nhất lao vĩnh dật.
Đơn Phi âm thầm kinh hãi, biết hàm ý của bốn chữ “nhất lao vĩnh dật”.
Đuổi tận giết tuyệt!
Người của bí địa Vân Mộng đã không nhẫn nại nữa, bọn họ muốn dùng máu của những người tham lam này cảnh cáo thế tục, đừng có dòm ngó bí địa Vân Mộng nữa.
Những người này tuyệt đối có năng lực này.
-Có điều lão phu không đành lòng. Cơ Quy chậm rãi nói:
-Lão phu mạo muội, vẫn muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
Đơn Phi vội nói: -Nếu có thể tận sức, ta tuyệt không đùn đẩy.
Hoa Hạ từ xưa đều là có qua có lại, Cơ Quy đối với Đơn Phi hắn hiền hòa thân mật, mở miệng nhận lời giúp đỡ hắn, hắn sao lại không bày tỏ thành ý chứ?
Đơn Phi biết đây chính là thiện duyên mà Yển Sư, Mã Vị Lai đã kết. Chuyện này cũng khó trách Ngụy Bá Dương sau khi hẹn hắn đến bí địa Vân Mộng thì thủy chung không lộ mặt.
Đơn Phi hắn đến là được rồi, có thêm một Ngụy Bá Dương nói không chừng sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Lão hồ ly Ngụy Bá Dương, tìm cách chiếm tiện nghi của hắn!
Khi Đơn Phi âm thầm cắn răng thì nghe Cơ Quy nói: -Ta muốn mời ngươi sau khi lên đại trạch bên trên thì khuyên những người kia rời đi chớ có đến nơi này nữa. Bằng không, lão phu chỉ có thể nghe theo suy nghĩ của Triệu Tư Ích.
Chuyện này…sao có thể?
Đơn Phi thầm nhíu mày, thầm nghĩ những người kia ủ mưu nhiều năm, sao lại nghe lời khuyên của ta chứ? Nếu ta có thể làm được điều này, hòa bình thế giới có hi vọng rồi.
Có điều chung quy chỉ mỉm cười, Đơn Phi nói:
-Ta sẽ cố sức mà làm.
Cơ Quy khẽ mìm cười: -Vậy thì tốt quá. Lão phu cũng biết không khỏi bức người khó xử, nhưng chúng ta chỉ mong làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời. Đến cuối cùng ra sao, dù sao cũn không do chúng ta khống chế. Lão phu biết ngươi mệt mỏi đã lâu, không ngại thì nghỉ ngơi rồi hẵng tìm thứ có liên quan đến Minh Sổ, lão phu cũng chỉ biết một phần về nơi này, rất nhiều mặt có thể còn cần ngươi chỉ điểm.
Đơn Phi nghe Cơ Quy nói, mới ý thức được bản thân mình đích thực mệt không chịu nổi, hắn hơi nhắm hai mắt lại nhớ đến một chuyện: -Có một chuyện thực sự không nói thì không chịu được.
-Cứ nói đừng ngại.
Cơ Quy khách khí nói.
Đơn Phi cố gắng mở to mắt, kiên trì nói: -Lão trượng, ta biết Tào Quan không phải là người bắn tên không đích.
Hắn biết lúc này tuy là hòa thuận, nhưng chuyện của Tào Quan lại giống như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ cho mọi người đến thịt nát xương tan, hắn không thể không nghĩ cách giải quyết trước khi Tào Quan bùng nổ.
Trên gương mặt tang thương của Cơ Quy chợt hiện vẻ bi ai, hồi lâu sau mới nói: -Đây vốn là một chờ mong tốt đẹp…