Chương 718: Đấu pháp
Mọi người ở đâu đều đau quặn bụng, nghe thấy Thiên Ma coi trọng đối đãi như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc – Cửu Thiên Huyền Nữ luôn là truyền thuyết mà Nguyệt Thị giữ kín không tuyên truyền. Những thứ truyền thuyết này truyền tới truyền lui thì sẽ biến thành thứ do con người dùng miệng vẽ ra, rất nhiều người đã không còn quan tâm tới chân tướng truyền thuyết nữa, phần lớn thời gian chỉ muốn săn tìm thứ mới lạ, khó tránh sẽ có thêm mấy phần phô trương tô vẽ, mà “người thông minh” tự nhận nhìn thấu việc này rất nhiều khi đều cười nhạt không cho là đúng.
Ngũ Hấp Hầu đều là những người không cho là đúng.
Nước Quý Sương lập quốc mấy trăm năm, nếu bàn về phồn hoa sung túc thì không thua kém Hán thất bao nhiêu. Ngũ Hấp Hầu trong tình huống này ngoài trừ ra sức lục đục đấu đá nhau, tranh quyền đoạt lợi ra, thì sớm đã mất đi hào hùng khuếch trương của tổ tiên, thậm chí còn hoài nghi truyền thuyết viễn cổ của Nguyệt Thị nữa.
Thường nói lấy sử làm gương để chỉnh đốn y quan, nhưng khi bị quyền lợi tiêm nhiễm, thì Ngũ Hấp Hầu đều cho rằng đôi bên chẳng qua chỉ là khỉ mặc da người thôi. Theo họ thấy, chuyện thần linh phù hộ đều là mê hoặc dân chúng, cái cớ để mê hoặc lòng dân, nhưng thấy dáng vẻ Thiên Ma giống như là có chuyện này, trong lòng mọi người ở đây kinh ngạc – thầm nghĩ “Năng lực đám người này phi phàm, lại coi trọng những chuyện này như vậy, lẽ nào truyền thuyết là thật sao?”
Hưu Mật Hầu bị người ta khống chế, không thể không ẩn nhẫn, lúc này bụng đau đến khó chịu, cũng đau đến bốc hỏa, kêu lên: -Quý Sương Hầu, chúng ta giúp ngươi, tại sao ngươi lại tính kế cả chúng ta chứ? Dông dài làm gì, mau lấy thuốc giải ra!
-Câm mồm! Thiên Ma đột nhiên nhìn sang Hưu Mật Hầu, miệng truyền ra tiếng quát.
Hưu Mật Hầu kêu to lên, một búng máu đột nhiên phun ra!
-Ngươi! Khi đó Hưu Mật Hầu chỉ cảm thấy tiếng quát của Thiên Ma giống như cây búa gõ mạnh lên ngực ông ta, khiến ông ta khó chịu không thôi, không khỏi thay đổi thần sắc.
Mọi người rợn da gà.
Bọn họ từng nhìn thấy võ công của Đơn Phi, hiển nhiên là giật mình, nhưng thấy Thiên Ma chỉ quát một tiếng thì đã bức Hưu Mật Hầu phun máu, sắc mặt không khỏi biến thành màu đất, không dám thở mạnh, đau bụng cũng vì thế mà giảm đi.
Đài tế như đang run lên, giống như là kinh sợ tiếng quát của Thiên Ma.
Thiên Ma hiên ngang đứng trên đài tế, lãnh đạm nói: -Đơn Phi, cho dù ngươi là hậu nhân của Thần Ma năm đó, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử thôi. Cho dù bản lĩnh ngươi không kém nhưng có thể kháng cự lại Tu La chiến hống của ta khi nãy sao?
Đơn Phi nghe Thiên Ma quát to, cũng cảm thấy như sấm sét nổ tung. Đạo gia coi trọng tinh thần hợp nhất, tuy hắn không biết diệu pháp của Đạo gia, nhưng Ngụy Bá Dương vốn là cao nhân, hắn được Ngụy Bá Dương chỉ điểm, tinh khí thần lực đều đã đến cảnh giới tùy theo ý mình rồi.
Kinh động trời đất đối với hắn mà nói lại không làm loạn được tinh thần, nhìn sang Thiên Ma, Đơn Phi lạnh nhạt nói: -E là phải thử mới biết được.
Trong mắt Thiên Ma lóe lên hàn quang giận dữ: -Ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta sao?
-Ta không phải muốn đối nghịch với ngươi. Đơn Phi lắc đầu nói. Chưa đợi Thiên Ma nói thêm gì thì Đơn Phi đã phản bác nói: -Là các ngươi đối nghịch với người đời mà thôi.
Thiên Ma giận quá hóa cười nói: -Có lẽ ngươi là hậu thân của thần năm đó, nhưng luận kiến thức, thì chẳng qua chỉ là một hủ nho Trung Nguyên mà thôi! Có đen có trắng, có thần mới có ma, người đời nếu không đối nghịch với ta, thì sao ta lại đối nghịch với người đời chứ?
Đơn Phi không ngờ tài hùng biện của người này lại tuyệt hảo thế, mỉm cười nói: -Vậy ngươi coi như ta muốn đối nghịch với ngươi là được rồi.
Đài tế chợt yên tĩnh.
Mọi người tuy biết Đơn Phi thần thông, nhưng vừa nãy mọi người vô thanh vô tức mà trúng độc, thấy Thiên Ma quát lên thôi đã khiến đường đường Hưu Mật Hầu hộc máu, sớm cho rằng Thiên Ma đã không phải người phàm nữa, nhưng Đơn Phi lại muốn đối kháng với Thiên Ma?
Ánh mắt Thiên Ma lạnh lùng, hơi hít vào nói:
-Được! Y vốn giận dữ khôn kể, nhưng chớp mắt lại bình tĩnh lại, phất tay nói: -Bày khí.
Hai chữ “bày khí” rất kỳ quái, đang khi mọi người không hiểu ý Thiên Ma, thì thấy bốn người vây quanh Đơn Phi tung người lên, đột nhiên trở về đài tế.
Mọi người không hiểu dụng ý của đám người này, thầm nghĩ “Đám người này tự xưng là ma, quả nhiên là rất kỳ quái”.
Bốn người kia trở về đài tế, trên tay phải đột nhiên xuất hiện một vật hình cung tựa vàng mà không phải vàng. Bốn người bốn tay đối nhau, sau khi trên không trung vang lên tiếng “rắc rắc rắc”, bốn vật hình cung đó đã hợp thành một thứ nửa hình tròn.
Cùng lúc đó, bốn người khác trên đài cũng lấy ra vật hình cung giống như bốn người trước đó, đồng thời ghép lại thành nửa hình tròn khác.
Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy thứ mà tám người lấy ra giống như là một phần của hình tròn tám mảnh, bây giờ làm thế giống như muốn hợp tám mảnh thành một.
Thoạt nhìn sau khi hình tròn kia ghép lại, chính giữa có chừa ra một vị trí lớn cỡ bàn tay.
Mọi người đều là người kiến thức rộng rãi, lại không biết thứ hình tròn này rốt cuộc là cái gì. Thiên Ma bảo thủ hạ bày khí lẽ nào là muốn ghép hình tròn này?
Thân hình Đơn Phi đột nhiên run lên. Hắn run rẩy một cách kỳ lạ, giờ phút này giống như đột nhiên bị sốt vậy.
Mọi người thấy thế, nghĩ thầm “Tiểu tử này bây giờ mới bắt đầu sợ sao? Đáng tiếc hình như muộn rồi?”
Trong mắt Thiên Ma hiện vẻ kinh ngạc, y thấy Đơn Phi vừa lên là giết chết hai kiếm thủ của Hưu Mật Hầu, biết tiểu tử này thật sự có chút môn đạo.
Y tự xưng là Thiên Ma, nhưng dù sao cũng là con người, biết chỗ mà mình khác với mọi người chẳng qua là ở pháp thuật và võ công, pháp thuật tuy huyền ảo, nhưng rất nhiều khi lại lấy võ công làm căn cơ.
Nếu Đơn Phi là hậu nhân còn lại của đại chiến Thần Ma năm đó, thì Thiên Ma biết người này võ công không kém, thuật pháp e là cũng có một chút, nên vừa ra tay là lấy bản lĩnh giữ nhà ra, không ngờ Đơn Phi lại bắt đầu run rẩy, Thiên Ma chỉ cho rằng Đơn Phi lâm trận sợ hãi, cười lạnh nói: -Ngươi sợ rồi sao? Nếu bây giờ ngươi bỏ đi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.
Y quả thực hơi kiêng kỵ tiểu tử kỳ lạ này, nhưng việc này lại là tình thế bắt buộc, nên cũng không muốn gây thêm phiền toái.
Đơn Phi hít sâu một hơi, ngăn thân hình đang run lại, hỏi ngược lại: -Thứ thủ hạ ngươi lấy ra là gì?
Thiên Ma cười lạnh nói: -Đây là ma khí mà Ma Vương truyền lại, vật này vừa ra, cho dù là Thích Ca cũng không thể chống lại.
Đơn Phi khó nén ý kinh ngạc.
Hắn không phải lấy làm lạ hình như mình đã đến thế giới ma huyễn, mà là phát hiện mình và cái hình tròn mà thủ hạ Thiên Ma ghép lại rất có quan hệ - hoặc nói một cách chính xác, Lục Nhân Bàn mà hắn mang theo rất có quan hệ tới hình tròn của đối phương.
Lúc trước hắn theo Tào Quan trộm mộ, trong mộ phần Bặc thị từng phát hiện một mảnh Lục Nhâm Bàn, hắn cũng vì mảnh Lục Nhâm Bàn này mà có xung đột với thủ hạ của Diêm Hành.
Lục Nhâm Bàn có tác dụng điều tức, cũng có cảm ứng với linh phù Thần Nữ. Đơn Phi hắn có thể ngộ đạo thông võ, Lục Nhâm Bàn cũng có không ít tác dụng. Về sau hắn thông hết mọi kinh mạch, khí tức trong cơ thể vận hành tùy ý, Lục Nhâm Bàn mới không còn phản ứng nữa.
Có điều Đơn Phi thà là không mang theo vàng bên người, nhưng những thứ như Lục Nhâm Bàn, Thông Linh Kính, ngọc phù thì thủy chung phải mang theo. Hắn biết vàng tuyệt đối không hữu dụng như mấy thứ này – những thứ này đều là văn minh kỹ thuật thật sự mà Hoàng Đế, Xi Vưu lưu lại năm đó!
Hắn lại không ngờ là Lục Nhâm Bàn đã lâu không động tĩnh lại đột nhiên chấn động kịch liệt khi hình tròn kia hợp lại, ngay cả bản thân hắn cũng rung động.
-Cho ta xem thử? Đơn Phi thương lượng nói.
Thiên Ma không biết Đơn Phi lần này thật lòng thương lượng, chỉ cho là hắn có lòng khinh miệt, quát lên: -Ngươi muốn xem, thì dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy. Hợp khí!
Sau khi y rống một tiếng, tám người kia cánh tay run rẩy, có người thấp giọng kêu một câu.
Người nọ nói tiếng Thân Độc, Đơn Phi nghe không hiểu, Thiên Ma lại biết thủ hạ đang nói: -Thiên Ma, Ma Hoàn có điều kỳ lạ!
Trong đoàn mười người của Thiên Ma, tám người vẫn đang phân sức thao túng Ma Hoàn, thực sự là vì ma hoàn có thần thông không sao hiểu nổi, Ma Hoàn vừa ra, Thiên Ma muốn bắt người sẽ không bị thất thủ.
Tám người kia đã cực kỳ quen thuộc chuyện phân tách hợp nhất Ma Hoàn, nhưng không ngờ hai nửa vừa hợp lại, tám người tám tay đã run rẩy không ngừng – cơn run đến từ nửa trên.
Tám người tự xưng là quen thuộc với Ma Hoàn, nhưng chưa bao giờ gặp phải hiện tượng quỷ dị như thế, có người không khỏi xin chỉ thị của Thiên Ma.
Thiên Ma cũng nhìn ra hình tròn có khác thường, trong lòng nghiêm nghị, thầm nghĩ nếu Đơn Phi là hậu nhân Thần Ma năm đó, người này run rẩy thân hình e là đang thi triển pháp thuật tà ác nào đó.
Dù y tự xưng là ma, nhưng cũng không cảm thấy mình tà ác, chỉ cho rằng mình đứng ở thế đối lập với Thích Ca thôi. Trong mắt y, Thích Ca mới là nguồn gốc náo loạn của thế gian, nếu không có Thích Ca, thì thế gian do Ma Vương thống trị nào có nhiều tranh đấu phát sinh như thế.
Cách nhìn này của Thiên Ma lại giống như là Uncle Sam của đời sau vậy, thủy chung cho rằng người khác không đúng, cũng không ngẫm lại vấn đề của mình. Bây giờ thấy Đơn Phi có vẻ như có pháp lực, trong lòng Thiên Ma kinh ngạc, thầm nghĩ Ma Hoàn này tựa hồ là có kiêng kỵ với Đơn Phi?
Trong lòng kinh nghi, Thiên Ma lại quát lên: -Ma khí hiển linh chính là muốn diệt trừ kẻ địch, không cần hoài nghi, hợp khí!
Tám người kia nghe y gào to, không chút chần chừ, tám tay nâng lên, hợp hai nửa hình tròn thành một.
Lúc này ánh mặt trời chói chang, từ ngoài chiếu lên đài tế, cũng chiếu lên vòng tròn trên tay tám người, có ánh sáng đột nhiên truyền ra từ vòng tròn, chiếu lên người Đơn Phi.
Mọi người lùi lại phía sau.
Những người này ở trong cung đã lâu, Quý Sương tin phật tin vu, có lòng dung nạp rất nhiều văn hóa thần bí, cũng khiến mọi người thực sự nhìn thấy quá nhiều vu thuật pháp thuật. Mắt thấy Thiên Ma thần kỳ như thế, tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng, thầm nghĩ thủ hạ của Ma Vương quả nhiên danh bất hư truyền, thần thông như thế thật sự là người đời không thể, chỉ e một khắc sau Đơn Phi sẽ hóa thành tro bụi.
Không ngờ Đơn Phi kêu lên một tiếng trầm đục, đột nhiên tiến lên một bước.
Đồng thời lúc đó, tám người đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh truyền đến từ Ma Hoàn.
Tám người hoảng hốt, trong tiếng gào to bất giác đồng loạt tiến lên một bước.
Bọn họ bày khí hợp khí vốn là muốn phối hợp với Tu La chiến hống của Thiên Ma, nhưng không ngờ Ma Hoàn đột nhiên hợp lại, lại giống như muốn chắp cánh bay ra ngoài.
Tám người này chưa bao giờ nhìn thấy dị tượng như thế, biết Ma Hoàn là pháp khí của Ma Vương, nếu mất đi trong tay mọi người thì bọn họ chỉ e sẽ chịu nỗi khổ luyện ngục. May mà tám người phối hợp nhiều năm, tâm ý hợp nhất, đồng loạt quát lớn, cứng rắn ngưng lại thân hình mình.
Đơn Phi lại tiến lên một bước.
Tám người kia vốn đã ổn định bước chân, nhưng khi Đơn Phi tiến lên thì sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ phát hiện Đơn Phi chẳng qua tiến lên một bước, nhưng vòng tròn trong tay họ lại tăng lực lên gấp bội, kéo bọn họ tiến về phía trước tiếp.
Mọi người trong điện kinh ngạc, thật sự không hiểu tình huống thế nào – hình như hai phe đang kêu gào ngươi đến đánh ta nha, khi chuẩn bị khai chiến thì đột nhiên lại lựa chọn chiến lược rút lui.
Hình như có một lực hút vô hình hợp đôi bên lại, hai bên đều đang kháng cự lại hợp lực này.
Mọi người tưởng tượng thế là vì nhìn thấy tuy Đơn Phi tiến lên trước, nhưng một chân lại giẫm vào trong vân thạch, cũng kháng cự tiến lên.
Khi mọi người đều không hiểu rõ lắm, thần sắc Đơn Phi kinh ngạc, đột nhiên kêu lên: -Thượng Hương? Là muội sao? Muội ở đâu?