Chương 563: Số mệnh cách trở
Thi Ngôn, nhất định là Thi Ngôn!
Tôn Thượng Hương chưa từng gặp qua Thi Ngôn, nhưng khi nhìn thấy nữ tử nhẹ nhàng phóng khoáng kia, trong đầu chỉ có một ý niệm, nàng dựa vào đèn thần ước nguyện tìm được Thi Ngôn, thật sự tìm được Thi Ngôn.
Đều không phải là hư ảo!
Nàng dĩ vãng vẫn luôn là hơi phân không rõ mộng ảo cùng hiện thực, nhưng giờ khắc này lại nhận định đây là chân thật không phải hư ảo.
Mỗi chi tiết đều rành mạch hiện ra trước mắt của nàng, đàn tế dùng chín tầng hoàng kim tạo thành hiện ra sắc vàng rực rỡ cùng hào quang lạnh lùng, nữ tử lại mang đến cho đàn tế hoàng kim linh tính nhẹ nhàng phiêu động.
Không có nữ tử kia, khi Tôn Thượng Hương nhìn thấy đàn tế kia chỉ cảm thấy tâm lạnh, nhưng thấy đến nữ tử kia, nàng lại cảm thấy ấm áp trong lòng, máu ấm áp, lệ quang bắt đầu khởi động.
Người là sư phụ ta?
Chữ "sư phụ" kia là Tôn Thượng Hương nàng nói ra? Vì sao nàng phải gọi Thi Ngôn là sư phụ, chẳng lẽ nàng thật là cô bé mà Thi Ngôn đã thu dưỡng nhiều năm kia?
Lời chưa nói ra, nữ tử như tinh linh kia lại giống như nghe được câu hỏi của Tôn Thượng Hương. Trong mắt kinh ngạc, nữ tử như tinh linh nâng lên đôi mi thanh tú, ngắm nhìn Tôn Thượng Hương nói: -Thần Vũ... Con...
Nàng ta còn chưa dứt lời, bỗng dưng sắc mặt đại biến, khẽ hô lên: -Ai? Cẩn thận!
Cái gì?
Tôn Thượng Hương nhìn thấy kia nữ tử như tinh linh cảnh giác, nóng lòng biết chân tướng, bỗng nhiên tiến lên một bước, rồi đột nhiên cảm thấy trong lòng kinh hoàng, giống như bị một cái búa lớn đánh trúng.
Nàng không nghĩ đến sẽ có biến cố như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị chỉ kịp hô lên một tiếng, đã cảm giác trước mắt biến thành màu đen, đột nhiên rơi vào hắc ám khôn cùng!
Không biết qua bao lâu, Tôn Thượng Hương chậm rãi mở mắt ra, trông thấy Tào Quan, Quách Gia đang khẩn trương nhìn nàng. Khi nàng mở mắt ra một khắc này, Tào Quan, Quách Gia đều là thở phào một cái.
Tào Quan muốn hỏi gì đó, lại bị Quách Gia kéo xuống, Tào Quan đã ngừng lại câu hỏi.
-Cô nghỉ ngơi đi. Quách Gia nhìn khuôn mặt tái nhợt vô lực của Tôn Thượng Hương, mặc dù muốn biết nội tình, nhưng không đành lòng truy vấn ngay lúc này.
-Đợi một chút.
Tôn Thượng Hương yếu ớt nói: -Mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Quách Gia do dự một chút, thấy Tôn Thượng Hương chấp nhất nhìn y, rốt rất chậm rãi nói: -Chúng ta mới vừa rồi thấy khi cô dùng sức nắm đèn thần, đèn thần đột nhiên sáng lên.
Ngừng một lát, Quách Gia tỉ mỉ kể lại: -Không phải sáng lên như có dầu thắp, mà là ngọn đèn sáng lên giống như sắt bị đốt nóng lên vậy. Nhìn đến Tôn Thượng Hương im lặng không nói, Quách Gia tiếp tục nói: -Sau đó ánh sáng kia chiếu về phương xa.
Y tự tay chỉ sang hướng bên tay trái, Tào Quan chậm rãi gật đầu.
Đó là nơi Thi Ngôn đang ở?
Trong lòng hai người cũng có ý nghĩ này, tuy nhiên đều không có lập tức đặt câu hỏi, cho dù Tào Quan lòng nóng như lửa đốt.
Sắc mặt của Tôn Thượng Hương tái nhợt đáng sợ.
-Sau đó chúng ta liền nhìn thấy cô biểu hiện bộ dáng rất kích động. Quách Gia luôn luôn lưu ý sắc mặt của Tôn Thượng Hương, cẩn thận nói tiếp: -Sau đó chúng ta liền phát hiện cô giống như gặp biến cố gì đó cực kỳ đáng sợ, mềm nhũn ngã xuống. Không nghe thấy Tôn Thượng Hương nói gì, Quách Gia nói:
-Cô nghỉ ngơi một chút đi, có việc sau này hãy nói.
-Không được, hiện tại phải nói.
Tôn Thượng Hương nóng lòng xác định một việc, nói: -Các ngươi vừa rồi không có ai lên tiếng?
Tào Quan, Quách Gia liếc mắt lẫn nhau một cái, thầm nghĩ chúng ta vào thời điểm thế này làm sao có thể không biết tốt xấu mà phân tán sự tập trung của cô?
Tôn Thượng Hương thấy hai người đều phủ nhận, lập tức nói: -Các ngươi cũng không nghe thấy ta nói cái gì?
Quách Gia và Tào Quan không hiểu mà lắc đầu, Tào Quan cau mày nói:
-Cô cùng chúng ta đều không có ai lên tiếng. Chẳng lẽ cô nghe được ai đang nói chuyện?
Ta là Thần Vũ?
Trí nhớ của Thần Vũ giữ ở trong đầu ta, cho đến thời điểm khẩn cấp này mới được thức tỉnh?
Tôn Thượng Hương môi đỏ mọng hơi mím lại, cảm giác của nàng lúc này thật sự như long trời lở đất. Nàng thật là Thần Vũ? Sau khi nàng bị Tôn Chung bắt đi, biến thành Tôn gia Tôn Thượng Hương? Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nàng lại quên Đơn Phi, cho đến thời điểm dùng đèn thần hứa nguyện nàng mới có thể nhớ lại?
Đơn Phi vẫn đang vất vả truy tìm nàng, nàng lại hoàn toàn không biết?
Muốn nàng thừa nhận chuyện này vốn là cực kỳ gian nan, tuy nhiên tính cách của nàng vốn là bất khuất, thực sự tới thời điểm phải đối mặt, tuyệt đối sẽ không yếu đuối mà lùi bước.
Bất kể như thế nào nàng đều phải tìm ra chân tướng của sự tình.
-Ta thấy đến một đàn tế bằng vàng...
Thấy Tào Quan kích động, Tôn Thượng Hương cuối cùng nói: -Ta còn nhìn thấy một nữ tử rất đẹp.
-Là Thi Ngôn! Tào Quan thấy Tôn Thượng Hương hiếm khi chủ động nói chuyện, khẩn cấp nói:
-Cô mới vừa rồi cũng nghe Sở Uy nói qua, Thi Ngôn muốn lên đàn tế tế trời. Nàng bây giờ đang ở đàn tế Vân Mộng!
Tôn Thượng Hương cũng nghĩ đến điểm này, tuy nhiên vì muốn ổn thỏa, vẫn nói: -Ta phải vẽ ra dung mạo của nàng ta cho ông xem xem.
Tào Quan từ trong lòng lấy ra một cây bút than, lại xé vạt áo xuống đưa tới.
Tôn Thượng Hương tiếp nhận bút than, hơi nhớ lại, phác họa vài nét ngay trên vạt áo vẽ ra nữ tử kia.
Tào Quan không đợi Tôn Thượng Hương vẽ xong bức tranh, trên mặt rất thất vọng nói:
-Đây... Đây không phải Thi Ngôn.
-Ông xác định không phải? Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm Tào Quan nói.
Tào Quan lắc lắc thân hình, rất là vô lực nói: -Không phải. Ta không biết cô gái này.
Tôn Thượng Hương gật gật đầu nói: -Vậy ta lại vẽ một bức. Nàng cầm lấy vạt áo, tiếp tục vẽ.
Cái gì? Cô đến tột cùng gặp qua mấy nữ tử? Quách Gia, Tào Quan một khắc này đều có chút khó hiểu. Bọn họ lại không biết khi người kia quyết định tra ra manh mối sự tình thì lại biến trở về Tôn Thượng Hương bình tĩnh kín đáo trước kia.
Tôn Thượng Hương sợ Tào Quan xử trí theo cảm tính, thầm nghĩ lấy trạng thái trước mắt của ngươi, vì cứu Thi Ngôn nói không chừng sẽ đem chúng ta cùng nhau kéo xuống hố, ngươi ngàn vạn lần đừng có thấy ta tùy tiện vẽ một nữ tử liền một mực chắc chắn đó là Thi Ngôn.
Nàng tùy ý thử một lần, nhìn ra sự thẳng thắn của Tào Quan hiện giờ, rốt cục vẽ ra nữ tử như tinh linh mà mình nhìn thấy kia.
-Là Thi Ngôn.
Tào Quan kích động cổ họng đều câm nín, khi bức họa của Tôn Thượng Hương chỉ mới vẽ được hơn phân nửa liền gấp giọng nói:
-Là Thi Ngôn, xem ra cô mới vừa rồi thật sự thấy được Thi Ngôn. Nàng ở ngay đây... Ta đoán không hề sai chút nào, cô là Thần Vũ, bằng không cô sẽ không nhìn thấy Thi Ngôn dưới tầng tầng phòng bị của bí địa Vân Mộng.
Quách Gia thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên đồng ý cách nói của Tào Quan.
-Nếu cô nhìn thấy Thi Ngôn, không hỏi hỏi nàng... Cô có phải Thần Vũ hay không. Tào Quan gọn gàng dứt khoát nói.
Thần Vũ... Con...
Ai? Cẩn thận!
Tôn Thượng Hương âm thầm nhíu mi, thầm nghĩ sau khi ta nhìn thấy Thi Ngôn tổng cộng chỉ nghe thấy Thi Ngôn nói sáu chữ, căn bản không rõ ràng lắm đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Thi Ngôn đối với nàng rất là thân cận, điểm ấy tuyệt đối chân thật đáng tin! Hơn nữa lúc cuối cùng Thi Ngôn hô lên "Cẩn thận", rõ ràng cho thấy sự thân thiết của nàng ta đối với Tôn Thượng Hương.
Thi Ngôn thật sự nhận ra Tôn Thượng Hương nàng chính là Thần Vũ?
Mới vừa rồi lại xảy ra chuyện bất ngờ gì? Thi Ngôn bảo nàng cẩn thận cái gì?
Tôn Thượng Hương lại khoanh chân nắm đèn thần nói: -Ta chưa kịp hỏi, ta thử lại một lần nữa xem.
Quách Gia hơi nhíu mày, Tào Quan một bên vội hỏi: -Đúng vậy, cô thử lại lần nữa.
Tôn Thượng Hương áp chế tâm tình kích động, lập tức nhắm mắt nhớ lại tất cả những gì phát sinh trước khi nhìn thấy Thi Ngôn vừa rồi.
Ta nhất định có thể nhìn thấy Thi Ngôn?!
Nàng lúc trước cứ lặp lại những lời này, sau đó mới nhìn thấy Thi Ngôn?
Không phải, còn có...
Trong đầu bỗng dưng có ánh sáng chợt lóe lên, Tôn Thượng Hương nghĩ tới mấu chốt của sự tình, trong lòng vội kêu lên sư phụ, con đang tìm người, người giúp con một chút!
Liên hệ chân chính giữa Thi Ngôn cùng Thần Vũ là thầy trò, không phải huyết thống, còn hơn huyết thống. Thi Ngôn rất lưu luyến trần thế, sự lưu luyến của nàng ta ngoại trừ Tào Quan ra, chỉ có Thần Vũ.
Ý niệm trong đầu mới vừa xuất hiện, đèn thần đột nhiên sáng lên.
Tào Quan, Quách Gia thấy Tôn Thượng Hương nắm đèn thần không có bao lâu, đèn thần đột nhiên lại sáng lên, không khỏi đều vui vẻ.
Trước mắt kim quang lập tức chợt lóe.
Trong lòng Tôn Thượng Hương cũng vui mừng, biết mình tìm được rồi mấu chốt để liên hệ với Thi Ngôn, chuẩn bị hô lên lại phát hiện tức ngực, có sương mù trắng xoá nháy mắt bao vây nàng.
Sao lại thế này?
Tôn Thượng Hương mờ mịt khó hiểu, ra sức xông về trước đi tới, nhưng đụng tới sương trắng lại cứng như sắt.
Một ngụm máu tươi phun ra, Tôn Thượng Hương lại té xỉu!
Mộng như ngàn năm, khi Tôn Thượng Hương tỉnh lại, thấy Quách Gia, Tào Quan lo âu nhìn nàng, Tôn Thượng Hương lo lắng nói: -Ta thử lại lần nữa, mới vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tay phải nàng nắm chặt, mới phát hiện đèn thần không biết đi nơi nào, thoáng thấy đèn thần bị Quách Gia nắm ở trên tay, Tôn Thượng Hương vội la lên: -Trả đèn cho ta!
Quách Gia để tay sau người, sau một lúc lâu mới nói: -Cô tạm thời không thể thử lại, chúng ta mặc dù muốn biết chân tướng, nhưng không ai muốn cô đắp cả mạng vào đó, Đơn Phi càng không muốn.
Tôn Thượng Hương ngẩn ra, mới phát hiện mình suy yếu đến lợi hại, ngực cũng không ngừng quặn đau. Nếu Quách Gia không nhắc nhở, nàng hoàn toàn không ý thức được điểm ấy, khi nghe Quách Gia nói, Tôn Thượng Hương mới phát hiện mình giơ tay cũng khó khăn, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Quách Gia nhìn Tôn Thượng Hương vô cùng lo lắng lại vô lực nói:
-Dục tốc bất đạt, mặc dù ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm giác cô nhất định phải khôi phục khí lực rồi mới cẩn thận ngẫm lại, sau đó lại hành động tiếp. Tào Quan, ngươi nói có đúng hay không?
Tào Quan còn thật sự suy tư nói: -Đúng vậy, không phải ngoài ý muốn. Cô hai lần gặp nạn, chứng minh cô gặp cửa ải khó khăn khó có thể vượt qua, chúng ta phải nghĩ xem phải giải quyết như thế nào mới được. Hơi hơi thở dài, Tào Quan nói: -Nhưng chúng ta hiện giờ cuối cùng hiểu rõ một điều.
Nhìn Tôn Thượng Hương, Tào Quan kết luận nói: -Ta đoán sẽ không sai, cô chính là Thần Vũ! Nhưng cô chẳng những không có nhớ lại chính mình, mà khi gặp Thi Ngôn cũng có trở ngại ngại. Thần Vũ năm đó... Sớm dự liệu được muốn gặp lại Đơn Phi rất gian nan, mà cô lúc này cũng không ngừng gặp cửa ải khó khăn. Hay là... Đây là số mệnh mà Thần Vũ thề phải bài trừ?
Trái tim Tôn Thượng Hương rung động.
Quách Gia hơi nhướn mày, lẩm bẩm nói: -Số mệnh? Số mệnh truyền nhân Nữ Tu?
Đơn Phi không biết số mệnh truyền nhân Nữ Tu rốt cuộc là cái gì, bất quá hắn cảm giác mình không thể lười trộm được rồi, hắn trời sinh giống như chính là mệnh bận rộn.
Đi theo Sở Thiên Lý tới trước cửa phòng, hắn cảm thấy bản thân phải mặc quần mùa thu mới có thể thích ứng được cái mùa này.
Có khí lạnh đánh úp lại.
Gió thu hiu quạnh, lá rụng bay vùn vụt, một khắc này hắn giống như ở vào cuối mùa thu.
Hoá ra bí địa Vân Mộng là có bốn mùa biến hóa.
Đơn Phi mơ hồ biết đám người Hoàng Đế kia vì sao làm như vậy. Cách xa trái đất, mặc cho ai cũng đều khó có thể thích ứng, dù sao trái đất là gốc của nhân loại. Thuyền không gian tạo ra sinh thái trái đất mới phù hợp tập tính của nhân loại.
Thời đại kia của hắn, thuyền không gian còn không có thiết kế như vậy, không phải là không muốn, mà là căn bản không có năng lực làm được.
Trong phòng chỉ có hai người Cơ Quy và Sở Uy, không đợi Đơn Phi mở miệng, Sở Uy gọn gàng dứt khoát nói: -Ta không phải người nói lời vô nghĩa, ngươi cũng là người thông minh, biết chúng ta tìm ngươi nhất định là có việc.
Đơn Phi vì biểu đạt sự đồng ý với Sở Uy, nói đều không nói nữa, chỉ gật đầu.
-Có hai người chạy trốn khỏi bí địa Vân Mộng, không biết ngươi có nhận ra không. Sở Uy lấy tay vỗ vỗ bàn đá, giữa không trung đã có hai người nổi lên.
Đơn Phi vốn định lắc đầu, thầm nghĩ ta biết mẹ con ba người, ngoài ra, ta làm sao sẽ nhận thức người của bí địa Vân Mộng? Ngươi thực sự nghĩ rằng ta là bách khoa toàn thư à?
Không ngờ đầu hắn còn chưa động, trong mắt đã lộ ra kinh ngạc, hắn đột nhiên phát hiện, không trung hiện ra hai người, hắn biết!