Thâu Hương

Chương 568: Săn bắt

Chương 568: Săn bắt


Trong tiếng hét lớn của Cam Ninh, Đơn Phi sớm xoay người ra phía sau cây.
Hắn học được một chiêu từ Ngụy Bá Dương, chuyện mà loại người này bảo hắn làm chưa bao giờ là chuyện gì dễ dàng. Cơ Quy, Sở Uy ở bí địa Vân Mộng không màng thế sự, nhưng tuyệt không phải là nhân vật không thông thế tục, hai người này cho hắn một cơ hội đưa ra điều kiện, tuyệt đối muốn hắn bỏ ra toàn bộ tâm lực.
Cam Ninh cũng ẩn thân sau thân cây, vung tay lên, sớm đã có tiếng cười chói tai truyền đến. Một lúc lâu sau, phía doanh trại Thái Mạo hoàn toàn không có chút động tĩnh gì.
Ngoại trừ Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích lạnh lùng bàng quan ra, mọi người đều sợ hãi.
Mọi người đều biết hiện giờ cách nơi Thái Mạo đóng doanh chưa quá ba dặm, tiếng cười chói tai truyền đến nơi này, bên phía Thái Mạo tuyệt sẽ không thể không có phát giác, Thái Mạo hoàn toàn không phái nhân thủ tiếp ứng, thậm chí cả tiếng trả lời cũng không có, lẽ nào là toàn quân bị diệt rồi hay sao?
Sắc mặt Cam Ninh càng khó coi hơn, nhìn có vẻ rất dữ tợn. Gã nhìn đăm đăm vào đống gỗ đá hỗn độn phía trước rừng cây, trầm giọng nói với Đơn Phi: - Đơn đại nhân, sợ là bên phía Thái đại nhân đã xảy ra sự cố, tại hạ không thể rút, nhất định phải xông qua xem thử động tĩnh bên đó.
Đơn Phi biết nỗi khổ của Cam Ninh.
Thái Mạo không cứu viện Cam Ninh có thể có nhiều cái cớ, nếu Cam Ninh biết Thái Mạo gặp nạn cũng không thể làm như không thấy, vậy cũng không cần lăn lộn ở Kinh Châu, cho dù lần này Cam Ninh có thể chạy thoát, khi gặp lại Lưu Biểu, nhất định sẽ bị Lưu Biểu chém đầu.
Đây vốn dĩ là sự bất đắc dĩ của người làm thuộc hạ.
Nhưng Cam Ninh là phái thực lực, gặp phải địch càng bình tĩnh hơn, chỉ muốn đánh bại đối thủ, lại nói tiếp: - Nhưng Đơn đại nhân không cần mạo hiểm, chờ khi ta đánh lui đối thủ, ngài hãy cùng ta đến chỗ Thái đại nhân xem sao.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Không thể đi đường vòng sao?
Cam Ninh lo lắng nói:
- Đối phương cũng là nhân vật quen thuộc địa thế. Từ đây đến chỗ Thái đại nhân chỉ có con đường tắt này, xung quanh hai bên đều là đầm lầy lội, không thể đi qua. Nếu đi đường vòng tìm Thái Tướng Quân, chỉ sợ càng tốn thời gian hơn, với lại…
Gã nhìn chăm chăm vào chỗ tối phía trước, cau mày nói: - Kẻ địch có chuẩn bị mà đến, nơi này vốn dĩ không có nhiều đá cản trở như vậy, bọn họ có thể dùng khoảng thời gian ngắn ngủi tái tạo địa thế ở đây, xem ra chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, cũng có kế hoạch chu mật, nói không chừng đường đi khác cũng có mai phục.
Đơn Phi âm thầm cười khổ, biết Cam Ninh nói rất có lý.
Người ta áp dụng chiến thuật vây thành đánh viện binh, chính là đợi ngươi cắn câu, mà Cam Ninh ngươi không thể không đi cứu viện, từ đó chỉ có thể liều mình xông lên.
- Cam Tướng Quân cẩn thận. Đơn Phi thấy Cam Ninh ngưng trọng chờ đợi, liền nhắc nhở một câu.
Cam Ninh liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, mỉm cười nói: - Đa tạ Đơn đại nhân. Gã nhìn ra sự quan tâm xuất phát từ nội tâm của Đơn Phi, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Những năm gần đây, gã không biết đã chịu sự khinh thường của bao nhiêu người vì chuyện làm tặc, duy chỉ có kiểu nhân vật như Đơn Phi, Lưu Bị là không để tâm đến chuyện này, khiến gã thực sự có chút cảm động.
Phất tay một cái, thủ hạ của Cam Ninh sớm đã bắn ra một loạt mũi tên nhọn, có nửa nhân thủ xông lên phía trước theo mũi tên lông vũ, đợi đến khi mũi tên rơi xuống, mọi người tức thì xông lên mấy trượng, gấp gáp thu gần khoảng cách với địch thủ.
Cam Ninh lãnh đạo đám thủ hạ này nhiều năm, vẫn luôn là tình như huynh đệ. Mỗi người ở đây đều có thể nói là thành thục trên ngựa, bộ chiến lấy một chọi mười, lại càng am hiểu giao phong trong rừng, nếu không thì sẽ không khiến cho kiểu Tây Lương mãnh tướng như Diêm Hành phải chật vật như vậy. Mục tiêu của Cam Ninh đơn giản rõ ràng, đối phương chính là đoán ra Cam Ninh gã nhất định lọt bẫy mới dĩ dật đãi lao, biết rõ Cam Ninh gã đã phát hiện mai phục cũng không chủ động xuất kích, Cam Ninh gã sẽ phải đánh giáp lá cà với đối phương một cách nhanh nhất để mong đánh tan đối thủ.
Nhân mã của đối phương ở đâu?
Nơi này là địa bàn của Lưu Kinh Châu, bất luận thế lực nào cũng không thể có đại binh lui tới, người phái đi chỉ có thể là nhân mã tinh binh.
Cam Ninh sớm đã nghĩ rõ ràng sự việc trước khi xông lên, nhưng trong thời điểm mấu chốt này mưu tính tuyệt đối khó mà bằng ra tay thăm dò, một lượt mũi tên bắn ra yểm hộ nhân thủ dưới đất xông ra, thêm một lượt mũi tên nữa lại để cho binh sĩ trên cây tiếp cận từ không trung. Những binh sĩ đó đều trang bị trường đằng, di chuyển trên cây cực kỳ linh động.
Trong thời gian hai lượt như vậy, đối phương đều không có dấu hiệu phản kích.
Trong lòng Cam Ninh càng run sợ.
Đơn Phi cũng nhíu mày, hắn biết nếu đối phương đã có chuẩn bị mà đến, thì sẽ không để mặc Cam Ninh tiếp cận, trước mắt chỉ có một giải thích, đó chính là đích thủ đang chờ đợi cơ hội phản kích tốt nhất.
Một loạt mũi tên nữa lại bắn ra, trong quá trình tiến lên Cam Ninh vẫn không mất thận trọng, mắt thấy phía trước chỉ còn khoảng đất trống trải gần mười trượng cuối cùng, qua khoảng đất trống trải đó là gã có thể giáp mặt với địch thủ.
Tay đã nâng đoản đao lên, Cam Ninh chỉ đợi binh sĩ di chuyển trên cây tiếp đất…
Tiếng kêu rên truyền đến!
Cam Ninh giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy binh sĩ bên mình lần lượt rơi từ trên cây xuống! Cam Ninh nghiêm nghị, gã biết thủ hạ của mình di chuyển trên cây không thua linh hầu, tuyệt đối không thể nào tự dưng rơi xuống.
Kẻ địch cũng bày mai phục trên cây?!
Rốt cuộc là thế lực nơi nào, làm sao mà chỗ nào cũng nhúng tay vào như thế?
Những binh sĩ rơi xuống vốn dĩ hai tay quấn băng vải, để đề phòng gai nhọn trong rừng làm bị thương. Bọn họ leo trèo trên cây vững chắc, đều bám vào cành cây trángh kiện, nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng trên cành cây lại phủ đầy gai sắt sắc nhọn.
Những người này đều là hán tử kiên cường, nhưng vừa nắm phải gai sắt, có người còn bị xuyên thủng cả lòng bàn tay, đều không thể chịu nổi.
Tiếng huýt gió vang lên, có mũi tên bay như châu chấu bắn về phía binh sĩ bị ngã cây!
Phục binh trên cây cách đó không xa xông lên, những người đó đều tận dụng cành lá yểm hộ thân hình, chỉ là đang đợi thời cơ này đến.
Binh sĩ bị ngã cây vốn có chút kinh hoảng, rồi cũng không thể nào tránh né những mũi tên chết người này, tiếng kêu thảm không dứt trong không trung, chớp mắt đã bị đối phương bắn chết hơn mười người.
Một tiếng mõ vang lên, phục binh trong lùm cây đối diện, sau đá cộng thêm sau thân cây cuối cùng cũng lộ ra binh khí sắc bén, lần lượt xông lên muốn phát động tấn công đối với Cam Ninh trên mặt đất.
Xông lên hay là rút lui?
Thời điểm này, lựa chọn chỉ là trong một khoảnh khắc.
Cam Ninh cắn răng, rút đoản đao ra hét: - Xông lên!
Đơn Phi đứng ở phía xa vẫn chưa ra tay, không phải hắn lạnh lùng, mà là trong thời khắc đó, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một điểm chết người, nhân thủ Cam Ninh mang theo dĩ nhiên là dũng mãnh, Vân Mộng Trạch lại là phạm vi địa vực của Lưu Biểu, dưới gầm trời này còn có thế lực phương nào lại có sự ẩn nhẫn ngoan cường như vậy xâm nhập vào trong Vân Mộng Trạch?
Thế lực có thể đến có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.
Khi vừa nghĩ đến đây, sắc mặt hắn liền hơi thay đổi, đã muốn bảo Cam Ninh rút lui. Hắn không nghĩ xông lên là một quyết tốt.
Đơn Phi không hiểu về dụng binh, nhưng biết nếu đối phương đã có kiên nhẫn bố trí như vậy trên cây thì chỉ sợ còn có hậu chiêu sắc bén hơn nữa.
Cam Ninh đã cầm đao tiến lên.
Không phải là gã không biết nguy hiểm, nhưng gần trăm người mà gã mang theo đều có thể nói là huynh đệ của gã, hiện giờ trong giây lát đã bị đối phương bắn chết hơn mười người, gã lui xuống có lẽ có thể bảo toàn tính mạng của bản thân, nhưng chỉ cần lộ để lộ ra sự khiếp đảm, nhuệ khí bên mình sẽ mất, huynh đệ bị thương không có yểm hộ, chỉ sợ tổn thất càng nhiều hơn.
Hai quân gặp nhau, kẻ mạnh thắng!
Gã còn có cơ hội xoay chuyển bại cục.
Một quyết định lúc sống chết liên quan đến cả đời. Khi Cam Ninh vung đao về phía trước, thủ hạ đi theo đều anh dũng xông lên!
Hai bên đã đi vào vùng đất trống, khoảng cách ở giữa đã rút ngắn kịch liệt. Kẻ địch đều mặc y phục màu xanh xám giống nhau, chính là màu sắc bảo hộ tốt nhất trong Vân Mộng Trạch mờ mịt này.
Cam Ninh thấy kẻ địch bất kể là mai phục, bày trận, trang phục và binh khí đều có vẻ lão luyện, khi trong lòng càng kinh sợ hơn…
Quân địch dừng đột ngột!
Cam Ninh không mừng mà ngược lại còn kinh sợ, trong khoảnh khắc này đột nhiên có cảm giác rơi vào bẫy.
- Dừng! Cam Ninh thình lình thét lớn, sau đó nói: - Tên! Mũi tên gần như bắn ra đồng thời với tiếng hét của gã, không phải khoảnh cách tốt nhất, nhưng là thời cơ quấy nhiễu tốt nhất!
Mũi tên phủ trời.
Câu khảm kháng cự!
Khi đám người Cam Ninh sắp bắn tên ra, bên địch đã không chút do dự móc câu khảm vốn được giấu ở sườn sau tay trái ra.
Câu khảm của triều Hán là một kiểu khiên chắn loại mới, có thể công có thể thủ, trường câu ở hai đầu câu khảm là để khống chế binh khí của quân địch, tấm chắn ở giữa dùng để ngăn cản cung tiễn và đối phương xông lên.
Quân địch vừa lấy câu khảm ra, trong lòng Cam Ninh hơi chùng xuống, càng biết chắc đối phương tuyệt đối là nhân mã chính quy xung phong hãm trận, không thể nào so sánh với đạo phỉ có tố chất được huấn luyện tầm thường.
Nhưng thứ khiến gã kinh hãi hơn cũng không phải là câu khảm, mà là mũi tên sắt!
Tên Phá Thiên!
Đồng thời cùng lúc thủ hạ của Cam Ninh bắn ra một loạt mũi tên, đoạn đường trống trải giữa hai bên đột ngột lật ra, đó thực sự là một cảm giác quỷ dị, giống như có người khổng lồ bới mặt đất lên vậy.
Không phải người khổng lồ thần lực, mà là sớm đã có người ẩn nấp dưới mặt đất!
Chính vào lúc Cam Ninh dẫn người xông lên, hơn mười nhân vật giống như chuột chũi đã lật ván gỗ che trên người ra, tên Phá Thiên như ống đống trong tay vội bắn ra.
Tiếng kêu không dứt, máu tươi tung tóe.
Nhân thủ Cam Ninh mang theo bên cạnh nháy mắt đã ngã xuống gần một nửa!
Mí mắt Đơn Phi hơi giật mạnh lên, hắn đã biết người tới là nhân mã nơi nào.
Là nhân mã của Tào doanh!
Nếu không phải nhân mã của Tào Tháo, đâu có quân chính quy cay nghiệt như vậy tiến hành ngắm bắn đối với Cam Ninh? Nếu không phải Mạc Kim Giáo Úy, thì có ai lại có thể đào ra ám đạo trên mặt đất, sau đó ẩn nấp vào bên trong nhanh như vậy, phối hợp quân Tào tiến hành săn bắn đám người Cam Ninh.
Thứ Mạc Kim Giáo Úy lấy ra chính là tên Phá Thiên, cũng là thủ hạ của Đơn Phi hắn, nhưng trong thời khắc này, Đơn Phi lại nói không nên lời.
Cam Ninh nổi giận.
Gã không muốn huynh đệ đi theo gã nhiều năm nhẫn nhục phụ trọng, chưa đợi đến lúc nổi danh đã vùi thân ở đây, trong khoảnh khắc dùng đằng thuẫn ngăn chặn tên Phá Thiên, gã đã lăn trên mặt đất, sau khi một đao giết chết một kẻ địch ẩn nấp dưới đất, thì lại phát hiện mình đã rơi vào trong thế trận của đối phương.
Câu khảm như tường, trường thương sắc nhọn.
Có lẽ đối phương không có cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng dưới sự phối hợp của thương thuẫn, địch trận đã giống như một người khổng lồ gang thép nhiều chân nhiều tay, người khổng lồ này ra chiêu không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng bị nện lên một cái, nhưng cũng không thay đổi mũi nhọn sắc bén của mình.
Cam Ninh đã rơi vào tuyệt cảnh.
Trong sự công thủ nhìn có vẻ đơn giản, hai bên đã sớm có mấy lần ám địa giao phong.
Kẻ địch thắng ở chỗ sớm đã làm mấy cơ quan, từng chút từng chút mài mòn nhuệ khí của Cam Ninh. Hiện giờ công thủ nghịch chuyển, địch thủ không vội không chậm xiết cổ, chỉ muốn săn bắt cao thủ như Cam Ninh cùng với hết thảy thủ hạ của gã trong trận.
Cam Ninh bại cục đã định, gã dũng mãnh đến mấy nhưng khi đối phương săn bắt như được lập trình hóa nhắm chuẩn bị nhược điểm của Cam Ninh, thắng bại đã phân.
Đơn Phi mắt lộ vẻ không đành lòng, hắn không biết tại sao Tào Doanh muốn xuống tay với Thái Mạo, đây vốn là sự bất đắc dĩ của chiến trường giết chóc, không có phân biệt đúng sai, chỉ có sự khác biệt giữa đứng thẳng và gục ngã, nhưng hắn cũng không đành lòng để Cam Ninh vùi thân ở đây.
Khẽ hít một hơi, Đơn Phi mới đi viện thủ, trong mắt chợt có quang hoa lóe lên.
Người khổng lồ chưa ngã, nhưng phía sau người khổng lồ lại xuất hiện hỗn loạn.
Có người đến viện trợ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất