Thâu Hương

Chương 699: Lời của hoa

Chương 699: Lời của hoa


Ánh nắng chói rọi, trên mặt Hưu Mật Hầu có chút âm trầm, ông ta không lập tức trả lời câu hỏi của nhi tử, mà nhìn đôi kiếm khách song sinh nói: -Mại Địch, Mại Tạp, nếu hai ngươi ra tay, có thể thu phục Đơn Phi trong mấy chiêu?
Đôi kiếm thủ song sinh kia liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: -Ít nhất mười chiêu trở lên.
Hưu Mật Hầu nhíu chặt mày.
Con trai Hưu Mật Hầu nhịn không được nói: -Phụ thân, cho dù Đơn Phi kia có chút bản lĩnh, nhưng chúng ta lẽ nào lại sợ hắn?
Hưu Mật Hầu trừng to mắt, quát: -Sa A, con hiểu cái gì chứ?
-Phụ thân… Sa A rất không phục, nhưng cũng không dám cãi lại phụ thân.
Hưu Mật Hầu cau chặt mày, lẩm bẩm nói: -Ta biết tiểu tử này e là có chút môn đạo, nên mới chuẩn bị lừa đến đây hạ độc rồi xử lý hắn một cách thần không biết quỷ không hay. Ở khách điếm nhiều người lắm miệng, nếu giết người này ở đó, chúng ta khó tránh hiềm nghi, nhưng nếu giết người ở phủ của bản hầu, sau đó nói là tự hắn bỏ đi, người khác cho dù có nghi ngờ cũng có thể làm gì được ta chứ?
-Ai dám hoài nghi phụ thân chứ.
Sa A vội nói: -Năm đó nếu không có phụ thân giúp sức, Vi Tô Đề Bà đó chưa chắc có thể ngồi lên vị trí Quý Sương Vương.
Hưu Mật Hầu hừ lạnh một tiếng: -Con không nhìn thấy cái vẻ vênh váo tự đắc, căn bản không đặt vi phụ vào mắt của Phó Vương Tô Lạp à? Bây giờ ở Quý Sương, vi phụ chưa chắc là người quan trọng nhất trong mắt Quý Sương Vương.
-Đúng vậy. Sa A căm giận nói: -Hiện giờ Vi Tô Đề Bà tin người ngoài, chỉ e đã ném công lao năm đó của phụ thân ra sau đầu rồi, bằng không phụ thân mấy lần đề thân với muội muội của Quý Sương Vương cho hài nhi, y lại căn bản không để chuyện này trong lòng. Quý Sương Vương mấy ngày trước nói nam nhân của muội muội sắp đến Bạch Sa Ngõa, lại cự tuyệt lời cầu thân của hài nhi lần nữa. Bây giờ Đơn Phi này đến đây, lại thân cận với Công Chúa, chỉ e đã định sẵn là kẻ đối địch với hài nhi rồi. Hài nhi chỉ là không hiểu, Công Chúa bị quỷ mê hay sao mà nam nhân thượng đẳng như con nàng ấy không chọn, tại sao lại muốn gả cho nam nhân ngơ ngác này? Phụ thân, sao cha không để hài nhi trực tiếp giết quách Đơn Phi đi.
Hưu Mật Hầu lạnh lùng nói: -Con có thể giết hắn? Mại Địch và Mại Lạp đã là kiếm thủ tốt nhất bên cạnh vi phụ, thậm chí có thể nói là tốt nhất cả Bạch Sa Ngõa, bọn họ còn nói là phải trên mười chiêu mới có thể giết Đơn Phi được, bình thường con không cố gắng tập võ, bây giờ có tác dụng gì chứ?
Sa A không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Hưu Mật Hầu thở dài nói: -Đơn Phi thoạt nhìn ngơ ngác, nhưng làm người còn khôn khéo hơn con. Nếu là con, nói không chừng đã uống cạn ly rượu đó rồi. Hắn lại nhìn ra sơ hở, chứng minh hắn rất có đầu óc. Vừa rồi cho dù có thêm vi phụ, cũng chưa chắc có thể giết Đơn Phi gọn gàng sạch sẽ, nếu để Đơn Phi chạy thoát, sẽ phiền phức nhiều hơn. Tô Lạp sắp đến rồi, vi phụ chỉ sợ Tô Lạp có chuẩn bị mới đến, nên mới tạm thời thu tay, để tránh nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu.
-Nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu? Sa A không khỏi chớp mắt: -Phụ thân muốn nói…
Hưu Mật Hầu hừ lạnh một tiếng: -Sa A, con yên tâm, Công Chúa dù sao cũng là của con, nhưng chúng ta vẫn nên nhẫn nại một chút. Ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, Hưu Mật Hầu lẩm bẩm nói: -Vi Tô Đề Bà, nếu ngươi thật sự bất nhân, thì đừng trách bản hầu bất nghĩa.
Đơn Phi theo Phó Vương Quý Sương Tô Lạp ra khỏi phủ Hưu Mật Hầu, ngoài phủ sớm có tuấn mã đợi sẵn, có thêm mấy chục tinh kỵ nữa, xem ra Tô Lạp thật sự có chuẩn bị rồi.
Vẻ mặt không hề bất ngờ, Đơn Phi trở người lên ngựa đi bên cạnh Tô Lạp, cho đến khi gần hoàng cung mới nói: -Thật sự là Quý Sương Vương muốn gặp ta?
Tô Lạp chậm rãi gật đầu: -Ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Y nói rất kỳ lạ, bởi vì y tuy bảo Đơn Phi suy nghĩ, nhưng căn bản không nói Đơn Phi phải suy nghĩ cái gì, càng kỳ lạ chính là Đơn Phi lại gật đầu đáp lời: -Được.
Tô Lạp khẽ thở dài, trở người xuống ngựa trước hoàng cung to lớn, dẫn Đơn Phi tiến thẳng vào trong.
Đơn Phi thấy hoàng cung phòng bị không tệ, nhưng không một ai tiến lên hỏi, thì biết Tô Lạp hẳn là người được Quý Sương Vương cực kỳ coi trọng, nên mới có đặc quyền như thế.
Tô Lạp như có tâm sự nhíu mày, dẫn Đơn Phi vào trong cung. Đơn Phi lại không cẩn trọng như khi tiến vào phủ Hưu Mật Hầu, ngược lại thưởng thức kiến trúc Trung Tây kết hợp xung quanh.
Kiến trúc Quý Sương chịu ảnh hưởng của Thân Độc, Đại Tần không nhỏ, còn vì Nguyệt Thị đến từ Tây Vực, kiến trúc có đặc điểm của thảo nguyên Tây Vực, kiến trúc Trung Nguyên, mấy phong cách giao thoa với nhau lại khiến Đơn Phi có một cảm giác mới mẻ.
Sau khi đi qua một quần thể điêu khắc tượng thần hoành tráng, phía trước hoàng cung mái tròn màu vàng kim hiện ra trước mắt. Dưới ánh mặt trời, chỉnh thể hoàng cung hiện ra hào quang trang nghiêm uy nghi. Tô Lạp thả nhẹ bước chân, dẫn Đơn Phi vào điện chính, rồi đi sang cung điện bên tay trái.
Đơn Phi lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì hiện ra trước mắt hắn là một hành lang dài yên tĩnh, mà trên hành lang dài ngoài trừ tấm thảm Ba Tư đắt tiền trải dưới đất ra, thì vách tường hai bên và trên đỉnh đầu đều có tranh chạm nổi.
Nội dung của tranh chạm nổi cũng không khác gì bích họa Đôn Hoàng, vẻ phong phú của nhân vật trong đó thậm chí còn hơn cả Đôn Hoàng.
Với nhãn lực của Đơn Phi thì rất nhanh nhận ra nhân vật trong bích họa có nét giống như phong cách tượng thần Hy lạp, có người giống như là chư thần Thân Độc, còn có một số nhân vật rõ ràng là được vẽ theo phong cách Trung Nguyên!
Trong lòng Đơn Phi hơi nghi hoặc, nhưng thấy Tô Lạp không ngừng bước, hắn cũng không hỏi thêm gì. Đi thẳng đến điểm cuối hành lang, Tô Lạp mới ngừng lại, nhẹ nhàng gõ chiếc vòng vàng trên cửa.
Trong phòng có người đáp lời, rất dịu dàng, nếu không phải nơi này cực kỳ yên tĩnh thì người ta cũng nghe không rõ.
Đơn Phi đoán là cho phép tiến vào nơi này, quả nhiên, Tô Lạp đẩy cửa phòng ra, lại đứng sang một bên đưa tay ra, tỏ ý Đơn Phi vào trong.
Hơi trầm ngâm, nhưng Đơn Phi cuối cùng vẫn thong thả bước vào, chợt nghe cửa phòng phía sau đóng lại.
Trong phòng u tĩnh không có cửa sổ, nhưng không u ám, bởi vì bên trong có thắp nến, chiếu sáng cả phòng có vẻ rất thần bí. Bốn bức tường trong phòng đều có bích họa chạm nổi, một người đang trầm ngâm trước một bức tường phía trước, sau khi nghe tiếng cửa phòng, thì chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười nói: -Ngươi đến rồi?
Thần sắc Đơn Phi kinh ngạc.
Người nói chuyện lại là một mỹ nam tử hiếm có. Đầu, mắt của y đều có phong cách nước ngoài, nhưng đường nét gương mặt lại rất có đặc trưng Trung Nguyên. Khi nhìn thấy Đơn Phi, hai mắt nam tử kia hơi sáng lên, lại hạ giọng nói: -Quả nhiên là ngươi.
Nam tử này nói rất kỳ lạ, Đơn Phi cũng nửa hiểu nửa không, nhưng hắn hiểu một chuyện, mỹ nam tử trước mắt chính là nhân vật số một nắm giữ đế quốc Quý Sương hiển hách Quý Sương Vương Vi Tô Đề Bà!
-Ta đến rồi? Đơn Phi nhanh chóng tỉnh táo, hỏi ngược lại một câu.
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: -Ta vốn tưởng sau khi ngươi đến thì có thể giải được một số nghi hoặc của ta, có điều xem ra ngươi cũng không hiểu lắm. Y thân là Quý Sương Vương, nhãn lực cũng không phải bình thường, chỉ dựa vào đối thoại của Đơn Phi, vẻ mặt của đối phương thì hiểu ra rất nhiều chuyện.
Đơn Phi trầm mặc.
Vi Tô Đề Bà nói vậy nhưng cũng không hề bất mãn, chỉ nói tiếp: -Nếu ngươi không thể giải thích cũng không sao, chỉ cần ngươi đến đây thì ta và ngươi vẫn có ngày sẽ hiểu.
Thấy ánh mắt Đơn Phi nhìn sang bích họa trước mặt y, Vi Tô Đề Bà nói khẽ: -Ngươi nhận ra nữ tử trên bích họa này?
Trên bích họa chỉ vẽ một nữ tử xinh đẹp vô song, cũng tịch mịch vô song.
Cửu Thiên Huyền Nữ!
Từ sau khi Đơn Phi nhìn thấy tượng thần của Cửu Thiên Huyền Nữ ở miếu Thông Huyền, thì biết đế quốc Quý Sương quan hệ rất lớn với Cửu Thiên Huyền Nữ. Nhìn thấy bích họa của Cửu Thiên Huyền Nữ ở nơi này, ít nhiều cũng trong dự liệu của hắn, chậm rãi gật đầu, Đơn Phi nói: -Quý Sương Vương nói không sai, ta đích thực có rất nhiều chuyện không hiểu…
-Ta có thể giải thích với ngươi. Vi Tô Đề Bà từ tốn nói: -Dù sao ngươi không vội, ta cũng không vội, có vội cũng không giải quyết được vấn đề, có phải không? Sau khi y nói xong thì trong nụ cười ngược lại có vẻ cô đơn:
-Cho dù là nhân vật như Alexander vượt biển đông chinh phục đế quốc Ba Tư chẳng qua cũng sụp đổ trong nháy mắt. Tần Hoàng Hán Vũ của Trung Nguyên cũng không thể khôi phục sự hùng bá của ngày xưa, không phải sao?
Đơn Phi hơi bất ngờ, hắn cũng không ngờ mỹ nam tử trước mắt lại biết nhiều lịch sử thế. Hắn biết Alexander mà Vi Tô Đề Bà nói chính là hùng chủ của Hy Lạp ở thời kỳ trước cả Tần Thủy Hoàng, có điều bá nghiệp mà người này tạo ra lại rất giống với Tần Thủy Hoàng, còn chuyện Hán Vũ thì không cần nói nhiều nữa. Ba người trong miệng Vi Tô Đề Bà có thể nói là người đứng đầu đế quốc kiệt xuất nhất trong một giai đoạn nào đó ở Trung-Tây, thậm chí là cả trong lịch sử nhân loại.
Vi Tô Đề Bà này ở Quý Sương, nhưng mở miệng liền đề cập đến ba người này, thật sự là kiến thức phi phàm, dù sao thì hiện nay cũng có rất nhiều nhân sĩ Trung Nguyên hoàn toàn không hiểu gì về Tây Vực, mà phương Tây cũng rất tò mò về Trung thổ, nhưng cũng chưa thăm dò sâu hơn.
-Ta chờ ngươi cũng một thời gian rồi.
Vi Tô Đề Bà ngoắc tay nói: -Ngươi đi theo ta. Khi y nói thì đẩy một cánh cửa hông, khi Đơn Phi cho rằng y muốn dẫn mình đến một chỗ càng thần bí hơn, thì không ngờ lại có mùi thơm ngát ập thẳng vào mặt.
Phía trước có quần hoa tươi đẹp, hai người lại đến một hoa viên ngoài phòng, có điều hoa viên này cũng giống như căn phòng khi nãy của Vi Tô Đề Bà vậy, cực kỳ yên tĩnh, không chút bóng người.
Lúc này đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống càng hiện vẻ rực rỡ của muôn hoa, Vi Tô Đề Bà đứng dưới gốc cây hoa, đột nhiên hỏi: -Ngươi có biết đây là hoa gì không?
Đơn Phi biết Vi Tô Đề Bà thân là tôn chủ một nước, tuyệt đối sẽ không chờ hắn đến tán gẫu. Đáng mắt nhìn sang cây hoa kia, thấy hoa kia cực kỳ kỳ lạ, dáng vẻ giống như tiên hạc đang rướn cổ đợi chờ, Đơn Phi hơi trầm ngâm nói: -Ta gọi hoa này là hạc vọng lan.
Hạc vọng lan còn gọi là thiên đường điểu, là loài hoa của chim cực lạc, vốn sinh trưởng ở những nơi như Nam Phi, Ai Cập. Ngàn năm tang thương biến đổi, nhưng loại thực vật này cũng không có quá nhiều thay đổi. Ở thời đại của hắn, loại hoa này tạo hình kỳ lạ, đã được nhiều nước biết đến, Đơn Phi do vậy vừa nhìn là đã biết.
-Hạc vọng lan?
Vi Tô Đề Bà dịu dàng chạm vào đóa hoa kia, nhưng cũng không ngắt nó, nhẹ giọng nói: -Hoa lan vốn là đặc sản Trung Nguyên, nghe nói quanh năm không tàn, hương hoa thanh u, nhưng lại cùng mai cúc trúc xưng là bốn quân tử các loài hoa?
Đơn Phi khẽ gật đầu.
-Các hạ cũng là quân tử. Vi Tô Đề Bà mỉm cười nói.
Đơn Phi cũng không ngờ Vi Tô Đề Bà đánh giá như vậy, đáp lời: -Không dám nhận.
Vi Tô Đề Bà thản nhiên nói:
-Ngươi gánh nổi, Tô Lạp đã nói với ta rồi.
Đơn Phi vẫn chưa hỏi Tô Lạp cái gì cả.
-Có điều ta không gọi hoa này là hạc vọng lan, mà gọi nó là hạc vọng lai. Vi Tô Đề Bà nhẹ giọng nói: -Người đặt cái tên này vốn là người thân nhất của ta, khi nàng đặt tên này cho hoa đã nói với ta, đợi khi hạc vọng lai nở rộ, cũng có nghĩa là ý trung nhân của nàng đã đến…
Ngừng một lát, Vi Tô Đề Bà nhìn sang Đơn Phi nói: -Bây giờ đang là lúc hạc vọng lai nở rộ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất