Chương 709: Kỳ hạn và kỳ vọng
Nhất thời không nói nên lời, nội tâm Đơn Phi chấn động vô cùng. Nhìn theo ánh mắt của Vi Tô Đề Bà hướng ra ngoài điện, sắc trời âm u, phía xa đầy sao, hào quang khôn xiết.
Trong lòng của hắn cảm thán, khoảnh khắc ấy hắn tự hỏi, người sống trên trái đất, người hiểu ý của trái đất được bao nhiêu? Người ta thường ngắm trăng sao, nhưng có thật sự hiểu về ngôi sao không?
Nhân loại hoàn toàn mờ mịt với ngôi nhà của mình nhưng lại tự xưng hiểu rõ ngàn sao trên trời, lời này bảo ai tin đây?
Lời nói của Vi Tô Đề Bà không đầu không đuôi, nhưng bằng vốn hiểu biết của mình, Đơn Phi đã nắm được đại khái rồi.
Thời đại của hắn có vệ tinh để dự báo khí tượng mây trời, nhưng dự báo thời tiết ẩn chứa thành phần vận may, vì dù cục khí tượng có thể xác định đám mây nào có khả năng kết tụ thành mưa, nhưng họ không thể xác định hướng gió sẽ thổi mây về hướng nào.
Dù có vệ tinh ngoài vũ trụ, nhưng con người vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn khí tượng tự nhiên, như việc dự báo động đất hay bùng phát núi lửa, trình độ của con người vẫn ở mức độ tầm thường mà thôi.
Nếu không cũng không có cách nói trước là Gia Cát Lượng, sau là ngu như heo.
Thành Pompeii trước sau trải qua động đất và núi lửa bùng nổ, đây chính là lời cảnh cáo mà Ban Siêu nói đến, sau đó diễn biến thành diệt thế.
Nếu vậy có nghĩa là Ban Siêu có khả năng dự báo thời gian núi lửa bùng nổ sao?
Điều này nghe có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng chính bản thân Đơn Phi cũng là đột ngột nhảy đến thời không này, chứng kiến công trình thủy đạo thần công quỷ phủ dưới hoàng cung Lâu Lan, Xi Vưu diệt gò đất chết ở Thân Độc, khoa học công nghệ văn minh của đám người Hoàng Đế, thì hắn đã biết nếu trên đời có người có thể khống chế được núi lửa bùng nổ, thì không nghi ngờ gì chính là loại người như Hoàng Đế, Xi Vưu.
Dường như Xi Vưu rất có hứng thú khi làm những chuyện như vậy thì phải? Cách Xi Vưu diệt thế không chỉ có một, có lẽ ông ta đã chết, nhưng uy lực của ông ta vẫn trường tồn. Giống như Đơn Bằng, dù không còn trên đời, nhưng Minh Sổ vẫn có thể diệt thế.
Là đám người Xi Vưu hủy diệt thành Pompeii sao? Vì sao họ làm vậy? Vì sao Ban Siêu biết được thời gian chính xác Pompeii bị hủy diệt?
Ban Siêu còn biết gì nữa?
Trước giờ Đơn Phi luôn kính ngưỡng Ban Siêu, người này chỉ dựa vào sức mình, không có hoàng tộc chống lưng, chỉ nhờ vào lực lượng ít ỏi của mình, không những có thể bình định ba mươi sáu nước của Tây Vực, còn duy trì tôn nghiêm của cả Trung Nguyên, thậm chí là tát thẳng mặt Quý Sương, rồi dĩ hòa vi quý giao thương với nước này. Không có Ban Siêu thì triều Hán năm xưa không những mất đi Tây Vực, mà còn mất cả sĩ diện mỏng manh của mình.
Từ ghi chép của Quý Sương, Đơn Phi lần nữa được chứng kiến mặt bí ẩn của ông ta, trong lòng càng thêm kính trọng.
Đám người Ngũ Hấp Hầu đã đọc xong tấm ghi chép, sắc mặt ai nấy cũng ngượng ngùng khó coi.
Đóng tấm da cừu lại, lần nữa quan sát kỹ lưỡng dấu ấn trên tấm da, như để xác định xem nó có phải là giả mạo không. Song Mỹ Hầu ho khan vài tiếng, nói: - Nếu Quý Sương Vương không nói ra, chúng ta thật sự không biết về sự việc bí ẩn ly kỳ này, nhưng… Thần sắc hoang mang, Song Mỹ Hầu vẫn kiên trì hỏi: - Việc này có liên quan gì đến ý định xuất binh Lâu Lan của Quý Sương Vương?
Ngưng trọng nhìn Song Mỹ Hầu hồi lâu, Vi Tô Đề Bà bảo: - Theo chỉ điểm của Huyền Nữ, nếu chúng ta không chủ động xuất binh Lâu Lan trừng trị tàn ác, thì tai họa của thành Pompeii sẽ rồi giáng xuống Bạch Sa Ngõa. Bản vương hiểu, các khanh nay đã đại phú đại quý, không còn ước mong nào khác, đương nhiên cũng không còn tâm tư xuất chinh chiến trường, nhưng lần xuất binh này, bản vương thật sự là suy nghĩ cho các khanh mà thôi.
Mọi người biến đổi sắc mặt, Song Mỹ Hầu khẽ lay động.
Hưu Mật Hầu đứng bên cạnh bỗng mở miệng: - Nhưng tất cả chỉ là cách nhìn một phía của Quý Sương Vương.
Song Mỹ Hầu vội bảo: - Lời này của Hưu Mật Hầu không thỏa đáng, Quý Sương Vương có chứng cớ từ tiền triều.
Hưu Mật Hầu vẫn lắc đầu, bảo: - Ghi chép bên trong chỉ đề cập tai họa đột ngột giáng xuống Pompeii, nhưng không hề nói rõ tai họa tương tự sẽ xảy ra ở Bạch Sa Ngõa.
Mọi người vốn có định luận, vừa nghe vậy, lại không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Hưu Mật Hầu khẳng khái nói: - Không phải bản hầu không tin Quý Sương Vương, mà là sự việc trọng đại, nếu Quý Sương Vương không muốn lòng dân nghi ngờ… Nói đến đây, ông ta cố ý ngừng lại.
Ánh mặt của Vi Tô Đề Bà lộ ra sự sắc bén.
Một vị Hầu gia từ đầu đến cuối thần sắc âm u đứng một bên bỗng hỏi: - Hưu Mật Hầu cho rằng Quý Sương Vương phải làm gì để lấy được lòng tin từ dân?
Hưu Mật Hầu nhìn chằm chằm vào Vi Tô Đề Bà, cắn răng nói: - Trừ phi Quý Sương Vương thỉnh cầu trước thần linh của vương miếu Bạch Sa Ngõa, nếu thần vu đều nhận định lời của ngài không sai, chúng ta đương nhiên nghe lệnh Huyền Nữ, không chút nghi ngờ. Hưu Mật Hầu có phần mỉa mai nhìn Vi Tô Đề Bà, nói: - Không biết ý của ngài thế nào?
Sắc mặt của Vi Tô Đề Bà lạnh lùng khôn tả.
Đơn Phi thầm nhíu mày, cái gọi là phụng thiên thừa vận, thần linh chỉ điểm toàn là những lời bịp bợm do bọn hoàng đế thời xưa tạo ra, nếu thật sự có Huyền Nữ hiển linh, e là mức độ ngụy tạo hơi cao siêu. Chắc hẳn Hưu Mật Hầu giả thần giả quỷ đã quen, biết trong này có điều kỳ lạ, nên mới dùng lời nói mỉa mai thế này để đâm chọt Vi Tô Đề Bà.
- Được, không thành vấn đề. A Cửu đột nhiên lớn tiếng nói.
Mọi người ngẩn ra.
A Cửu tiến lên một bước, rất vui sướng nói: - Ta sẽ mời Huyền Nữ chứng minh lời nói của đại ca không hề gian dối.
- A Cửu… Vi Tô Đề Bà có phần do dự.
A Cửu lặng yên nhìn Đơn Phi, càng thêm kiên quyết nói: - Nếu là chuyện trời định sẵn, ta tin chỉ cần thành tâm thì sẽ linh nghiệm!
Hưu Mật Hầu nghe thế trong lòng mừng rỡ, lập tức quyết định nói: - Nếu đã quyết định thì ba ngày sau là ngày lành tháng tốt, nếu Công Chúa thật sự có thể để Huyền Nữ chỉ điểm, chúng ta chắc chắn giữ vững niềm tin với Quý Sương Vương, nếu ngài có chỉ thị, chúng ta kiên quyết thừa hành.
- Được. A Cửu không hề do dự.
Thấy Vi Tô Đề Bà trầm ngâm không nói, Hưu Mật Hầu bức ép nói: - Chẳng lẽ Quý Sương Vương còn có điều khó nói?
Vi Tô Đề Bà nhìn về phía Hưu Mật Hầu hồi lâu mới nhẹ giọng nói: - Được, làm theo lời của Hưu Mật Hầu đi.
Màn đêm buông xuống, bầu trời ngàn sao.
Sau khi rời khỏi cung điện, dưới sự dẫn đường của Tô Lạp, Đơn Phi đến phòng chuẩn bị sẵn cho hắn để nghỉ ngơi, trên đường hắn chỉ cảm thấy tò mò, hình như A Cửu muốn nói gì với đại ca nàng, không hề theo sau Đơn Phi.
Đợi đến giờ ăn cơm tối, tâm trạng Đơn Phi thấp thỏm, ngồi xuống một lát liền khoác áo đứng dậy, đi đến hoa viên sau điện, ngẩng đầu nhìn ngàn sao trên bầu trời đêm, nhất thời im lặng.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, trước khi nàng dừng chân thì mùi hương đã theo gió truyền đến mũi Đơn Phi, không cần quay đầu cũng biết đó là A Cửu.
A Cửu thân mặc áo trắng mỏng manh đi đến trước Đơn Phi, nàng không hề vội vã nói chuyện với Đơn Phi như những lần trước, chỉ lặng yên đứng bên cạnh hắn, theo ánh mắt hắn ngược nhìn dãy Ngân hà.
Ánh trăng như tương tư ngàn dặm phủ kín thế gian, Ngân hà lại giống với đốm lửa bập bùng mang theo vẻ rực rỡ, cũng là sự rực rỡ tịch mịch.
- Ba ngày nay muội sẽ không gặp huynh. A Cửu hạ giọng nói, không hề bất an hay oán giận, nàng vô cùng tự tin và chờ đợi.
Vì sao?
Hai chữ này chắn ngang họng Đơn Phi, không hề hỏi ra miệng. Tròng mắt xoay tròn, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt thuần khiết vô ngần của thiếu nữ bên cạnh, nhất thời ko biết nói gì.
Như phát giác ánh mắt của Đơn Phi, A Cửu không hề ánh mắt sáng quắc nhìn lại như trước kia, vì nàng biết, mỗi khi nàng thâm tình ngóng nhìn thì Đơn Phi sẽ dời ánh mắt sang nơi khác.
Nàng muốn chiếm hết tầm nhìn của Đơn Phi, nàng muốn hắn nhìn vào lòng nàng, nàng hy vọng Đơn Phi sẽ hỏi nàng tại sao, nhưng giả như Đơn Phi hỏi thì nàng lại không biết nên trả lời thế nào.
- Huynh biết không? Ngôi sao đó tên là Chức Nữ đấy. A Cửu đưa ngón tay trắng nõn về phía bầu trời bảo.
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
A Cửu không hề cảm giác sự khác thường của Đơn Phi, chỉ về sao Khiên Ngưu nói tiếp: - Ngôi sao ấy là một người nam nhân, tên Ngưu Lang. Chậm rãi nhìn sang Đơn Phi, A Cửu nhẹ nhàng hỏi: - Huynh có từng nghe câu chuyện của Ngưu Lang Chức Nữ chưa?
Trong lòng Đơn Phi rung động, hồi lâu mới nói: - Hình như đã nghe qua.
Không những từng nghe câu chuyện này, mà cũng từng có một thiếu nữ hỏi hắn câu hỏi tương tự, khi ở Hoàng Hà, lúc đó Ngân hà và cả bầu trời đều buông xuống.
Thiếu nữ kia không phải Thần Vũ đó sao?
Khóe miệng A Cửu nở nụ cười thuần khiết: - Thì ra huynh từng nghe à, muội rất thích thần thoại của Trung Nguyên đấy, cũng rất thích mảnh đất Trung Nguyên. Theo truyền thuyết thì Ngưu Lang Chức Nữ vì lý do bất đắc dĩ mà chia ly…Sau này, mỗi khi vào Thất Tịch, chim hỷ thước trên khắp thế gian sẽ tụ lại, dựng thành cây cầu hỷ thước trên dãy Ngân hà, để Ngưu Lang đi qua Ngân hà đến gặp Chức Nữ. Dù có cách nhau bao xa, chỉ cần yêu thương nhau thì vẫn sẽ có ngày gặp lại, muội nói đúng không?
Đơn Phi không hề đáp lại ánh mắt thâm tình của thiếu nữ, chỉ ngẩn ngơ nhìn dãy Ngân hà mênh mông.
Chim hỷ thước trên thế gian dù có tụ lại cũng không thể dựng thành cầu tương tư, muốn gặp người mình yêu, chỉ có thể dựa vào bước chân và niềm tin cố chấp không hối hận, chứ không phải chim hỷ thước.
- Muội rất thích câu chuyện này, nhưng muội không hiểu hai điều. A Cửu hơi thất vọng, nhìn dãy Ngân hà xa vời lẩm bẩm: - Vì sao mỗi năm Ngưu Lang phải đúng Thất Tịch mới đến gặp Chức Nữ, sao y không ở lại bên Chức Nữ?
Đơn Phi không biết giải thích thế nào, có lẽ đây vốn là việc không thể giải thích.
- Điều thứ hai là… A Cửu ngắm nhìn ngàn sao trên trời, mỗi một ngôi sao đều lấp lánh như bảo thạch, như hội tụ tất cả ánh sáng của tất cả các ngôi sao từng tồn tại trong vũ trụ.
- Vì sao Chức Nữ không vội vã đến gặp Ngưu Lang, sau đó ở lại bên cạnh y? A Cửu lại tự hỏi.
Như cũ, Đơn Phi không hề đáp lời, hắn cũng chả biết phải trả lời thế nào nữa.
A Cửu ngóng nhìn Đơn Phi hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài nói: - Nếu muội là nàng, muội sẽ không để mặc Ngưu Lang khổ sở tìm kiếm, muội nhất định nghĩ cách tìm được Ngưu Lang, dù y có nhớ muội hay không, dù y có quên mất muội, có không tin muội, nhưng muội sẽ không trách y, muội sẽ đợi đến khi y nhớ lại, lần nữa tin tưởng muội.
- A Cửu! Đơn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: - Ta…
Chưa đợt hắn lên tiếng, ánh mắt của A Cửu có tia bất an, vội bảo: - Được rồi, lời đã nói xong, muội mệt rồi đừng nói thêm gì nữa.
Đơn Phi sửng sốt. Thiếu nữ này có tâm tư và khả năng quan sát cực kỳ nhạy cảm, nhìn thần sắc của A Cửu, Đơn Phi biết dù có nói gì thì thiếu nữ cũng sẽ không nghe.
A Cửu xoay người muốn rời đi, nhưng bỗng dừng chân lại, quay lại nhìn Đơn Phi, nở nụ cười rạng rỡ lần nữa: - Muội thật ngu ngốc, chủ ý hay này do Hưu Mật Hầu đưa ra, muội phải cảm ơn ông ta mới phải. May là chỉ cần ba ngày, chỉ cần thêm ba ngày nữa, muội sẽ chứng minh với huynh tất cả.
Nàng nhìn Đơn Phi hồi lâu, sau đó quay đi tung tăng biến mất trong ánh đèn rạng rỡ nơi xa.
Ánh lửa của đèn dầu nối trời với đất, hòa vào Ngân hà vĩnh hằng.
Ngân hà rực rỡ mãi mãi, ngọn đèn dầu xán lạn ngắn ngủi, nhưng đều chìm đắm trong suy tư vô hạn.