Chương 577: Ngàn quân truy bắt
Bước thứ nhất của kế hoạch gì?
Triệu Đạt vừa định mở miệng thì lập tức tỉnh ngộ: - Bước thứ nhất của kế hoạch chính là làm cho ba phương nghi kỵ tàn sát lẫn nhau sao? Càng nghĩ con tim ông ta càng lạnh, bảo: - Vậy đối phương để lại chữ “Lã Bố” là biết chắc ta sẽ đẩy trách nhiệm lên người Lã Bố sao?
Đây chính là mô thức cố định của Triệu Đạt.
Có người nhìn thấu cách cư xử của Triệu Đạt, thậm chí đoán được ông ta sẽ làm gì? Triệu Đạt tự cho là đắc kế, nhưng không biết mình chính là một con cờ nằm trong dự đoán của người khác.
Đây cũng là chuyện có thể.
Thói quen khó sửa, có lẽ nhiều người không hề phát giác, bản thân mình lúc nào cũng làm một chuyện nhất định, thậm chí cho đến lúc chết vẫn làm, chết rồi cũng không hề ý thức phải thay đổi.
Triệu Đạt thuần thục quy tắc quyền mưu, nhưng người đó đã nhìn thấu bản chất của thuật quyền mưu.
Triệu Đạt kinh hãi hết sức, nghe Đơn Phi phân tích nói: - Không sai, đây có lẽ nằm trong dự liệu của người đó. Người đó dẫn quả bom lên người Lã Bố, e là có mục đích riêng. Nhưng trước mắt ta nghĩ không ra, ta đi xem sao.
Thấy Triệu Đạt muốn nói lại thôi, Đơn Phi trầm giọng nói: - Triệu đại nhân, ông đem chuyện này đổ lên người Lã Bố, có khả năng tai họa sẽ thoáng chốc giáng xuống đầu ông, trước mắt ông không thể xem nhẹ mà rãnh rỗi, phải thật sự tìm ra hung thủ mới được.
Triệu Đạt nghe Đơn Phi nói rành mạch, biết Đơn Phi dặn dò như thế là suy nghĩ thay ông ta. Trong lòng cảm thán, Triệu Đạt chưa bao giờ nghĩ ba hệ thống màu xám lớn dưới tay Tào Tư Không lại xuất hiện một sứ giả quang minh, cau mày nói: - Vậy theo ý của Đơn Thống Lĩnh, chúng ta phải làm gì để đối phó kế hoạch của người đó?
- Ông đào hố xem còn phát hiện gì không, nhưng đừng đụng vào xác của Sở Thiên Tứ.
Đơn Phi sợ Triệu Đạt giải phẫu Sở Thiên Tứ, chọc giận Sở Thiên Lý, sau đó lại nói: - Ta phải nói rõ với Sở Thiên Lý trước khi y đi khiêu chiến Lã Bố.
- Sở Thiên Lý không chắc sẽ gặp ngươi. Tôn Sách rất là lo lắng: - Ta xem lúc y rời đi, vẻ tràn đầy địch ý với ngươi, nếu ngươi còn xen vào việc này, e là y sẽ ra tay giết ngươi, ngươi…
Mặc dù không muốn nói, nhưng Tôn Sách vẫn lên tiếng nhắc nhở: - Ngươi không phải đối thủ của Sở Thiên Lý. Gã nghe lời nói của Đơn Phi, trong lòng xúc động mạnh.
Phong vân ở Vân Mộng Trạch diễn biến nhanh chóng.
Cư nhiên có người âm thầm bày mưu, quấy nhiễu cả ba thế lực Tào Tháo, Tôn Sách gã và Kinh Châu. Nếu theo tính kế Tôn Sách gã, Triệu Đạt và Thái Mạo, thì sự nghi kỵ lẫn nhau là không thể tránh khỏi.
Chỉ có Đơn Phi mới đứng trên góc độ khác suy nghĩ vấn đề.
Đơn Phi nghiêm nghị nói: - Chuyện này vốn do ta mà nên…
-Đơn Thống Lĩnh… Trên mặt Triệu Đạt là sự bất an hiếm thấy. Đơn Phi không hề đùn đẩy trách nhiệm, nhưng sao ông ta không biết Triệu Đạt ông ta mới là nguyên nhân của mọi việc?
Đơn Phi cắt ngang nói: - Nhất định phải có người nhắc đến chuyện này với Sở Thiên Lý, mà người đề cử tốt nhất chính là ta. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói: - Chim bất tử…các ngươi hãy nhớ kỹ lời ta, có người sẽ cố ý làm rối tung mọi chuyện, các ngươi cần cẩn thận suy xét xem tiếp theo phải làm gì.
Lời hắn chưa dứt thì người đã bay xa, trong lòng lo lắng vô cùng.
Một áng mây trôi qua ngọn đồi, hướng về phía nơi Thái Mạo đóng quân.
Là chim bất tử!
Triệu Tư Ích gọi chim bất tử ra, là muốn lấy máu trả máu đối với hung thủ thật sự giết chết Sở Thiên Tứ!
Sắc trời âm u, thần sắc Thái Mạo âm trầm, chốc lát, ông ta đã phái người vào trong rừng thám thính động tĩnh.
Quân Tào ẩn giấu trong rừng, chưa rút lui.
Thái Mạo tự cho rằng kế hoạch là hoàn mỹ, nhưng sau khi Triệu Đạt và Đơn Phi rút lui thì trong lòng Thái Mạo vẫn bất an, dù cho ông ta không hề hay biết việc Sở Thiên Tứ đã chết.
- Lưu Tướng Quân, chúng ta có thể phá vỡ phòng tuyến của quân Tào, rồi quay về đồi núi xem xét tình hình không?
Thái Mạo trầm ngâm hỏi.
Ngươi đang đùa ta sao?
Trong lòng Lưu Bị không vui, nhưng vẫn kiềm chế nói: - Thái đại nhân, chúng ta đã chọn con đường không có đường lui, vốn dĩ là đang kéo dài thời gian mà thôi.
Dừng một lúc, thấy Thái Mạo trầm ngâm không nói, Lưu Bị đề nghị: - Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, Đơn huynh đệ nói chúng ta không nên xen vào chuyện này…ta cảm thấy chúng ta nên trì hoãn xem sao.
Thái Mạo cười lạnh nói: - Lưu Tướng Quân, ông cũng là người gần năm mươi rồi, ác chiến chiến trường nhiều năm, bây giờ cứ mở miệng là nhắc Đơn huynh đệ, chuyện gì cũng nghe chủ ý của kẻ chưa đến hai mươi, không thấy xấu hổ sao?
Lưu Bị cau mày.
Một người lãnh đạm nói: - Thái đại nhân, ta cùng đại ca đến là vì Kinh Châu Mục, hành sự phải suy nghĩ cho Kinh Châu Mục, sao lại nói là xấu hổ?
Thái Mạo nghe giọng nói nghiêm túc đó, biết là Quan Vũ đang phản bác, cũng nhíu mày.
Quan Vũ và Lưu Bị cùng đến Vân Mộng Trạch, vốn đã bất mãn với Thái Mạo, mắt thấy Thái Mạo xúc phạm Lưu Bị, sao Quan Vũ nhịn được? Lạnh lùng nhìn sang Thái Mạo, Quan Vũ nói to: - Phu tử nói, danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận ắt việc bất thành. Chúng ta xuất binh vô cớ, hành sự khó thành, theo lý nên sớm bỏ cuộc. Sở Thiên Tứ chẳng qua là lão già gần đất xa trời, dù ông ta có quan hệ gì với bí địa thì nếu chúng ta có lòng trắc ẩn, cũng không nên mang ông ta đến Vân Mộng Trạch.
- Nhị đệ... Lưu Bị chỉ sợ Quan Vũ càng nói càng khó nghe, thấy sắc mặt Thái Mạo âm trầm bất định, thấp giọng ngăn cản Quan Vũ.
- Đệ biết đại ca muốn nói gì.
Quan Vũ ngang nhiên nói: - Huynh chắc chắn sẽ nói người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết, nhưng... Thần sắc xúc động, Quan Vũ nói: - Nếu với tính cách của đại ca, dù có thế nào cũng không tán thành tác phong hành sự của Thái đại nhân!
Thấy Lưu Bị ảm đạm không nói, Quan Vũ trầm giọng nói: - Đại ca, có lẽ chúng ta sai từ đầu rồi, dù là mục đích đến đây hay là ở lại Kinh Châu.
- Nhị đệ! Lưu Bị vội quát.
Sắc mặt Thái Mạo đã thay đổi, nhưng trông thấy trường đao trong tay Quan Vũ, miễn cưỡng cười nói:
- Quan Hầu nói quá. Thái mỗ chỉ là lòng lo lời ủy thác của Kinh Châu Mục, sợ có sơ xuất, nên mới oán than. Lưu Tướng Quân cũng biết tính tình gắt gỏng của tiểu đệ, nói một không hai, nhưng không hề có tâm tư xấu xa nào cả.
Lưu Bị nhướn mày nói: - Thái đại nhân nói đùa rồi. Lúc nói chuyện ông ta nhìn sang Quan Vũ, Quan Vũ hừ lạnh, không lên tiếng nữa.
Trong lòng Thái Mạo rất không vui, nhưng cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, Thái Mạo biết Lưu Bị lòng mang chí lớn đợi chờ thời cơ, mặc ông ta muốn nói gì cũng được, nhưng tính tình Quan Vũ thì cương ngạnh quá, không những ngang ngược mà còn liều mạng nữa, dù Thái Mạo có cứng rắn, vẫn e sợ cây đao trong tay Quan Vũ.
Lúc trước Tào Tháo phong quan thêm tước cũng khó mà giữ được Quan Vũ. Đối với Quan Vũ, quyền mưu ích lợi không quan trọng, cái có thể giữ chân y chỉ có tình huynh đệ. Nay Lưu Bị đang khuyên Quan Vũ, Thái Mạo ông ta không cần phải trở mặt với loại người như Quan Vũ làm gì.
- Ta vẫn luôn lo lắng về Hoàng Đường, nếu có một người dẫn tinh binh quay về, nói không chừng có lợi cho Hoàng Đường… Thái Mạo nhìn sang Lưu Bị, đợi Lưu Bị chọn ra người thích hợp nhất.
Quả nhiên, Lưu Bị nhìn sang Quan Vũ, không đợi ông ta lên tiếng sắc mặt Quan Vũ khẽ đổi, kinh ngạc nói: - Đó là gì? Khí hậu như vậy sao lại có áng mây bảy sắc?
Mọi người ngẩn ra.
Bỗng nhiên, Thái Mạo ngẩng đầu, trong mắt là sự hoảng sợ, thất thanh bảo: - Không tốt, đó là chim bất tử? Vì sao nó lại ở đây? Chạy mau! Chạy mau!
Khi ông ta nói xong liền dẫn đầu mọi người xông thẳng về trước.
Quan Vũ vung đao quát: - Đợi đã!
Y không biết vì sao Thái Mạo lại kinh sợ như vậy, nhưng phía trước là quân Tào, ngươi dẫn người đi về đó, chẳng khác nào tìm đường chết?
Thái Mạo cảm nhận được hàn ý từ đao của Quan Vũ, nhưng càng e sợ sát khí truyền đến từ trời cao, vội vàng lên tiếng quát lớn: - Ngươi biết gì? Đó là chim bất tử của Vân Mộng, loài chim còn hung mãnh hơn sói rắn hổ báo, nếu nó công kích chúng ta, một chốc thôi chúng ta chỉ còn đống xương trắng. Xông lên! Giành khu rừng phía trước!
Ông ta tự biết thân mình, từ đầu đến cuối đều do Lưu Bị và Quan Vũ lĩnh quân chinh chiến, nhưng vào thời khắc chí mạng này, ông ta không thể kìm chế sự khủng hoảng trong lòng.
Sao Thái Mạo không biết về chim bất tử chứ? Nhưng ông ta luôn cho rằng chim bất tử chỉ xuất hiện ở gần núi Cầm Cổ, đâu ngờ chim bất tử lại xuất hiện quanh đây!
Trong quân đội, hầu hết là thủ hạ của Thái Mạo, đương nhiên nghe lệnh Thái Mạo.
Xúc cảm khẩn trương dễ lây lan, bọn quân sĩ trông thấy bộ dạng luống cuống của Thái Mạo, sao không sợ đại họa lâm đầu? Có câu, binh hừng hực một kẻ, tướng hừng hực một ổ, dưới sự lãnh quân của Lưu Bị và Quan Vũ, bọn quân sĩ có sức chiến đấu không tồi, nhưng dưới sự lãnh đạo của Thái Mạo, bản chất hèn nhát lập tức lộ ra.
Có người lãnh đạo cấp cao hơn hạ lệnh, đám quân sĩ mặc kệ Quan Vũ và Lưu Bị, theo sau Thái Mạo xông thẳng lên trước, trường mâu thủ nhanh nhẹn đi lên hàng đầu, thuẫn bài thủ ngược lại ở phía sau cùng.
Quan Vũ thầm kêu không xong, thầm nghĩ, các ngươi đi chịu chết sao? Y vội vàng lên tiếng quát to: - Bày trận!
Tiếng chim réo rắt!
Thái Mạo vừa nghe thanh âm của sự chết chóc, dù biết chim bất tử cách họ còn xa, nhưng sớm đã vong hồn toát ra, anh dũng tiến lên muốn chiếm đoạt rừng, chống lại chim bất tử. Đám quân sĩ nhìn thấy sự vội vàng Thái Mạo, sao lại nghe hiệu lệnh của Quan Vũ được chứ?
Bắn!
Khu rừng phía trước thì không hề quan tâm nhiều, theo lệnh một người bình tĩnh hét to, mũi tên bay thẳng đến như mưa.
May thay, thân thủ Thái Mạo không tồi, chống cự được mũi tên phóng tới, nhưng có không ít binh sĩ, trong sự hoảng loạn không chống lại tên, nhất thời, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Lưu Bị, Quan Vũ nhìn nhau, đều nhận thức được tình thế gấp bách. Họ không hề ngờ Thái Mạo lại hồ đồ như vậy, biến mình thành bia ngắm của quân Tào.
- Nhị đệ, giúp đỡ! Lưu Bị khẽ quát.
Quan Vũ gần như ân cần thăm hỏi cả dòng họ tổ tiên của Thái Mạo, nghe lời Lưu Bị, không hề do dự, phi thân rút đao, đạp lên đỉnh đầu binh sĩ, xông lên.
Nhớ năm đó, Viên Thiệu với danh tướng đệ nhất Hà Bắc Nhan Lương đánh chiếm Bạch Mã, Tào Tháo cứu viện, Quan Vũ làm tiên phong.
Viên Thiệu thế lớn, binh Nhan Lương tinh nhuệ.
Dù Quan Vũ một mình dẫn kỵ binh, nhưng Nhan Lương một mình xông vào vạn quân, trảm Nhan Lương bằng đại đao, đoạt thủ cấp, không ai cản nổi!
Nếu không có thân thủ vạn người không địch nổi, thì sao làm được điều này?
Tiếng huýt gió vang lên, người đã đến trước khu rừng, Quan Vũ vung đao.
Cung gãy máu tươi bắn tung tóe, thương gãy thành hai!
Một khắc này, Quan Vũ lại nhớ tới sự dũng mãnh khôn cùng tiếu ngạo chiến trường năm đó.
Một người chớp mắt phi thân đến trước Quan Vũ, búa dài vót ngang.
Quan Vũ không thấy diện mạo người đó, nhưng trông thấy sự sắc bén của búa, liền quát to: - Từ Hoảng!
Đao búa chạm nhau, phát ra tiếng vang long trời lở đất, binh sĩ xung quanh hoảng sợ nhìn nhau.
Quan Vũ, Từ Hoảng cũng tái nhợt, họ không ngờ võ công đối phương lại mạnh bạo như vậy, hơn nữa, một khắc đó, họ còn nghe thấy tiếng gió truyền đến.
Xa như chân trời, nhưng bỗng chốc lại truyền đến bên tai. Quan Vũ và Tử Hoảng cùng xuất chiêu, tiếp đón người đến từ phía trước.
Có sát khí.
Sát khí nồng đậm!
Quan Vũ, Từ Hoảng đều là danh tướng vào sinh ra từ trên chiến trường, sao lại không cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương chứ? Lúc này, họ không đấu đá nhau, mà cùng hợp tác đối phó đại địch.
Đao búa hàn quang chớp lên, đột nhiên lay động.
Lốc xoáy bỗng chốc phá tan liên thủ giữa Quan Vũ và Từ Hoảng, tiến thẳng đến Thái Mạo đang liều mạng chạy vào rừng, không đợi người bên cạnh phản kích, đại đao đã đến ngay cổ họng Thái Mạo!
Thanh âm băng hàn đến tận xương vang lên bên tai Thái Mạo: - Lã Bố ở đâu?
Thái Mạo bị hù đến tè ra quần.