Chương 739: Không gian ma mị
Dù xuyên không gian rất kỳ dị, nhưng Đơn Phi rất có kinh nghiệm. Sau khi hắn dẫn A Cửu xuyên qua động lam, lập tức cảm giác thân thể lay động, cảnh sắc xung quanh mơ hồ.
Cảm giác như ngồi tàu siêu tốc, Đơn Phi không phải nhà vật lý học, hiểu biết về không gian có giới hạn. Vừa vào động lam, suy nghĩ của hắn nhảy vọt từ không gian đến chuyện vì sao Cửu Thiên Huyền Nữ đưa hắn đến đây?
A Cửu chưa từng có trải nghiệm như thế, vừa vào động lam liền nắm chặt lấy cánh tay Đơn Phi, trong lòng có chút sợ hãi.
Đơn Phi thấy thế an ủi: - Đừng lo, dù xuyên không gian thật kỳ dị, nhưng …không nguy hiểm.
Hắn nhớ đến đám người Cơ Quy từng khởi động không gian trong bí địa Vân Mộng, tuy nhiên phạm vi xuyên không chỉ giới hạn trong Vân Mộng.
Thiên Nhai, Càn Khôn Na Di có khả năng xuyên không đi xa hơn, nhưng Càn Khôn Na Di của Xi Vưu có hại với cơ thể, còn lần vận chuyển của Cửu Thiên Huyền Nữ thì sao?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi thầm ưu lo.
A Cửu thấy Đơn Phi quan tâm mình, nở nụ cười bảo: - Muội không lo lắng, có huynh thì muội không lo nữa. Lúc nói nàng khẽ dựa vào Đơn Phi, khẩn cầu: Nhưng muội không quen với những thứ này, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, để muội dựa một lúc được không?
Đơn Phi im lặng.
A Cửu không thấy Đơn Phi giãy dụa, trong lòng ngọt ngào, nhất thời cảm thấy dù con đường này dẫn đến đâu, nàng vẫn cảm thấy bình an vui sướng.
- Lúc trước bị rắn cắn, muội có cảm giác sắp chết cũng chưa hề lo lắng.
Ngẩng đầu ngóng nhìn cặp mắt của Đơn Phi, A Cửu hạ giọng nói: - Tô Lạp nói với muội, lúc đó huynh dùng thân thử độc cứu muội, muội biết huynh rất tốt với muội. Trong lòng nàng nghĩ “lúc đó muội đang đau lòng, nhưng khi nghe Tô Lạp nói xong, liền kiên định quyết tâm cầu linh. Dù cầu linh không viên mãn, nhưng chúng ta đã gặp Huyền Nữ, Huyền Nữ khẳng định mối nhân duyên này rồi, huynh còn hoài nghi gì nữa?”
Rốt cuộc cũng không dám hỏi, A Cửu tiếp tục nói: - Thật ra Tô Lạp tốt với ta lắm, không có y, ta cũng không biết những gì huynh đã làm cho ta.
- Tô Lạp rất tốt với cô? Giọng nói của Đơn Phi có chút quái lạ.
A Cửu hiểu sai ý, vội vàng nói: - Không phải như huynh nghĩ đâu. Y và đại ca muội là huynh đệ kết nghĩa, giúp đại ca phục thù, còn rất chiếu cố muội, y giống như là ca ca của muội vậy.
- Cô cho rằng y sẽ không phản bộ Vi Tô Đề Bà sao? Đơn Phi hỏi.
A Cửu kinh ngạc nói: - Đương nhiên là không. Sao huynh hỏi thế? Lúc đó nàng ngất xỉu trên đài tế, vì thế không hề hay biết chuyện sau đó.
Im lặng một lúc, Đơn Phi lắc đầu nói: - Không có gì. Sắc mặt của hắn rất khó coi, thân người khẽ run rẩy.
- Huynh... Huynh làm sao vậy? Phát hiện sự dị thường của Đơn Phi, A Cửu ân cần hỏi: - Huynh bị thương sao? Bệnh rồi sao? Đơn Phi trong mắt nàng luôn bình tĩnh tự nhiên, nàng chưa từng thấy sắc mặt khó coi bậc này của hắn.
- Ta từ Bồ Xương Hải Tây Vực xuyên không đến miếu Thông Huyền trên núi Minh Quang. Đột nhiên Đơn Phi nói.
A Cửu khó hiểu, vì sao lúc này Đơn Phi đột nhiên nói thế, càng không hiểu dưới Bồ Xương Hải sao hắn sống sót được, nhưng vẫn đáp lời: - Đó là một nơi rất xa…nhưng vì sao huynh đột nhiên xuất hiện trên núi Minh Quang?
- Có người dùng Càn Khôn Na Di của Xi Vưu di chuyển ta đến núi Minh Quang. Đơn Phi khẽ nói.
A Cửu hâm mộ nói:
- Không ngờ cuộc đời huynh lại thú vị như vậy, từ trước đến nay muội luôn ở Quý Sương. Nhưng có huynh bên cạnh, đi đâu muội cũng vui. Dù nói thế những trong lòng nàng vẫn nghĩ, không biết bây giờ đại ca thế nào rồi?
Đơn Phi quan sát động tĩnh chung quanh, thần sắc càng thêm ngưng trọng: - Càn Khôn Na Di kế thừa từ Thiên Nhai, theo lý thì Thiên Nhai không thể nào kém hơn Càn Khôn Na Di.
- Sao cơ? A Cửu không hiểu đã xảy ra việc gì khiến sắc mặt Đơn Phi lại ngưng trọng như thế.
- Theo tính toán của ta, từ Bồ Xương Hải đến núi Minh Quang hơn ngàn dặm nhưng chỉ cần mười giây. Đơn Phi trời sinh tính cẩn thận, mỗi lần đào mộ đều dùng cách tính riêng để tính toán thời gian, từ đó đo lường độ sâu của lòng đất.
Bất kể khoa học kỹ thuật có tiên tiến đến đâu, nhưng trong tình huống quỷ dị bất thường, con người chỉ có thể dựa vào chính mình. Đơn Phi hiểu thấu điều đó, vì thế hình thành thói quen tính toán đo lường, nên vừa đến đây hắn đã phát hiện vấn đề.
Khuôn mặt A Cửu có chút tái nhợt: - Ban nãy chúng ta nói chuyện được một nén nhang rồi. Nếu Thiên Nhai giống với Càn Khôn Na Di, e là chúng ta đã đi được vạn dặm rồi?
Nàng chưa từng bước chân rời khỏi Quý Sương, dù biết thế giới rộng lớn, nhưng vẫn chưa thể tưởng tượng ra ngày đi vạn dặm là thế nào.
Đơn Phi lại nghĩ sâu xa hơn nàng, nếu so sánh tốc độ của Thiên Nhai và Càn Khôn Na Di, vậy trong khoảng thời gian nói chuyện với A Cửu, họ đã dạo quanh trái đất một vòng rồi.
Nhưng họ vẫn chưa thấy đường ra!
Vì sao? Vấn đề ở đâu? Thiên Nhai có vấn đề gì sao?
Đơn Phi chưa từng kinh hãi như vậy, hắn biết đám người Hoàng Đế có hiểu biết về thời không hơn xa thời đại bây giờ, thậm chí còn khoa học tiên tiến hơn thời đại của hắn, nhưng họ không phải vạn năng, vì người càng biết nhiều về định luật phát triển của sự vật thì cái ngươi không biết lại càng nhiều.
Nghe rất mâu thuẫn, nếu ví dụ đơn giản thì sẽ dễ hiểu hơn, dùng một vòng tròn để thể hiện tri thức của ngươi, khi bán kính vòng tròn rộng hơn thì tri thức ngươi sở hữu nhiều hơn, nhưng đồng thời, thế giới bên ngoài vòng tròn cũng sẽ lớn hơn theo đó.
Những ai tự bảo mình là ngươi không gì không biết đúng là vô tri đến mức buồn cười.
Không gian do đám người Hoàng Đế khai sáng, nhưng họ chỉ biết quy tắc bên trong không gian này, họ không phải đấng sáng thế, vậy nếu con người không thể đi qua không gian mà họ khai sáng mà lại rơi vào trong đó thì sao? Lúc trước Đơn Phi từng suy nghĩ đến vấn đề này, vì thế mỗi lần sử dụng Thông Linh Kính hắn đều có cảm giác đánh cược sinh tử chứ không phải khống chế sinh linh.
A Cửu trầm mặc.
Hồi lâu, A Cửu mới cẩn thận nói: - Chúng ta lạc đường rồi sao? Lạc giữa không gian chúng ta đi vào?
Trong lòng Đơn Phi chấn động, hồi lâu mới nói: - Có lẽ là vậy.
Xung quanh dần nổi sương, hai người không thể nhìn rõ môi trường chung quanh nữa.
Đơn Phi chỉ cảm giác không còn cảm giác ngồi tàu siêu tốc nữa, cảm giác không lành. Đợi thêm chút nữa, Đơn Phi nắm lấy bàn tay của A Cửu, bình tĩnh nói: - Cô đừng rời khỏi ta.
A Cửu vốn đang hoảng sợ, nghe Đơn Phi nói thế, bỗng chốc bình thản, nắm lấy tay Đơn Phi, A Cửu trả lời: - Sẽ không, mãi mãi không.
Đơn Phi không có thời gian nhận thức nhu tình mật ý bên trong, thử bước vài bước về phía tay trái.
Phía trước vẫn là màn sương mù.
Đơn Phi từng gặp phải tình huống tương tự, đi đến những nơi đưa tay ra không thấy năm ngón. Lúc đó, dù không có mặt trời, ánh sao, bóng cây chỉ lối, nhưng có thổ nhưỡng để hắn nghiên cứu, có vách đá để hắn lắng nghe. Duy chỉ có lần này, hắn hoàn toàn rơi vào hư vô, xung quanh yên tĩnh khiến hắn gần như phát cuồng.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Đơn Phi thầm lặng đếm bước chân của mình. Bước thứ một trăm rồi, hắn chỉ nghe hơi thở A Cửu trở nặng, Đơn Phi biết nàng đang khẩn trương, khẽ mở mắt, Đơn Phi chỉ cảm thấy hai bàn tay của mình và A Cửu đều đổ mồ hôi lạnh.
Sương mù vẫn dày đặc, hắn giống như chưa từng di chuyển.
Không chịu bỏ cuộc, Đơn Phi ném đồng tiền lên mặt đất để làm ký hiệu. Lúc trong hoàn cảnh quỷ dị như mê cung núi Cầm Cổ hắn vẫn có thể bình tĩnh tính toán để suy xét về không gian, nhưng để xác định khoảng cách, hắn cần làm ký hiệu.
Đồng tiền rơi xuống, sau đó bị màn sương che phủ, không còn thấy đồng tiền đâu nữa.
A Cửu không tin vào hai mắt của mình, hai người đồng thời cúi người xuống sờ soạng.
Không có đồng tiền, chỉ có sương mù như áng mây bao phủ họ.
- Chuyện gì đang xảy ra? Đồng tiền đâu rồi? A Cửu không dám tin, hoàn cảnh xung quanh huyền bí hơn giấc mơ của nàng.
Con tim Đơn Phi cũng rơi vào đáy vực theo đồng tiền.
- Đơn Phi, chúng ta đang nằm mơ sao? A Cửu sợ hãi nói: - Vì sao chúng ta…rốt cuộc chúng ta đang ở đâu? Dưới chân chúng ta là gì? Nàng không biết làm sao để biểu đạt ý nghĩ của chính mình, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Sau khi nhảy vào không gian động lam, nàng không dám nhìn chung quanh nữa. Nhưng chỉ cần có Đơn Phi bên cạnh, là mơ hay là tỉnh cũng không sao, ở bên người mình yêu thương, ở đâu thì có vấn đề gì?
Dù nghĩ thế nhưng khi gặp phải tình cảnh quỷ dị như thế, nàng không kìm nổi kinh hãi.
Một lúc sau Đơn Phi mới bảo: - Không phải đang nằm mơ.
- Vậy đồng tiền đâu? Nó rơi đi đâu rồi? Dưới chân chúng ta là gì? Đồng tiền biến mất sao chúng ta vẫn ở đây? Sao chúng ta lại nổi trên không? Chúng ta đang nổi trên không sao? A Cửu bắn câu hỏi liên hồi.
- Nắm lấy ta. Đơn Phi bảo.
A Cửu sợ hãi vội vàng nắm lấy tay Đơn Phi, chỉ thấy hai tay Đơn Phi cầm một đồng tiền, sau đó xét một mảnh vải từ trên áo xuống, cùng lúc ném cả hai thứ ra ngoài.
A Cửu không hiểu Đơn Phi đang làm gì, nhưng nàng nhanh chóng nhìn ra dị dạng. Đồng tiên rơi xuống như thể phía dưới có vật nâng đỡ, sau đó ẩn sâu dưới đất biến mất. Còn tấm vải càng bay càng cao, biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
- Đây…huynh nghĩ tới điều gì? A Cửu cảm giác Đơn Phi không có đáp án gì.
Sắc mặt Đơn Phi trắng bệch, hắn không lên tiếng, từ trong vạt áo lấy ra tơ chỉ, buộc vào đồng tiền thứ ba, sau đó nắm lấy sợi tơ, ném đồng tiền ra ngoài.
Đồng tiền cũng từ từ rơi xuống, đợi một hồi, Đơn Phi kéo sợi tơ, đồng tiền xuyên qua màn sương xuất hiện trước mắt.
Đây là ảo thuật ma mị, Đơn Phi làm thế không hề có cảm giác đắc ý, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Đơn Phi... A Cửu nhẹ nhàng lắc lắc tay hắn, như đang sợ hắn sẽ biến mất theo đồng tiền.
- Từng thấy đầm lầy chưa? Đột nhiên hắn hỏi.
- Đầm lầy? Có, sao vậy? A Cửu khó hiểu nói.
Đơn Phi khẽ hít một hơi, run sợ nói: - Ta nghĩ, nơi chúng ta đi vào là không gian hoạt động như đầm lầy!