Thâu Hương

Chương 559: Vận mệnh trời xui đất khiến.

Chương 559: Vận mệnh trời xui đất khiến.


Đơn Phi hoàn toàn không hiểu vì sao Thi Ngôn lại đi cướp Thần Vũ, hắn cũng chưa từng nghĩ Tôn Chung sẽ là ông nội của Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương hơi cúi đầu, sự bất an trong lòng càng gia tăng.
Nàng biết Cơ Quy là trí giả hiếm có trên đời, Cơ Quy nói rất bình tĩnh, nhưng Tôn Thượng Hương vẫn cảm nhận được sự không ưa thích của ông ta dành cho Tào Quan và lời phê bình kín đáo dành cho Tôn Chung.
Người già đương nhiên có tiêu chuẩn đánh giá của mình, dù ông ta không xuất thân từ bí địa, nhưng dựa vào ghi chép cộng thêm sự suy đoán, cũng đoán được chân tướng sự thật rồi.
Việc ông nội làm có vấn đề gì sao?
Đơn Phi có phải cũng vì thế…
Tôn Thượng Hương thân là Quận Chúa Giang Đông, luôn đảm bảo sự bình tĩnh khi đối diện người ngoài, nhưng đối với Đơn Phi, sự tự tin của nàng không nhiều lắm, nhiều khi nàng còn để lộ tư thái của một nữ nhi nên có.
Cùng Đơn Phi xông vào bí địa, lúc Đơn Phi không ngừng sắp xếp lại diễn biến sự việc, nàng thì hay tự hỏi, nếu Đơn Phi biết Thần Vũ ở đâu, liệu y có lập tức quay đầu rời đi không?
Sự quan tâm dịu dàng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn; lặng yên ái mộ dắt tay cũng không thể sánh bằng lời hứa khi ấy.
Tâm nguyện cuối cùng của nàng là có thể mỉm cười rời khỏi đây, Đơn Phi đã làm rất nhiều cho Tôn gia rồi, nàng phải thực hiện lời hứa, giúp Đơn Phi ngẩng đầu rời khỏi đây.
Lời đặt cược của Bạch Liên Hoa vẫn luôn là cây kim đâm thẳng vào tim nàng, nàng biết duyên phận khó nói, nàng không có cách nào, cũng không muốn Đơn Phi quên đi Thần Vũ, nhưng nàng vẫn muốn đánh bại Bạch Liên Hoa.
Nhưng nếu lý do chia rẽ Đơn Phi và Thần Vũ là do ông nội mình, vậy nàng phải ăn nói thế nào với Đơn Phi đây?
Trái tim nhói đau, Tôn Thượng Hương yên lặng chờ sự tuyên án của Cơ Quy, thân người nàng khẽ run.
Cơ Quy nhìn về phía Đơn Phi nói: - Ngươi nói không sai, Tôn Chung biết mình đấu không lại người của bí địaBạch Lang, biết rõ Thi Ngôn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện này, dù ông ta không mở miệng cầu xin, nhưng dám chắc là Thi Ngôn sẽ ra tay giúp đỡ. Thi Ngôn đích thực đã đi cướp bé gái của bí địa Bạch Lang, đặt tên Thần Vũ.
Con tim Tôn Thượng Hương lạnh run, lần này nàng mới biết được lai lịch thật sự của Thần Vũ.
Đơn Phi nắm chặt tay nàng, không hề kích động như tưởng tượng của Tôn Thượng Hương: - Sau đó thì xảy ra chuyện gì?
- Sau khi Thi Ngôn gặp Nữ Tu thì quyết định làm một việc.
Cơ Quy trầm ngâm hồi lâu mới nói: - Nàng tin người có thể thay đổi, dù cho cô bé xuất thân từ bí địa Bạch Lang!
Đơn Phi kinh ngạc, giật mình nói: - Nàng để Thần Vũ bên cạnh là để thay đổi Thần Vũ sao? Nhất thời Đơn Phi không nói nên lời, dù hắn hiểu được hành vi của Thi Ngôn, nhưng không ngờ Thi Ngôn lại cố chấp như vậy.
Vì sao Thi Ngôn lại tốn nhiều công sức trên người Thần Vũ như vậy?
Cơ Quy chậm rãi gật đầu: - Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện mình vốn không cần thay đổi Thần Vũ, bởi vì Thần Vũ...là một nữ nhi hồn nhiên, giống như nàng!
Thoáng thấy khóe miệng Đơn Phi nhếch lên, Tôn Thượng Hương khẽ cúi đầu, không hề chú ý đến ánh mắt phức tạp của Cơ Quy.
- Có lẽ là vì bản thân Thi Ngôn vốn không có bất cứ tà niệm nào. Quách Gia một bên bổ sung: - Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, người bên cạnh Thi Ngôn dù có không chân thật thì cũng sẽ bị nàng cảm hóa. Ta luôn cho rằng, muốn dùng chân tình để thay đổi thế giới không phải là ý tưởng tồi, cái có vấn đề là có người cứ thích lợi dụng sự lương thiện đó, tổn thương sự lương thiện đó.
Tào Quan lã chã rơi lệ.
Trong lòng Tôn Thượng Hương khó có thể bình an.
Cơ Quy im lặng một lát, lẩm bẩm nói: - Có lẽ Quách Tế Tửu nói đúng.
- Tôn Chung thì sao? Sau đó thế nào? Sau khi mọi người lạc đề thì Tôn Thượng Hương vẫn cố chấp muốn tìm câu trả lời. - Dù ông ta lợi dụng Thi Ngôn, nhưng ông ta không để người của bí địa Bạch Lang nhận năng lực của Nữ Tu…cách nghĩ ấy…không phải là suy nghĩ cho thế nhân sao?
- Không phải. Cơ Quy lắc đầu bảo.
Trong lòng Tôn Thượng Hương hơi trầm xuống:
- Vậy y có dụng ý gì?
Hồi lâu Cơ Quy mới nói: - Ông ta biết, cô bé của bí địa Bạch Lang là người có cơ hội lãnh hội năng lực của Nữ Tu cao nhất, vì linh tính của mỗi một người đều khác nhau. Nếu người của bí địa Bạch Lang biến mất, vậy cô bé khác mà ông ta mang đến Nghiệp Thành sẽ cực kỳ có khả năng kế thừa Nữ Tu!
Mọi người giật mình.
Đơn Phi, Quách Gia liếc mắt nhìn nhau một cái, nhớ về nghị luận liên quan đến Tôn Chung lúc trước.
Ông ta không những thần bí, mà còn có dã tâm rất lớn!
Dù ông ta là người Tây Vực, nhưng rất có hứng thú với Trung Nguyên, không những giúp con trai thống thống thiên hạ, hơn nữa còn muốn có được sức mạnh của Nữ Tu, tương trợ Tôn gia!
- Cô bé khác nữa sao? Tôn Thượng Hương kinh ngạc hỏi: - Đó là ai…
Ông nội từ đâu có thêm một cô bé nữa, muốn đem cô bé đi đâu?
Nàng chưa từng nghe những chuyện này từ mẹ, thầm nghĩ, cô bé đó không thể là ta, nếu không, không lý nào đại ca và mẹ lại không nhắc gì về chuyện này với nàng.
Người của Tôn gia vô cùng thân thiết, có chuyện gì mà không nói với người thân?
- Ngoài trừ Tôn Chung và Tôn Kiên, e là không còn ai biết chuyện này nữa. Cơ Quy cau mày nói: - Chuyện của Tôn Chung ít được ghi lại ở nơi này, nếu Tôn Kiên cùng cha hợp sức lấy được ngọc tỷ, ắt hẳn biết được ý cha.
Quách Gia thầm bảo, lời ngươi nói đúng là vô nghĩa mà, Tôn Chung không rõ tung tích, còn Tôn Kiên thì tráng niên mất sớm, hai người đều làm chuyện giấu đầu giấu đuôi. Nếu thế, chúng ta tìm ai hỏi rõ đây, chẳng lẽ lại là một bản án không đầu.
Bỗng nhiên y nhìn sang Đơn Phi, trong lòng Quách Gia suy xét, dù Đơn Phi không có khả năng cải tử hồi sinh, nhưng nếu hắn xuyên không về mười mấy năm trước, gặp được Tôn Kiên, hoặc đến Nghiệp Thành, vậy thì có thể giải quyết vấn đề rồi.
Nhưng nhìn Đơn Phi, hình như hắn không có năng lực đó.
Đơn Phi cũng nhíu mày, kiên nhẫn hỏi: - Nơi này có thể biết được chuyện ở Nghiệp Thành không?
- Được! Cơ Quy khẳng định đáp.
Đơn Phi không mừng rỡ, ngược lại có chút nghi hoặc.
Thấy thế, Cơ Quy giải đáp: - Dù lão phu không màng thế sự, nhưng cũng hiếu kỳ với chuyện năm xưa, đáng tiếc…dù nơi này có ghi chép chuyện ở Nghiệp Thành, nhưng sáu ngày trước sau ngày Nữ Tu kế thừa thì hoàn toàn trắng tinh.
- Cái gì? Vì sao? Quách Gia khó hiểu nói, hắn không ý của chữ trắng tinh.
Đơn Phi nghĩ, chắc là bị xóa sạch hết rồi.
Chẳng lẽ ghi chép này giống với băng đĩa, bị vật gì đó quấy nhiễu thì không thể ghi chép tiếp nữa?
Thứ gì có thể quấy nhiễu ghi chép của bí địa Vân Mộng? Hình như chỉ có chuyện Nữ Tu sống lại? Là Nữ Tu đã xóa hết mọi ghi chép sao?
Đơn Phi suy diễn như vậy cũng là lẽ thường, nhưng cũng là ý tưởng kỳ lạ, sau hắn lại nghi hoặc, thầm nghĩ, nếu không phải đã làm chuyện không thể cho người ta biết, vì sao Nữ Tu lại xóa sạch mọi chuyện?
- Sau đó thì xảy ra chuyện gì? Tôn Thượng Hương ân cần hỏi: - Thần Vũ bị Thi Ngôn dẫn đi, vậy cô bé Tôn Chung dẫn theo có kế thừa Nữ Tu không?
Nàng không xưng Tôn Chung là ông nội, một là vì nàng vốn không có ấn tượng gì với người ông nội này, cái thứ hai là vì nàng muốn vạch rõ ranh giới với Tôn Chung.
- Không ai biết.
Cơ Quy lắc đầu nói: - Lão phu chỉ biết, sau khi Thi Ngôn nuôi lớn Thần Vũ, đến khi nàng độc lập hành xử thì phân phó nàng đến núi Côn Lôn tìm Tây Vương Mẫu.
Đôi mi thanh tú của Quách Gia khẽ nhếch.
Đơn Phi nhớ lại việc Thần Vũ từng nói với hắn, trước khi sư phụ lâm chung, từng bảo nàng đến núi Côn Lôn một chuyến, tìm Tây Vương Mẫu.
Nhưng Thần Vũ không có phát hiện gì. Sau đó Thần Vũ thấy Mã Vị Lai, nói là đến núi Côn Lôn cũng là để tìm Mã Vị Lai, từ đó sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Trời xui đất khiến, Đơn Phi chỉ muốn giữ Thần Vũ lại, không ngờ lúc đó không hỏi rõ, bây giờ toàn bộ đã trở thành mê đề rồi.
Bây giờ lão già chết tiệt đó đang ở đâu?
Khoảnh khắc này, Đơn Phi có sự nhớ nhung khó tưởng với Mã Vị Lai.
- Tìm Tây Vương Mẫu làm cái gì? Dù biết chưa chắc có được câu trả lời nhưng Đơn Phi vẫn hỏi.
- Thi Ngôn muốn hỏi…vì sao năm xưa Tây Vương Mẫu lại ẩn cư ở núi Côn Lôn? Cơ Quy trầm ngâm bảo.
Còn vì cái gì nữa? Thần bí chứ sao.
Đơn Phi thầm đánh giá, sau đó hỏi tiếp:
- Vì sao Thi Ngôn không đến đó?
- Bởi vì nàng... Hồi lâu Cơ Quy mới nói hết câu: - Nàng ở đây đợi một người.
- Nàng đang đợi ta. Tào Quan lập tức bảo.
Nếu là Đơn Phi của ngày hôm qua chắc sẽ không hiểu vì sao Tào Quan nói thế, nhưng bây giờ nghe Tào Quan nói vậy, hắn liền hỏi: - Nơi này có thể nhìn thấy chỗ ẩn thân của Thi Ngôn không?
Quách Gia thấy Cơ Quy gật đầu, không khỏi nói:
- Sau khi Tào Quan sử dụng Vô Gian thì thấy được Thi Ngôn ở đây!
Lúc nói xong y quay sang nhìn Đơn Phi, đã tìm ra câu trả lời mà họ vẫn thắc mắc, vì sao Thi Ngôn lại có vẻ như quen biết Tào Quan? Hơn nữa còn biết mình có đồ đệ tên Thần Vũ?!
Thi Ngôn mà Tào Quan gặp không phải Thi Ngôn của mười mấy năm trước, mà là Thi Ngôn vẫn luôn đợi chờ ông ta ở nơi này!
Sau khi nàng nhìn thấy Tào Quan sử dụng Vô Gian, liền xuyên đến cùng một thời không với Tào Quan, xuất hiện trước mặt Tào Quan, vì thế Tào Quan vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thi Ngôn!
Đơn Phi thầm hổ thẹn, thầm nghĩ, Thi Ngôn sử dụng Vô Gian còn thuần thục hơn hắn, chí ít là nàng có thể chọn đúng thời gian và không gian!
Đây là kỹ thuật rất chảnh a.
Thảo nào Đơn Bằng có thể mượn sức Nữ Tu giết chết những người sử dụng Dị Hình Hương, mà Nữ Tu cũng để Đơn gia sử dụng Vô Gian để đối phó với kẻ đối kháng người dị hình.
Vô Gian còn không gian phát triển rất lớn!
Nữ Tu ngạo thị thiên hạ, Đơn Bằng có thể giúp đỡ Nữ Tu, thực lực cũng không thể xem nhẹ.
Nhưng cũng không thể trách Đơn Phi, sự thật là sau khi đến đời Vu Linh Nhi thì đã không biết cách sử dụng Vô Gian rồi, Đơn Phi lần nữa vận dụng kỹ thuật Đơn gia, gánh nặng đường xa!
Sau này có cơ hội phải thỉnh giáo Cơ Quy một chút.
Lúc Đơn Phi khiêm tốn cũng nghĩ đến lời Quách Gia nói, nếu không phải như lời Quách Gia thì không thể giải thích vì sao Thi Ngôn của mười mấy năm trước lại biết trước chuyện của Thần Vũ.
Vì sao Thi Ngôn làm vậy?
Bởi vì nàng vẫn trông mong Tào Quan sẽ thay đổi! Nàng không biết liệu Tào Quan có thay đổi không, chỉ sau khi Tào Quan sử dụng Vô Gian thì nàng mới xuất hiện gặp ông ta.
Gặp lại nhau vào mười mấy năm trước.
Đối với Thi Ngôn, gặp nhau ở đâu, vào lúc nào, không có gì khác biệt cả, bỏ qua mọi vinh hoa phú quý, biết trước một đi không về, bỏ lại tất cả mà vẫn kiên quyết, người đàn ông như thế, đáng để nàng gặp.
Nhưng vì sao nàng lại nghe lời Tào Quan, bỏ lại Thần Vũ?
Dù Thi Ngôn thuần thục Vô Gian, nhưng hình như nàng chỉ lợi dụng Vô Gian đến gặp Nữ Tu, cái duy nhất mà nàng thay đổi là vận mệnh của Thần Vũ, vì sao đến cuối cùng nàng lại trả Thần Vũ về?
Cơ Quy lại lẩm bẩm: -Xem ra các ngươi cũng thông minh, nhanh chóng nghĩ ra điểm này. Đúng vậy, Thi Ngôn còn đang đợi một sự thay đổi nữa. Đó là lần cuối cùng lão phu đồng ý để nàng sử dụng Vô Gian.
- Nàng không đi cướp Thần Vũ…thì đã thay đổi vận mệnh của Thần Vũ. Lúc Đơn Phi nói ra câu này, trong lòng hơi run lên, sửa lại lời nói: - Nàng là đi ngăn chặn Thi Ngôn lúc trước cướp Thần Vũ. Tào Quan, ông từng gặp Thi Ngôn của mười mấy năm trước cướp mất Thần Vũ, Thi Ngôn bây giờ lại trả Thần Vũ về!
Hắn nói nghe phức tạp, nhưng việc đó là không thể tưởng tượng.
Nói toạc ra chính là ở thời không đó tồn tại hai Thi Ngôn! Thi Ngôn cướp Thần Vũ và một Thi Ngôn khác trả lại Thần Vũ. Thi Ngôn muốn thay đổi, sửa lại lỗi lầm của mình.
Tào Quan sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu bảo: - Thì ra là thế.
- Nghiệp Thành mà Nữ Tu kế thừa có xảy ra chuyện gì không? Đơn Phi nhẫn nại hỏi.
Cơ Quy lắc đầu, chưa kịp trả lời thì Tào Quan chậm rãi đứng dậy, hỏi: - Đơn Phi, ngươi không cảm thấy chúng ta đang trong trạng thái trống đánh xuôi, kèn thổi ngược sao?
Đơn Phi khẽ ngẩn người, thầm nghĩ, ta đúng là đang ở Nam Viên, còn ngươi thì là Bắc Triệt*. Ta ra sức tiến gần mục tiêu, còn ngươi thì như phản lực, sống chết lùa ta về hướng ngược lại. *Nam Viên Bắc Triệt: hình dung hoàn toàn trái ngược.
Nếu không phải ngươi và Thi Ngôn, nói không chừng ta đang vô tư bán bánh bao ở rừng đào hoa đấy.
Kìm nén cơn giận, Đơn Phi hỏi: - Vì sao ông nói vậy?
Tào Quan thống khổ, bình tĩnh lại, nhìn Cơ Quy nói: - Tạ ơn lão trượng đã giải đáp những nan đề của chúng ta, nhưng vì sao chúng ta lại tốn sức như vậy? Việc lão trượng không biết, Thi Ngôn sao lại không biết?
- Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu những lời ta nói sao? Cơ Quy thở dài.
Tào Quan càng thêm nghi hoặc, nghiêm nghị nói:
- Ta biết, ta biết ông muốn nói với ta, nếu lão trượng đã ra mặt phát ngôn, tin chắc Thi Ngôn đã đi rồi.
Cơ Quy nhếch mày.
Tào Quan nắm tay thành quyền nói: - Nhưng ta biết không phải vậy, ta biết Thi Ngôn vẫn ở đây, ta thậm chí biết nàng…đang đối mặt với nguy hiểm cực lớn!
Thần sắc Cơ Quy thay đổi, lại nghe một người nói: - Không sai, nàng phải lên đài tế, sự thật không ai có thể thay đổi. Nếu vậy, Thiên Vương lão tử cũng không gặp được nàng, Tào Quan ngươi càng không thể!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất