Thâu Hương

Chương 564: Nội ứng

Chương 564: Nội ứng


Trong tấm hình hiện ra một già một trẻ!
Lão già bước đi già nua đáng sợ, người trẻ mang theo tươi cười ngu ngơ.
Đơn Phi trông thấy một già một trẻ kia đồng thời đi tới, bỗng nhiên nhìn sang Sở Uy. Hắn biết rằng chính mình vì sao có cảm giác từng thấy Sở Uy, thật sự là bởi vì Sở Uy và ông lão trong tấm hình kia rất là giống nhau.
Ông lão và thiếu niên đúng là một già một trẻ mà Đơn Phi từng giúp đỡ ở thành Tương Dương. Lúc trước Đơn Phi đã từng giúp hai người này, thiếu niên kia vì biểu đạt cảm kích, cũng cho hắn một bức tranh nhỏ vẽ rừng hoa đào...
Nhớ tới những lời Sở Uy mới vừa nói, Đơn Phi hiện giờ mới hiểu được, thiếu niên kia không phải gặp qua rừng ảo cảnh hoa đào, mà là từng chân chính ở trong rừng hoa đào, bằng không cậu làm sao có thể vẽ ra cái loại tranh phong cảnh trông rất sống động này?
Hai người này là người của bí địa Vân Mộng hay sao?
Bọn họ hình như không có võ công?
Đơn Phi lại nhìn hai mắt Sở Uy, càng tin tưởng hình dáng bộ mặt của ông lão kia và Sở Uy rất là giống nhau. Khác nhau ở chỗ, Sở Uy râu hoa râm, cũng đầy đầu tóc đen, ngoại hình tiêu túc uy nghiêm làm cho người ta vừa thấy cũng biết là nhân vật thượng tầng đã trải qua bảo dưỡng. Da mặt của ông lão trong tấm hình thì lại uốn nếp như ruộng bậc thang, tóc giống như chỉ bạc tán loạn trong gió, nghèo túng làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Ai cũng khó có thể đem Sở Uy uy nghiêm và ông lão tiều tụy kia liên hệ với nhau.
Chẳng lẽ ông lão là phụ thân của Sở Uy? Tuy nhiên điều này hình như cũng rất không có khả năng!
Trong lòng Đơn Phi vẫn còn cân nhắc, Sở Uy đã nói: -Ngươi quen biết hai người này? Ông ta không cần Đơn Phi trả lời, qua nét mặt của Đơn Phi liền nhìn ra điểm ấy.
Đơn Phi hơi trầm ngâm, nói: -Không tính là quen biết, chỉ là đã từng thấy qua ở thành Tương Dương.
-Ngươi đã giúp bọn họ?
Cơ Quy ở bên cạnh nói.
Đơn Phi nhớ rõ Sở Uy nói qua hai chữ "Chạy trốn", làm sao cũng đều không thể tưởng tượng được hai người kia là kẻ phản nghịch của bí địa Vân Mộng, hai người này sao lại có tư cách làm kẻ phản nghịch của bí địa Vân Mộng? Thi Ngôn lén chạy trốn khỏi bí địa Vân Mộng, kết cục không phải lên đàn tế thì chính là chết, nếu hai người kia chạy trốn khỏi bí địa Vân Mộng...
Trong lòng cảm thán, Đơn Phi ăn ngay nói thật nói: -Ta thấy bọn họ đáng thương, liền đưa bọn họ chút lộ phí.
Sở Uy vỗ bàn, quát: -Ngươi nói cái gì?
Ông ta đột nhiên phát giận, khí thế bức người nghênh diện mà đến, Đơn Phi cau mày, nói chi tiết: -Khi đó ta không biết gì cả, thấy bọn họ đáng thương liền giúp bọn họ một tay thì thế nào? Bí địa Vân Mộng không cùng người trên thế tục kết giao, chẳng lẽ người trên thế tục làm chuyện gì, nhất định phải được bí địa Vân Mộng đồng ý hay sao?
Đơn Phi giọng điệu đã có chút bén nhọn, Sở Uy nghe vậy tức giận càng tăng lên, nhưng chung quy không có ra tay.
Cơ Quy ở bên cạnh nói: -Ông lão tóc bạc mà ngươi nhìn thấy chính là Sở Thiên Tứ.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.
Hắn nhớ rõ người đàn ông dẫn hắn đến tên là Sở Thiên Lý!
-Thiếu niên trong bức họa tên là Sở Chiêu. Cơ Quy lại nói: -Bọn họ vốn là Sở Uy… Mắt nhìn Sở Uy, thấy ông ta mặc dù phẫn nộ lại không ngăn trở, Cơ Quy cuối cùng nói: -Sở Thiên Tứ là con của Sở Uy, đại ca của Sở Thiên Lý.
Đơn Phi ngơ ngẩn, khóe mắt của hắn không tự chủ được nhảy lên.
Sở Thiên Tứ là con của Sở Uy? Hắn thoạt nhìn so với Sở Uy còn muốn già hơn nhiều! Trong chuyện này đã có biến hóa đáng sợ gì xảy ra?
Cơ Quy giống như nhìn ra suy nghĩ của Đơn Phi, hạ giọng nói: -Thiên Tứ vốn là đứa nhỏ rất có ngộ tính ở nơi đây, tuy nhiên lại bởi vì... một chuyện ngoài ý muốn biến thành bộ dáng hiện giờ.
-Bởi vì Tam hương? Đơn Phi cảm giác thanh âm của mình hơi khác thường.
Cơ Quy không giấu diếm, nói: -Đích thật là bởi vì Trường Sinh Hương. Sau khi y đích thân sử dụng Trường Sinh Hương, ngược lại trở nên già cả dị thường.
Cơ mặt của Sở Uy co giật rất nhỏ.
Đơn Phi gục đầu xuống, không hề đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Sở Uy, thấp giọng nói: -Xin lỗi, ta không biết việc này. Hắn là bất bình mà phát giận, nhưng sau khi biết được lý do mà Sở Uy tức giận, trong lòng ngược lại có chút áy náy.
Sở Uy cao cao tại thượng cũng không phải giận dữ hắn xuất thủ tương trợ, mà là đau lòng đứa con của ông ta trong lời của người khác lại trở nên phi thường đáng thương.
Chuyện này đối với một người quyền uy, bất kể như thế nào đều là việc không thể dễ dàng tha thứ.
Sở Uy tức giận hừ một tiếng, chung quy không quát lớn nữa.
Cơ Quy thần sắc cảm khái nói: -Chúng ta chính là thấy Thiên Tứ như thế, lại thấy y đau khổ cầu xin, mới để cho y mang Sở Chiêu tới phía trên bí địa Vân Mộng. Đây... vốn là một sự bồi thường.
Thần sắc có chút bi ai, Cơ Quy chậm rãi nói: -Nơi đây tuy là thần bí, nhưng người hàng năm ở nơi này, nếu không phải là có nghị lực rất lớn, khó tránh khỏi cảm thấy... buồn tẻ.
Đơn Phi lý giải lời giải thích của Cơ Quy.
Hoàn cảnh mô phỏng và hoàn cảnh chân thật vẫn là có sự khác biệt.
Người trong bí địa cũng là người, cũng khó tránh khỏi có thất tình lục dục của nhân loại. Nơi đây xuân hạ thu đông đều có, ruộng đất và nhà cửa đều có, duy chỉ khuyết thiếu chính là hồng trần náo nhiệt.
Cái loại hấp dẫn này đối với những người tịch mịch, thật sự là hấp dẫn trí mạng.
-Chúng ta vì bồi thường sự hy sinh của Thiên Tứ vì bí địa Vân Mộng, mới để y ra ngoài, lại không nghĩ y lại... mất tích. Cơ Quý lẩm bẩm nói: -Ngươi từng gặp bọn họ, vậy rất tốt.
Đơn Phi một trái tim thắt lại.
Hắn nhớ tới mới vừa rồi trong lúc vô ý để lộ ra hai người này ở thành Tương Dương, rất sợ Cơ Quy bảo hắn tìm hai người này trở về.
-Tốt cái gì? Sở Uy bất mãn nói.
Cơ Quy khổ sở nói: -Chỉ dựa vào Thiên Tứ và Sở Chiêu hai người, rất khó lặng yên rời khỏi bí địa Vân Mộng cũng không bị chúng ta phát hiện.
Sở Uy mắt hiện hàn quang, từng chữ nói: -Ngươi cho rằng là ta để cho bọn họ chạy?
Gió thu hiu quạnh.
Lá vàng liên tiếp rơi xuống.
Đơn Phi đặt mình trong trong đó cảm giác quanh thân có chút lạnh, một bên nói: -Bọn họ dáng dấp như vậy, tới bên ngoài cũng không có đề cập đến bí địa Vân Mộng, để bọn họ rời đi thì có thể thế nào chứ?
Khi hắn nói ra những lời này không thẹn với lương tâm, thầm nghĩ thấy bộ dạng của Sở Thiên Tứ, thà rằng ăn đói mặc rách cũng không muốn trở về bí địa Vân Mộng, một khi đã như vậy, làm gì để bọn họ trở về chứ?
Cho đến hiện tại hắn mới có chút cảm giác được nơi gọi là chốn đào nguyên này cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng, ít nhất có người không muốn ở nơi đây.
-Ngươi nói cái gì? Sở Uy căm tức nhìn Đơn Phi nói.
Đơn Phi thầm nghĩ ngươi già nên hồ đồ rồi phải không, ta đây là đang giúp ngươi! Ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn thấy con cháu của mình quay lại chịu chết hay sao?
Sở Uy giống như nhìn ra ý nghĩ của Đơn Phi, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt của Đơn Phi, hiu quạnh nói: -Những người từ bí địa Vân Mộng chạy trốn, chỉ có hai lựa chọn, một cái là chết, một lựa chọn khác chính là lên đàn tế! Bất kể là ai cũng không ngoại lệ, cho dù là con cháu của ta cũng không ngoại lệ!
Đơn Phi âm thầm lạnh tâm.
Sở Uy nhìn chằm chằm Cơ Quy nói: -Cháu gái của ngươi Huyền Thanh cũng không ngoại lệ.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Tuy hắn có nhiều suy đoán, lại không ngờ Thi Ngôn lại là cháu gái của Cơ Quy!
Trách không được lúc Cơ Quy nói đến Thi Ngôn, từ ái mang theo than thở bi thương, đây vốn là người cháu gái mà Cơ Quy rất yêu thích, chờ mong nàng mang đến hy vọng cho bí địa.
-Cơ Quy, ngươi đừng hy vọng đàm điều kiện gì với ta. Sở Uy ngưng thanh nói: -Không phải ta để cho nghịch tử kia cùng Sở Chiêu chạy đi, nhưng dưới sự che chở của ngươi, lại khiến cho Huyền Thanh rời khỏi bí địa Vân Mộng ba lần.
Cơ Quy chậm rãi nhìn Sở Uy, thần sắc không có phẫn nộ, chỉ có bất đắc dĩ, nói:
-Vậy ngươi cảm thấy nên như thế nào?
-Đón tên nghịch tử kia của ta quay lại, tự tay ta sẽ đưa nó lên đàn tế. Sở Uy lạnh giọng nói.
Đơn Phi không thể không nói Sở Uy chẳng những da mặt như sắt, trái tim cũng giống như sắt.
-Ta mới vừa nói qua, chỉ dựa vào đứa nhỏ Thiên Tứ kia, rất khó mang Sở Chiêu rời khỏi bí địa Vân Mộng. Cơ Quy nhìn Sở Uy đang cười lạnh nói: -Ta không có hoài nghi ngươi, nhưng nếu không phải ngươi, nhất định sẽ có người khác giúp đỡ, có phải hay không?
Sở Uy lãnh đạm nói: -Đúng vậy, đây là mục đích mà ta và ngươi tìm Đơn Phi tới.
Đơn Phi mí mắt nhảy lên, mơ hồ đoán được cái gì.
Cơ Quy quay đầu nói với Đơn Phi: -Trong bí địa có người giúp đứa nhỏ Thiên Tứ kia rời khỏi, chúng ta không biết đó là người nào, nhưng... Chúng ta có biện pháp điều tra ra. Ngươi là người trung lập duy nhất ở nơi đây, chúng ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ.
Đơn Phi cau mày nói: -Ta rất cảm tạ sự quan tâm của hai vị, nhưng ta...
Ta tra như thế nào? Ta tra loại sự tình này làm cái gì?
Đơn Phi hiểu Cơ Quy, dụng ý của Sở Uy khi tìm hắn, Sở Thiên Tứ không có khả năng cứ như vậy rời khỏi Vân Mộng Trạch, là do trong bí địa Vân Mộng có người đang giúp đỡ.
Bí địa Vân Mộng quy tắc như sắt, chẳng những muốn bắt Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu về, còn muốn đem người trợ giúp Sở Thiên Tứ chạy trốn cũng cùng một lưới bắt hết.
Người để cho Sở Thiên Tứ chạy có dụng ý gì?
Thương hại hay là có tính toán khác...
Đơn Phi không thể đoán trước, nhưng hắn biết rằng đây tuyệt đối là một việc bi ai, bất kể có thành công hay không đều là khó có thể an tâm, nhưng hắn lại khó có thể bỏ chuyện này qua một bên.
Người trong bí địa Vân Mộng không thể tự mình đi tra, bởi vì ai đều có hiềm nghi! Sở Uy vì muốn tự chứng minh trong sạch, lúc này mới chủ động tìm người ngoài giúp đỡ. Những người này có lẽ không thừa nhận võ công của Đơn Phi hắn, nhưng đối với cái thân phận truyền nhân Thiên Nữ này thì vẫn rất dùng được.
Truyền nhân Thiên Nữ sẽ cho bọn họ một kết quả công bằng.
- Bí địa Vân Mộng sẽ không cầu ngươi mà không có báo đáp. Sở Uy cười lạnh nói.
Thấy Đơn Phi bất động, Cơ Quy chậm rãi nói: -Đúng vậy, này cũng là quy củ của bí địa Vân Mộng, chỉ cần ngươi giúp chúng ta việc này... Đột nhiên ngừng một chút, Cơ Quy nói: -Chúng ta tất sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi.
Đơn Phi cuối cùng biến đổi sắc mặt, nói: -Bất kể điều kiện gì?
Hắn luôn luôn nghĩ việc của Tào Quan, Thi Ngôn, thầm nghĩ nếu thật có thể được, sẽ là một sự trợ giúp rất tốt vậy đối với Tào Quan. Tuy nhiên... Hắn vẫn muốn lấy được bản thuyết minh của Minh Sổ.
Cơ Quy có thể để hắn chỉ được chọn một hay không? Vì sao đồng đội của ta đều cản trở vậy? Đơn Phi âm thầm đau đầu.
Sở Uy hơi nhíu mày, Cơ Quy lại nói: -Đúng vậy, bất kể điều kiện gì, chỉ cần là chúng ta có thể làm được. Loại đồng ý này của ông ta đã là hấp dẫn cực lớn, bất kể việc này như thế nào, có thể làm cho người của bí địa Vân Mộng giúp đỡ làm việc, đã là thu hoạch rất lớn!
Đơn Phi vẫn duy trì bình tĩnh, nói: -Nhưng ta sẽ không giúp các ngươi tìm Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu về.
Sở Uy thần sắc lạnh lùng.
Cơ Quy sắc mặt chán nản nói: -Không cần ngươi đi tìm, ngươi chỉ cần đón bọn họ trở về.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, nói:
-Ông biết bọn họ ở nơi nào?
-Bọn họ đã trở lại, ngay phía trên chúng ta không xa. Cơ Quy nhìn thấy Đơn Phi hoang mang, rốt cục nói: -Có người đưa bọn họ trở về, nói là biết được Thiên Tứ bọn họ là từ trong bí địa chạy ra, 'hảo tâm' bắt bọn họ trở về.
Đơn Phi nắm chặt nắm tay, nói: -Ai?
-Người nọ tự xưng là Thái Mạo. Cơ Quy lẩm bẩm nói.
Đơn Phi ngẩn ra, thầm nghĩ Thái Mạo thân là nhân vật số một của quân khu Kinh Châu, quơ được Sở Thiên Tứ ở Tương Dương cũng không khó khăn, nhưng Thái Mạo làm sao biết biết được chi tiết của Sở Thiên Tứ? Thái Mạo và Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn có quan hệ mật thiết với nhau, Lưu Biểu vì cầu trường sinh không có gì không làm ra được.
-Không cần quan tâm là ai đưa tới.
Cơ Quy tiếp tục nói: -Người thả Sở Thiên Tứ đi, biết Sở Thiên Tứ quay lại, vì trốn tránh trách phạt, nói không chừng sẽ có hành động. Thấy Đơn Phi thần sắc nghiêm nghị, Cơ Quy khẽ thở dài: -Việc ngươi cần phải làm, chính là mang vài người đi gặp Thái Mạo, mang về Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu, âm thầm tra ra manh mối.
Sở Uy bổ sung: -Sở Thiên Tứ, Sở Chiêu cần lên đàn tế, nhưng người giúp đỡ bọn họ chạy trốn cũng sẽ không được miễn trách phạt, lúc này ngươi chỉ cần đi giúp chúng ta tìm ra nội ứng, chuyện còn lại, giao cho chúng ta đi làm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất