Chương 701: Nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ định
Gió thổi cành đào, cảnh xuân xinh đẹp, bướm bay hoa rơi quấn quýt lấy nhau.
Đơn Phi đứng trước rừng đào nhìn A Cửu, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Hoa rơi lả tả, thời gian ngưng đọng, lời hứa ngày xưa cứ xuất hiện trong đầu, lúc này hắn gần như muốn xông lên ôm lấy A Cửu.
A Cửu…sao lại mơ thấy hắn? Sao lại trồng nhiều hoa đào ở nơi này, giống như sự mong đợi của hắn và Thần Vũ chứ?
Khóe mắt co giật, Đơn Phi nhìn A Cửu chậm rãi bước từng bước đến trước mặt hắn, lại chuyển sang nhìn Vi Tô Đề Bà nói: -Đây…sao lại nói thế?
A Cửu ngơ ngẩn.
Sau khi nàng nghe Phiến Mục Thiên nói thì trong lòng rất mất mát, nhưng nàng đúng như Vi Tô Đề Bà nói, mong đợi chuyện này nhiều năm, vì nam nhân trong mộng, nàng bất luận thế nào cũng sẽ không buông bỏ. Nàng vừa về hoàng cung thì đã lập tức nói với đại ca Vi Tô Đề Bà tâm tình mà mình muốn nói lại không dám.
Tuy nàng hơi tùy hứng, thân là Công Chúa Quý Sương, lại là muội muội mà Quý Sương Vương Vi Tô Đề Bà yêu thương nhất, nhưng trước mặt người mình yêu cũng không khác gì nữ nhi bình thường.
Vi Tô Đề Bà lập tức tìm Đơn Phi đến. Y là vua một nước, thực sự có bản lĩnh phi phàm, sớm đã nhìn thấy sự khác thường của Đơn Phi khi ngửi thấy mùi hoa, sự kích động khi đẩy cửa vào thấy cây, thấy Đơn Phi hỏi ngược như thế, Vi Tô Đề Bà thản nhiên nói: -Ngươi không biết gì cả?
Đơn Phi im lặng một lát: -Ta không rõ ràng lắm. Thẳng thắn nhìn Vi Tô Đề Bà, Đơn Phi trầm giọng nói: -Nếu Quý Sương Vương có thể nói cho ta biết tất cả, ta vô cùng cảm kích.
A Cửu vội đến hai mắt ngấn lệ, nức nở nói: -Muội…muội…nói.
-Huynh nói là được. Vi Tô Đề Bà quan tâm nhìn muội muội nói: -Nhìn dáng vẻ muội như thế, e là nói cũng không rõ ràng.
Xoay sang nhìn Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà chậm rãi nói: -Ta nghe thánh tăng miếu Thông Huyền nói khi ngươi sắp đến đã từng nghĩ ngươi là một người thế nào. Ngươi rất trẻ, người ở độ tuổi như ngươi vốn đang lúc tùy hứng phong lưu, đắc ý huênh hoang. Chuyện mà ta muốn nói cực kỳ kỳ dị, không phải nhân vật bình thường thì sẽ không tin, ta chỉ sợ ngươi không nghe, không tin, bị một số bụi bặm thế tục che mắt, nhưng ngươi có thể nghe thì rất tốt. Chỉ cần ngươi chịu nghe, ta sẽ kể lại tỉ mỉ cho ngươi nghe.
Y khẽ thở phào, ngồi xuống một gốc đào, vẫy tay gọi Đơn Phi ngồi xuống. Tuy y là vua một nước, thoạt nhìn lại không có tư thế nên có của một quân vương.
Đơn Phi ngồi xuống đối diện.
A Cửu cảm nhận được sự xa cách của Đơn Phi, lại gần Đơn Phi một chút rồi mới ngồi xuống.
Vi Tô Đề Bà thấy thế cảm thán, ngẩng đầu nhìn trời nói: -Ta vì là chính thống Nguyệt Thị, nên mới biết bí mật trăm ngàn năm qua của Nguyệt Thị. Con người hay quên, chuyện hôm qua chớp mắt sẽ như mây khói qua đi. Chuyện hai ngàn năm trước còn được mấy ai nhớ tới chứ? May mà nhân duyên của Nguyệt Thị và Cửu Thiên Huyền Nữ quá sâu, nên mới biết nạn diệt thế tới nay vẫn treo trên đầu chúng ta. Cho dù chúng ta có kiêu ngạo hơn nữa, nhưng khi nạn diệt thế thật sự giáng xuống, chúng ta chẳng qua cũng hèn mọn giống như một con kiến mà thôi, ai có thể may mắn thoát khỏi chứ?
Nhìn sang Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại: -Ngươi hiểu ta nói gì không?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, rất có cảm xúc với một câu của Vi Tô Đề Bà, nạn diệt thế tới nay vẫn treo trên đầu chúng ta.
Cho đến thời đại kia của hắn, truyền thuyết thế giới sẽ bị hủy diệt cũng ùn ùn không ngớt, tuy nói lời tiên đoán này không trở thành hiện thực, nhưng tại sao thế gian luôn có những truyền thuyết như thế chứ?
Bởi vì Xi Vưu và Hoàng Đế đã để lại ấn tượng sâu đậm cho người đời? Hay là bởi vì con người tuy tham luyến phồn hoa, nhưng sự sợ hãi từ trong xương cốt lại biết tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là đến gần sự diệt vong thôi?
Đơn Phi biết cho dù không có Xi Vưu và Hoàng Đế, thì trên đỉnh đầu con người ở thời đại của hắn vẫn treo một thanh kiếm sắc rất dễ thấy, mà thanh kiếm sắc này đủ để hủy diệt con người trăm ngàn lần, nhưng có mấy ai có thể ý thức được điểm này chứ?
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười nói: -Khi ta nhìn thấy ngươi lần đầu, thì biết ngươi khác với rất nhiều người đời. Khổng Tử của Trung Nguyên các ngươi từng tán dương đệ tử Nhan Hồi sống thanh bần, một ống cơm, một muôi nước cũng lấy làm vui vẻ. Nhưng theo ta thấy, có lẽ Nhan Hồi là người cởi mở, nhưng chưa chắc là người có năng lực thoát khỏi trói buộc, bằng không sao lại mất khi tuổi còn trẻ chứ? Đạo sống thanh bần tất nhiên đáng khen, rất nhiều khi chẳng qua chỉ là do mê hoặc trước mắt không đủ mà thôi, người có năng lực có được mọi thứ trên đời sau đó mới lựa chọn sống thanh bần mới là người đáng tôn trọng thật sự. Hành động sau này của A Dục Vương vốn đáng để tôn trọng.
Đơn Phi càng nghe càng kinh ngạc, phát hiện Vi Tô Đề Bà này thực sự có kiến giải khác với người thường.
-Ngươi có năng lực có được quá nhiều thứ, nhưng ngươi lại lựa chọn đi một con đường khác. Ánh mắt Vi Tô đề Bà xẹt qua y phục đơn bạc trên người Đơn Phi, nhẹ giọng nói: -Người như ngươi không nhiều. Mỉm cười bất đắc dĩ, Vi Tô Đề Bà nói: -Nếu người đời đều như ngươi, thì sao lại có nhiều cuộc chiến tranh và đau khổ như thế?
Khẽ thở dài, Vi Tô Đề Bà cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính: -Tổ tiên vì biết người như ngươi tuyệt đối hiếm có, lại biết nạn kiếp năm đó không giả, nên mới nói với con cháu đừng kiêu ngạo. Có điều con người luôn ích kỷ, tổ tiên ta cũng không ngoại lệ, bọn họ lựa một bé gái thông tuệ đến Nghiệp Thành…Chỉ hy vọng có thể mượn sức Nữ Tu mà tái hiện lại huy hoàng của Nguyệt Thị, đáng tiếc là…bé gái đó lại mất tích ở Nghiệp Thành.
Thân hình A Cửu hơi run lên.
Trong lòng Đơn Phi cũng run rẩy, biết sự phức tạp biến hóa trong đó xét cho cùng cũng đều rơi trên người hai người Thi Ngôn, Tôn Chung.
-Có lẽ là ý trời, có lẽ là định mệnh. Khi Tô Vi Đề Bà nhìn sang A Cửu, trong mắt lộ vẻ thương yêu: -Người Nguyệt Thị lại mang Đáp Na về Quý Sương, mà sau khi Đáp Na lớn lên, thoạt nhìn lại giống như huyết mạch Nguyệt Thị, huyền bí trên đời chẳng qua chỉ thế mà thôi.
Đơn Phi cũng há hốc miệng.
Sự thật lạ là Thần Vũ là một Công Chúa, hơn nữa là Công Chúa của đế quốc Quý Sương! Nàng được Nguyệt Thị mang đến Nghiệp Thành, lại bị Thi Ngôn trộm đi, mới tạo nên tương ngộ sau này của Đơn Phi hắn và Thần Vũ, mà Tào Quan dùng Vô Gian thay đổi khiến Thần Vũ bị Tôn Chung mang đi, biến thành Quận Chúa Tôn Thượng Hương của Giang Đông! Vậy A Cửu…nàng có đôi mắt như lam bảo thạch, lẽ nào nàng là cháu gái Tôn Chung?
Tôn Chung đưa hắn đến đây cũng tuyệt đối không phải tùy ý, Tôn Chung rốt cuộc muốn hắn hiểu cái gì?
Đơn Phi sắp xếp quan hệ trong đó, lại không có bất cứ cảm giác thoải mái nào. Tại sao A Cửu lại trồng rừng hoa đào? Nếu không phải hắn sớm tin tưởng vững chắc Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ, lại được Thi Ngôn xác nhận, khi nãy lúc đẩy cửa nhìn thấy A Cửu đứng trong rừng hoa đào, thì gần như đã cho rằng A Cửu chính là Thần Vũ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Đơn Phi cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng. Hắn vốn trải trăm cay nghìn đắng mới xác định được Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ, nhưng khi thấy A Cửu mới phát hiện chỗ đáng sợ của vận mệnh.
-Sau khi Đáp Na quay về Nguyệt Thị, Nguyệt Thị sau đó nghênh đó một cơ hội hiếm có. Quý Sương vốn do bộ Quý Sương của Nguyệt Thị nắm giữ, nhưng từ sau khi Đáp Na quay lại, thì đến lúc ta nắm giữ Quý Sương.
Vi Tô Đề Bà thấy Đơn Phi như muốn hỏi, khẽ mỉm cười: -Khúc mắc trong này nói ra rất dài, sau này nếu ngươi ở lại Quý Sương, ta sẽ nói tường tận với ngươi.
Con ngươi A Cửu lóe sáng, sắc mặt đỏ ửng, nàng biết đại ca nói thế là đang ủng hộ lựa chọn của nàng.
Đơn Phi khẽ thở dài: -Ta sẽ không ở lại Quý Sương.
-Huynh… A Cửu gấp đến độ nước mắt lại trào lên.
Trong mắt Vi Tô Đề Bà có vẻ sắc bén lóe lên, sau đó thở dài nói:
-Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi lựa chọn, bởi vì ta biết loại người như ngươi sẽ không phục tùng quyết định của người khác, nhưng ngươi sẽ phải điều tra rõ ràng mọi việc rồi mới rời đi chứ?
Đơn Phi lập tức gật đầu.
Vi Tô Đề Bà an ủi nhìn muội muội, tiếp tục nói: -Đáp Na mang đến lực lượng bất ngờ để Nguyệt Thị chấn hưng, nhưng bản thân nàng lại xuất hiện tình huống kỳ lạ. Nàng không thích nam nhân Quý Sương, không hề coi trọng con cháu quý tộc trong năm bộ của Quý Sương. Khi nàng còn nhỏ, chúng ta vẫn cho rằng đó là sự kiêu ngạo của nữ hài nhi, đợi khi nàng dần lớn lên, chúng ta mới phát hiện nàng thật sự không vừa mắt thiếu niên anh tuấn của Quý Sương. Chúng ta không hiểu nguyên nhân, cho đến một ngày kia ta chợt tỉnh ngộ, nhớ khi còn nhỏ nàng từng nói với ta và mẹ, nàng gặp một nam nhân trong mộng, nam tử đó mới là người trong lòng nàng. Đáng tiếc khi đó chúng ta đều cho rằng đó là suy nghĩ kỳ lạ của thiếu nữ ở độ tuổi như nàng, hoàn toàn không thật sự coi trọng. Nàng thấy chúng ta không tin nên sau đó không đề cập với chúng ta nữa.
Khẽ thở dài, Vi Tô Đề Bà áy náy nhìn A Cửu: -Đáp Na, đại ca nên sớm tin tưởng muội.
Trong mắt A Cửu có nước mắt, khóe miệng lại gượng cười: -Đại ca, huynh tin hay không thì muội đều sẽ kiên trì.
Đơn Phi thầm nghĩ Vi Tô Đề Bà và A Cửu không có quan hệ máu mủ thật sự, nhưng tình cảm của hai người xem ra rất tốt, xem ra sau nhiều năm như vậy, Vi Tô Đề Bà cũng có tình thân với muội muội nhặt được này.
Vi Tô Đề Bà nói tiếp: -Ta nhớ lại chuyện cũ, lúc này mới tìm A Cửu hỏi lại, sau đó mới biết mấy năm nay nàng luôn nằm mơ gặp mặt một nam tử, hơn nữa còn có tình cảm cực kỳ sâu đậm với nam tử này. Nàng gặp mặt nam tử đó ở dưới lòng đất cực kỳ u ám, nơi đó có rất nhiều chuột lớn đáng sợ.
-Muội nói chúng rất lớn…nhưng muội không sợ chúng. A Cửu đính chính.
Vi Tô Đề Bà cười nói: -Chuột lớn kia mà không đáng sợ? Liếc thấy sắc mặt dị thường của Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà hỏi: -Ngươi nghĩ đến cái gì? Lẽ nào ngươi…cũng từng đến nơi đó?
Đơn Phi cố nén nội tâm rung động, giọng nói hơi khác thường nói: -Mời ngài nói tiếp.
Vi Tô Đề Bà hơi thoáng suy nghĩ nhìn Đơn Phi, nói tiếp: -Nàng lại nói mình thủy chung không nhìn rõ dung mạo nam tử kia, nhưng cảm thấy năng lực của mình ở trong mộng trở nên rất lớn, bay tới bay lui vô cùng dễ dàng. Sau khi ta nghe nàng hình dung, thì biết nàng đang nói đến một loại khinh công cao minh. Nàng hình dung cực kỳ tỉ mỉ, giống như đích thân mình trải qua vậy.
Ngừng một lát, Vi Tô Đề Bà nói tiếp: -Nàng và nam tử trong mộng kia nhiều lần trải sinh tử, sớm đã nảy sinh tình cảm, thậm chí có hôm từng hứa hẹn với nhau, muốn trồng một rừng hoa đào lớn, mà nam tử kia lại nói muốn mở hàng bánh bao trước rừng hoa đào.
Tim Đơn Phi đập kịch liệt.
Vi Tô Đề Bà lập tức nói: -Ngươi biết hàng bánh bao là gì? Tuy y kiến thức uyên bác, nhưng rõ ràng cũng không hiểu bánh bao là gì.
-Đó là một món ăn của Trung Nguyên. Đơn Phi không biết phải cố gắng bao nhiêu mới khống chế được kích động trong lòng.
Vi Tô Đề Bà mỉm cười: -Hóa ra là thế. Đáp Na không biết hàng bánh bao là gì, nhưng biết phải trồng một rừng đào để chờ đợi trước, nên mới trồng một rừng đào thật lớn ở đây để chờ người trong lòng đến thực hiện lời hứa với nàng. Lúc trước nàng cực khổ trồng những loài hoa này, ta thủy chung không hiểu ý nghĩa, sau này ta mới biết, nàng nói đây là nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ định. Cửu Thiên Huyền Nữ nói với nàng, chỉ cần nàng trồng được hạc vọng lai, thì có thể đợi được ý trung nhân đến. Nàng không chỉ trồng được hạc vọng lai, còn trồng bách tuế lan…sinh thạch hoa…hẳn là ngươi hiểu dụng ý của những cái tên này?
-Đây là nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ định?
Đây vốn là chuyện cực kỳ lãng mạn, Đơn Phi lại nghe mà kinh tâm động phách, mí mắt hắn giật không ngừng, đột nhiên hỏi ngược lại.
A Cửu có chút ngoan ngoãn không dám nhiều lời, nghe thế khó nén kích động nói: -Phải, chính là nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ định. Lần đầu tiên muội nhìn thấy huynh thì đã muốn nói với huynh rồi. Huynh…chính là nam nhân trong mộng của muội. Nước mắt lại dâng lên, nàng cắn răng nói: -Muội sợ huynh không tin, nên mới muốn đại ca nói với huynh. Huynh ấy thân là Quý Sương Vương, sẽ không gạt huynh!