Chương 576: Mục đích của hung thủ
Vết sẹo trên mặt Triệu Đạt co giật, ông ta cũng là nhân vật cay độc, nhưng nghe ý của Sở Thiên Lý, nếu không tìm ra hung thủ, y sẽ giết sạch mọi người ở đây xem như chém tận giết tuyệt?
Ông ta biết Sở Thiên Lý không phải dạng người ăn nói khoác lác. Y nói được là sẽ làm được!
Phi thân ra khỏi hố, Sở Thiên Lý vừa định rời khỏi thì nghe Đơn Phi hô: - Đợi đã.
Sở Thiên Lý lạnh lùng nhìn Đơn Phi, nghe Đơn Phi chân thành nói: - Trước mắt chúng ta cùng chung mục tiêu là tìm ra hung thủ, các hạ muốn đi tìm Thái Mạo sao?
- Ừ. Sở Thiên Lý lạnh lùng bảo.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ta cảm thấy chúng ta cần…
- Ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên câm miệng lại. Giọng nói của Sở Thiên Lý có phần kích động.
Đơn Phi trầm mặc.
- Tông Chủ đã nói, bảo sau khi ta rời khỏi bí địa thì nghe dặn dò của ngươi. Sở Thiên Lý cắn răng nói: - Nhưng đại ca ta đã chết! Từ bây giờ, không ai ngăn cản được ta giết hung thủ, ngươi cũng không thể! Nếu ngươi không muốn chết trong này thì hãy nhớ một điều…đừng xen vào chuyện của ta!
Nói xong y lóe mình như gió xuống đồi núi, thoáng chốc đã biến mất.
Triệu Tư Ích từ đầu đến cuối đều kiệm lời, nhưng như hình với bóng đi sau Sở Thiên Lý, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Đơn Phi nhìn hướng hai người đi xa, hơi trầm ngâm, rồi cũng bước đi theo hướng đó.
- Y bảo ngươi đừng xen vào chuyện của y đấy. Triệu Đạt khẽ thở phào: - Đơn Thống Lĩnh, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn.
Đơn Phi cau mày nói: - Hung thủ không hẳn là Lã Bố.
- Vậy sao? Triệu Đạt không để ý nhiều, nói: - Vậy thì có sao đâu? Chúng ta chỉ cần một hung thủ, đúng lúc nơi này để lại tên của Lã Bố, vậy là đủ rồi. Nay để họ…
Ông ta nói vô cùng vô tư. Thật chất là vì ngồi trên ghế Giáo Sự Đầu nhiều năm, đã quen với lối hành xử này, nhưng khi liếc thấy Đơn Phi quay đầu lại, Triệu Đạt đột nhiên nín họng.
Ông ta quan sát thấy được sự giận dữ khó mà ức chế của Đơn Phi.
- Đây chính là cách xử lý sự việc của ông sao? Đơn Phi chất vấn.
Triệu Đạt không khỏi rùng mình, hỏi ngược lại: - Phải, đây chính là cách của ta. Ngươi còn cách nào tốt hơn sao? Thấy Đơn Phi không đáp, Triệu Đạt niệm ân cứu mạng ban nãy, giải thích: - Đơn Thống Lĩnh, ta biết ngươi bất mãn với hành động của ta, nhưng đây là cách tốt nhất cho đến bây giờ. Sở Thiên Tứ đã chết, điều này hoàn toàn không có lợi cho ta. Nhưng đối với Kinh Châu, thì đó là ác mộng. Lã Bố có phải hung thủ hay không không quan trọng, mấu chốt là bí địa Vân Mộng sẽ đem chuyện này tính lên đầu Kinh Châu.
Trông thấy bộ dạng không đồng ý của Trương Cáp, Trương Phi Yến, Triệu Đạt hơi có ngượng ngùng nói:
- Bí địa Vân Mộng và Kinh Châu trở mặt, có lợi cho Tư Không.
- Khả năng Lã Bố là hung thủ rất nhỏ. Đơn Phi lắc đầu nói: - Lã Bố bị thương nặng, có còn sức chiến đấu hay không rất khó nói. Hơn nữa, như ông nói, y mơ mơ màng màng…vì sao lại giết Sở Thiên Tứ?
- Khi y mơ màng hoàn toàn không phân biệt trắng đen, nên mới ra tay. Triệu Đạt trả lời.
- Vậy vì sao Lã Bố lại để lại tên mình sau lưng Lư Hồng? Chữ đó không phải do Lư Hồng viết. Đơn Phi cau mày nói.
Triệu Đạt hơi ngừng lời, sau đó lại bảo: - Nói không chừng là trước khi Sở Thiên Tứ chết viết lên.
- Trên tay Sở Thiên Tứ không có vết máu, xung quanh cũng không có vật thể nào có máu cả. Đơn Phi nói: - Ông nói xem, làm sao Sở Thiên Tứ viết hai chữ đó lên?
Triệu Đạt không ngờ sức quan sát của Đơn Phi lại tỉ mỉ như vậy, nhớ lại tình cảnh ban nãy, không cần nhảy xuống hố lần nữa cũng biết Đơn Phi nói đúng.
- Vậy ý của ngươi là?
- Lư Hồng vốn muốn tránh truy kích của ông, nhưng lão từng là người của Tào doanh, dù Thái Mạo tin tưởng năng lực ẩn thân của lão, nhưng sao lại để một mình Lư Hồng dẫn theo Sở Thiên Tứ chứ?
- Trong hố còn người thứ ba sao? Tôn Sách phân tích, y vốn cảm thấy chuyện này nhiều nghi điểm, nghe lời Đơn Phi xong, bắt đầu phát giác huyền cơ bên trong.
- Có lẽ là còn có người thứ tư, thứ năm… Đơn Phi suy tư, nói: - Nhưng bất kể ra sao, Lưu Biểu, Thái Mạo nghi kỵ, ắt sẽ dùng người khống chế Lư Hồng, mà người này phải có khả năng cao hơn cả Lư Hồng.
Đây là phán đoán theo lẽ thường, qua lại với Lư Hồng vốn chính là thông đồng với hổ, không cẩn thận là bị Lư Hồng ăn tươi.
- Vậy bây giờ người đó đang ở đâu? Sở Chiêu đâu? Cậu ta là con của Sở Thiên Tứ, vì sao không thấy bóng dáng? Ông cũng biết Sở Thiên Tứ sống thì còn có giá trị hơn, vậy hung thủ chẳng lẽ không biết sao? Đơn Phi đưa ra câu hỏi.
Sắc mặt Triệu Đạt đen thui: - Đơn Thống Lĩnh, lời ngươi có lý, nhưng…đây theo lý nên là vấn đề nan giải của Thái Mạo. Thấy Đơn Phi lắc đầu, Triệu Đạt hỏi: - Ta nói sai gì sao?
Đơn Phi thở dài nói: - Ta cảm thấy đây cũng là câu hỏi khiến Triệu đại nhân đau đầu không kém. Ta biết, nếu là ngày thường ngươi gặp phải chuyện này, chỉ cần giao ra hung thủ là xong chuyện.
Triệu Đạt có chút thẹn thùng, nhưng không biện minh. Đơn Phi nói không sai, đây vốn là lối hành xử quen thuộc của ông ta, ông ta chỉ cần làm theo tâm tư của Tào Tháo, mang lại kết quả Tào Tháo muốn là được, không quan trọng quá trình ra sao.
- Nhưng nếu chuyện này ông vẫn theo lối mòn thì có chút vấn đề rồi. Đơn Phi cảnh cáo nói.
Triệu Đạt rất có chút không đồng tình.
Đơn Phi thấy thế nhắc nhở: - Vì lúc trước ông có sức mạnh đàn áp chuyện này, cũng không ai lật lại chuyện xưa. Nhưng bây giờ, chỗ này không phải ông làm chủ, ông áp chế không nổi.
Sắc mặt Triệu Đạt xấu đi.
Đơn Phi tỉnh táo nói: - Dù Sở Thiên Lý phẫn nộ về cái chết của đại ca, nhưng y tuyệt đối không hề mất đi lý trí. Ngược lại, y sẽ càng thêm ác nghiệt, nếu Lã Bố là hung thủ thì mọi chuyện êm xuôi, còn nếu không phải Lã Bố thì với biểu hiện ban nãy của Sở Thiên Lý, e là sẽ dồn lửa giận sang kẻ khác, giận cá chém thớt, ông sẽ người thứ hai mà y giết!
Mí mắt Triệu Đạt co giật.
Ông ta vốn định theo lối cũ xử lý mọi chuyện, nhưng nghe lời Đơn Phi nói, lại liên tưởng lời nói ban nãy của Sở Thiên Lý, ông ta biết Đơn Phi không phải đang hù dọa.
- Y có bản lĩnh đó sao? Dù mạnh miệng, nhưng Triệu Đạt cảm thấy sự tự tin của mình đang nhạt dần.
Đơn Phi nhìn mọi người, cẩn trọng nói: - Ta biết các vị đều là người có năng lực, nhưng người của bí địa vốn không màng ánh mắt của thế tục. Ta biết họ có khả năng giết chết mọi người ở đây. Trong này, họ chính là chúa tể, khó có thế lực nào địch nổi.
Mọi người thần sắc nghiêm nghị.
- Huống hồ, trước mắt hình như chúng ta đang rơi vào cái lưới lớn vô hình. Đơn Phi ngưng trọng nói.
- Vì sao nói vậy?
Trương Cáp càng nghe càng là kinh hãi, không khỏi hỏi.
Đơn Phi nghiêm nghị nói: - Bởi vì đây chính là mục đích của hung thủ!
Mọi người bắt đầu suy nghĩ ngụ ý của Đơn Phi, Triệu Đạt vốn muốn đẩy trách nhiệm lên người khác xong hết mọi chuyện, nhưng bị lời nói của Đơn Phi đả động, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ phương pháp giải quyết: - Mục đích của hung thủ đích thật khó lý giải.
- Không sai. Đơn Phi thấy mọi người đều bắt đầu nghiêm túc xem xét chuyện này, chân thành nói: - Dù là ai thì cũng biết Sở Thiên Tứ còn sống sẽ có giá trị hơn, còn hung thủ thì cố tình giết chết ông ta. Một tên đó trúng ngay tim, không phải ngộ sát.
Trương Cáp vốn cho là mình chu toàn, nhưng nghe chi tiết mấu chốt mà Đơn Phi nhắc đến, mới phát hiện người này không chỉ dựa vào thân phận mới nhận được sự kính nể của các phe.
- Nếu hung thủ cố ý giết Sở Thiên Tứ… Ngữ khí của Tôn Sách hơi run: - Y…đang…khiêu chiến…
Vừa nghĩ đến điểm này, gã chưa dám nói hết, vì cảm giác ý nghĩ này quá điên rồ, dù là người đầy kinh nghiệm lão luyện như gã cũng không dám tin.
Đơn Phi nói từng chữ:
- Hung thủ đang khiêu chiến bí địa Vân Mộng!
Lời vừa thốt ra, mọi người tĩnh lặng.
Gió bắc gào thét, quét qua mọi người, sắt như lưỡi dao, đâm sâu xương tủy.
- Ai có can đảm như vậy? Tôn Sách nghe đáp án của Đơn Phi hoàn toàn nhất trí với gã, vẫn khó tin hành động điên cuồng của đối phương.
Có người dám tuyên chiến với bí địa Vân Mộng sao?
Im lặng một lúc lâu, Đơn Phi nói: - Ngay cả tư tưởng diệt thế họ cũng có, huống chi chỉ là tuyên chiến thôi?
Hắn đã đủ hoảng sợ khi biết có người quấy nhiễu giám sát của bí địa, Cơ Quy và Sở Uy lại đẩy nhiệm vụ lên người hắn, hắn đã biết chuyện này không đơn giản, đối phương lại tiếp tục xuống tay với Sở Thiên Tứ…
Hít thở nhẹ, để bản thân đủ bình tĩnh để đối mặt mọi chuyện. Nhìn Triệu Đạt, Đơn Phi chậm rãi hỏi: - Triệu đại nhân, ai nói với ông rằng Sở Thiên Tứ đang nằm trong tay Thái Mạo?
Một lúc lâu Triệu Đạt mới đáp: -Ta không biết. Sợ Đơn Phi không tin, ông ta nhắc lại: - Ta thật sự không biết. Ta chỉ nhận được một lá thư, bàn giao rõ ràng mọi chuyện của Sở Thiên Tứ, ta không thể phớt lờ tin tức này.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: - Nếu ta đoán không sai thì có ngươi âm thầm kích động Thái Mạo bắt Sở Thiên Tứ.
Triệu Đạt vốn tưởng mình nắm bắt đại cục, nghe Đơn Phi nói vậy, ông ta lạnh giọng nói: - Ý ngươi là, có người cổ động Thái Mạo bắt Sở Thiên Tứ đến bí địa, sau đó lại thông báo ta đến vây công?
Đây là chuyện rất mâu thuẫn, chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra.
- Người đó biết Thái Mạo sẽ làm theo lời y, cũng biết ông nhất định đến vây công. Đơn Phi lẩm bẩm nói:
- Chuyện hai con chó giành xương, y hiểu rõ hơn ai hết.
Sắc mặt của Triệu Đạt vô cùng khó coi.
Hàng mày của Trương Cáp khẽ nhếch, nói với Tôn Sách: - Sau đó người đó giết chết Sở Thiên Tứ, khiêu chiến bí địa, sẵn tiện giá họa cho Lưu Biểu và Triệu đại nhân?
Tôn Sách hừ lạnh một tiếng.
Có câu trai cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi, kẻ quyền mưu hành xử tất phải thu lợi. Theo lời Trương Cáp nói người âm thầm bày kế không ai ngoài Tôn Sách gã.
Hưởng lợi nhất từ chuyện này chính là Giang Đông.
Mà Tôn Sách gã biết mình không hề làm vậy, gã vốn không quen biết Sở Thiên Tứ, càng không rõ Sở Thiên Tứ là người của bí địa Vân Mộng, sao lại làm chuyện này?
Đơn Phi cũng nhìn sang Tôn Sách, không hề hoài nghi cũng không có ý sầu lo: - Nếu các ngươi hoài nghi Thảo Ngịch Tướng Quân, e là nơi này chính là nơi chôn thân của ba phương!
Trương Cáp kinh hãi.
Ban nãy gã có tám phần tin Tôn Sách chính là chủ mưu, nhưng nghe ý Đơn Phi, lập tức ý thức được trong tối có một bàn tay đang khống chế ba phương trở mặt nhau.
Ai có quyết đoán và năng lực như vậy? Nhất thời Trương Cáp phân vân, thần sắc khó tưởng tượng, theo gã, đây vốn là chuyện không thể.
Đơn Phi càng nghĩ càng kinh hãi: - Người đó đã thực hiện bước một của kế hoạch, để lại hai chữ Lã Bố, e là bước tiếp theo của y cũng liên quan đến cái tên này!