Chương 567: Sát khí tứ phía
Đơn Phi suy nghĩ, trong đầu có tên của một người xuất hiện, cất giọng nói: -Người tới là Cam Ninh Tướng Quân?
Đối diện trong rừng yên lặng không tiếng động.
Đơn Phi thấy thế, chậm rãi đi ra khỏi cây cối thấp thoáng, đi tới phía giữa nơi hai bên đang đối chọi, chậm rãi nói: -Ban đầu khi ở Tương Dương, Lưu Bị Tướng Quân rất tôn sùng Cam Tướng Quân đây, Đơn Phi thủy chung vô duyên gặp mặt, hôm nay tái kiến, Cam Tướng Quân vẫn keo kiệt vài lời?
Một lát sau, từ phía sau cây đi ra một người lưng đeo cung, đưa tay ôm quyền nói:
-Cam Ninh bái kiến Đơn đại nhân.
Người nọ đúng là Cam Ninh.
Cam Ninh lầy lội khắp người, trên mặt bôi trét bụi bùn, trên đầu là nhánh cây bện thành mũ, trên lưng cũng đều là cây mây quấn quanh, chợt nhìn giống như người Anh-điêng vậy.
Đơn Phi không cảm thấy trang phục của Cam Ninh quái dị, hơi suy nghĩ một chút liền biết Cam Ninh tại sao lại ăn mặc như vậy, thật sự là rất hiểu được tinh túy của dã chiến trong rừng.
Cam Ninh thấy Đơn Phi cười mà không nói, rốt cục hỏi: -Đơn đại nhân dựa vào cái gì đoán ra là Cam Ninh ở đây?
Trong lòng của gã rất là hoang mang, thầm nghĩ tuy mình dùng cung tiễn của Kinh Châu, nhưng gã đã sớm mệnh lệnh thủ hạ thay đổi trang phục, cố gắng để bảo vệ bản thân ở trong đầm lầy tốt nhất, sát thương địch thủ một cách hữu hiệu.
Gã tự nhận là đã che dấu rất khéo léo, lại không ngờ được sẽ bị Đơn Phi vừa nói một câu liền bại lộ. Mắt thấy Đơn Phi yêu cầu đường đường chính chính nói chuyện với nhau, mặc dù gã không rõ dụng ý của Đơn Phi, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng mà đứng dậy.
Cam Ninh biết Đơn Phi có rất nhiều thân phận, bởi vậy bày ra thái độ cung kính nhưng mang theo cảnh giác, kì thực đó chỉ là thói quen cẩn thận được nuôi dưỡng ra trong hoàn cảnh khó khăn mà thôi.
Đơn Phi mỉm cười nói:
-Tuy rằng thủ hạ dưới tay Lưu Kinh Châu có không ít người giỏi, tuy nhiên có thể kéo được Tây Lương Diêm Hành, có năng lực yên lặng chịu đựng được cái lạnh khủng khiếp của Vân Mộng, chỉ có Cam Ninh Cam Tướng Quân.
Trong lòng Cam Ninh than nhỏ.
Tuy Đơn Phi chỉ bình thản nói ra một câu, nhưng nói toạc ra tình cảnh xấu hổ của Cam Ninh gã, khiến gã tràn đầy cảm giác tri kỷ. Ý tứ trong lời nói của Đơn Phi rất đơn giản, thủ hạ của Lưu Biểu là có người tài ba, nhưng loại việc cực bẩn cực mệt này cũng chỉ có Cam Ninh ngươi chịu làm thôi.
-Không biết Đơn đại nhân đến nơi này có gì muốn làm?
Cam Ninh phụng mệnh bao vây tiễu trừ những người bên ngoài xâm nhập vào Vân Mộng Trạch, đối với những việc khác rất ít được nghe thấy, bất quá gã tận mắt nhìn thấy Lưu Biểu tôn sùng Đơn Phi như là thượng khách, đối với người này không có chút chậm trễ nào.
Đều nói nhiều bằng hữu thì nhiều con đường, nhiều tiểu nhân thì nhiều bức tường, Cam Ninh gã phạm đến tiểu nhân, nếu không phải là bất đắc dĩ, gã cũng không muốn tiền đồ có thêm phiền toái nữa.
Đơn Phi cười nói: -Cam Tướng Quân tất nhiên biết Thái Mạo Tướng Quân cũng tới Vân Mộng Trạch rồi?
Cam Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ đây vốn là bí mật quân sự của Kinh Châu, Đơn Phi là như thế nào biết được? Bất quá gã thấy Đơn Phi đã nói toạc ra, cũng không giấu diếm thêm nữa mà nói: -Chính là Thái đại nhân đích thân tới nơi đây, mới lệnh cho chúng ta không cho phép ai đến gần nơi đây. Không biết Đơn đại nhân cùng Diêm Hành...
Gã muốn nói lại thôi, tự nhiên là thử dụng ý của Đơn Phi.
Đơn Phi thấy thế, nói ngay vào điểm chính: -Ta muốn đi gặp Thái Tướng Quân, làm phiền Cam Tướng Quân dẫn đường. Thấy Cam Ninh đầy do dự, Đơn Phi nói: -Thái Tướng Quân nếu nhìn thấy ta, chắc chắn sẽ ghi cho Cam tướng quân một công, còn hơn ở trong này ác chiến vô danh. Hay là Cam Tướng Quân không tin tưởng ta?
Cam Ninh cảm thấy chần chừ, nhưng thấy được bộ dáng tự tin của Đơn Phi, rốt cục nói: -Nếu Đơn đại nhân nói như vậy, Cam Ninh lĩnh mệnh. Mời Đơn đại nhân đi theo ta.
Gã xoay người quay lại trong rừng, nháy mắt với thủ hạ, ra hiệu lưu lại nhân thủ cản ở phía sau, để ngừa Diêm Hành theo đuôi đuổi giết.
Diêm Hành không ngờ đột nhiên lại bình an vô sự, thấy Cam Ninh, Đơn Phi đi xa, nhưng cũng không đuổi theo.
Thành Nghi hạ giọng nói: -Diêm Tướng Quân, mạt tướng thấy Đơn Phi làm người không kém. Nếu không phải... Chúng ta có thể cùng hắn kết giao bằng hữu.
Nếu như là lúc trước, Diêm Hành nói không chừng đã sớm chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, y lại rã rời. Y vốn là mãnh tướng của Tây Lương, cùng Mã Siêu là song hùng của Tây Lương, nhưng vừa vào Trung Nguyên đã bó tay bó chân, lần này thiếu chút nữa đến mạng đều sắp rụng, khó tránh khỏi sinh ý thoái lui trong lòng.
-Nhưng... lời nói của Dạ tiên sinh lại không thể không nghe. Thành Nghi cau mày nói.
Diêm Hành túm lấy vạt áo của Thành Nghi, nhìn xung quanh một hồi rốt cục lại buông tay ra, hồi lâu mới nói: -Hiện giờ chúng ta đã không còn đường lui. Cắn răng một cái, Diêm Hành thấp giọng nói: -Thành Nghi, ngươi có mưu kế, lại không đoán ra dụng ý của Dạ Tinh Trầm bảo chúng ta đến đây lúc này sao?
Thành Nghi khổ sở nói: -Mạt tướng thật sự không biết. Lão ta nói muốn giúp chúng ta tìm kiếm Trường Sinh Hương, còn nói sẽ bảo toàn chúng ta, nhưng sau khi chỉ chỉ cho chúng ta một con đường liền chẳng biết đi đâu... Lão ta có phải đang đùa chúng ta hay không?
Diêm Hành mí mắt nhảy vài cái, hai tay lại hơi run rẩy, run rẩy đến Liên Tử thương đều đang rung động cạch cạch, nói: -Không phải, tuyệt đối không phải, lão ta nhất định có mưu đồ gì đó.
-Lão có mưu đồ gì? Thành Nghi hỏi ngược lại, trong mắt cũng có chút sợ hãi.
Diêm Hành chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm nói: -Ta cho là quan hệ của lão ta cùng chúng ta là liên thủ, hiện tại mới phát hiện hoàn toàn không phải.
Thành Nghi tràn đầy đồng cảm gật đầu.
-Lấy năng lực của lão ta, có thể nói mây mưa thất thường chỉ như lật bàn tay mà thôi, nhưng lão ta vẫn cùng chúng ta ước định. Diêm Hành nuốt nước miếng, cũng không thể che hết hoảng sợ trong mắt, nói: -Lão ta vì chúng ta tìm được Trường Sinh Hương, chúng ta giúp lão làm việc. Ta nghĩ đến đây là một việc rất tiện nghi, nhưng khi nhìn thấy bầy sói, ta liền biết là không phải.
Thành Nghi thấp giọng nói:
-Nơi này nguy hiểm vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.
-Không sai. Diêm Hành rung giọng nói: -Chúng ta thật vất vả thoát khỏi bầy sói rắn độc, mắt thấy đám chim ăn thịt người kia ăn kia rất nhiều người, làm sao dám đi tới cái sơn động kia nữa? Dương Thu nói phải trở về... Nhưng...
Y không nói tiếp, thoạt nhìn như muốn nôn ra.
Thành Nghi vẫn nói tiếp: -Khi màn đêm buông xuống Dương Thu liền chết ở trong mộng, khi bị chúng ta phát hiện, xương cốt toàn thân không có khúc nào là đầy đủ, Dạ Tinh Trầm vẫn đang giám thị chúng ta!
Thân hình Diêm Hành run rẩy, lại nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: -Dạ Tinh Trầm cho chúng ta một cảnh cáo, để cho chúng ta chớ vi phạm ý của lão ta. Nhưng chúng ta liều mạng thừa dịp chim ăn thịt người không ở phóng vào sơn động, lại đánh mất một nửa huynh đệ ở trong đó, ta mang các ngươi quay lại thì lại gặp phải Cam Ninh. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ chúng ta không lấy được Trường Sinh Hương thì đều sẽ phải chết ở Vân Mộng Trạch.
Trước kia bất kể như thế nào y đều sẽ không nói ra loại lời nói ủ rũ này, nhưng y một đường đi tới thật sự thể xác và tinh thần mỏi mệt, vô lực dựa vào thân cây ngồi xuống.
Thành Nghi cũng như vậy, nhìn mấy tên thủ hạ cũng sợ hãi như chim gặp cành cong, cắn răng nói: -Chúng ta còn có mấy người, chẳng lẽ không có thể cùng lão ta...
Hai chữ "liều mạng" thủy chung nghẹn ở trong họng, Thành Nghi biết đây là ý nghĩ kỳ lạ, hôm nay bọn họ ngay cả Đơn Phi đều đấu không được, làm sao liều mạng với Dạ Tinh Trầm được?
Trầm mặc hồi lâu, Thành Nghi mang chút may mắn nói: -Bất quá chúng ta may mắn đã tránh được Cam Ninh đuổi giết, chỉ cần lại hoàn thành được nhiệm vụ của Dạ Tinh Trầm thì... coi như không còn quan hệ gì với lão ta. Không phải Dạ Tinh Trầm đã nói, lão ta là một người công bằng, chỉ cần chúng ta hoàn thành lời dặn của lão ta, liền nhất định sẽ cho chúng ta Trường Sinh Hương, khi đó chúng ta còn có thể quay lại Tây Lương.
Mí mắt Diêm Hành không ngừng nhảy lên, qua một hồi lâu mới nói: -Chúng ta khi tới có gần trăm người?
-Tám mươi bảy người. Thành Nghi nghiêm nghị nói.
-Hiện giờ tính cả ta và ngươi, cũng không quá mười bảy người. Diêm Hành không hề đè nén được sự sợ hãi của mình, đột nhiên làm càn mỉm cười, có nước mắt từ trên gương mặt đầy bùn của y chảy xuống, y cười giống như sói tru nói: -Hoá ra chúng ta còn thiếu một nhiệm vụ cuối cùng!
xxx
Đơn Phi rời khỏi chỗ Diêm Hành đã xa, nghe không được tiếng cười như phát rồ của Diêm Hành.
Cam Ninh đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn phía Đơn Phi.
Đơn Phi biết gã có chuyện muốn nói, đơn giản nói: -Cam Tướng Quân nếu có chuyện muốn hỏi, cứ nói đừng ngại.
Cam Ninh gặp cái loại người hay ghen tỵ như Hoàng Xạ rất nhiều rồi, nghe Đơn Phi nói năng khách khí, lại rất là khéo hiểu lòng người, rốt cục nói: -Tại hạ đích xác có rất nhiều hoang mang, chỉ là không biết có nên nói hay không?
-Cam Tướng Quân không cần phải khách khí, ngươi muốn hỏi liền hỏi, ta có thể đáp sẽ đáp. Đơn Phi mỉm cười trả lời.
Cam Ninh dừng bước chân, tiếp tục đi trước nói: -Đơn đại nhân làm thế nào tới được nơi đây? Những lời này nghe như là vô nghĩa, gã cũng là nhẫn nhịn thật lâu mới hỏi.
Gã nếu không hỏi ra vấn đề này, chỉ sợ cuộc đời này đều sẽ cảm thấy nghi hoặc.
Diêm Hành không nhìn thấy Đơn Phi xuất hiện như thế nào, nhưng sau khi thủ hạ của Cam Ninh bắn ra một vòng vũ tiễn lại kinh ngạc phát hiện Đơn Phi đột ngột xông ra.
Một khắc này Cam Ninh có thể nói là kinh ngạc không thể hiểu được, gã lấy tài bắn cung mà nổi tiếng, một đôi mắt đều có thể nhìn thấy ruồi bọ ở ngoài mười trượng, tự nhiên sẽ không cảm thấy chính mình hoa mắt.
Đơn Phi giống như từ trên bầu trời rơi xuống vậy!
Nhìn Đơn Phi theo mũi tên lông vũ bay ngược lại, Cam Ninh kinh hãi, thật sự không thể lại khởi xướng một vòng tiến công mới, cho đến khi Đơn Phi lại đi ra, Cam Ninh vẫn là không tin những gì mà chính mình chứng kiến.
Gã cung kính như thế, một mặt là bởi vì Đơn Phi đích xác có lai lịch lớn, về phương diện khác cũng là gã đã có chút kính sợ thiếu niên này.
Đơn Phi cười nói: -Vấn đề này rất khó giải thích. Ta nói thật, chỉ sợ ngươi không tin.
-Ta tin. Cam Ninh như đinh đóng cột nói:
-Ta tin Đơn đại nhân là một kỳ nhân, nếu muốn nói, cũng sẽ không lừa gạt chúng ta.
Đơn Phi hơi trầm ngâm nói: -Ta vốn là ở dưới lòng đất rất sâu, sau đó có người ở giữa không trung mở ra một con đường. Hắn dùng tay làm ra động tác cuốn cuộn giấy, nói tiếp: -Sau đó ta liền từ con đường kia xuyên ra đến, xuất hiện ngay trước mắt ngươi.
Nhìn Cam Ninh trợn mắt há hốc mồm, Đơn Phi hỏi: -Ngươi tin sao?
Cam Ninh sau một lúc lâu mới nói: -Đúng là khiến cho người ta khó mà tin được, nhưng tại hạ tận mắt nhìn thấy, thì như thế nào có thể không tin? Tại hạ từng nghe lão nhân nói qua, trước kia đích xác có thần tiên có thể làm được việc ấy, chẳng lẽ là Đơn đại nhân gặp thần tiên?
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Khi chưa nghe Cam Ninh trả lời, hắn thủy chung cảm thấy khái niệm phá nát thời không quá mức tiên tiến, chỉ sợ người thời đại này không thể hiểu được, nhưng vừa nghe Cam Ninh nói như vậy, Đơn Phi mới nhớ tới một số thần tiên trong thần thoại chủ yếu là bay, nhưng đích xác cũng có thần tiên biết thuấn di!
Phàm nhân nháy mắt, thần tiên liền xuất hiện tại trước mặt phàm nhân!
Cái đó cùng phương thức xuất hiện của Đơn Phi hắn hiện giờ là rất giống nhau đi? Chẳng lẽ "Thần tiên" biết thuấn di đều đang dùng Vô Gian? Có người thấy được loại "Thần tiên" này, mới đưa loại năng lực này xem như thần thoại mà lưu truyền?
Mỉm cười lắc đầu, Đơn Phi tự giễu nói: -Ngươi nói so với ta dễ hiểu hơn nhiều, ngươi có thể cho là ta gặp thần tiên.
Cam Ninh nhìn Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích bên người Đơn Phi, thầm nghĩ ngươi mang theo hắc bạch vô thường bên người sao? Bất quá cuối cùng gã cũng không có hỏi tiếp, lại đi một đoạn đường, khi Cam Ninh giơ tay chỉ về phía trước, hơi có chút khác thường nói: -Nơi Thái Mạo đại nhân cắm trại cách nơi này có hơn ba dặm.
Thái Mạo chuẩn bị ở lại trong này sao?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây cũng thay đổi thần sắc. Cam Ninh dừng bước, trong mắt có tinh quang càng ngày càng mạnh, trong tiếng hô lên, gã mang đến chừng trăm thủ hạ hoặc mai phục tại phía sau bụi cây, hoặc tung người đến trên cây, chỉ khoảng nửa khắc sau liền hợp thành thế công thủ sắc bén!
Những người này không phải nhằm vào Đơn Phi, mà là giương cung ngóng nhìn phương hướng mà Cam Ninh chỉ.
Đơn Phi cũng phát hiện chỗ nào xảy ra vấn đề.
Hắn tự nhận là không biết lãnh binh, nhưng nghĩ dù sao Thái Mạo cũng là Tư Lệnh quân khu, không có đạo lý không bố trí trạm gác ngầm ở bên cạnh nơi cắm trại.
Không có trạm gác ngầm.
Trạm gác ngầm đã bị người nhổ đi!
Là ai có thể ở nơi đây vô thanh vô tức nhổ đi trạm gác ngầm mà Thái Mạo thiết lập, lặng lẽ mai phục nơi đây chờ bọn họ mắc câu?