Chương 556: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
.
Quách Gia tỉnh táo lại, tỉnh ngộ nói: -Khó trách lão trượng có thể kịp thời thả chúng ta tiến vào, hoá ra sớm đã nhìn thấy rõ ràng hành động của chúng ta.
-Bằng không thì sao? Lão phu tuy có chút năng lực, nhưng không thể nhìn xuyên qua bùn lầy để nhìn thấy các ngươi được. Khi Cơ Quy đáp lời lại nhìn sang Tào Quan, lạnh nhạt nói: -Ngươi biết những thứ này, không phải sao?
Tào Quan im lặng.
Ông ta đương nhiên biết những việc này, bằng không sao lại mang đám người Đơn Phi, Quách Gia liều chết đánh cược một lần?
Tào Quan liều mạng cũng có tính toán kỹ càng.
Thân thể mềm mại của Tôn Thượng Hương khẽ run, nàng cũng nghĩ ra nếu bí địa Vân Mộng đã có thể dùng cách thức kỳ lạ để ghi chép lại chuyện mà Quách Gia trải qua, vậy hành động sau khi bọn họ vào Vân Mộng Trạch có phải đã lọt vào mắt Cơ Quy từ sớm không?
Câu tiếp theo của Quách Gia khiến sắc mặt Đơn Phi cũng thay đổi: -Lão trượng vừa nãy nói nơi này đều có ghi chép tường tận chuyện xảy ra ở rất nhiều nơi, nói như vậy, chuyện từng xảy ra ở Hoa Hạ, toàn bộ đều được ghi lại bằng phương pháp ghi chép này sao?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, nhớ tới một việc.
Thế giới vì chúng ta mà hủy diệt, chúng ta có trách nhiệm xây dựng lại!
Lúc trước khi Đơn Phi nghe đám người Viêm Đế nói thế, chỉ nghĩ là bọn họ dùng Tam hương để tiến hành cải thiện con người dã man, lại không ngờ đám người Hoàng Đế lại bố trí hệ thống thiên nhãn, ghi rõ tất cả mọi chuyện trên đời này vào trong mắt?
Nếu bảo Đơn Phi phân tích, bí địa Vân Mộng bây giờ bày ra chính là kỹ thuật thu thập tin tức phiên bản cực mạnh. Bọn người Hoàng Đế dùng thủ đoạn cao minh ghi chép tất cả xảy ra trên đời rồi tổng hợp tại nơi này, sau đó thì sao?
Phân tích hành vi của con người?
Bọn họ sử dụng kỹ thuật gì?
Đơn Phi khó lòng suy đoán, lát sau trong lòng mừng như điên, ha ha nói: -Chuyện từng xảy ra ở Hoa Hạ, nơi này đều ghi chép toàn bộ? Hắn nghĩ đến một chuyện quan trọng. Ngày mà Nữ Tu truyền thừa, nơi này có phải cũng ghi chép chuyện xảy ra ở Nghiệp Thành không?
Cơ Quy không nói, ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên không không biết đang nghĩ gì?
Phát Khâu Trung Lang Tướng đã ngã xuống quá nửa, Quách Gia vẫn khoanh chân ngồi xuống đất.
Đột nhiên có hai bóng đen xông đến trước mặt Quách Gia, ra tay!
Trong lòng Đơn Phi căng thẳng, hắn biết đó tất là nhân vật của tổ chức thích khách ở Kinh Sở. Khi đó hắn và Tôn Thượng Hương trong lúc gấp gáp may được Quách Gia ra tay tương trợ. Quách Gia luôn một mực không muốn không muốn, ai mà ngờ được bản thân y cũng từng gặp nguy hiểm thật lớn.
Quách Gia trợn mắt!
Y phun ra một ngụm máu tươi, sau đó có bóng đen tựa vòng tròn, buộc chặt cổ của hai thích khách kia.
Hai thích khách kia đầu chưa bay ra, nhưng máu ở cổ đã tuôn ra ào ào, rõ ràng không thể sống. Sau khi Quách Gia liên tiếp giết hai người, một hơi tóm lấy Trương Liêu xông ra ngoài, chui vào trong bụi cây rồi không thấy bóng dáng đâu.
Quách Gia chậm rãi cúi đầu xuống, thần sắc mang theo sự bất đắc dĩ.
Hình ảnh thay đổi, có lũ lụt mang theo bùn lầy ào ào xông tới…
Đơn Phi nhận ra đó là cảnh tượng hắn và Tào Quan lâm vào tuyệt cảnh. Hắn thậm chí nhìn thấy Tào Quan đang la hét cái gì, sau đó có cửa động màu lam xuất hiện…
Hình ảnh biến mất, Quách Gia, Tôn Thượng Hương vẫn nhìn chằm chằm không trung, chấn kinh về Cơ Quy…hoặc là nói chấn kinh về đám người Hoàng Đế sao lại làm được điều này.
Loại ghi chép này lại không ly kỳ, nhưng trong tình huống không có vệ tinh phụ trợ, Đơn Phi cũng tán thưởng phương thức này không thôi.
Hồi lâu, Tào Quan cuối cùng nói:
-Thứ này liên quan gì đến Thi Ngôn? Bất kể trước mắt ngạc nhiên thế nào, ông ta chỉ muốn có Thi Ngôn.
Cơ Quy than thở nói: -Bởi vì chuyện lão phu muốn nói tiếp theo, theo tục nhân thì chắc chắn là hoang đường không sao kiềm nổi. Tuy các ngươi là người tài giỏi hiếm có trên đời, nhưng chỉ dựa vào lời lão phu nói, e là khó lòng tin được lời lão phu, do vậy lão phu mới cho các ngươi nhìn thấy những việc này trước.
-Ta tin lão trượng sẽ không che giấu gì cả. Đơn Phi cảm thấy Cơ Quy đang giải thích với hắn, cũng hiểu Cơ Quy nói cho hắn biết đây là lúc kết thúc thật sự.
Giải quyết bằng chân tướng!
-Nơi này không có Thi Ngôn. Cơ Quy nói một câu khiến Tào Quan giận dữ trợn tròn mắt, sau đó khẽ thở dài: -Nơi này từng có một nữ hài ngây thơ lương thiện tên Huyền Thanh.
Huyền Thanh?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, không biết Huyền Thanh và Huyền Ca, Huyền Khúc có liên quan gì?
-Nữ hài từ nhỏ thông tuệ, đọc đủ mọi thi thư, thích nhất là “Thi Kinh”. Cơ Quy cảm khái nói: -Nàng thường ở lại đây, sống một cuộc sống an tĩnh và bình thản.
Đơn Phi nhìn khắp xung quanh, thầm nghĩ vừa vào nơi này thì cảm thấy huyền bí, nhưng ở lâu rồi chỉ sợ thật sự cảm thấy buồn tẻ. Cơ Quy nói như thế, trong lòng chẳng lẽ cũng cảm thấy tịch mịch kiên trì?
-Người khác đều quen với sự tịch mịch nơi này, một đứa trẻ ngây thơ khờ khạo như nàng lại cảm thấy tò mò đối với bất cứ thứ gì. Nàng ngộ tính cực cao, rất nhiều chuyện ở nơi này đều lĩnh ngộ rất nhanh, do vậy nàng cho dù là càn quấy một chút, cũng khiến rất nhiều người thích.
Khi Cơ Quy nói đến đây, mặt hiện lên vẻ yêu thương, lẩm bẩm nói: -Nàng rất nhanh đã có thể giống như lão phu, bắt đầu quan sát chuyện thế gian.
Nhìn về phía Quách Gia, Cơ Quy nói: -Ngươi vừa rồi hỏi lão phu, chuyện từng xảy ra ở Hoa Hạ có phải đều ghi chép lại ở đây không? Lão phu lúc trước cảm thấy đích xác là như thế, không chỉ Hoa Hạ, cho dù là cả thế giới này cũng đều được ghi chép lại trong đó, có điều về sau hình như xảy ra rất nhiều vấn đề, làm cho nơi này chỉ có thể nhìn thấy chuyện ở một số nơi.
Thuyền không gian sau khi vào đại trạch thì bị hư? Sau khi trải qua hai ngàn năm, trong quá trình bị người đời sau tìm tòi nên làm hư rồi?
Khi Đơn Phi cân nhắc, Cơ Quy nói tiếp: -Dù là như thế, chuyện mà nơi này có thể nhìn thấy thật sự quá nhiều quá nhiều. Trước khi lão phu nắm giữ nơi này, không biết mất bao nhiêu thời gian mới có thể tái diễn lại bản ghi chép, có điều…nữ hài tử kia lại sớm đã có thể hiển thị được những việc này.
Thứ này nhận người sao? Giống như cần nghiệm chứng vân tay vậy? Thuyền không gian sao lại ưa thích Thi Ngôn không rời.
Đơn Phi nghĩ đến đây, nghe Cơ Quy cảm khái nói: -Sau khi lão phu biết được việc này thì mừng rỡ trong lòng, nhận định nữ hài này là trời xanh ban cho bí địa. Nếu nàng kế thừa nền văn minh của Hoàng Đế, phát dương quang đại nơi này, thậm chí có thể thực hiện chí nguyện của tổ tiên, do vậy…lão phu cũng không cấm nàng xem xét chuyện của thế gian.
Khẽ thở dài, Cơ Quy nói: -Có lẽ lão phu sai lầm rồi.
Quách Gia khó hiểu cau mày nói: -Lão trượng sao lại nói ra lời ấy?
Cơ Quy lẩm bẩm nói: -Lão phu có lẽ quá nóng vội, không nên để nàng tiếp xúc với chuyện thế gian quá sớm. Ngừng một lát, Cơ Quy lại nói: -Có một hôm nàng đột nhiên tìm lão phu, nói với lão phu tên của Huyền Thanh quá bình thường, nàng bất mãn cái tên mà Sư Lai Nghi lấy cho nàng, nàng nói muốn đặt tên cho mình.
Tào Quan mím môi, muốn lên tiếng nhưng lại không thể.
Đơn Phi không biết Sư Lai Nghi là ai, cũng không quan tâm, chợt nghe Cơ Quy nói tiếp: -Lão phu lại không để ý chuyện này, nói với nàng tên chẳng qua là xưng hô để phân biệt mà thôi, nữ hài kia lại không tán thành, nàng không thích âm luật, lại thích lời thơ tiếng lòng…
Nhìn Tào Quan run rẩy, Cơ Quy cuối cùng nói: -Nàng nói Thuấn Đế từng nói, thi ngôn ý, ca trường ngôn, thanh y vĩnh, luật hòa thanh. Nếu đã như thế, nàng không cần cái tên Huyền Thanh, sau này tên Thi Ngôn là được.
Thân hình Tào Quan chấn động.
Mọi người im lặng.
Tôn Thượng Hương tuy muốn biết chuyện khác, nhưng một mặt là vì lễ nghĩa, lại bị chuyện của nữ hài tử này hấp dẫn, rất tò mò một nữ hài của bí địa Vân Mộng sao lại có liên quan đến Tào Quan?
-Lão phu cũng tùy nàng, dù sao thì cả ngày gặp nhau, gọi là gì thì có khác biệt gì? Cơ Quy chậm rãi nói: -Thi Ngôn dần lớn lên, không chỉ ngày càng hiểu về chuyện xưa thiên cổ, thậm chí bắt đầu tinh thông việc vận dụng Vô Gian.
Quách Gia thần sắc kinh ngạc.
-Có một hôm nàng đột nhiên đến tìm lão phu, rất rầu rĩ không vui. Cơ Quy nhớ lại nói: -Lão phu hỏi nàng sao lại không vui? Nàng rơi lệ nói hóa ra trên đời này chỉ có chúng ta là thế ngoại đào viên, hiện giờ trên đời vẫn là thế giới người ăn thịt người. Nàng chính mắt nhìn thấy một thứ giống người coi mạng người như cỏ rác, thậm chí giội dầu lên người người khác, sau đó thì châm lửa thiêu chết. Nàng hỏi ta trên đời này sao lại có loại người này tồn tại? Hỏi lão phu tại sao không ngăn cản chuyện này xảy ra?
Thấy mọi người đều có hỏi ý, Cơ Quy nói: -Nàng đang nói Đổng Trác.
Tất cả mọi người im lặng.
Đơn Phi biết hình dung của Cơ Quy vẫn còn văn nhã, Thi Ngôn nói rất đúng, đó là một thứ giống người.
Thi Ngôn mắng Đổng Trác không phải là người!
Người thì làm sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như thế?
-Lão phu cũng bất đắc dĩ… Cơ Quy nhìn sang Đơn Phi nói: -Ngươi cũng biết, từ Đại Vũ đến nay, con người thủy chung không ngừng lặp lại những chuyện này, ngăn được nhất thời, nhưng không ngăn được trọn đời. Ngươi nói có đúng không?
Đơn Phi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc gật đầu.
-Thi Ngôn lại không tán thành, nàng nhận định có thể thay đổi những chuyện này. Trong đôi mắt già nua của Cơ Quy mang theo đau xót: -Lão phu khi đó không nghĩ nhiều, lại không biết nàng đã quyết định.
Khi ông ta nói chuyện thì bàn tay lại chà lên vỏ cây, lại có hình ảnh hiện ra giữa không trung.
Quách Gia, Đơn Phi hơi nhíu mày, rất xa lạ với hình ảnh xuất hiện.
Tào Quan lại cả người run rẩy đi về phía trước mấy bước, trên mặt lộ vẻ bi thương lại giật mình.
Trong hình ảnh hiển thị có một đám người tay cầm đuốc đạp tan cửa lớn một đại trạch, xông thẳng vào trong.
Hình ảnh ngừng lại, dừng trên người người cầm đầu kia. Người kia tuy không tuấn lãng, nhưng lại mang vẻ mặt kiên nghị hăng hái.
Quách Gia đột nhiên nhìn sang Tào Quan.
-Tào đại nhân nhất định biết chuyện này xảy ra khi nào? Cơ Quy ngữ khí bình thản, nhưng xưng hô đã thay đổi, trong mắt có hàn quang lóe lên.
-Ta biết…ta biết… Tào Quan nức nở nói: -Đây là tình hình khi ta giết Cố Bá. Năm đó ông ta thành tài trở về, vừa hay đụng phải chuyện Hạ Hầu Uyên ở tù oan, Tào Tháo bất lực. Ông ta mang theo một đám cao thủ xông vào Cố gia xử tử Cố Bá không chuyện ác nào không làm.
Quách Gia mơ hồ nhận ra người cầm đầu đó có chút giống Tào Quan, khi nghe thấy Tào Quan nói như thế, khi hiểu ra thì mang theo kinh hãi, không biết nơi này sao lại ghi lại rõ ràng chuyện của nhiều năm trước.
Cơ Quy thả chuyện này ra là vì cái gì?
Khi mọi người hoang mang, chỉ thấy Cơ Quy nhìn lên Tào Quan trên không nói: -Lão phu sau này mới biết người này. Khi đó Thi Ngôn đã quyết định thay đổi một số chuyện trên đời. Nàng tìm đến người trong bức hình.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Giọng điệu vốn bình thản của Cơ Quy lại mang theo oán giận, nhưng vẫn trầm giọng nói: -Thi Ngôn cho rằng nam tử hán diệt trừ ác bá, mở rộng chính nghĩa kia nhất định có thể mang đến hi vọng cho thế gian xấu xí này…Thế là nàng không hề chùn bước đi tìm nam nhân kia, hi vọng cùng nam nhân đó thực hiện mộng tưởng trong lòng, diệt trừ tà ác, chống đối cường quyền, khiến cho thế giới này là một nơi yên vui…
Nước mắt tí tách rơi, Tào Quan không thể nghe tiếp nữa, ông ta khó đứng vững tiếp, suy yếu quỳ xuống.
Ông ta cuối cùng hoàn toàn hiểu ra.
Thi Ngôn trong rừng đào, thoạt nhìn xinh đẹp như một đóa hoa đào.
Liếc mắt đầu tiên nhìn thấy ông ta, Thi Ngôn giống như duyên định ba kiếp đi đến trước mặt ông ta. Ta tên Thi Ngôn, chàng tên là gì?
Thi Ngôn quả nhiên sớm đã nhìn thấy ông ta, ra khỏi bí địa Vân Mộng là để tìm ông ta.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, làm sao gió thu khiến cánh quạt đau?
Khi Thi Ngôn mang theo giấc mộng đi đến trước mặt Tào Quan ông ta, mang theo hi vọng tốt đẹp, mang theo chờ mong đối với Tào Quan ông ta, nam nhân mà nàng khát khao lựa chọn mãi mãi tốt đẹp như khi nhìn thấy trong hình.
Tào Quan, lại đánh trận, thật nhiều người chết, có thể…
Đứa ngốc, đánh trận sao lại không chết người?
Tào Quan, huynh hình như thay đổi rất nhiều, muội…
Huynh đương nhiên sẽ thay đổi. Huynh không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó nữa, Tào Quan một ngày nào đó sẽ khiến Thi Ngôn nhìn thấy, Thi Ngôn không chọn nhầm Tào Quan.
Cố nhân bỗng dưng thay lòng, lại nói lòng người dễ đổi thay.
Ông ta chỉ cho là tâm tư nữ nhân khó mà suy xét, người thay đổi là Thi Ngôn…Nhưng người thay đổi thật sự luôn là Tào Quan, trở nên tê liệt bất nhân, trở nên lòng lang dạ sói, trở nên quên mất lý tưởng trước kia của mình, trở nên khiến Thi Ngôn không còn chờ mong nữa.
Rừng đào mênh mông.
Thi Ngôn đã xa.
Nước mắt giàn giụa không rửa sạch được bi thương vô tận trong lòng.
Tào Quan nắm chặt ngọc bội trong tay, nước mắt tuôn ra giống như đứa trẻ không nơi nương tựa, ông ta chỉ cho rằng khi mình nhìn thấy lời nhắn của Thi Ngôn thì đã hiểu ra, nhưng lúc này ông ta vẫn không hề hiểu sự mong chờ của Thi Ngôn.
Hiểu ra thì đã quá muộn rồi.
Mây trong nước nước đẩy thuyền. Hoa trong lòng lòng bên bờ. Hiểu rõ chuyện hưng suy thiên cổ. Khó quên hoa đào vào tháng ba.
Thi Ngôn sáng tỏ hưng suy thiên cổ, nhưng cuối cùng lại không hiểu tại sao chúng ta biết nhiều chuyện đáng ghê tởm kia lại thủy chung không thể né tránh? Tại sao nam nhi lúc trước lựa chọn chính trực lại cam nguyện bị bùn cát vấy bẩn?
Nhưng nàng vẫn thủy chung kiên trì tin tưởng một số chuyện. Hoa đào tháng ba hồng phấn, nhân sinh tốt đẹp như lần đầu gặp gỡ. Những thứ này là lựa chọn không hối hận của nàng, sự chờ mong mãi mãi…
Nàng hy vọng Tào Quan có thể nghe thấy.
Nàng biết Tào Quan cuối cùng sẽ nghe thấy!