Chương 734: Ai đang nói dối
Xung quanh đài tế nhất thời tĩnh lặng, chỉ có đài tế phát ra ánh hào quang lạnh lẽo vĩnh hằng mà thôi.
Nhất thời Đơn Phi cũng cảm khái ngàn vạn. Hắn biết Vi Tô Đề Bà vì sao không muốn trường sinh như thế. Một người nếu muốn trường sinh, đa số là vì hi vọng tiếp tục hưởng thụ. Ngươi nói bản thân mình muốn trường sinh để thực hiện chủ nghĩa cộng sản, có ai lại tin ngươi chứ? Nếu một người sống trong sự đau khổ, thông thường chỉ muốn sớm kết túc thì tốt hơn.
Vi Tô Đề Bà thân là Quý Sương Vương, quyền lớn trong tay, tuy thờ phụng Phật giáo, cũng muốn đạt thành tâm nguyện cho muội muội A Cửu, nhưng sâu trong lòng y, e là còn muốn ngồi ở vị trí này tiếp.
Mỗi lần mở mắt ra, thế giới này hoàn toàn khác đi, người thân và bằng hữu đều rời đi, tất cả đều không nắm trong tay, cảm giác đó tuyệt không phải thứ người thường có thể chấp nhận.
-Vậy bọn Hoàng Đế, Xi Vưu thì sao? Đơn Phi cũng đã hiểu cách trường sinh của Cửu Thiên Huyền Nữ, truy hỏi: -Lẽ nào bọn họ không biết cách trường sinh này?
-Bọn họ hẳn là…rời khỏi thế giới này rồi. Cửu Thiên Huyền Nữ nói một cách xa xăm.
-Rời khỏi? Là qua đời…hay là? Đơn Phi truy hỏi ngọn nguồn.
Cửu Thiên Huyền Nữ hồi lâu mới nói: -Năm đó tuy Hoàng Đế thắng, nhưng Xi Vưu vẫn có khả năng diệt thế. Hoàng Đế luôn lo lắng chuyện này, cuối cùng vẫn đến bí địa Bạch Lang gặp mặt Xi Vưu.
Trong lòng Đơn Phi giật nảy, thật sự khó mà hiểu được mục đích cuối cùng của Hoàng Đế là gì. Uncle Sam thoạt nhìn dũng mãnh, nhưng tuyệt đối không có dũng khí đi gặp Tam Béo nha, ngược lại cũng vậy.
-Kết quả là…từ đó về sau, Hoàng Đế, Xi Vưu không còn tin tức nữa. Cửu Thiên Huyền Nữ cảm khái nói: -Thần Nông sau khi xuất hiện lần cuối ở Hy lạp thì không còn tung tích. Ta liên hệ Thần Nông thật lâu nhưng thủy chung không có tin tức, chỉ e y cũng không còn trên đời này nữa.
Đơn Phi cảm thấy không còn trên đời và chết đi cũng có chút khác biệt: -Bọn họ không chết?
-Thế nào là sống? Thế nào là chết? Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói.
Đơn Phi không ngờ Huyền Nữ bỗng dung nêu ra một vấn đề triết học như thế, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Cửu Thiên Huyền Nữ từ từ nói: -Đơn Phi, ngươi khác với Vi Tô Đề Bà, A Cửu. Kiến thức của ngươi hơn xa bọn họ, nên biết vũ trụ hình thành cực kỳ phức tạp khó lường. Sinh mạng của chúng ta chẳng qua chỉ như hạt muối trong biển cả trong sự biến đổi của vũ trụ thôi. Nếu đã như thế, chúng ta làm sao biết vũ trụ có sinh mạng tồn tại bằng phương thức còn cao hơn hay không chứ? Trường Sinh Hương đã nhìn trộm con đường của sinh mạng, bọn Thần Nông có lẽ tiến thêm một tầng, sinh mạng càng cao cấp hơn, chỉ là huyền ảo này, chúng ta lại không biết mà thôi.
Đơn Phi suy nghĩ thâm ý của Huyền Nữ, nhất thời buồn bã.
-Hoàng Đế, Thần Nông có thể đều đã làm được, rời đi có lẽ cũng là giải thoát. Cửu Thiên Huyền Nữ phiền muộn nói: -Bọn họ ngay cả cách trường sinh cũng đã bảo tồn ở thế gian, có thể nói là cực kỳ quý trọng người đời, đáng tiếc…người đời đa số đều lấy gùi bỏ ngọc, thật sự là ngu xuẩn khôn kể.
-Bọn họ lưu lại cách trường sinh? Đơn Phi khẽ nhếch mày, sau đó gật đầu nói:
-Phải nha, bọn họ có lưu lại.
-Ở đâu? Vi Tô Đề Bà không kiềm nổi lại hỏi.
Đơn Phi giải thích nói: -Hai người Hoàng Đế, Thần Nông từng viết “Nội Kinh” truyền đời, mở đầu có đề cập đến người thượng cổ đều có thể sống đến trăm tuổi, mà động tác không suy. Người thời nay, chỉ mới năm mươi mà động tác đã suy rồi, thời đại đã đổi? Con người đã mất sao?
Hắn vì nghiên cứu “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trọng Cảnh, nên cũng có lướt qua y thư. Nội Kinh bác đại tinh thâm, tuy hắn chưa nghiên cứu sâu như Thương hàn luận, nhưng ít nhiều cũng ghi nhớ.
Thấy Vi Tô Đề Bà nhíu mày, Đơn Phi giải thích nói: -Hoàng Đế từng nói với người đời, người xưa sống mấy trăm tuổi mà không lão hóa, người nay chẳng qua chỉ năm mươi mà đã lão hóa rồi, truy cứu căn nguyên là vì người xưa sống gần với thiên địa tự nhiên, ăn uống điều độ, thức ngủ đúng giờ có thể khiến hình thần hợp nhất. Còn người nay lại không biết điều độ, dốc hết sức mưu cầu vui vẻ, hao hết năng lượng từ sớm giống như đèn dầu vậy, nên mới năm mươi mà đã già. Những lời này đều là lời vàng ngọc, Hoàng Đế sớm đã cảnh cáo người đời, có điều người có thể thực hiện thực sự quá ít.
Không phải từng có một chuyện cười, ngươi không hút thuốc, không uống rượu, không gần nữ sắc, có lẽ sẽ sống đến trăm tuổi, nhưng có người lại nói rằng nếu ta không làm ba việc trên, thì sống lâu như vậy để làm gì?
Đơn Phi nhớ đến chuyện cười này, lại cảm khái vạn phần.
Nhanh chóng khôi phục tinh thần, Đơn Phi thành khẩn nói: -Quý Sương Vương có lẽ không làm được trường sinh như Huyền Nữ, nhưng nếu có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, dùng đức trị thiên hạ, ngày thường bớt việc lục đục đấu đá, nói không chừng có thể thọ đến trăm tuổi.
Vi Tô Đề Bà chậm rãi gật đầu, khẽ thở dài: -Chỉ mong được như ngươi nói. Y biết Đơn Phi nói có lý, nhưng trong lòng lại nghĩ tuy ta không muốn lục đục đấu đá nữa, nhưng vừa vào cánh cửa quyền lợi thì thủy chung khó mà thoát khỏi, hơn nữa trước mắt bọn họ e là cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Y bị chuyện cũ của Huyền Nữ thu hút, nhưng thủy chung không quên nguy cơ vương thất Quý Sương náo loạn.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói: -Đơn Phi, ta đã nói cặn kẽ chuyện cũ cho ngươi biết. với sự thông minh của ngươi, sớm nên biết mạch Xi Vưu chưa từng từ bỏ phản công, mà đến bây giờ, càng là lúc cực kỳ cấp bách.
-Huyền Nữ tuy an giấc, nhưng thủy chung luôn quan sát động tĩnh thế gian? Đơn Phi đột nhiên hỏi.
Cửu Thiên Huyền Nữ cảm khái nói: -Năm đó ta sai lầm nhất thời mà để Xi Vưu tạo ra Càn Khôn na di, khi đó thì đã biết Xi Vưu chưa bao giờ bỏ qua suy nghĩ thúc đẩy kế hoạch. Tuy Xi Vưu không ở đây, nhưng y chắc chắn có để lại cách thực hiện kế hoạch, hơn nữa…cũng sẽ nghĩ cách để hậu nhân thực hiện. Ta vì thế mới chưa thể rời khỏi thế gian này, Nữ Tu cũng như thế, bằng không chúng ta hà tất chịu đựng sự tịch mịch mấy ngàn năm chứ?
Mọi người bùi ngùi, trong lòng cùng nghĩ “nếu chúng ta trường sinh như vậy, thì có thể kiên trì mấy ngàn năm không”.
Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói: -Ta và Nữ Tu đều cực kỳ lưu ý động tĩnh của bí địa Bạch Lang, mà mấy chục năm trước, bí địa Bạch Lang từng có một dị động cực kỳ quỷ dị, Quỷ môn lại bị người ngoài mở ra!
Trong lòng Đơn Phi chấn động: -Là ai?
-Chúng ta không biết. Cửu Thiên Huyền Nữ càng thêm thận trọng: -Chúng ta nhờ đài tế đều đều có thể quan sát mọi tình huống trên đời. Bí địa Bạch Lang tuyệt đối là một ngoại lệ. Xi Vưu cũng có thủ đoạn ngăn chặn được những đài tế mà Thần Nông bố trí, khiến chúng ta thủy chung không hề biết gì về bí địa Bạch Lang.
Xi Vưu che giấu tín hiệu của hệ thống thiên nhãn.
Đơn Phi lại lập tức nghĩ đến điểm này: -Vậy người làm sao biết Quỷ môn bị người ngoài mở ra?
-Còn phải cảm tạ tổ tiên Đơn Bằng của Đơn gia ngươi. Cửu Thiên Huyền Nữ cảm khái nói: -Năm đó Đơn Bằng thiết kế Quỷ môn khóa bí địa Bạch Lang lại, khiến nó không thể cấu kết với người ngoài, mà Đơn Bằng cũng thiết lập liên hệ giữa Quỷ môn và đài tế của chúng ta, do vậy bên kia có dị động, chúng ta lập tức có thể biết được.
Đơn Phi thầm nhíu mày.
Mười mấy năm trước có người mở Quỷ môn ra, chắc chắn không phải tạo phúc cho nhân loại. Nghe Huyền Nữ nói thế, suy nghĩ đầu tiên của Đơn Phi là đây có phải là chuyện Quỷ Phong làm không? Đây là nhân vật giống như sương mù vậy, rốt cuộc làm sao lại có thần thông như thế?
-Người nọ tuy mở Quỷ môn, nhưng cấm chế mà Đơn Bằng thiết lập há phải tầm thường? Cấm chế đó lập tức khóa người đó trong bí địa Bạch Lang.
-Người nọ không trở ra sao? Đơn Phi thầm nghĩ mấy năm nay Quỷ Phong chơi đùa rất vui vẻ, cũng có chút kinh ngạc.
-Hẳn là không có. Cửu Thiên Huyền Nữ phủ nhận nói: -Nếu có ai có thể phá được cấm chế của Đơn Bằng mà ra ngoài, thì vạn quỷ của bí địa Bạch Lang chỉ e đã sớm ra ngoài làm loạn thế gian rồi.
Khi Đơn Phi nghe thấy hai chữ “vạn quỷ” thì không khỏi phát lạnh trong lòng, hắn biết Xi Vưu thật ra giống như nhà khoa học điên vậy. Xi Vưu tuy không có thi hành kế hoạch ở thế gian, nhưng bí địa Bạch Lang là đại bản doanh của Xi Vưu, Xi Vưu sao lại không thí nghiệm ở trong đó chứ?
Năm đó nơi mà hắn và Thần Vũ ở đó vì Dị Hình Hương mà có rất nhiều chuột bự hoành hành, Xi Vưu lấy người làm thí nghiệm, trong bí địa Bạch Lang có thể có sinh vật còn đáng sợ hơn, càng nguy hiểm hơn tồn tại hay không?
Chính vì Đơn Bằng biết điểm đó, nên mới phong tỏa hoàn toàn bí địa Bạch Lang, không ai lại vô duyên vô cớ xông vào Quỷ môn, người đó lẽ nào muốn thả tất cả sinh vật biến dị trong đó ra?
-Nữ Tu có biết chuyện này không? Đơn Phi nhướng mày nói: -Nếu nàng ta cũng hôn mê như Huyền Nữ, lẽ nào chưa từng liên hệ với Huyền Nữ?
Cửu Thiên Huyền Nữ chua chát nói: -Nếu ta nói không có, ngươi chắc chắn không tin?
Đơn Phi im lặng.
Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ thở dài: -Trên thực tế, ta và nàng thật sự rất ít liên lạc. Nàng biết chuyện của ta và Xi Vưu năm đó, nên thủy chung cho rằng ta giúp Xi Vưu. Nàng cho rằng nếu không có ta, Xi Vưu có lẽ đã sớm bị Hoàng Đế diệt rồi, chính vì như thế, nàng chưa từng liên hệ với ta.
-Vậy A Cửu… Đơn Phi ngừng hồi lâu, cuối cùng nói: -Huyền Nữ vì sao nói ta và nàng là nhân duyên trời định? Vấn đề này đã quẩn quanh trong đầu hắn rất lâu, hắn biết tuyệt đối không thể lảng tránh.
Chuyện cũ tuy cực kỳ thần bí, A Cửu lại khó mà để trong lòng. Nàng nghiêm túc lắng nghe thủy chung là vì Đơn Phi, vừa nghe Đơn Phi hỏi như thế, trái tim A Cửu lập tức co thắt lại.
-Ngươi không biết? Cửu Thiên Huyền Nữ kinh ngạc nói.
-Ta không biết. Đơn Phi kiên trì nói.
Cửu Thiên Huyền Nữ trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: -Ta không biết sao ngươi lại nói là không biết, có điều ta có thể giải thích với ngươi. Ngươi đã biết lợi dụng Vô Gian có thể quay lại khoảng thời gian nào đó, sau khi khởi nguồn thay đổi, thì sẽ dẫn đến sự thay đổi của không gian vật chất?
Thấy Đơn Phi gật đầu, Cửu Thiên Huyền Nữ khó hiểu nói:
-Vậy vì sao ngươi không biết A Cửu chính là Thần Vũ? Vì Vô Gian thay đổi không gian vật chất nên nàng mới mất đi ký ức, nhưng nàng là người cực kỳ có nghị lực, còn có thể giữ lại trí nhớ trong đầu. Khi nàng cầu linh ta đã đọc được ký ức trong đầu nàng ta, do vậy suy ra, nàng là Thần Vũ trước khi Vô Gian thay đổi, có nhân duyên trời định với ngươi. Chính vì như thế, ta mới nói người uống canh Mạnh Bà là A Cửu. Nàng thủy chung không biết, người mà nàng nhớ là ngươi, chuyện mà nàng nhớ là những chuyện đã từng cùng ngươi trải qua. Những chuyện này không phải xảy ra ở kiếp trước, mà là thật sự xảy ra trong kiếp này…nhưng vì Vô Gian nên mới gây ra ký ức hỗn loạn. Tuy nàng lẫn lộn, nhưng ngươi lại nhớ rõ, lẽ nào không phải?
A Cửu nghe thế, đã sớm lệ nóng doanh tròng. Tuy nàng kinh hãi và khó hiểu sự kỳ ảo của Vô Gian, nhưng lại tin tưởng kết luận của Cửu Thiên Huyền Nữ, thất thanh nói: -Hóa ra là vậy! Chắc chắn là vậy. Đơn Phi…Huyền Nữ đã nói vậy, lẽ nào huynh… Nhìn thấy dáng vẻ Đơn Phi bình tĩnh, nàng không nói tiếp, bởi vì nàng phát hiện Đơn Phi dường như vẫn đang hoài nghi.
Hồi lâu sau, Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi nói: -Ta biết, ngươi là người có chủ kiến. Dáng vẻ ngươi như thế, nhất định là cảm thấy trong đó có vấn đề, tại sao ngươi thủy chung không tin A Cửu là Thần Vũ?
-Bởi vì ta nghe có người tự thuật lại chuyện ở Nghiệp Thành, biết bất luận là Vô Gian thay đổi thời không thế nào, thì Thần Vũ cũng chưa từng tới Quý Sương. Đơn Phi ngưng thanh nói.
Cửu Thiên Huyền Nữ im lặng thật lâu, lúc này mới hạ giọng nói: -Lời người là không đáng tin nhất, ngươi làm sao biết người kia không phải là vì mục đích nào đó mà gạt ngươi?