Thâu Hương

Chương 578: Manh mối theo dõi

Chương 578: Manh mối theo dõi


Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Cục diện vốn cực kỳ bất lợi cho quân Kinh Châu, Quan Vũ thấy Thái Mạo liều lĩnh vọt vào trong rừng, thầm nghĩ “cho dù ngươi không chết, thì cũng khó tránh bị đối phương bắt”. Mặc dù y và Thái Mạo tranh luận, nhưng trước mắt cho dù là nội bộ mâu thuẫn, thì trong lúc mấu chốt thế này, Quan Vũ cũng sẽ không lấy sự sống chết của bên mình ra làm trò đùa.
Mở một đường máu, tranh thủ một tia sống sót ở trong rừng cho bên mình!
Từ Hoảng bỗng dưng xuất hiện ngăn chặn, khiến Quan Vũ cảm thấy sóng gió phát sinh trong Vân Mộng đại trạch biến hóa kỳ ảo, nhưng y lại không ngờ trong giờ phút liều mạng thế này, có người lại đột nhiên đuổi đến từ bên ngoài, bắt được Thái Mạo!
Người tới là người của Tào Tháo? Tại sao cũng tràn ngập sát khí với Từ Hoảng? Nếu không phải người của Tào Tháo, thì rốt cuộc lại có ai muốn bức hỏi tung tích của Lã Bố?
Trong lúc Quan Vũ hoang mang trong lòng, trường đao xoay chuyển bức lui Từ Hoảng. Từ Hoảng cũng bị cục diện trước mắt quấy nhiễu, khi lui lại búa dài dựng lên, tạm thời ngăn cản sự tiến công của thủ hạ.
Thái Mạo chỉ cảm thấy đũng quần ẩm ướt, cơn gió thổi qua lạnh đến khó chịu, nhưng điều khiến cho ông ta càng đau đớn hơn là sát khí hừng hực trong mắt người đến.
-Tráng…tráng…tráng…sĩ Thái Mạo bị vẻ lạnh lẽo trong đao phong bức lui, hàm răng run cầm cập: -Ta không quen biết Lã Bố.
Ông ta cũng không phải trượng nghĩa mà bao che cho Lã Bố, mà là trong lúc hoảng loạn còn có thể nhìn ra được hận ý đặc biệt nồng đậm của người đến đối với Lã Bố. Nếu đã như thế, ông ta sao lại lôi kéo quan hệ với Lã Bố chứ?
Người đến chính là Sở Thiên Lý.
Lạnh lùng nhìn Thái Mạo, Sở Thiên Lý nói một cách đơn giản: -Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói, ta đi hỏi người khác. Ba…
-Ta nói ta nói!
Thái Mạo cuống quýt nói.
Nếu là người khác nói thế, Thái Mạo chỉ cho là đánh rắm, nhưng thấy Sở Thiên Lý bàn điều kiện như thế, Thái Mạo lại biết rất rõ ràng hậu quả của việc Sở Thiên Lý đi hỏi người khác.
Hận ý của Sở Thiên Lý như muốn hủy diệt tất cả, Thái Mạo ông ta còn có thể sống sót dưới đao của Sở Thiên Lý là bởi vì còn có tác dụng. Người không có tác dụng, trong tay Sở Thiên Lý chẳng qua chỉ là một cái vung đao mà thôi.
Gian nan nuốt nước miếng, Thái Mạo khàn giọng nói: -Lã Bố ở chỗ Như Tiên, hẳn là ở cùng chỗ với Điêu Thiền.
-Dẫn ta đi tìm Lã Bố, ta không giết ngươi.
Sở Thiên Lý thân là người của bí địa Vân Mộng, tuy ít khi đàm phán, nhưng hành động lúc này lại khiến người ta không hề dám nghi ngờ.
-Được, ta dẫn ngươi đi. Thái Mạo lại không chút do dự.
Trước có binh Tào, sau có chim bất tử, ở lại nơi này càng gặp nguy hiểm, chỉ bán đứng Lã Bố để đổi lại cơ hội sống sót, đối với Thái Mạo mà nói dĩ nhiên là có lời.
Về chuyện Lã Bố có thể đối phó người này hay không, có báo thù Thái Mạo ông ta hay không, đó là chuyện sau này. Đứng trước sống chết, ai mà nghĩ quá xa được chứ?
-Nhưng…
Thái Mạo thấy Sở Thiên Lý thu lại sát khí, thương lượng nói: -Tráng sĩ, có chim bất từ và quân Tào đang ngăn cản.
-Ngươi yên tâm.
Sở Thiên Lý lạnh lùng nói: -Ai cản ngươi, ta sẽ giết kẻ đó cho ngươi! Trong khi nói cổ tay gã xoay trở, đại đao đột nhiên cắm vào vỏ đao sau lưng, lại không hề liếc mắt nhìn Từ Hoảng và quân Tào.
Trong lòng Từ Hoảng nghiêm nghị.
Y thân là tướng tiên phong trên sa trường, nếu luận về võ công thì cũng tuyệt hảo. Tướng tiên phong thật sự, tuyệt đối không chỉ dựa vào ngựa nhanh đao bén, mà cũng phải rèn luyện bản lĩnh cô quân tác chiến, bằng không ngựa bị bắn chết, thì chỉ có nước khoanh tay bị bắt, sao có thể trăm trận trăm thắng trên chiến trường chứ?
Võ công Từ Hoảng cũng tuyệt cao, nhưng nghĩ người thường cho dù là cắm đao bên hông thì cũng phải nhắm thật lâu mới tra đao vào vỏ được. Sở Thiên Lý đeo vỏ đao sau lưng, chỉ trở cổ tay một cái, thanh đại đao nặng nề như thế đã có thể vào vỏ không hề sai lệch. Chiêu này nhìn thì không có gì, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, lại khiến người ta hiểu ra được chỗ khó khăn trong đó.
Người này tính toán chính xác, cảm giác, động tác, tinh khí thần lực không cái nào là không đạt đến đỉnh cao thì mới có thể làm được điểm này.
Mặc dù e ngại võ công của Sở Thiên Lý, nhưng thấy gã muốn dẫn Thái Mạo đi, Từ Hoảng lại rất do dự. Từ Hoảng ở lại nơi này không cầu chém sạch quân Kinh Châu, chỉ cần có thể kéo lấy quân mã của Thái Mạo để tiện cho đám người Triệu Đạt làm việc, nếu Thái Mạo rời đi…
Thái Mạo đã đi về bên trái cánh rừng.
Quân Tào ngơ ngác nhìn nhau, không nghe hiệu lệnh chủ tướng thì không thể lùi bước…
-Tránh ra! Có người cao giọng quát.
Song phương nhìn thấy người nói chuyện, thần sắc đều có vẻ mừng rỡ.
Người tới chính là Đơn Phi.
Đơn Phi hơi thở dốc, nhưng cuối cùng cũng đuổi kịp. Khi thấy Sở Thiên Lý bắt Thái Mạo muốn đại khai sát giới với quân Tào, thì không đành lòng nhìn quân Tào vô tội đi chịu chết, cao giọng ra lệnh.
Quân Tào do dự, có người lại biết Đơn Phi quyền cao chức trọng trong Tào doanh, cho dù là người không biết chuyện, nhưng thấy Triệu Đạt thương lượng nói chuyện với Đơn Phi, thì cũng biết phân lượng của người này không nhẹ.
Từ Hoảng lại vừa mừng vừa sợ, tung người đến bên cạnh Đơn Phi, thấp giọng nói: -Đơn Thống Lĩnh…là ý của Triệu đại nhân? Y và Đơn Phi chẳng qua là có duyên gặp mặt, nhưng lúc đó khi tấn công Nghiệp Thành từng nhìn thấy thủ đoạn của Đơn Phi, nên rất có hảo cảm với Đơn Phi.
-Là ý của chính ta.
Đơn Phi thấy Từ Hoảng hơi nhíu mày, lập tức nói: -Triệu đại nhân tuyệt đối sẽ không phản đối, nếu ông ta có trách tội, tất cả hậu quả do một mình Đơn Phi ta gánh!
Từ Hoảng mỉm cười nói: -Từ mỗ cũng không phải người sợ gánh trách nhiệm. Y chỉ sợ làm hư chuyện, nhưng nghe thấy Đơn Phi nói thế, biết hắn đã có quyết định, Từ Hoảng hỏi suy nghĩ rồi nói: -Lùi ra sau!
Quân Tào lùi lại tạo thành một con đường.
Đơn Phi thấy Sở Thiên Lý sắp đi xa, cao giọng nói: -Sở Thiên Lý, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
-Nhưng ta không muốn nghe. Sở Thiên Lý lạnh lùng nói: -Đơn Phi, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ngươi đừng cản trở ta làm việc, bằng không kẻ ta muốn giết chính là ngươi!
Đơn Phi hơi chần chừ.
Hắn cũng không phải sợ, mà là biết Sở Thiên Lý lúc này giống như một thùng thuốc súng vừa châm là nổ vậy, Đơn Phi hắn bất luận là nói gì, ngoài trừ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt ra thì không còn tác dụng gì khác.
Trơ mắt nhìn Sở Thiên Lý mang theo Thái Mạo đi xa, khi Đơn Phi thầm nhíu mày, Lưu Bị lặng lẽ đi đến thấp giọng nói: -Đơn huynh đệ, rốt cuộc là sao vậy?
Từ Hoảng thu búa ra sau người, vờ như không nhìn thấy Lưu Bị đến. Sự thật là Từ Hoảng, Lưu Bị, Quan Vũ đều quen biết nhau, mọi người khi giao tranh trên chiến trường đều là vì chủ của mình, thế bất lưỡng lập không nể giao tình, nhưng nếu không đến lúc cần phải ngươi chết ta sống, thì Lưu Bị cũng có sự tán thưởng dành cho Từ Hoảng, Từ Hoảng cũng đối đãi với hai người Lưu Bị, Quan Vũ như bạn cũ.
Đơn Phi thấy thế lại cảm thán trong lòng, thầm nghĩ, đây vốn là một đám người tính tình khá giống nhau, sao lại nhất định phải giao tranh với nhau chứ?
-Nói ra rất dài.
Đơn Phi ngẫm nghĩ một lát thì đã có chủ ý: -Lưu huynh…huynh muốn đuổi theo Thái Mạo? Thấy Lưu Bị gật đầu, Đơn Phi nói: -Ta đi theo huynh xem thử.
Lưu Bị hơi mừng rỡ, ông ta biết khó ở chỗ Sở Thiên Lý là cao thủ tuyệt đỉnh, lại không thể làm như không thấy chuyện Thái Mạo bị bắt, đang khi khó xử, nghe thấy Đơn Phi nói thế, Lưu Bị tự nhiên là phấn chấn tinh thần.
Ngươi rốt cuộc là bên nào hả? Từ Hoảng thầm lẩm bẩm.
Thấy vẻ nghi hoặc của Từ Hoảng, Đơn Phi nói: -Từ Tướng Quân, ta không rảnh để nói chuyện, có điều Triệu đại nhân hẳn là đang đuổi theo sau, ngươi hợp binh một chỗ với ngài ấy, nhớ là phải tự bảo vệ mình trước, đừng để người khác chủ động khiêu chiến.
Người khác? Quân Kinh Châu?
Khi Từ Hoảng nghiền ngẫm dụng ý của Đơn Phi, Đơn Phi liền kéo Lưu Bị, nhìn về hướng đi của Sở Thiên Lý, thấp giọng nói: -Lưu huynh, người đi theo không cần nhiều quá, binh Kinh Châu nơi này tốt nhất là tìm một chỗ ẩn thân.
-Vân Trường, đệ dẫn binh tìm chỗ đóng quân, huynh cùng Đơn huynh đệ đi đến Tý Cơ Doanh cứu Thái Tướng Quân. Lưu Bị nhanh chóng quyết định.
Quan Vũ nhướng mày nói:
-Đại ca, loại người như Thái Mạo… Y vốn định nói “để Thái Mạo chết là được rồi, cứu cái gì mà cứu?”, nhưng nhìn thấy thần sắc khẩn cầu của Lưu Bị, Quan Vũ cuối cùng nói: -Không bằng đại ca huynh dẫn binh mã, đệ đi theo Đơn huynh đệ nhìn xem? Y biết Sở Thiên Lý võ công cao tuyệt, rất lo cho an nguy của Lưu Bị, Đơn Phi.
-Vậy thì không cần.
Lưu Bị mỉm cười nói: -Lúc trước ở chỗ như Minh Sổ, huynh không phải cũng bình an quay về với Đơn huynh đệ sao? Đến bên cạnh Quan Vũ, Lưu Bị thấp giọng nói: -Từ Hoảng là người nhân nghĩa, nhất định sẽ tạm thời nghe lệnh của Đơn huynh đệ. Có điều Triệu Đạt là hạng người hai mặt, nếu ông ta đến chỉ huy gây áp lực, nhị đệ không thể không phòng.
Ông ta nói xong câu đó rồi, biết Quan Vũ sẽ hiểu rõ ý của ông ta, liền cùng Đơn Phi sóng vai đuổi theo về phía Sở Thiên Lý rời đi. Những binh Kinh Châu kia khi nãy chạy trốn không nghe theo hiệu lệnh của Quan Vũ, nhưng vào lúc giữ mạng thế này thì vẫn tin tưởng Quan Vũ. Về chuyện cứu viện Thái Mạo, nếu Lưu Bị đã không cắt cử ai khác, thì mọi người đều vờ như quên mất, cũng không ai chủ động xin đi chịu chết cả.
Rừng rậm phía trước, con đường quanh co.
Khi mới bắt đầu Lưu Bị chỉ sợ làm lỡ không ít thời gian, không đuổi kịp Sở Thiên Lý, nhưng khi thấy Đơn Phi căn bản không tìm dấu vết trên đường, rất tự tin đi về phía trước, Lưu Bị không khỏi nói:
-Đơn huynh đệ, ngươi biết…Lã Bố ở đâu?
Ông ta tuy không biết nhiều chuyện như Đơn Phi, nhưng chỉ dựa vào những gì mắt thấy tai nghe thì sao lại không biết Lã Bố đã trở nên giống như Lưu Biểu chứ? Suy nghĩ phức tạp, Lưu Bị nói là đi theo Đơn Phi cứu Thái Mạo, nhưng không phải là cũng muốn nhìn xem Lã Bố, Sở Thiên Lý rốt cuộc xử lý mọi việc thế nào sao.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Không biết.
Lưu Bị lấy làm lạ, còn chưa kịp hỏi, Đơn Phi chỉ lên không trung nói: -Huynh thấy áng mây kia không? Sở Thiên Lý rất thông minh, y biết bắt Thái Mạo trong quân có nhiều trở ngại, nên dứt khoát bảo Triệu Tư Ích lệnh cho chim bất tử gây áp lực cho huynh, sau đó thừa dịp đám người của huynh xung đột với quân Tào thì thừa loạn bắt lấy Thái Mạo. Bây giờ y muốn giết Lã Bố, biết Lã Bố cũng có trợ thủ, tự nhiên sẽ lợi dụng chim bất tử. Nơi mà áng mây dừng lại, hẳn là chỗ dừng chân của Lã Bố!
Khi nghe thấy mấy chữ “giết Lã Bố”, mí mắt Lưu Bị co giật: -Sở Thiên Lý có bản lĩnh này?
Đơn Phi cười khổ nói: -Chỉ e người này giao thủ với Lã Bố hoàn hảo vô khuyết, thắng bại cũng chỉ là năm năm. Biết Lưu Bị có rất nhiều chỗ không hiểu, trên đường đi Đơn Phi dứt khoát thuật lại đơn giản đại khái chuyện đến Vân Mộng.
Hắn nhấn mạnh chuyện dây mơ rễ má giữa tổ chức thích khách Kinh Sở do Như Tiên dẫn theo, Hoàng Đường, Lã Bố và Lưu Biểu, lại chỉ nói sơ qua về chuyện của bản thân. Cho dù là thế, Lưu Bị cũng nghe mà kinh tâm động phách, hồi lâu sau mới nói: -Ta ở Kinh Châu mấy năm, hiểu biết về Lưu Biểu lại không bằng Đơn huynh đệ, thật sự hổ thẹn.
Ánh mắt chớp lên, Lưu Bị nhìn chằm chằm hướng đám mây trên không, đột nhiên nói: -Ta đã đoán được bọn Lã Bố ẩn thân nơi nào. Đơn huynh đệ, có cần…
Đơn Phi hơi ngẩn ra, sau đó nói: -Được, huynh dẫn đường.
Lưu Bị cũng không đùn đẩy, mang theo Đơn Phi chuyển hướng. Hai người đi non nửa canh giờ, Đơn Phi ngẩng đầu nhìn sang, thấy đám chim bất tử ngược lại ở phía sau hai người, nhưng đích thực là đang bay về phía của hai người.
Biết Đơn Phi không hiểu, Lưu Bị chỉ vào một nơi cao phía trước thấp giọng giải thích: -Khi ta theo Thái Mạo dẫn người vào sâu trong Vân Mộng Trạch, từng thấy y bảo thân tín đi về hướng này, Thái Mạo khi đó không biết có chúng ta, ta thấy địa thế nơi này hơi cao còn có khe rãnh, trong đó rừng cây rậm rạp thích hợp ẩn thân, lúc đó vốn nghĩ là nơi thích hợp mai phục, bây giờ nghĩ đến…
-Nhìn hướng chim bất tử đi đến, Thái Mạo muốn đến nơi này. Nhân thủ của Như Tiên ẩn mình ở đây, Thái Mạo khi đó có liên hệ với Như Tiên? Đơn Phi rất bội phục sự lão luyện của Lưu Bị.
Lưu Bị gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì nghe thấy Đơn Phi “a” một tiếng, khi cúi người rồi đứng lên lần nữa, trong tay Đơn Phi đã có thêm một viên trân châu, thần sắc hơi khác thường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất