Chương 698: Công Chúa xuất giá
Trong sảnh mê ly như mộng, ngoài sảnh ánh xuân ngập tràn, mà sắc xuân đầy vườn giống như từ bên ngoài lặng lẽ lan vào trong sảnh. Đến nơi như thế này, nhìn thấy động tác cung kính hèn mọn của tỳ nữ, chỉ e là nam nhân đều hiểu dụng ý của tỳ nữ này, cũng nhận lấy rượu một hơi cạn sạch.
Ai lại phụ lòng của người khác? Ai lại làm khó cho tỳ nữ xinh đẹp khổ sở đáng thương nhưng lại quyến rũ như vậy chứ?
Đơn Phi không động đậy, lúc này hắn giống như một cái đài thủy tinh lạnh như băng, chỉ nhìn vào hai mắt nữ tỳ đó. Người thường có lẽ sẽ bị nữ tử kia thu hút, nhưng khi hắn nhìn thấy nữ tỳ kia vào sảnh thì đã để ý thấy thần sắc bất an của nữ tỳ kia.
Mời khách thì chỉ cần một người là đủ, Quyển Phúc không cần mang theo nhiều người thế, ý của Quyển Phúc có phải là nếu Đơn Phi hắn không đến, thì sẽ bảo những người này buộc hắn đến không?
Nếu A Cửu phái người đến tìm thì hắn lý nào lại không đến chứ?
Dâng rượu cũng là đạo đãi khách, hắn lại không phải quan lại quyền quý gì, tỳ nữ này ở trong nhà phú hào, thấy hắn ăn mặc mộc mạc, nếu để lộ vẻ khinh thường cũng là chuyện thường, nhưng vẻ bất an của tỳ nữ là vì sao chứ?
Đơn Phi không thông ngôn ngữ, nhưng biết thường tình của con người ở các nơi trên thế giới cũng không khác biệt nhiều lắm, Quyển Phúc không có thiện ý, nữ tỳ này cũng có vấn đề.
Nữ tỳ bất an là vì trong rượu có vấn đề?
Khi ý niệm lóe lên trong đầu, Đơn Phi cười nói: -Hôm nay ta không muốn uống rượu, cô uống đi.
Tỳ nữ kia thấy Đơn Phi không cầm chén, thần sắc đã hơi bất an. Nghe thấy Đơn Phi nói thế, tỳ nữ kia biến sắc, nàng quỳ đó lui lại, tay run lên, cả ly rượu đều đổ xuống đất.
Rượu bồ đào ngon nhuộm đỏ cả tấm thảm Ba Tư quý giá, giống như máu tươi vậy. Tỳ nữ kia nói mấy câu tiếng Quý Sương, cầm lấy ly rượu vội lui ra sau, cũng không dám quay đầu lại.
Đơn Phi nhìn bóng lưng hoảng loạn của tỳ nữ, hơi nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, bên ngoài đại sảnh có tiếng bước chân vang lên, mấy người đi vào trong sảnh. Người đi đầu mặt đầy râu ria giống như cỏ dại mọc vậy, trên đôi tay đầy lông đen, người này ngực rộng eo tròn, thoạt nhìn thật sự giống như gấu đen vậy, bước nhanh đến trước mặt Đơn Phi, người đó mỉm cười nói: -Quý khách sao không uống rượu, không ăn thịt, lẽ nào sợ bản hầu hại ngươi sao?
Sau khi ông ta nói xong thì bật cười ha ha, nhưng trong ánh mắt to như chuông đồng không hề có ý cười, chỉ nhìn chằm chằm Đơn Phi, vừa đề phòng vừa lấy làm lạ…
Khi người kia đang nói chuyện Đơn Phi đã nhìn thấy phía sau người đó ngoài trừ Quyển Phúc ra thì còn có hai người kỳ dị nhất. Hai người kia đều gầy yếu như gậy trúc vậy, dung mạo lại giống hệt nhau. Điều Đơn Phi lưu ý không phải là hai người này là song sinh, mà là nhìn thấy bên hông hai người này đều giắt trường kiếm, vỏ kiếm cực hẹp, kiếm bên trong xem ra cũng ngoan độc, mà tay phải của hai người đều rất gần chuôi kiếm, năm ngón tay thon dài khô quắt nhưng hữu lực.
Ánh mắt lóe lên rồi quay lại, Đơn Phi chắp tay nói: -Hầu gia chiêu đãi, không biết có việc gì chăng? Hắn thấy người này lại tinh thông tiếng Trung Nguyên thì không khỏi hơi bất ngờ, có điều người này nhìn như hào sảng, nhưng thực ra lại hay quật ngược, cũng không phải người dễ dàng ở chung.
Đơn Phi biết giằng co chuyện trong rượu có độc hay không cũng không có quá nhiều ý nghĩa, dứt khoát hỏi thẳng vào đề chính.
Nam như như gấu kia không ngờ Đơn Phi một câu là đi vào đề chính, thuận tiện hóa giải sự bức người của ông ta, thì ý thức được người trẻ tuổi này e là hơi khó chơi.
Người trẻ tuổi phía sau ông ta không nhịn được nói: -Này, tiểu tử ngươi quá vô lễ, gia phụ hỏi tại sao ngươi không đáp ngay? Ngươi tưởng đây là Trung Nguyên sao?
Người trẻ tuổi kia thoạt nhìn lớn hơn Đơn Phi mấy tuổi, sau khi đến đây thì cứ hung dữ nhìn Đơn Phi, thấy Đơn Phi căn bản không nhìn gã, người trẻ tuổi kia tiến lên một bước, vung một quyền về phía má Đơn Phi.
Quyền phong nổi lên, khi đến gò má Đơn Phi chợt ngừng lại.
Tay phải kiếm khách song sinh siết chặt, đã chạm đến chuôi kiếm, nhưng chưa rút kiếm ra, bởi vì nam tử như gấu kia chợt ra tay, lại ra sau đến trước kéo cánh tay nhi tử lại.
Nắm tay sát mặt, mí mắt Đơn Phi lại không hề nháy, chỉ lặng lẽ nhìn nam tử như gấu kia, như không nhìn thấy uy hiếp gần trong gang tấc.
Kiếm khách song sinh liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ cảnh giác của đối phương. Bọn họ đều là cao thủ hiếm có của Bạch Sa Ngõa, thủy chung cũng hơi coi thường Đơn Phi, nhưng thấy người này bình tĩnh như thế, lại có thể bình tĩnh như thường khi con trai của Hầu gia vung quyền đánh tới, nếu người này không ngốc, thì nhất định là tự có cách phản kích nhanh mạnh hơn. Hai kiếm khách kia thầm nghĩ, chỉ dựa vào sự bình tĩnh này thì đã coi như là cao thủ rồi.
Khóe mắt nam nhân như gấu lơ đãng co giật, kéo nắm đấm của đứa con lại, trừng mắt nhìn y, sau đó quay đầu lại cười nói: -Thật bản lĩnh, bản hầu là Hưu Mật Hầu của Quý Sương. Khi ông ta nói ra thân phận thì ít nhiều cũng có chút khoe khoang.
Đơn Phi biết Hưu Mật là một bộ trong năm Hấp Hầu của Nguyệt Thị. Trên đường đến đây hắn đã nghe A Cửu nói không ít chuyện của Quý Sương, biết bộ Quý Sương năm đó tuy thống nhất chư bộ, nhưng giữ lại vị trí Hầu của bốn bộ còn lại, một mặt là để trấn an, một mặt cũng là vì bốn bộ kia có căn cơ sâu dày ở Quý Sương, đã lập không ít công lớn để Quý Sương kéo dài từ Trung Á sang Nam Á.
Khẽ gật đầu, Đơn Phi bình tĩnh nói: -Vương gia tìm ta có chuyện gì?
Con trai Hưu Mật Hầu thấy Đơn Phi có thái độ như thế, không biết là người này gặp bình dân hay quyền quý gì cũng đều có dáng vẻ như thế, nên bất giác nổi giận, quát lên: -Gặp hầu gia sao không bái?
Đơn Phi cuối cùng cũng nhìn sang người trẻ tuổi táo bạo kia, chậm rãi nói: -Lễ kính để trong lòng, a dua ở đầu gối, ở Trung Nguyên nếu thật sự là anh hùng danh sĩ thì ngược lại sẽ không coi trọng những nghi thức xã giao thế tục này.
Con trai Hưu Mật Hầu nghe ra ý châm biếm của Đơn Phi, bất giác mặt đỏ tai hồng.
Hưu Mật Hầu cười ha ha nói: -Nói rất đúng, đã lâu rồi bản hầu chưa nghe thấy ngôn luận như thế, không biết sao các hạ lại đến đây?
Đơn Phi nghe thấy ông ta khách sáo, cũng khách sáo trả lời: -Lần này ta đến không liên quan đến Hầu gia, cũng không muốn làm phiền Hầu gia.
Trong mắt Hưu Mật Hầu hiện lên vẻ tức giận, sau đó lại ra vẻ bình tĩnh nói: -Xem ra các hạ không định nói?
Đơn Phi trầm mặc.
Hưu Mật Hầu khẽ mỉm cười nói: -Có điều các hạ có nói hay không thì kết quả cũng như nhau. Vốn tưởng Đơn Phi sẽ hỏi, nhưng thấy Đơn Phi trầm mặc, Hưu Mật Hầu cuối cùng nói: -Các hạ đã đến Bạch Sa Ngõa rồi thì nên quay về Trung Nguyên thôi.
-Vì sao? Đơn Phi hơi ngoài ý muốn, không ngờ Hưu Mật Hầu này không chỉ ngực rộng, mà lo chuyện cũng rộng thật.
Hưu Mật Hầu tự tin nói: -Bởi vì bản hầu muốn ngươi rời đi!
Ông ta phất tay, ngoài sảnh lại có hai tráng hán nhấc một cái hòm vào. Hòm kia thoạt nhìn khá nặng, hai tráng hán kia vác cũng hơi tốn sức.
Đặt hòm xuống, Hưu Mật Hầu chuyển đến trước hòm, chậm rãi mở nắp hòm.
Ánh mặt trời lúc này đang rạng rỡ, vật trong hòm càng rạng rỡ mê người, gương mặt lạnh băng của hai kiếm khách song sinh cũng trở nên ấm áp vì vật trong hòm.
Trong hòm cũng không có vật khác, chỉ có hoàng kim đầy ắp, hiện ra vẻ sáng bóng lạnh lùng nhưng mê người dưới ánh mặt trời.
Hưu Mật Hầu mở nắp hòm lên, càng tự tin nói: -Ngươi đi rồi, bản hầu cũng không có gì tiễn đưa, hòm vàng này coi như lộ phí, thế nào?
Đơn Phi mỉm cười: -Ta lấy vàng làm gì?
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi lại một hơi cự tuyệt. Con trai Hưu Mật Hầu càng giận hơn: -Nói vậy là ngươi kiên quyết muốn đối đầu với ta?
Trong nhất thời Đơn Phi không hiểu sao mình lại kết hận với người này: -Không biết các hạ nói vậy là sao?
Con trai Hưu Mật Hầu đang định nói, Hưu Mật Hầu lại ngăn con trai xung động lại, thần sắc lạnh lùng nói: -Người Trung Nguyên các ngươi có một câu rất hay, đừng có rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu các hạ không lấy hòm vàng này rời đi, chỉ e sẽ khó mang theo cái gì khác để đi đó…bao gồm cả mạng của mình.
Ông ta nói câu cuối rõ ràng là có ý uy hiếp, Đơn Phi lại không sợ hãi, chỉ hơi lấy làm lạ, mỉm cười nói: -Vậy sao?
Sắc mặt Hưu Mật Hầu sầm xuống, chợt lui ra sau một bước, hai kiếm khách kia tiến lên một bước, đồng loạt rút kiếm khỏi vỏ, chỉa vào Đơn Phi nói: -Mời.
Kiếm mà hai người cầm trong tay đều cực nhỏ, cấu tạo giống như kiếm Tây Dương vậy, hai thanh lợi kiếm này không rộng, nhưng nếu bàn về lợi hại thì tuyệt đối không thua kiếm khí Trung Nguyên.
Hai người này khác với con trai Hưu Mật Hầu, rõ ràng là tự giữ thân phận, không vội tập kích, có điều hai người vừa bước ra thì đã tạo thành góc tấn công, vẻ mặt càng lạnh, đã hình thành sự bức bách lớn hơn.
Đơn Phi hơi nhíu mày, không ngờ đến đây phải đánh một trận chẳng rõ đầu đuôi trước.
Đúng lúc này, ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân dồn dập, một người vội vã nói vài câu với Quyển Phúc đứng ở rìa sảnh, Hưu Mật Hầu khẽ nhướng mày, Quyển Phúc liền đưa tay làm một tư thế kỳ lạ với Hưu Mật Hầu, sắc mặt Hưu Mật Hầu khẽ biến, trao đổi ánh mắt với hai kiếm khách kia, hai người liền chậm rãi lắc đầu.
Hưu Mật Hầu cười ha ha nói: -Các ngươi làm gì vậy? Còn không thu kiếm lại?
Hai kiếm khách lùi ra sau một bước, tra kiếm vào vỏ, giống như là không có chuyện gì vậy.
Đơn Phi hơi bất ngờ, biết chuyện này có biến, nhìn ra ngoài sảnh theo ánh mắt Hưu Mật Hầu thì thấy một người đang nhanh chóng đi đến dưới sự hộ tống của mấy người hầu.
Hưu Mật Hầu đổi vẻ ngoan độc trên mặt thành nụ cười to ha ha tiến lên nói mấy câu gì đó.
Đơn Phi không hiểu Hưu Mật Hầu nói gì, nhưng thấy cử chỉ của ông ta, thì biết Hưu Mật Hầu nhất định nói cái gì mà ngọn gió nào thổi vị khách quý như ngài đến đây?
Người đến mặt giáp nhẹ, hình thể hùng tráng như báo, nhưng bước chân lại cực kỳ trầm ổn, nghe Hưu Mật Hầu nói, quả nhiên đáp lời: -Không phải ngọn gió nào thổi tới, là Quý Sương Vương có chỉ. Y lại nói tiếng Trung Nguyên.
Sắc mặt Hưu Mật Hầu khẽ biến, ông ta thân là một trong năm Hấp Hầu, tuyệt đối đã trải sự đời, thầm nghĩ nơi này chỉ có mình Đơn Phi là người Trung Nguyên, người đến lại nói tiếng Trung Nguyên, đương nhiên là để Đơn Phi nghe hiểu.
Đơn Phi không nhận ra, nhưng Hưu Mật Hầu lại biết người đến chính là Phó Vương Quý Sương. Phó Vương Quý Sương cũng giống như Tư Không của Trung Nguyên vậy, là nhân vật thực quyền thứ hai của đế quốc Quý Sương, vị trí ở trên cả năm Hấp Hầu.
Hưu Mật Hầu tìm Đơn Phi đến vốn là muốn lặng lẽ giải quyết, thậm chí là loại trừ Đơn Phi, nhưng thấy Phó Vương Quý Sương đến, ông ta biết chuyện không thể che giấu, nên mới bảo thủ hạ thu kiếm.
-Không biết Quý Sương Vương có chỉ gì? Hưu Mật Vương ra vẻ muốn quỳ.
Phó Vương Quý Sương khoát tay ngăn lại Hưu Mật Hầu hành lễ, sau đó nói: -Ý chỉ không liên quan đến Hầu gia. Quý Sương Vương có chỉ, mời Đơn Phi vào cung gặp mặt.
Vừa nói ra thì mọi người đều kinh sợ, những người ở đây đều là nhân vật hiểu chuyện, nghe Phó Vương Quý Sương nói thế thì không khỏi nghĩ “Người trẻ tuổi này quả nhiên quan trọng, nhưng tin tức sao lại truyền đến tai Quý Sương Vương nhanh thế? Quý Sương Vương sao lại quyết định như thế?”
Đơn Phi lại mang vẻ mặt bình tĩnh, chỉ chắp tay với Phó Vương kia nói: -Làm phiền.
Trơ mắt nhìn Đơn Phi theo Phó Vương Quý Sương đi, con trai Hưu Mật Hầu cuối cùng không kiên nhẫn nữa, sốt ruột nói:
-Phụ thân, làm sao đây? Quý Sương Vương tìm Đơn Phi đến, lẽ nào thật sự chuẩn bị gả muội muội cho hắn?