Thâu Hương

Chương 702: Tam sinh kim thế

Chương 702: Tam sinh kim thế


A Cửu nhìn Đơn Phi với vẻ cực kỳ kích động, tình ý trong mắt ngay cả người mù cũng nhìn ra được.
Đơn Phi liếc mắt đi, hơi bất an hỏi: - A Cửu, cô từng gặp Cửu Thiên Huyền Nữ?
A Cửu không biết tại sao Đơn Phi lại như vậy hỏi, hơi do dự nói: - Muội chưa từng gặp, nhưng muội cảm nhận được người đang nói chuyện với muội. Muội nghe thấy được tất cả những lời người nói với muội.
Vi Tô Đề Bà ở bên cạnh nói: - Phật nói trong thần thông của con người có kiểu tâm thông, chính là nói có những người căn bản không cần ngôn ngữ cũng có thể giao lưu, thậm chí ở cách rất xa cũng có thể tiến hành đối đáp với người khác.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn biết trong Phật giáo quả thực có cách nói lục thần thông, trong truyền thuyết đó là thành quả sau khi tiềm năng của con người phát huy, Đơn Phi không có lục thần thông gì đó, nhưng đã nhận thức lại một lần nữa đối với tiềm năng của con người, càng huống hồ hắn từng dùng đèn thần Hứa Nguyện, sớm đã có chuẩn bị tâm lý đối với những chuyện kỳ lạ trên đời.
Vi Tô Đề Bà lại sợ bộ dạng không tin của Đơn Phi, chân thành nói: - Chuyện này tuyệt không phải hư vọng, bởi vì ta biết rõ ràng thần tăng thực sự của Thân Độc có bản lĩnh như vậy, nhưng bọn họ ít qua lại với thế tục, cũng không dễ dàng phát hiện được bản lĩnh này. Cửu Thiên Huyền Nữ thần thông quảng đại, biết tâm thông cũng chẳng kỳ lạ.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: - A Cửu, cô chỉ nghe thấy bà ấy nói chuyện với cô, làm sao nhận định bà ấy chính là Cửu Thiên Huyền Nữ?
- Người nói với muội a. A Cửu biện bạch.
Vi Tô Đề Bà không biết tại sao Đơn Phi lại lưu ý đến những việc này, lại giải thích: - Nguyệt Thị và Cửu Thiên Huyền Nữ có nhân duyên rất sâu, Cửu Thiên Huyền Nữ mượn Đáp Na chuyển đạt tâm ý đến chúng ta là rất bình thường.
Đơn Phi không nói gì nữa, bề ngoài hắn bình tĩnh, trong lòng thì lại kích động không kể. Những lời Vi Tô Đề Bà vừa nói chính là một chút chuyện cũ mà hắn và Thần Vũ trải qua, nếu hắn không có thời gian cùng Tôn Thượng Hương trải qua hoạn nạn, hắn gần như không hề do dự mà chọn tin rằng A Cửu chính là Thần Vũ.
Nhưng hắn lại biết rằng không phải như vậy.
A Cửu tuyệt không phải Thần Vũ!
Nếu A Cửu là Thần Vũ, vậy thì Thi Ngôn đang lừa hắn, đủ các biểu hiện của Tôn Thượng Hương lại càng không thể giải thích. Thi Ngôn không cần thiết phải lừa hắn, Tôn Thượng Hương lại càng không.
Nỗi lòng Đơn Phi cuồn cuộn nhấp nhô như sóng biển, nhưng vẫn có thể kiên nhẫn hỏi dò: - Sau đó thì sao?
Vành mắt A Cửu đỏ lên.
Nàng ta đã xác định yêu Đơn Phi cả đời, bởi vậy trong lần đầu tiên gặp Đơn Phi đã không kìm nổi là hôn nhẹ nam tử khiến nàng ta hồn khiên mộng nhiễu, nhưng không biết tại sao từ đầu đến cuối nam nhân này không yêu nàng ta giống như trong mộng.
Vi Tô Đề Bà thấy Đơn Phi vẫn còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh, thầm nghĩ nếu chuyện lạ này rơi vào người bất cứ một con cháu quý tộc nào của năm bộ Nguyệt Thị, chỉ sợ bất luận thật hay giả thì người đó cũng đều đồng ý trước rồi nói, vậy nhưng người thanh niên này lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thực sự là chuyện hiếm có.
- Chuyện sau đó thì bắt đầu có liên quan đến ngươi.
Vi Tô Đề Bà cũng là người kiên nhẫn. - Ta nghe được A Cửu lại nói về chuyện nam nhân trong mộng cho nên mới bắt đầu coi trọng chuyện này. Ta tuy thân là Quý Sương Vương, nhưng càng kính sợ hơn đối với sự uyên bác của thế giới, ta cảm thấy nơi A Cửu nhìn thấy trong mơ chắc là một nơi ở Trung Nguyên, ngươi cũng cực có thể là người Trung Nguyên. Nhưng ta biết đừng nói là tìm kiếm trên thế giới này, cho dù giới hạn ở Trung Nguyên thì tìm một người đã là chuyện cực kỳ khó khăn, càng huống hồ người ta cần tìm căn bản là một nam nhân không biết tướng mạo, khi đó trong mơ trước sau gì A Cửu cũng không rõ tướng mạo của ngươi.
Dừng lại một chút, Vi Tô Đề Bà mỉm cười nói: - May mà đây là nhân duyên hứa hẹn của Cửu Thiên Huyền Nữ, A Cửu vẫn luôn tin chắc chắn vào việc có thể tìm được ngươi, muội ấy cũng luôn thỉnh nguyện với Cửu Thiên Huyền Nữ. Cho đến một ngày, muội ấy đột nhiên cực kỳ hưng phấn chạy đến nói với ta, lời ước nguyện chân thành của muội ấy cuối cùng đã đả động đến Cửu Thiên Huyền Nữ, hơn nữa trong mơ Cửu Thiên Huyền Nữ còn nói với muội ấy, đây vốn là mối nhân duyên ông trời đã định, cũng để cho muội ấy nhìn thấy tướng mạo của ngươi trong mơ.
Lúc nói chuyện, Vi Tô Đề Bà lấy ra một cuộn tranh đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi chậm rãi mở cuộn tranh ra, thấy nam tử vẽ trên tranh gần như có thể nói là phiên bản của hắn. Bức tranh vẽ tỉ mỉ tinh tế, có sự tinh chuẩn của hội họa phương Tây, cũng có thần vận truyền ý của phương Đông, cho dù là mái tóc lộn xộn của hắn cũng được vẽ rất chi tiết đặc sắc.
- Đây là A Cửu vẽ. Vi Tô Đề Bà cảm khái nói: - Muội ấy vẫn luôn buồn rầu vì không nhìn thấy tướng mạo của ngươi, bởi vậy đã tìm họa sư ở khắp nơi trong Quý Sương tiến hành miêu tả, sau này muội ấy lại cho rằng những họa sư đó khó mà tận ý, nên quyết định tự học hội họa. Bất luận là trồng những cây hoa kia, hay là tập luyện hội họa, mục đích của muội ấy chỉ có một.
Y không nói ra mục đích của A Cửu, nhưng biết Đơn Phi sẽ hiểu ý của y.
A Cửu nghe đến đó có vẻ hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng vẫn là không kìm nổi mà lén nhìn sắc mặt của Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn bức họa kia, thần sắc rất là ngưng trọng.
Hồi lâu, hắn mới cuộn bức tranh lại, hỏi: - Vậy sau đó thì sao?
Vi Tô Đề Bà tự nhận là biết nhìn người, nhưng cũng không nhìn thấu suy nghĩ của Đơn Phi, chăm chú nhìn Đơn Phi thật lâu sau, Vi Tô Đề Bà cũng nói: - A Cửu mặc dù không phải muội muội ruột của ta, nhưng Nguyệt Thị vẫn luôn coi muội ấy là người thân nhất.
A Cửu khẽ cắn môi, thấp giọng nói: - Đại ca, nữ nhân cũng phải thành thân.
Vi Tô Đề Bà không kìm nổi bật cười.
- Không phải ta có ý muốn giữ muội ở trong cung cả đời. Ta muốn nói là, lúc đó ta lập tức muốn giúp muội muội thân nhất là muội đây tìm kiếm người trong tranh, không ngờ lúc đó muội lại nói không cần.
- Vì sao? Đơn Phi lập tức hỏi.
Vi Tô Đề Bà trầm giọng trả lời: - Bởi vì A Cửu nói Cửu Thiên Huyền Nữ đã nói cho muội ấy biết, nam nhân trong mộng của muội ấy có lẽ không lâu sau đó sẽ đến Quý Sương, hơn nữa chắc sẽ xuất hiện ở miếu Thông Huyền trước tiên.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đến một vấn đề, hắn có thể xuất hiện ở miếu Thông Huyền vốn là vì Tôn Chung gây nên, vậy làm sao Cửu Thiên Huyền Nữ lại biết trước hắn có thể đến miếu Thông Huyền của Quý Sương?
Vi Tô Đề Bà thở dài: - Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng, nhưng vì Đáp Na, bất luận thế nào ta cũng phải lưu ý chuyện này, bởi vậy nghe thấy Đáp Na nói như vậy, ta lập tức lệnh người cưỡi ngựa đưa tranh đến miếu Thông Huyền, để thánh tăng của miếu Thông Huyền lưu ý nhiều hơn, nói ngươi là sứ giả do Cửu Thiên Huyền Nữ phái đến, sau khi thấy ngươi, mời bọn họ nhất định phải giữ ngươi lại.
Giờ Đơn Phi mới hiểu tại sao những tăng nhân đó lại thịnh tình giữ lại như vậy, thứ nhất là bởi vì nguyên nhân Cửu Thiên Huyền Nữ, thứ hai là còn có căn dặn của Quý Sương Vương.
- Đáp Na thì lại không chờ được một khắc, muội ấy nói nếu ngươi sẽ xuất hiện ở miếu Thông Huyền, tại sao không đến đó đợi ngươi. Vi Tô Đề Bà nói với vẻ bất đắc dĩ: - Muội muội này của ta mà cố chấp, ta cũng không ngăn nổi, chỉ có thể để muội ấy đến miếu Thông Huyền. Sau đó các người đã gặp nhau trên đường, không cần nói nhiều nữa.
A Cửu nghe đến đây, liên tục gật đầu nói: - Chính là như vậy, đại ca, huynh đã nói rất rõ ràng. Nhìn về phía Đơn Phi, A Cửu vẻ đáng thương nói: - Chuyện này tuy nghe có vẻ cổ quái kỳ lạ, nhưng muội tuyệt không thể thông đồng với đại ca lừa huynh, huynh hãy tin đi, có được không?
Bộ dạng khi nàng khẩn cầu rất khổ sở đáng thương, giơ tay ra muốn nắm tay Đơn Phi nhưng lại không dám.
Vi Tô Đề Bà âm thầm thở dài, thầm nghĩ hai chữ "duyên phận" thật sự khó có thể nói hết được, Đáp Na ở trong cung hô gió gọi mưa, không nể nang đối với nam nhân, thậm chí còn nổi cáu với cả đại ca là y đây, duy chỉ có đối với Đơn Phi mới có bộ dạng như vậy.
- Giết người dễ dàng, yêu một người, có khi lại là rất khó. Vi Tô Đề Bà lẩm bẩm nói.
Cuối cùng Đơn Phi cũng nhìn về phía A Cửu. - Bởi vậy chuyện cô nói cao tăng xem bói cho cô, nói trong số mệnh của cô có một kiếp nạn sinh tử, không phải chính xác?
A Cửu mặt đỏ tía tai nói: - Không phải là muội muốn lừa huynh, ngay từ đầu muội đã nói, đây là nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ hứa hẹn, nhưng huynh không tin a.
Đơn Phi khẽ thở dài, cũng không nói gì nhiều, nhưng lại lưu ý đến khi Vi Tô Đề Bà nghe thấy lời hắn nói dường như thần sắc có chút khác thường, nhưng vào lúc Vi Tô Đề Bà chưa kịp nói thêm gì, phía xa có tiếng chuông lanh lảnh truyền đến.
Tiếng chuông êm tai, Vi Tô Đề Bà lại khẽ nhướn cặp lông mày nói: - Ta có một số việc phải xử lý. Y còn chưa dứt lời, người đã rời khỏi rừng hoa đào.
Đơn Phi thấy người này thân pháp cực kỳ linh động, ý thức được công phu của Quốc Chủ Quý Sương cũng không tệ. Vi Tô Đề Bà coi A Dục Vương là thần tượng, mọi thứ đều lấy A Dục Vương làm chuẩn. Trong truyền thuyết, A Dục Vương vốn là chiến sĩ mạnh nhất Thân Độc, chỉ bằng một cây côn gỗ là có thể săn bắt sư tử hổ báo, Vi Tô Đề Bà này nhìn có vẻ cũng sẽ không kém cỏi quá nhiều.
Rừng hoa đào rất nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
A Cửu thử đến gần Đơn Phi, thấy Đơn Phi hơi nhíu mày, lập tức dừng lại nói: - Được rồi, chỉ là muội sợ huynh không tin, cho nên mới lập tức tìm đại ca đến nói với huynh. Tuy muội đã lừa huynh, nhưng huynh là nam tử hán đại trượng phu, cũng sẽ không so đo với tiểu nữ tử, có đúng không? Huynh hãy tha thứ cho muội một lần, có được không?
Đơn Phi nhìn A Cửu khổ sở đáng thương, trong lòng rất không nhẫn tâm, cuối cùng cũng nói: - Cô không làm gì sai, người sai là
- Huynh cũng không làm gì sai.
A Cửu đã hiểu nhầm ý, đưa bàn tay mềm mại ra che miệng Đơn Phi. Tuy ngượng ngùng, nhưng A Cửu vẫn cố chấp nhìn Đơn Phi nói: - Chuyện trước đây hãy để nó qua đi. Chúng ta Chúng ta nghĩ về chuyện sau này là được.
Nàng ta nói như vậy đã là to gan thổ lộ rồi, nhưng rốt cuộc nàng cũng là một thiếu nữ ôm mối tình đầu, nói đến lúc cuối cùng, giọng nói đã thấp nhỏ khó nghe.
Đơn Phi thì lại là tâm trạng cực kỳ phức tạp, chậm rãi hỏi: - Theo Công Chúa thấy chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Huynh đừng gọi muội là Công Chúa. Huynh giống như trước, gọi muội là A Cửu là được. A Cửu nhìn Đơn Phi chan chứa tình cảm. - Đại ca muội cũng không tự xưng bổn vương với huynh a, huynh ấy vẫn luôn nói chuyện với huynh giống như với người nhà nữa, gọi Công Chúa rất xa cách.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - A Cửu, chuyện này rất phức tạp... Ta...
- Muội biết trong lúc nhất thời e là huynh khó mà chấp nhận, nhưng huynh biết muội không lừa huynh là được. Dù sao thì ngày tháng sau này của chúng ta vẫn còn rất dài A Cửu thấy Đơn Phi nhíu mày, cắn môi nói: - Chuyện này kỳ thật cũng đơn giản. Phật nói nhân gian có kiếp trước, có những người có nhân duyên mấy kiếp, muội và huynh có lẽ là kiếp trước yêu nhau, muội không quên huynh, cho nên kiếp này mới lại tìm được huynh, nhưng mà huynh
Nhưng mà hình như huynh đã quên muội rồi.
Trong lòng A Cửu hơi chua xót, không muốn nói ra lời này, lập tức tỏ vẻ vui vẻ, nói: - Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau, điều này vẫn tốt hơn bất cứ điều gì. Sau này bất luận huynh ở lại Quý Sương, hay là quay về Trung Nguyên, muội đều sẽ không phản đối, chỉ cần huynh đưa muội đi
Nàng chưa kịp nói xong đã nghe tiếng chuông vang lên, Tô Lạp đứng ở chỗ cổng gỗ tường viện rừng hoa đào nói: - Công Chúa, Quý Sương Vương có chỉ, mời Đơn Phi đến điện đường thương nghị, là chuyện cực kỳ khẩn cấp.
A Cửu ngẩn ra, nơi này vốn là bí địa, không được nàng cho phép, ai cũng không thể vào. Nhưng nghe Tô Lạp nói khẩn cấp, A Cửu lúc này tâm trạng cực tốt, cũng không so đo, chỉ nói: - Được rồi, ta đi cùng với Đơn Phi.
- Quý Sương Vương chỉ mời Đơn Phi đến. Tô Lạp thấp giọng nói.
A Cửu hơi ngẩn ra, không biết rốt cuộc đã xảy ra sự cố gì.
Tô Lạp thấy thế cuối cùng cũng nói: - Sự tình có liên quan đến quốc vận của Quý Sương.
A Cửu nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên trắng nhợt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất