Chương 566: Chỗ an toàn
Khi Đơn Phi nhìn thấy Sở Thiên Lý, tâm tình ra vẻ thoải mái đã tan thành mây khói, hắn sợ biểu hiện quá dễ dàng, sẽ bị Sở Thiên Lý chém một đao.
Người hắn phải đi đón chính là đại ca và cháu trai của Sở Thiên Lý, đón bọn họ trở về chịu chết.
Đơn Phi nhìn không thấy vẻ mặt phía dưới áo choàng của nam tử kia, nhưng ngay lúc này hắn vẫn duy trì vẻ mặt trang nghiêm, trừ phi tới nơi cực kỳ cởi mở, bằng không ngươi đưa ma nhưng lại mang cái mặt hớn hở thì rất dễ bị đánh.
Kẻ bên cạnh Sở Thiên Lý vừa lúc mang theo một bộ mặt đưa ma.
Nhìn thấy Đơn Phi đi tới, người nọ ngắn gọn nói:
-Tông chủ bảo ta và Sở Thiên Lý hộ tống ngươi đến trên Vân Mộng Trạch, sau đó mang ngươi quay lại.
Đơn Phi nhìn vẻ mặt rất có góc cạnh của người nọ, mỉm cười nói: -Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của các hạ?
Có câu nói không thể chính xác hơn là nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ.
Rung động khi mới tới bí địa Vân Mộng, rừng hoa đào lãng mạn chẳng qua đều chỉ là biểu tượng, không phải cứ sống ở trong rừng hoa đào thì chính là tiên hoa đào. Sở Uy nguội lạnh, Sở Thiên Lý trầm mặc, tình cảnh quỷ dị của Sở Thiên Tứ, hơn nữa thần sắc nghiêm túc của người trước mắt này, khiến Đơn Phi cảm giác trên đời này dù có chốn đào nguyên, cũng rất khó có cuộc sống vô ưu vô lự.
-Triệu Tư Ích. Người nọ lãnh đạm nói: -Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Trong lòng Đơn Phi khẩn trương, nhớ rõ Cơ Quy từng nói qua người này. Người này là hậu nhân của Bá Ích, am hiểu sử dụng chim thú, bầy sói lúc trước cùng chim bất tử đều là người này chỉ huy...
-Không có vấn đề. Đơn Phi mỉm cười nói.
Hắn mới nói xong, bỗng nhiên không gian chỗ hơn một trượng phía trước mặt liền xuất hiện vặn vẹo, giây lát nứt ra một cái cửa động màu lam. Khi tới Đơn Phi đã gặp qua loại cửa động này, thấy Sở Thiên Lý Triệu Tư Ích đều đang nhìn hắn không nói, Đơn Phi dù hơi do dự, vẫn phi thân chui vào cửa động!
Khi trước mắt biến thành màu đen, thân thể Đơn Phi nhanh chóng bay lên.
Khi cảm giác được máu quanh thân đều hoàn toàn biến mất, trước mắt Đơn Phi hơi sáng, biết Cơ Quy đã đưa hắn đến chỗ an toàn. Khi Đơn Phi mới bắt đầu quan sát nơi này rốt cuộc có bao nhiêu an toàn, đột nhiên hét lên một tiếng.
Có mũi tên bay đầy trời bắn về phía hắn!
Đây là chỗ an toàn mà Cơ Quy nói?!
Vậy nơi không an toàn có phải chính là địa ngục hay không?
Trong tiếng gào to của Đơn Phi, mũi tên nhọn đang phóng tới trước đột nhiên lại bay ngược lại, võ công của hắn ở trước mặt Cơ Quy có lẽ không tính là cái gì, nhưng vừa ra khỏi bí địa, đã tính là cao thủ.
Chuyện có đột xuất, hắn rõ ràng còn có thể cùng mũi tên nhọn đồng thời bay ra xa. Phía trước có từng trận kinh hô, Đơn Phi không rảnh nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì, trong giây lát đã bay tới phía sau một gốc cây đại thụ.
"Vút vút" từng tiếng vang vọng bên tai không dứt, một khắc này không biết có bao nhiêu mũi tên nhọn xuất hiện trên thân cây.
Không đợi Đơn Phi thở dốc, chợt nghe "vút" một tiếng, có hàn quang như như độc xà đâm thẳng đến cổ họng của hắn.
Đây là cái nơi an toàn gì?
Cơ Quy rốt cuộc đưa hắn đến đâu?
Đơn Phi tuy kinh ngạc, nhưng còn có thể ở trước cửa sống chết bắt lấy dây leo trên cây tung ra ngoài. Dây leo tuy bắt đầu sau nhưng đến trước, quấn lấy hàn quang kia, đột nhiên vỡ tan.
Hàn quang vừa thu lại lại sắp phát ra lần nữa, Đơn Phi đã nói: -Diêm Hành?
Mũi thương ngưng ở giữa không trung, đối phương kinh nghi bất định nói: -Đơn Phi? Y nói nửa tiếng, mũi thương đột nhiên lại đột nhiên phóng đến ngực của Đơn Phi.
Đơn Phi sau lưng hơi cong, thân thể như rồng bay bay tới trên cây, không đợi phản kích đã kêu lên: -Đợi một chút!
Diêm Hành đột nhiên thấy Đơn Phi thì trong lòng nghiêm nghị, không biết Đơn Phi như thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại trước mặt. Nhưng ngay hoàn cảnh này, y xưa nay đều là chấp hành chủ trương gạt bỏ đối thủ mới có thể sống sót, tuy rằng không rõ dụng ý của Đơn Phi, Diêm Hành vẫn trước hạ độc thủ.
Y tuy biết võ công của Đơn Phi xưa đâu bằng nay, nhưng thấy người này hai lần dễ dàng tránh thoát mình đánh lén, trong lòng càng trầm xuống, nghe Đơn Phi quát to, khi Diêm Hành còn thấy khó hiểu, đã chợt cảm thấy được có gió xuất hiện bên người.
Lốc xoáy!
Có bóng người tạo thành cuồng phong không có một dấu hiệu liền đến bên người của Diêm Hành!
Diêm Hành hoảng sợ nhưng còn có thể gầm lên mà ra tay. Liên Tử Thương bạo phát, khi sắp đâm vào lốc xoáy, Diêm Hành bỗng dưng cảm giác ngực bị một kích thật mạnh.
Máu tươi điên cuồng phun, Diêm Hành bay ngược mà ra, đụng vào trên cây thật mạnh còn chưa kịp rơi xuống, đã thấy cuồng phong cuốn thương của y lên, đóng đinh y trên tàng cây.
Vụt một tiếng vang lên.
Mũi thương đâm thật sâu vào bên trong cây, khóa Diêm Hành lại trên tàng cây!
Diêm Hành cả đời chìm đắm ở bên trong Liên Tử Thương, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bị chính cây thương của mình ghim lên cây, mắt thấy đạo cuồng phong kia sắp quét đến trước người của y, xé y thành mảnh nhỏ...
-Đợi một chút. Đơn Phi lại nói.
Cuồng phong bắt đầu ngừng lại.
Một người mặc áo choàng, lưng đeo đại đao âm trầm đứng ở trước người của Diêm Hành, chậm rãi quay đầu lại nhìn phía Đơn Phi đang đi tới, lãnh đạm nói: -Chờ cái gì?
-Chúng ta cần hỏi một chút tung tích của lệnh huynh mới quyết định. Đơn Phi lập tức nói, trong lòng của hắn cũng kinh dị, không ngờ Sở Thiên Lý đi theo hắn ra chỉ dùng một chiêu đã đánh ngã Diêm Hành.
Theo góc độ của Đơn Phi đến xem, đây hoàn toàn là một lợi khí giết người.
Xung quanh có nhiều bóng đen lung lay, nhưng thấy Sở Thiên Lý uy thế như vậy, không ai dám xuất thủ tương trợ. Diêm Hành khóe miệng tràn đầy máu, nhìn thấy Đơn Phi đi bước một đến gần, khó hiểu Đơn Phi làm sao có thể được một kẻ thân thủ cao cường như vậy tương trợ, Diêm Hành còn có thể ngang nhiên nói: -Đơn Phi, không ngờ Diêm Hành ta tung hoành Tây Lương, hôm nay lại chết ở trên tay của ngươi.
Ta thiếu chút nữa chết ở trên tay ngươi được không?
Mắt thấy Diêm Hành bộ dáng như vậy, Đơn Phi không có gì để thương hại, thầm nghĩ tiểu tử ngươi thuộc mệnh chó điên đi, thấy người liền cắn, nếu ta không cẩn thận, mới vừa rồi liền chết ba lượt rồi.
Hắn cảm thấy trước tiên cần phải làm rõ ràng tình thế rồi nói sau, cau mày nói: -Đây là có chuyện gì?
Diêm Hành cười lạnh nói: -Ngươi cứ đắc ý đi, hết thảy không phải hợp với tâm ý của ngươi sao.
Đơn Phi thật sự không hiểu ra sao cả, nhớ rõ đối diện còn có vô số mũi tên bay tới, thầm nghĩ chẳng lẽ Cơ Quy nhìn không thấy tình huống trên mặt đất, trực tiếp đưa hắn đưa đến trên chiến trường?
Diêm Hành hình như đang giao chiến với ai đó?
Đơn Phi biết chuyện này không thể trách Cơ Quy, nếu như có thể giám thị mặt đất, Cơ Quy có thể lựa chọn nơi xuất hiện. Hiện giờ Cơ Quy cũng không biết tình huống trên mặt đất, chỉ đưa hắn đến nơi hay xuất hiện trước kia, không ngờ chỗ này đang có người giao chiến? Hắn mới vừa rồi bị vây ở trong cuộc hỗn chiến của hai bên?
Chỉ khoảng nửa khắc hiểu điểm ấy, Đơn Phi cười nói: -Ai đang đuổi giết ngươi?
Diêm Hành cười lạnh nói: -Ngươi không biết?
Ngươi hôm nay chưa uống thuốc đi?
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, còn có thể mỉm cười nói: -Ngươi không nói? Vậy cũng không có gì, ta hỏi người đối diện là được rồi.
Diêm Hành thấy Đơn Phi làm bộ muốn đi, thoáng nhìn chuôi đao phía sau Sở Thiên Lý, không kìm nổi kinh hãi trong lòng, khàn giọng nói: -Chẳng lẽ không phải ngươi hợp tác với Lưu Biểu đối phó chúng ta hay sao?
Y biết Đơn Phi vừa đi, cỗ máy giết người trước mắt này rất có thể liền chém đứt cả y lẫn cây.
Diêm Hành cũng giết người vô số, nhưng chưa từng thấy qua một người lạnh lùng vô tình như thế.
Đơn Phi dừng bước: -Là thủ hạ của Lưu Biểu đang đối phó ngươi? Hắn có hơi suy nghĩ, nhưng vẫn bất ngờ.
Lưu Biểu không có vô năng như trong tưởng tượng, ít nhất ở trong Vân Mộng Trạch, Lưu Biểu có thể nói là như cá gặp nước.
Như Tiên, Lư Hồng dẫn người thiếu chút nữa quật ngã Quách Gia, Quách Gia mặc dù chạy trốn, nhưng mang theo Phát Khâu Trung Lang Tướng tổn thất thê thảm. Sau khi Hoàng Thừa Ngạn phá giải mê cung, Hoàng Đường liền dẫn người trấn thủ nơi đây, đưa những người tiến đến nơi đây đến núi Cầm Cổ.
Đích xác có rừng hoa đào, truyền thuyết của rừng hoa đào lại như là kết quả của việc nghe nhầm đồn bậy.
Tuy nhiên tính chân thật vĩnh viễn không phải quan trọng như vậy, tham lam tò mò là động lực vĩnh hằng để xua con người đi về phía trước, đám người Hoàng Đường liền lợi dụng truyền thuyết nửa thực nửa ảo này đem những người đến đây một lưới bắt hết.
Lưu Biểu, Hoàng Đường muốn ăn thịt, đến súp cũng không muốn cho những người không có quan hệ uống.
Diêm Hành đuổi giết Biên Phong vào Vân Mộng Trạch, vốn là muốn kiếm một chén canh, không ngờ cũng rơi vào cái bẫy mà Lưu Biểu bày ra. Thấy trong câu hỏi của Đơn Phi không có địch ý, Diêm Hành cuối cùng nói:
-Chúng ta xuôi nam vốn là vì Biên Phong... Con mắt nhìn quanh nói: _-Sau khi chia tay với Đơn Thống Lĩnh, ta nghĩ nếu Đơn Thống Lĩnh đã chiếu cố Biên Phong, thì muốn tha cho Biên Phong một lần.
Diêm Hành không muốn làm liệt sĩ, lúc trước nghĩ đến Đơn Phi là phụng mệnh lệnh của Lưu Biểu đến bắt y, hiện giờ thấy gió hướng biến hóa, giây lát sau liền bán cho Đơn Phi một cái nhân tình suông.
Đơn Phi không mặn không nhạt nói: -Vậy còn phải đa tạ ý tốt của Diêm Tướng Quân.
Diêm Hành lưu ý sắc mặt của Đơn Phi, biết hắn đây là muốn qua loa lấy lệ, nhưng cảm giác bộ dáng của tiểu tử này cũng không giống như muốn giết y, Diêm Hành cười làm lành nói: -Đơn Thống Lĩnh khách khí, ta và ngươi vốn là người một nhà, xưa nay đều tận tâm với triều đình, cũng tận hết sức lực vì Tư Không đại nhân. Nghĩ không lâu trước, Hàn Toại Tướng Quân từng phụng lệnh Tư Không ngăn trở viện binh của Viên Thiệu ở Hà Đông...
Đơn Phi vội nói: -Ngươi không cần phải kể lại tỉ mỉ như vậy.
Lòng hắn nói “Ta không ngại cùng ngươi nói chuyện phiếm, nhưng Sở Thiên Lý bên cạnh này sắp đưa đại ca lên đường, tâm tình tuyệt đối sẽ không cao hứng đâu, ngươi kéo đến Hà Đông, người ta còn không dùng đao chém ngươi tới Hà Tây?”
Diêm Hành nuốt nước miếng, hơi hoạt động thân hình. Y cảm giác Liên Tử Thương gắt gao bóp chặt chính mình, hoàn toàn không có sức hoàn thủ, liền thật cẩn thận nói: -Chúng ta vốn định buông tha Biên Phong quay lại Lương Châu, không ngờ đến đột nhiên bị bầy sói tập kích, bầy sói này giống như là bị ác nhân sử dụng.
Đơn Phi âm thầm thở dài. Hắn chỉ thấy Sở Thiên Lý, quay đầu nhìn quanh, liền thấy Triệu Tư Ích giống như thằn lằn đứng ở bên cạnh một thân cây không khiến người chú ý chút nào.
Nếu không cẩn thận phân rõ, chỉ sợ đi đến bên cạnh Triệu Tư Ích cũng đều không cách nào phát hiện còn có người đứng ở nơi đó.
Ta muốn cho ngươi một con đường sống, ngươi như thế nào luôn tự tìm đường chết? Ngươi ở ngay trước mặt Triệu Tư Ích nói gã là ác nhân?
Đơn Phi nhíu mày, Diêm Hành thấy thế, nói ngắn gọn nói: -Bầy sói kia cực kỳ giảo hoạt, chúng ta khó có thể giết hết, lại có độc xà thỉnh thoảng lui tới, người ta mang theo bị cắn chết rất nhiều. Chúng ta mấy ngày qua đều đang chạy trốn trong Vân Mộng Trạch, thật vất vả bỏ xa bầy sói, lại lâm vào vòng vây của Lưu Biểu.
Hơi há miệng, Diêm Hành chỉ hướng đối diện nói: -Chính là những người này. Nhẹ giọng thở dài, Diêm Hành nói: -Ta thấy Đơn Thống Lĩnh bỗng dưng xuất hiện tại nơi này, còn tưởng rằng ngươi cùng bọn họ là đồng bọn, mới ra tay không biết nặng nhẹ, mong rằng Đơn Thống Lĩnh chớ để ý.
-Làm sao ngươi biết bọn họ là thủ hạ của Lưu Biểu?
Đơn Phi hỏi.
-Vũ tiễn là tiễn của Kinh Châu. Một người cầm một mũi tên nhọn, thoạt nhìn rất chật vật, nhưng còn có thể trấn tĩnh mà tiến lên phía trước nói.
Đơn Phi thấy kia người không phải Dương Thu, không đợi đặt câu hỏi, Diêm Hành đã nói: -Đây là thuộc cấp của ta Thành Nghi.
Thành Nghi muốn đưa tên lên trước, thấy Đơn Phi cũng không tiếp nhận, hơi có xấu hổ, vẫn kiên trì nói: -Chúng ta mệt mỏi, đột nhiên gặp mai phục, sau lại thấy Đơn Thống Lĩnh như Phi Tướng Quân đến đây, khó tránh khỏi kinh loạn, kính xin Đơn Thống Lĩnh tha thứ một phần.
Đơn Phi hơi trầm ngâm, thấy ánh mắt tràn đầy cầu xin của Diêm Hành và Thành Nghi, thầm nghĩ chính sự quan trọng hơn, đừng có tạo thêm phiền phức. Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này của hắn chính là hoàn thành nhờ vả của Cơ Quy và Sở Uy, đừng bức đám người Diêm Hành này đến mức chó cùng rứt giậu.
Giơ tay từ trên cây nhổ Liên Tử Thương xuống, Đơn Phi tự mình nới lỏng trói buộc Diêm Hành, mỉm cười nói: -Ta tới đây vốn không có ý định làm địch với người bên khác, chỉ trông mong Diêm Tướng Quân lần sau trước khi ra tay thì hãy nhìn rõ ràng một chút.
Diêm Hành sửng sốt, không ngờ Đơn Phi lại như vậy. Y cuộc đời này thủy chung chém giết ở trong chốn ngươi lừa ta gạt, bỗng dưng thấy Đơn Phi lấy ơn báo oán thả y, trong lúc nhất thời tâm tư phức tạp, chậm rãi gục đầu xuống.
Đơn Phi thấy Diêm Hành thiếu sự tự nhiên, tràn ngập sự chật vậtbỏ mình, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thủ hạ của Lưu Biểu lại có người nào có vũ lực như vậy, chỉ bằng cung tiễn liền có thể bám trụ mãnh tướng Diêm Hành, làm cho y chật vật như vậy?