Chương 738: Lệnh tru sát.
hương 738: Lệnh tru sát
Giọng điệu Ngô Tín cung kính, trên trán đổ đầy mồ hôi, bộ dạng này của y là vì ban nãy ra tay đồ sát mọi người đã hao tâm tổn sức không ít, hơn nữa y đã biết được lai lịch của nữ tử thần bí trên đài tế, vì thế y biết, nếu có người chạy trốn được thì kẻ chết sẽ là Ngô Tín y.
- Ngươi nhận ra ta sao? Nữ tử chậm rãi nói: - Nếu nhận ra ta, sao lại dám ra tay với Vi Tô Đề Bà trước mặt ta?
Trong giọng nói tràn đầy run sợ, Ngô Tín vội vã bảo: - Nữ vương hóa thân vô số, tại hạ trước sau cũng không phát hiện được. Đến khi Nữ Vương nhìn Phiên Thiên Ấn như không mới biết Nữ Vương giá lâm. Tại hạ ngu muội, kính xin Nữ Vương thứ tội.
Dù Quý Sương Hầu Hồ Nị Già có chút bản lĩnh, nhưng vừa nãy trong lúc xảy ra biến hóa, ông ta chỉ chớp mắt thì đã trúng ám toán của Ngô Tín. Quý Sương Hầu bị đánh trọng thương, ông ta biết ông ta không còn thời gian nữa, vì thế khàn giọng nói: - Ngô Tín, đồ súc sinh, ngươi đừng quên bản thân đã nói gì? Ngươi nhận tiền của ta, nay dám tính kế ta…
Ngô Tín thần sắc lạnh lùng nói: - Ta nhận tiền của ngươi là do lời dặn của sư phụ. Yên tâm, ta rất công bằng, số tiền đó ta trao trả cho hậu nhân của ngươi, không thiếu một hào… Liếc nhìn Vi Tô Đề Bà, y lại nói: - Nếu như Hồ Nị Già ngươi còn có hậu nhân…
Quý Sương Hầu giận dữ công tâm, hai mắt trợn trắng, như muốn đưa tay siết cổ Ngô Tín, nhưng chân tay co giật, sau đó không còn hơn thở nữa.
- Ngô Tín... Thiên Ma không ngờ không thiệt mạng trong tay Đơn Phi, lại chết trong tay người của phe mình, hấp hối nói: - Ngay cả ta ngươi cũng dám giết, tốt nhất đừng để tin này truyền ra ngoài.
Ngô Tín hỏi ngược lại: - Vì sao?
Thiên Ma tràn đầy oán độc nói: - Ngươi liên kết với Ma Vương, vốn nên liên thủ hành sự. Nay ngươi phản bội lời hứa giết ta, nếu để Ma Vương biết được, ngươi nghĩ ngài sẽ để ngươi sống sót sao?
Gã đang dùng phép khích tướng, thầm nghĩ, loại người gian xảo như Ngô Tín rất khó trúng kế, có điều không đến lúc sắp chết gã sẽ không bỏ ý niệm báo thù.
Ngô Tín cười nói: - Ngươi sai lầm rồi. Ta nhất định sẽ truyền tin này cho Ma Vương Thân Độc.
- Ngươi dám? Thiên Ma không tin nói.
Ngô Tín lãnh đạm nói: - Sao lại không? Ngươi biết Nữ Vương là ai không? Không lẽ ngươi đến chết còn hồ đồ như thế?
Thiên Ma bắt gặp vẻ cung kính của Ngô Tín dành cho nữ tử thần bí trên dàn tế, nhưng suy đoán không ra cô ta là thần thánh phương nào: - Cô ta là ai?
- Nữ Vương chính là Nữ Tu. Ngô Tín thở dài nói.
Thiên Ma thất thanh: - Cô là Nữ Tu sao? Y cũng từng nghe đại danh của Nữ Tu, không kiềm được hốt hoảng.
Vi Tô Đề Bà vốn đang mờ mịt, nghe vậy cũng lộ ra ý kinh hãi.
- Đúng vậy.
Ngô Tín cười lạnh nói: - Nữ Vương luôn muốn nhổ tận gốc bí địa Bạch Lang, nhưng thời cơ chưa đến. Lúc đó yêu nghiệt mượn thủ đoạn của Xi Vưu bùng nổ đại địa, dẫn phát lũ lụt khắp thế gian, có Đơn Bằng trợ Đại Nghiệp, Thuấn Đế diệt tứ hung. Nhưng sau đó tứ hung ẩn mình trong thế gian, Ma Vương mà ngươi tôn kính chẳng qua là một trong bốn tứ hung mà thôi, nay còn dám mơ ước thần tích viễn cổ, ta đang muốn dụ ông ta đến đây, để đích thân Nữ Vương tru sát.
Thiên Ma khó tin, nhưng nhìn bộ dạng tự tin cực kỳ của Ngô Tín, y buộc lòng phải tin: - Vậy ngươi nói phụng lệnh sư phụ…
- Đúng thế. Ngô Tín đoán được câu hỏi của Thiên Ma, lạnh nhạt nói:
- Ta phụng mệnh sư phụ nói là giúp đỡ ngươi cản trở Long Thụ mở Long Cung Thiên Tháp, thật chất chính là muốn dụ các ngươi đến bí địa.
- Các ngươi... Các ngươi... thật độc ác… Thiên Ma chưa kịp thở dốc, trợn trắng hai mắt nhìn Ngô Tín, không còn động đậy nữa.
Ngô Tín không hề sợ hãi nhìn cặp mắt của Thiên Ma, một chân đá đối phương xem liệu đối phương có chết chưa, sau đó quay đầu nói với Nữ Tu: - Khởi bẩm Nữ Vương, trăm năm nay, Quỷ môn từng có dị động, làm cho Pompeii hủy diệt, tin chắc có người từng vào Quỷ môn đụng phải cơ quan bên trong của Xi Vưu, nhưng sau đó thủy chung không còn việc lạ xảy ra.
Nữ Tu hừ lạnh một tiếng, vẫn không nói tiếng nào.
Ngô Tín cung kính nói: - Hơn mười năm trước, có một người đột nhập vào Quỷ môn, dẫn đến một loạt chấn động ở Trung Nguyên. Gia sư lo sợ việc này, lại phát giác Minh Sổ và Vân Mộng có hành động, biết người có dị tâm chắc chắn sẽ xem bí địa Bạch Lang là nơi nương tựa cuối cùng, vì thế đích thân ra mặt khống chế Lâu Lan Vương, bố trí đại cục, chuẩn bị đợi Nữ Vương giá đáo bắt hết yêu nghiệt. Tại hạ phụ trách dụ dư nghiệt Thân Độc, Quý Sương, vì thế lá mặt lá trái với đám người Hồ Nị Già và Thiên Ma, giành được sự tin tưởng của họ. Nhưng nếu Nữ Vương muốn tại hạ giết hết bọn họ, tin chắc có ý của riêng người. Mời Nữ Vương chỉ bảo bước tiếp theo.
Vi Tô Đề Bà kinh ngạc, y biết Nữ Tu là người viễn cổ, nhưng theo lời Ngô Tín, sư phụ của y luôn giữ liên lạc với Nữ Tu, vậy sư phụ y lại là ai đây.
Nữ Tu chậm rãi nói:
- Ngươi làm rất tốt, cứ nghe theo sư phụ ngươi đi.
- Tuân lệnh. Ngô Tín cung kính đáp nhưng sau lưng y ướt đẫm mồ hôi.
Nữ Tu lại hướng mắt về phía Vi Tô Đề Bà: - Chuyện đến nước này tin chắc ngươi đã hiểu ít nhiều rồi chứ?
Vi Tô Đề Bà thân là Quý Sương Vương, dù là lúc trước đối mặt với Hồ Bì Sắc Già thì y cũng chưa từng run sợ như bây giờ. Nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ ráng giải thích của Ngô Tín, y biết nữ tử này tuyệt đối không đơn giản, thậm chí có thể nói là một câu không đúng liền gặp họa sát thân ngay.
- Tại hạ không biết.
Y có quá nhiều việc không hiểu, nghe lời Ngô Tín nói, thầm nghĩ Cửu Thiên Huyền Nữ chắc không còn trên đời nữa, nếu vậy ban nãy ai đã nói chuyện với y và Đơn Phi?
Nơi này long trời lở đất, giọng nói tự xưng Cửu Thiên Huyền Nữ ban nãy chưa từng xuất hiện nữa, dù giọng nói của Nữ Tư hoàn toàn khác với Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng trong lòng Vi Tô Đề Bà vẫn hoài nghi Cửu Thiên Huyền Nữ ban nãy chính là Nữ Tu trước mắt!
Vì sao Nữ Tu lại giả dạng Cửu Thiên Huyền Nữ gạt Đơn Phi? Rõ ràng nàng có khả năng giết hết tất cả mọi người, vì sao còn vội vàng đưa Đơn Phi và A Cửu rời đi?
Bên trong chắc chắn có bí mật, nhưng Vi Tô Đề Bà đoán không ra.
Nữ Tu khẽ mỉm cười: - Hiểu những gì nên hiểu là được.
Từ khi nắm quyền, đây là lần đầu Vi Tô Đề Bà nghe có người dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện với y. Nhưng y có thể nhịn, trầm giọng nói: - Dù sao thì tại hạ cũng đa tạ Nữ Vương ra tay cứu Nguyệt Thị.
- Đây là điều ngươi xứng đáng.
Nữ Tu chậm rãi nói: - Lúc đó ta báo mộng cho ngươi, bảo ngươi giúp A Cửu hoàn thành tâm nguyện. Dù biết rõ phản nghịch ở trước mặt, nhưng ngươi vẫn để họ phản động, thậm chí còn để Tô Lạp ra vẻ phản bội ngươi, đầu nhập vào họ để dụ họ phản động, cách làm rất thông minh.
Trán của Vi Tô Đề Bà đã đổ đầy mồ hôi, hồi lâu mới hỏi: - Là Nữ Vương báo mộng cho ta sao?
- Đúng vậy, bằng không sao ngươi biết Đơn Phi sẽ đến miếu Thông Huyền, làm sao ngươi phái Tô Lạp đi đón hắn? Nữ Tu thản nhiên nói.
Lưng của Vi Tô Đề Bà cũng ướt sũng.
Lời của Nữ Tu không phải dối trá. Từ lúc Đơn Phi mới bước vào Bạch Sa Ngõa thì y đã chiêu Đơn Phi vào cung, việc này có vẻ không hợp lẽ thường, nhưng lại có nguyên do sâu sa.
Từ năm trước Vi Tô Đề Bà liền không ngừng nằm mơ những giấc mơ quái lạ, trong giấc mơ có người cảnh cáo y, bảo y giúp đỡ Đơn Phi, A Cửu nối nhân duyên, nếu không dù Bạch Sa Ngõa không diệt vong, Nguyệt Thị cũng sẽ đoạn tuyệt trong tay y. Lúc đầu Vi Tô Đề Bà không hề để trong lòng, nhưng đáng sợ là những chuyện trong mơ không ngừng lặp lại rồi bắt đầu phóng đại lên, khiến y không thể không coi trọng việc này.
Đợi đến khi tăng nhân của miếu Thông Huyền truyền tin nói Đơn Phi thật sự rơi xuống trên đỉnh miếu, Vi Tô Đề Bà hoảng sợ, cuối cùng đã biết trong vô hình luôn có một lực lượng y không thể cản trở, vì thế nghe theo giấc mơ, dẫn Đơn Phi và A Cửu đến đây, nếu không lúc đó đài tế trong vương miếu đổ nát, sao y còn tự cắt đường lui mà đi vào đây chứ?
Nhưng những gì y nói với Đơn Phi lúc đó thật sự xuất phát từ đáy lòng, y hy vọng muội muội của mình có một cái kết tốt đẹp, nhưng y không hiểu vì sao Nữ Tu muốn y nối thành đoạn nhân duyên này?
Nữ Tu không phải Nguyệt Lão, vậy nàng làm thế vì điều gì?
Vi Tô Đề Bà thầm cảm thấy mộng cảnh của A Cửu có vấn đề, Đơn Phi cũng phát giác nghi điểm này.
Ba khả năng mà Đơn Phi nhắc đến dưới góc cây bồ đề khiến y ngưỡng mộ tâm tư tỉ mỉ của người trẻ tuổi này, cư nhiên phát giác sự giấu diếm và hoài nghi của y.
Nay y dám khẳng định một trăm phần trăm, nhân duyên của A Cửu và Đơn Phi có vấn đề! Đơn Phi kiên trì không tin, nhất định có lý do của hắn.
Âm thầm kinh nghi, Vi Tô Đề Bà thật cẩn thận nói: - Nữ Vương thanh lý môn hộ thay tại hạ, đại ân này, tại hạ không gì báo đáp, không biết Nữ Vương còn dặn dò gì?
- Tây Vực sắp đại loạn. Nữ Tu bảo.
Vi Tô Đề Bà trầm ngâm nói: - Nữ Vương muốn tại hạ xuất binh Tây Vực, trợ giúp Đơn Phi?
- Nếu được thì tốt. Nữ Tu điềm nhiên nói: - Nhưng ba mươi sáu nước nội loạn không phải chuyện nhỏ, xuất binh chẳng qua là dệt hoa trên gấm, chứ không phải giúp người khi gặp nạn. Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, tốt nhất khi gặp A Cửu, bảo nàng kiên trì suy nghĩ của mình.
Trong lòng Vi Tô Đề Bà là dấu chấm hỏi lớn, cẩn thận nói: - Tại hạ nhất định toàn lực hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nữ Tu chậm rãi gật đầu, nhìn về Ngô Tín trầm mặc, bảo: - Ngươi làm việc nhanh gọn, ta còn cần ngươi giúp.
Ngô Tín lập tức nói: - Nữ Vương có lệnh, cho dù vượt lửa qua sông, máu chảy đầu rơi, tại hạ nhất định hoàn thành. Ngừng một lát, Ngô Tín vẻ khó hiểu hỏi: - Không biết Nữ Vương có lệnh gì?
Nữ Tu ngưng thanh nói: - Ngươi đi giết hai người.
Ngô Tín hơi sợ run, vẫn bảo: - Không biết là hai người mù mắt nào dám đắc tội với Nữ Vương? Nữ Vương có lệnh, dù là chân trời góc biển, tại hạ cũng quyết truy sát hai người này.
- Không cần chân trời góc biển. Nữ Tu đạm bạc nói: - Một trong hai người đó đã đến Tây Vực, người còn lại cũng đang trên đường tới. Ba mươi sáu nước Tây Vực đại loạn chỉ là thế gian luân chuyển, dù có khuếch tán đến Hung Nô, Quý Sương, An Tức hay Thân Độc cũng không thành vấn đề, nhưng nếu hai người đó không chết, theo số mệnh là sẽ đối nghịch với ta, e là kế hoạch của ta bị cản trở.
Ngô Tín rất ngạc nhiên, không khỏi hỏi: - Hai ngươi đó là ai? Sao có bản lĩnh này?
Trầm mặc hồi lâu, Nữ Tu nói từng chữ một: - Tào Quan, Thi Ngôn!