Chương 569: Truyền tin ba phe
Khi thấy phục binh quân Tào đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, hắn biết ở Kinh Châu, Cam Ninh thuộc loại hình là túi trút giận, bất kể Thái Mạo, Hoàng Tổ đều không coi gã này ra gì.
Hiện giờ tình thế khó lường, nhưng quân Tào có thể tiến hành phục kích Cam Ninh ở bên ngoài doanh trại Thái Mạo chỉ chừng ba mươi dặm, có thể nói là không kiêng nể gì. Không phải quân Tào kiêu ngạo, mà là có lá bài tốt trong tay.
Quân Tào đoán trúng Thái Mạo sẽ không đến cứu viện, cũng có năng lực khiến Thái Mạo sẽ không xuất binh cứu viện.
Thái Mạo không phải loại người vì một Cam Ninh mà không màng đến bản thân.
Quân Tào đã đoán đúng, Đơn Phi cũng hiểu điều này, trong lòng của thấy bi ai thay cho Cam Ninh, đồng thời cũng càng ngạc nhiên hơn khi biết là nhân thủ nơi nào đến cứu Cam Ninh?
Đơn Phi không biết thực lực của viện binh, nhưng biết viện binh đến tuyệt đối là đã trải qua huấn luyện.
Có một lưỡi kiếm sắc bén mang hàn quang màu xanh thẫm như mạch nước ngầm thình lình đâm vào sau lưng quân Tào, cự nhân trận tuy chưa bị ảnh hưởng, nhưng quân Tào áp trận thì đã có chút rối loạn.
Tào binh hoang mang, bọn họ mai phục ở đây chính là muốn bóp chết ngoại viện của Thái Mạo. Bọn họ biết sau lưng không xa là Thái Mạo, nhưng biết Thái Mạo tuyệt sẽ không tiến công bọn họ.
Thái Mạo ốc còn không mang nổi mình ốc.
Thế lực nào lại thình lình giết đến vào lúc này, hơn nữa ngay lập tức đã cắt đứt phòng tuyến của bọn họ?
Quân Tào chỉ hoảng loạn chốc lát, khi địch thủ xanh thẫm lui lại đã mơ hồ hình thành tư thế phản kích, mắt thấy trận hình quân Tào nứt ra lại hợp lại…
Có tiếng huýt gió vang lên, một bóng đen phi thân ra từ trong đám người xanh thẫm, trong giây lát đã vượt qua mấy phòng tuyến của quân Tào, chớp mắt đã ở phía sau cự nhân đang ép chết Cam Ninh.
Thời khắc đó, trong quân Tào không biết có bao nhiêu mũi tên sắt, đơn đao vung về phía người bay đến kia, nhưng lại bị người kia gạt sang một bên chỉ trong một cái phất tay.
Lính quân Tào đại kinh thất sắc, thật sự khó tin trên đời lại có nhân vật cao minh như thế!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Người đến thân mặc áo khoác màu đen, toàn thân đều bọc kín trong áo khoác, cho dù là trên mặt cũng che một cái khăn đen, chỉ chừa lại đôi mắt, vị trí mũi có vẻ hết sức quỷ dị.
Đơn Phi nhìn thấy thân hình của người kia đã có cảm giác quen thuộc, đến khi nhìn thấy trang phục của người đó thì đã biết người đến là ai!
Người kia chốc lát đã vượt qua phòng tuyến trùng trùng của quân Tào…
Cự nhân hình thành từ trận thương khiên thấy thế bỗng phân ra một cánh tay để chống cự lại người đến, bọn họ chỉ muốn tạm thời chống đỡ người này, đồng thời ép chết Cam Ninh trong trận.
Cánh tay vừa mới ra đã đột nhiên đứt đoạn từng khúc!
Khi phòng ngự do một nhóm ít nhất hơn mười người tạo thành vừa mới ra tay, binh sĩ ở trước nhất liền bị người mặc áo khoác đen đoạt mất trường thương trong tay.
Thương vốn xảo trá như rắn độc, nhưng ở trên tay người mặc áo khoác lại thình lình bắn ra từng điểm hàn quang, hào khí thiên vạn.
Hơn mười tên lính quân Tào thấy tình thế không ổn, sớm đã lấy câu khảm ra chống cự.
Từng điểm hàn quang bắn chuẩn xác trên câu khảm che chắn của quân Tào, nhưng chỉ phát ra tiếng vang lớn.
Hơn mười người đồng thời bay ngược ra ngoài, không như bị trường thương đâm trúng, nhưng lại giống như bị búa khổng lồ ngàn cân đập trúng, hơn mười người kia cũng không phải ngoại lệ, khó mà chống đỡ được lực đạo khổng lồ như thế, khi bay ngược ra đã đụng trúng vào trong trận của cự nhân.
Cự nhân đột ngột rối loạn.
Người trùm áo khoác lại không hề chậm rãi, mượn lực va chạm của hơn mười người trước đó giết vào trái tim của cự nhân, múa thương!
Thương gãy người bay, vô số Tào binh lần lượt bị cán thương đánh trúng.
Trận cự nhân nháy mắt đã bị phá.
Tiếng chiêng chợt vang lên.
Khi Tào binh bị bay ngược ra kinh sợ người đến dũng mãnh khó địch lại, nhưng sau khi tiếp đất vẫn còn có thể tổ thành trận hình ngay ngắn trật tự, chậm rãi lùi về phía sau.
Một lát sau, Tào binh rút đi như thủy triều.
Viện quân màu xanh thì lại không truy kích.
Người trùm áo khoác nhìn quân Tào rút lui, đợi cho đến khi không còn nhìn thấy quân Tào nữa, lúc này mới khẽ thở dài nói: - Tào Tháo tung hoành phương bắc không phải là may mắn, chỉ dựa vào trận hình dù lui cũng không rối loạn này cũng đủ thấy sự dũng mãnh của các thuộc hạ.
Trong lúc nói, y quay lại nhìn Cam Ninh.
Cam Ninh người như nhuộm máu, nhưng phần nhiều là máu của quân địch. Nhìn thủ hạ nằm trên mặt đất, trong lòng gã thắt lại, nhưng vẫn có thể chắp tay nói: - Cam Ninh đa tạ…
Nửa đến nửa câu, gã nhìn sang phía viện quân màu xanh kia, sắc mặt hơi thay đổi, nói: - Quân Thanh Cân?
Cam Ninh biết rõ Giang Hạ Xạ Dũng, Đan Dương Thanh Cân vốn là hai đội quân kiêu dũng nhất khu vực xung quanh Trường Giang, từ sau khi gã đi theo Hoàng Tổ thì đã là kẻ địch của Giang Đông, làm sao lại không biết nhân mã của Giang Đông? Gã vừa thấy trên đầu viện quân buộc khăn xanh, sự nhanh nhẹn dũng mãnh ẩn sâu trong trang phục chỉnh tề thì đã nhận ra đây chính là nhân mã Thanh Cân của Giang Đông.
Người dẫn quân Thanh Cân đến đây…
Trong lòng Cam Ninh khẽ run, câu cảm tạ rất khó nói ra được.
Người mặc áo khoác đen lặng lẽ cười: - Cam Tướng Quân hà tất phải như vậy? Trước đó không lâu Giang Đông mới chúc thọ Lưu Kinh Châu, bây giờ lại đến cứu viện thì có gì không thể?
Nhưng Cam Ninh lại hồ nghi bất định.
Gã biết Giang Đông, Kinh Châu tuyệt đối là kẻ thù truyền kiếp, nhân mã Tôn gia sẽ vứt bỏ ân oán đến giúp nhân mã Kinh Châu? Chuyện này nói ra ai sẽ tin?
Người mặc áo khoác đen lại định mở miệng, đột nhiên nhìn về phía sau cây nơi Đơn Phi ẩn thân, trầm giọng nói: - Cũng không biết nơi này lại có… ba vị thế ngoại cao thủ.
Trong khoảnh khắc đó trong lòng y đề phòng, không biết tại sao lại có ba tuyệt đỉnh cao thủ nấp sau cây. Ba người này trơ mắt nhìn Cam Ninh rơi vào nguy hiểm mà không ra tay, cho thấy không phải cùng phe với Cam Ninh.
Ba người này mai phục ở đây là có ý gì?
Khi tâm trạng y đảo lộn thì thấy Đơn Phi từ tàng cây đi ra, trong lúc nhất thời người kia không dám tin vào mắt mình, một lúc lâu sau mới nói: - Đơn huynh đệ, sao lại là đệ?
Y vốn mang lòng cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy Đơn Phi thì lại tháo bỏ hết toàn bộ phòng bị, sải bước đi đến trước mặt Đơn Phi, túm lấy tay Đơn Phi cười nói: - Từ biệt ở Ngô Quận, nhưng vẫn luôn nhớ nhung. Ta sớm biết có thể sẽ gặp được Đơn huynh đệ ở đây, không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy.
Người nọ đương nhiên chính là Tôn Sách!
Thấy Tôn Sách đột ngột xuất hiện ở Vân Mộng Trạch, Đơn Phi cũng không có bất ngờ gì. Tôn Sách huynh muội tình thâm, tất nhiên sẽ không để cho Tôn Thượng Hương đơn độc xông pha Vân Mộng Trạch, chắc chắn đã sớm dẫn người âm thầm lẻn vào Vân Mộng Trạch.
Tôn Sách liếc nhìn hai người Sở Thiên Lý vẻ không chú ý, sau đó nói: - Thượng Hương đâu?
Đơn Phi trả lời: - Cô ấy ở bí địa Vân Mộng. Cảm giác thấy hai tay Tôn Sách hơi siết chặt, Đơn Phi giải thích: - Cô ấy không nguy hiểm gì, huynh không cần lo lắng. Ta cũng từ bí địa Vân Mộng ra ngoài chưa lâu, có chút việc phải làm.
Tôn Sách thở phào nói: - Đệ và Thượng Hương đi cùng nhau? Thấy Đơn Phi khẽ gật đầu, trong lòng Tôn Sách mừng rỡ, thầm nghĩ muội muội cũng không phụ sự kỳ vọng của y.
Y cho muội muội, Lỗ Túc đến Kinh Châu có chút rất mạo hiểm, nhưng cũng bởi vì biết tình ý của muội muội với Đơn Phi, phái Tôn Thượng Hương đến Kinh Châu nhất định là muốn tác hợp Đơn Phi và Tôn Thượng Hương.
Tôn Sách mười sáu tuổi đã bắt đầu chinh chiến Giang Đông, nếu không có bản lĩnh nhìn người, dùng người thì làm sao có thể ở độ tuổi trẻ như vậy, chỉ dùng vỏn vẹn mười năm đã thống nhất Giang Đông? Y cực kỳ xem trọng Đơn Phi, thầm nghĩ nếu muội muội liên hôn với tên này, Giang Đông tiến công thoái thủ đều không thành vấn đề, cho dù là bình định thiên hạ cũng có thể kỳ vọng. Lúc này nghe muội muội đi cùng với Đơn Phi, lại thấy thần sắc ôn hòa của Đơn Phi khi nhắc đến Tôn Thượng Hương, trong lòng Tôn Sách có dự tính nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa.
Rất nhiều chuyện vốn là nước chảy thành sông, y biết Đơn Phi có lòng nên không lo.
Tôn Sách có vẻ hơi trầm ngâm, cuối cùng Đơn Phi nói: - Sao Tôn huynh lại đến đây giải vây cho Cam Tướng Quân?
Khi thấy người đến và Đơn Phi rất thân quen Cam Ninh đã kinh ngạc, nghe thấy hai từ “Tôn huynh” lại càng lấy làm lạ, gã không biết “Tôn huynh” này rốt cuộc là cao nhân nơi nào, là Giang Đông Tôn gia?
Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng người tới chính là Tôn Sách!
Nhưng Tôn Sách không thông báo danh tính, Đơn Phi cũng không có ý giới thiệu, tất nhiên Cam Ninh không tiện hỏi tường tận, quay nhìn thủ hạ tử nạn, nhớ lại tình hình sinh tử trong chớp mắt lúc nãy, Cam Ninh vừa kinh hãi vừa đau lòng.
- Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Tôn Sách hơi trầm ngâm, lại nói: - Ta giải vây cho Cam Tướng Quân là vì một tin tức.
Đơn Phi trong lòng khẽ động: - Tin tức gì?
Tôn Sách cũng không giấu giếm, nói: - Có người truyền tin cho chúng ta, nói Thái Mạo Thái Tướng Quân đang ở trong nguy hiểm, nguyên do của sự nguy hiểm là vì có hai người rơi vào tay Thái Mạo. Hai người đó… Gã ta lại nhìn về phía Sở Thiên Lý và Triệu Tư Ích ở phía sau Đơn Phi.
Đơn Phi cảm nhận được sự do dự Tôn Sách: - Cứ nói đừng ngại.
Tôn Sách đích thật là có chút e dè, nghe Đơn Phi nói như vậy, hơi giảm thấp thanh âm nói: - Nghe nói hai người đó... đi ra từ bí địa Vân Mộng.
Không thấy Đơn Phi có chút hoang mang gì, Tôn Sách khó hiểu nói:
- Đơn huynh đệ, đệ biết tin tức này?
- Ta chính là mời Cam Tướng Quân dẫn đường đi tìm Thái Mạo, đến đón hai người này về bí địa Vân Mộng. Đơn Phi thở dài nói.
- Thì ra là thế.
Tôn Sách không để người khác nhìn thấy biểu cảm, trong khẩu khí lại có vẻ bừng tỉnh ngộ, nói: - Bởi vậy đệ và Cam Tướng Quân đi với nhau. Quân Tào ra tay, đệ quả thực là khó xử, dù sao đệ cũng từng làm Thống Lĩnh ở Tào doanh. Người muốn giết Cam Ninh là nhân mã của quân Tào, chắc đệ biết?
Đơn Phi gật đầu.
Cam Ninh nắm chặt nắm tay.
Gã không có bất kỳ oán hận gì với Đơn Phi, thật ra là vì Đơn Phi không đâm gã một đao sau lưng đã được coi là trượng nghĩa rồi, nhưng nghĩ đến quân Tào khiến gã đau đớn thê thảm như thế này, mối thù này cũng phải tìm cơ hội trả lại.
Tôn Sách giải vây cho Cam Ninh là tùy cơ ứng biến, bây giờ mới biết nguyên do Đơn Phi và Cam Ninh ở cùng một chỗ. Trong giọng nói có vẻ chần chừ, Tôn Sách lại nói: - Ta nghe nói… chỉ cầm có người có thể tìm được người đi ra từ bí địa Vân Mộng trở về bí địa Vân Mộng, thì người của bí địa sẽ trao đổi tương ứng, đáp ứng một điều kiện của người đó.
- Bởi vậy Tôn huynh chạy đến đây, cũng là vì hai người này? Đơn Phi nhìn chằm chằm Tôn Sách nói.
Tôn Sách thở dài: - Nếu hai người đó là người cùng hung cực ác bị quan phủ truy nã, nếu ta tiện tay, không ngại bắt đi lĩnh thưởng, nhưng ta không biết ân oán của hai người đó và bí địa, sao có thể làm chuyện bắt hai người đó trục lợi? Đơn huynh đệ, đệ chớ coi thường Tôn đại ca của đệ.
Trước mặt người khác thì y uy nghiêm vô cùng, nhưng đối với Đơn Phi thì lại hành xử thân tình.
Đơn Phi cười cười: - Nếu không phải huynh có mục đích này, vậy thì tốt nhất là đừng đi.
Tôn Sách nghe ra ngụ ý của Đơn Phi, hoang mang nói: - Vì sao nói như vậy?
- Quân Tào phục kích Cam Tướng Quân, vây khốn Thái Mạo, chẳng lẽ cũng là vì hai người đó? Đơn Phi lẩm bẩm.
Tôn Sách trầm giọng nói: - Nếu trong tay Thái Mạo thực sự có hai người này, Tào doanh không từ thủ đoạn cũng là cực có khả năng.
- Hai người đó vốn là nghèo túng sa sút, cực khó có người nghĩ đến thân phận của hai người này. Đơn Phi cau mày nói:
- Tôn huynh, rốt cuộc huynh biết tin này từ đâu?
Tôn Sách im lặng một lát: - Là có người truyền tin, nhưng ta tuyệt không lừa gạt Đơn huynh đệ, vi huynh cũng không biết người đó là ai.
Đơn Phi càng nhíu chặt lông mày hơn, thầm nghĩ Thái Mạo có thể biết thân phận của Sở Thiên Tứ, có người truyền tin cho Tôn Sách, bây giờ Tào doanh lại bị cuốn vào nữa, nếu thật sự cũng là vì Sở Thiên Tứ, vậy thì cũng là có người tiết lộ thông tin cho Tào doanh.
Người này truyền tin ba mặt, nhưng lại không lấy lợi ích giống như Lôi Phong, dụng ý thực sự khiến người khác sinh nghi…
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, nghe phía xa truyền đến tiếng hô liên tục, sau đó có người chạy nhanh đến ghé vào tai Tôn Sách nói đôi câu. Tôn Sách quay đầu nhìn về phía xa, thấp giọng nói: - Đơn huynh đệ, có người muốn gặp đệ. Là người của Tào doanh!