Chương 694: Khống chế ngược
Ánh trăng ảm đạm, tiếng sáo quỷ dị.
A Cửu nhìn thấy rất nhiều rắn độc trườn tới trên bãi cỏ, đông nghìn nghịt khiến người ta tê cả da đầu, không khỏi bị hù đến cả người mềm nhũn. Nàng chỉ biết ôm chặt lấy Đơn Phi mới không bị ngã xuống, lúc này hận không thể ngủ sớm một chút thì sẽ không chịu nỗi sợ hãi khó nói nên lời này rồi.
Đơn Phi hít sâu một hơi, biết kẻ đến thì không thiện, không có chút từ bi nào, người ta ném ra một thứ mà còn sợ đụng phải thứ gì khác, nhưng người này xua rắn đến mà suýt chút cắn người thì lại không hề quan tâm, giống hệt như người không có việc gì mà ung dung thổi sáo, ít nhất thì cũng thuộc loại lương tâm bị chó tha rồi.
Người nọ giống như là u linh vậy, mặc trường bào màu trắng rộng thùng thình, đi trên cỏ mà cứ như chân không chạm đất, Đơn Phi biết khinh công người này không kém, có khinh công… thì sẽ không phải là Vô Thường ở địa ngục rồi, tuy rằng thoạt nhìn thật sự giống như Vô Thường.
Người này thích hại người, hay là đặc biệt đến tìm hắn và A Cửu?
Rắn độc này thoạt nhìn tuy đáng sợ, nhưng Đơn Phi thực sự có lá gan bằng sắt, thêm vào đã từng nhìn thấy tình cảnh bầy rắn tụ tập nhiều khôn kể ở Vân Mộng Trạch rồi, do vậy tuy hắn nghiêm túc, nhưng vẫn có thể lặng lẽ theo dõi diễn biến.
A Cửu sợ tới mức sắp không ổn rồi, nhưng khi ôm Đơn Phi, nhìn thấy thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh, trái tim cũng dần bình tĩnh lại. Nhìn sang Đơn Phi, trong mắt A Cửu tràn đầy sùng bái, thực sự không ngờ là ý trung nhân lại có can đảm lớn thế, cũng càng tin là mình không nhận lầm người.
Tiếng tiêu ngừng lại, bầy rắn cũng ngừng di chuyển, cũng đồng loạt ngóc đầu vươn người, đồng loạt nhìn sang Đơn Phi. Trong đêm yên tĩnh thế này, những con rắn kia cũng từ động chuyển sang tĩnh, lại càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Đơn Phi hơi nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: -Hay cho bản lĩnh chơi rắn nha, lẽ nào các hạ là người Thân Độc? Hắn biết bên Thân Độc có không ít cao thủ chơi rắn, khó tránh sẽ đoán thế.
A Cửu hơi bớt sợ, lòng tò mò nổi lên: -Sao huynh biết? A, ta hiểu rồi, ngươi cùng một bọn với đám hòa thượng kia. Đám hòa thượng kia còn giả vờ giả vịt là không cướp đồ của ta, lại phái kẻ này đến giả thần giả quỷ gạt ta.
Đơn Phi không trả lời, có điều cảm thấy A Cửu nói có lý.
Trong mắt người thổi sáo áo bào trắng kia lộ vẻ kinh ngạc. Y thật sự là cao thủ Thân Độc, không ngờ bị Đơn Phi nói toạc ra. Y không biết là Đơn Phi chẳng qua chỉ tiện miệng đoán mà thôi, nhưng thấy người thanh niên này đối diện với tình hình hung hiểm thế này mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh, thì người áo bào trắng thu lại tâm tư coi thường, chậm rãi nói: -Ta vốn là sứ thần Ma Vương. Y nói tiếng Trung Nguyên, có điều hơi cứng lưỡi.
Đơn Phi thấy người nọ mặc đồ Vô Thường, lại nghe y tự giới thiệu như thế, lại có chút buồn cười, thầm nghĩ ngươi tuyệt đối đừng nói là Bạch Vô Thường mà Diêm La Vương phái tới, lẽ nào bên Thân Độc cũng có truyền thuyết giống thế?
Khuôn mặt xinh đẹp của A Cửu trắng bệch, thất thanh nói: -Ngươi là thủ hạ của Ma La?
Đơn Phi ngẩn ra.
Người áo bào trắng cười khùng khục một cách quái dị nói: -Tiểu cô nương cũng có chút kiến thức.
-Ngươi và đám hòa thượng kia không cùng phe? A Cửu lại nói.
Người áo bào trắng cười lạnh nói: -Bọn họ chẳng qua là kẻ ngu dốt ngây dại không đổi thôi, cũng muốn làm bạn với Ma Vương? Đáp Na, giao vòng tay của ngươi cho ta.
A Cửu ngẩn ra. Nước Quý Sương hiện giờ có thể nói là quốc gia bao dung, có nhiều giáo phái, nhưng Quốc Chủ vẫn sùng bái Phật giáo nhất. Tuy A Cửu nói với Đơn Phi không nhận ra Long Thụ, nhưng lại ít nhiều hiểu biết về nguồn gốc sâu xa của Phật giáo. Nàng biết ở Quý Sương, nội cảnh Thân Độc đều lưu truyền truyền thuyết Thích Ca và Ma Vương, thường nói Ma Vương Ma La vốn là kẻ thù lớn nhất ngăn Thích Ca thành Phật, cũng có thần thông vô thượng, do vậy vừa nghe người áo bào trắng nói thế, nàng lại hiểu ra một số chuyện trước cả Đơn Phi.
Người áo trắng nói toạc ra tên của nàng, A Cửu khó hiểu, không nhịn được nói: -Làm sao ngươi biết tên ta?
Giọng người áo trắng chuyển sang nhẹ nhàng nói: -Cô muốn biết? Nhìn coi ta…
A Cửu không nhịn được gật đầu, nhìn sang người áo bào trắng, rồi đột nhiên giật nảy người.
Ánh trăng ảm đạm, đôi mắt người bào trắng kia lại hiện lên màu xanh biếc yêu dị trong đêm tối, giống như rêu xanh dọa người mọc trên quan tài trong mộ vậy.
A Cửu liếc mắt nhìn sang thì lập tức bị đôi mắt người nọ mê hoặc, cảm giác như rơi vào đầm sâu xanh biếc khôn cùng vậy, tuy kiệt lực giãy dụa, nhưng lại không làm nên chuyện gì.
-Cô qua đây, ta cho cô biết. Người áo bào trắng dịu dàng nói.
A Cửu gật đầu, lại không lôi kéo Đơn Phi nữa, mặc kệ bầy rắn nguy hiểm trước mặt, ngược lại đi về phía người áo bào trắng.
Đơn Phi nhìn ra không đúng, sao lại mặc nàng đi như thế chứ? Một hơi kéo lấy cánh tay A Cửu, Đơn Phi kinh hãi về sức giãy dụa của A Cửu, nhưng vẫn có thể trầm giọng nói: -Nàng sẽ không qua đó!
-Vậy sao? Người áo bào trắng nở nụ cười quỷ dị, chợt đặt tiêu lên môi, lại thổi lên.
Bầy rắn nhảy múa điên cuồng, A Cửu hoàn toàn bị mê hoặc trong đó, giãy dụa đi về phía người áo bào trắng, mắt thấy không giãy thoát khỏi Đơn Phi, A Cửu lại cắn Đơn Phi.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên, đột nhiên vỗ một chưởng lên ót A Cửu, thân hình A Cửu hơi run lên, đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng mơ màng một lúc, sau đó thì thấy mình lại ở gần rắn độc, bị hù đến nhảy dựng lên quấn lấy thân hình Đơn Phi nói:
-Muội…muội làm sao thế?
Nàng chỉ nhớ sau khi nhìn vào mắt người áo bào trắng liền mất đi tri giác, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó, nhưng khi nàng tỉnh táo lại, thì nhanh chóng hiểu ra, kêu lên: -Cái tên ma quỷ hại người ngươi, ngươi muốn hại ta? Nàng giận đến đỏ bừng cả mặt, lại không dám nhìn vào mắt người áo trắng kia nữa.
Người áo bào trắng thấy A Cửu tỉnh lại, tràn đầy kinh ngạc nhìn Đơn Phi, hồi lâu mới nói: -Ngươi là người phương nào, sao lại biết phá pháp thuật của ta?
Người thường sau khi rơi vào pháp thuật của y thì đều biến thành nô bộc của y, cách này có thể nói là bách phát bách trúng, y không ngờ rằng là bị người thanh niên này dễ dàng phá vỡ.
Đơn Phi mỉm cười thản nhiên: -Nếu ngươi là sứ giả Ma Vương, thì ta chính là người phục ma!
Nhiếp hồn thuật của người áo bào trắng tuy kỳ lạ, nhưng Đơn Phi chẳng những đã trải qua khảo nghiệm câu hồn của Như Tiên, sau khi đến Tây Vực lại càng gặp được thích khách nhiếp hồn thần bí ở Ủng thành Lâu Lan, nên sau khi nhìn thấy hai mắt quỷ dị của người áo bào trắng, sao hắn lại không đề phòng tà pháp của đối phương chứ?
Thuật câu hồn của đối phương thật khiến người ta sợ hãi, nhưng theo Đơn Phi thấy thì cũng giống như thuật thôi miên ở thời đại kia của hắn mà thôi, đều thuộc dạng khống chế tinh thần.
Hiện giờ Đơn Phi đã tinh thông”Thương hàn luận” của Trương Trọng Cảnh, càng là cao thủ nội gia hiếm có trên đời. Hắn thông y lý, tinh nội tức, chăm chỉ nghiền ngẫm, nhớ rõ “Thương hàn luận” ghi chép, sự khác thường tinh thần của con người đều có liên quan đến mạch dương minh của cơ thể. Mạch dương minh vốn đi đường dạ dày, dương minh không rõ sẽ dễ bị gian tà xâm nhập, dẫn đến thần trí con người bị mê hoặc…Tuy hắn không biết thần kinh và dạ dày của con người sao lại có liên quan lớn đến thế, nhưng hắn biết đạo lý tứ hải trong cơ thể người như não hải, tủy hải tương thông với nhau, cũng cảm thấy từ dương minh trị liệu vấn đề về tinh thần cũng rất có lý. Khi nãy nhìn thấy A Cửu mất đi thần trí, khi hắn nắm lấy cánh tay A Cửu đã bắt lấy ba huyệt hợp cốc, dương khê, khúc trì ở kinh mạch dương minh trên cánh tay nàng, sau đó vỗ một chưởng lên huyệt đại chuy sau ót nàng.
Hắn dùng cách kích thích sáu huyệt vị kinh dương minh của A Cửu để giúp A Cửu đuổi tà đi, huyệt đại chuy càng là nơi hội tụ của tam dương chân tay và nhâm đốc, một khi được hắn kích thích, thì chính khí trong cơ thể A Cửu liền lớn mạnh, sau đó thần trí thanh tỉnh.
Đơn Phi thấy cách này hiệu quả, tuy thoạt nhìn im hơi lặng tiếng, nhưng trong lòng thực mừng rỡ, biết mình đã càng hiểu thêm về y lý, nội tức.
Trương Trọng Cảnh sao lại rất quen thuộc mặt này chứ? Đơn Phi càng nghiệm chứng lời của “Thương hàn luận”, thì càng cảm thấy y thuật Trương Trọng Cảnh tinh thông.
Lòng tò mò lóe lên, Đơn Phi trở lại hiện thực, nghĩ đến một vấn đề còn quan trọng hơn, tại sao Ma Vương gì đó và Long Thụ đều để ý vòng tay của A Cửu?
Người áo bào trắng thấy Đơn Phi tự xưng là người phục ma thì giận quá hóa cười nói: -Khẩu khí của ngươi thật lớn, ngươi có biết ta là ai không?
-Ngươi là ai? Ngươi không phải sứ giả Ma Vương sao? Chẳng lẽ đổi thành tín đồ Phật Tổ rồi à? Đơn Phi châm chọc nói.
Thần sắc người áo bào trắng khẽ biến, từ từ móc trong lòng ra một cái chuông vàng, nhẹ nhàng lay động nói: -Nếu ngươi thật sự muốn biết, cẩn thận nghe thấy tiếng chuông này thì có thể biết ta rốt cuộc là ai?
Y lay chuông, có tiếng ngân nga vang lên, âm thanh này lại có sự huyền diệu quẩn quanh ba ngày, khiến người ta nghe thấy rồi chỉ cảm thấy tiếng chuông này có ý nghĩa vô cùng trong sự mờ ảo, nhịn không được muốn cẩn thận nghe tiếp.
A Cửu kêu lên: -Không nghe không nghe, ngươi nhất định vẫn muốn hại người. Nàng đã biết người áo bào trắng này không có ý tốt, nhận định mỗi một chuyện người này làm đều có vẻ tà ác khó nói nên lời, chỉ sợ Đơn Phi bị hại, nàng nói không nghe mà không che tai mình, lại dùng bàn tay nhỏ che tai Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi thấy buồn cười, đặt bàn tay của A Cửu lên tai của nàng, rồi mới quay sang nhìn người áo bào trắng: -Ta nghe rất cẩn thận rồi, lại vẫn không biết ngươi rốt cuộc là ai?
Người áo bào trắng thấy A Cửu phá tan dụng ý của y, trong lòng phiền não, nhưng thấy Đơn Phi tự đại như thế, trong lòng giận mà còn vui vẻ nói: -Ngươi không nghe cẩn thận rồi chứ gì. Ngươi không chỉ phải nghe, còn phải cố gắng mà nghĩ, nghĩ coi tiếng chuông này rốt cuộc đang nói cái gì.
Câu hồn thuật của y vốn dùng thanh sắc để tăng uy lực, bình thường y chỉ cần một đôi mắt, cây tiêu cộng thêm mấy câu huấn luyện thì đã có thể dễ dàng khống chế tâm thần đối phương, lúc này thấy người thanh niên này thủy chung không hề động đậy, không thể không lấy bản lĩnh nhà mình ra. Tiếng chuông vừa vang lên, y tin chỉ cần là không phải Thích Ca chuyển thế, Long Thụ xuất hiện, thì tuyệt đối không thể ngăn cản hành động dốc toàn lực này của y.
A Cửu sớm che kín lỗ tai, nhưng lại thấy Đơn Phi thật sự nghiêm túc lắng nghe, bất giác nước mắt mơ hồ, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Khóe miệng Đơn Phi nở nụ cười, hạ giọng nói: -Ta nghe ra rồi.
Trong lòng người áo bào trắng vui vẻ, dụ dỗ nói: -Ngươi nghe thấy cái gì?
-Ta nghe ra tiếng tim ngươi đập từ trong tiếng chuông. Đơn Phi dịu dàng nói.
Người áo bào trắng ngẩn ra, khó hiểu nói: -Tiếng tim ta đập? Y sớm đã đoán được đủ mọi đáp án của Đơn Phi, cũng chuẩn bị đủ mọi đáp án để dụ Đơn Phi nghe theo, nhưng không ngờ Đơn Phi lại cho y một đáp án bất ngờ.
-Ngươi cẩn thận nghe thử đi. Đơn Phi đề nghị.
Người áo bào trắng không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Trong mắt Đơn Phi lóe lên thần quang, thấy tinh thần người áo bào trắng tập trung, thì nói từng chữ một: -Lẽ nào ngươi không nghe thấy nhịp tim ngươi đập nhanh hơn…Có tiếng kịch liệt dồn dập, thịch thịch thịch! Giọng của hắn vốn mềm mại, nhưng giây phút cuối cùng lại có ý không cho nghi ngờ.
Người áo bào trắng đầu tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt biến đổi, bởi vì lúc này y thật sự nghe được tiếng tim mình đập thịch thịch thịch, tiếng kia vang vọng như tiếng trống, từng tiếng từng tiếng gõ vào tim y, gõ đến y gần như hộc máu.
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, giờ phút này người áo bào trắng hiểu ra một chuyện, y không khống chế được Đơn Phi, lại bị Đơn Phi khống chế tâm thần, nên mới nghe ra tiếng đập thịch thịch!