Thâu Hương

Chương 740: Hy vọng cuối cùng

Chương 740: Hy vọng cuối cùng


Không gian giống đầm lầy sao?
A Cửu cảm giác cách hình dung của Đơn Phi rất kỳ lạ, nhưng thấy sắc mặt Đơn Phi ngưng trọng, nàng chỉ muốn chia sẻ ưu sầu thay hắn, nghiêm túc suy tư giây lát, thần sắc nàng hoảng sợ: - Ý huynh là…nơi này cũng giống như đầm lầy, vật nặng rơi nhanh, như đồng tiền ban nãy…còn vật nhẹ…như mảnh vải, không phải lơ lửng mà là rơi chậm hơn, vì thế ta mới thấy miếng vải như đang bay trên không, cách xa chúng ta.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
Mí mắt co giật, A Cửu đột nhiên nắm chặt cánh tay của Đơn Phi: - Vì nơi này giống với đầm lầy, vật thể khác nhau có tốc độ rơi khác nhau, trọng lượng của huynh và muội khác nhau, nếu không nắm chặt, nói không chừng muội và huynh sẽ giống với đồng tiền và mảnh vải?
Đơn Phi lại gật đầu.
Lúc này A Cửu mới thật sự thấy hoảng sợ, gắt gao bắt lấy cánh tay của Đơn Phi, không buông ra nữa.
Đơn Phi an ủi: - Trọng lượng của chúng ta hơn kém không nhiều, đừng quá căng thẳng. Chỉ cần cô đứng gần ta thì ta sẽ có cách kéo cô về, giống đồng tiền ban nãy vậy.
A Cửu không mừng rỡ ngược lại còn buồn lo: - Đây chắc chắn không phải kết quả do Thiên Nhai tạo ra? Thiên Nhai xảy ra vấn đề rồi sao? Huyền Nữ có xảy ra sự cố gì không? Đại ca muội…có chuyện gì không?
Hồi lâu Đơn Phi mới nói: - Ta không rõ lắm.
- Huynh không cần gạt muội.
Ánh mắt ngấn lệ, A Cửu nói: - Nếu họ không xảy ra sự cố, họ không thể nào để chúng ta rơi vào hoàn cảnh này. Nếu Huyền Nữ không còn năng lực chống đỡ để chúng ta thoát khỏi nơi này, có phải cả đời chúng ta sẽ bị nhốt trong này? Cho đến chết?
Hồi lâu sau Đơn Phi mới đáp: - Xin lỗi. Không phải ta muốn gạt cô, chưa chắc chúng ta sẽ chết…
Hắn không phải người dễ bỏ cuộc, nhưng A Cửu đã nghĩ đến điểm này, sao hắn không biết tình cảnh bây giờ rất tuyệt vọng.
Mỗi lần rơi vào tuyệt cảnh, hắn đều giữ là lòng tin sẽ đột phá chướng ngại. Duy chỉ có lần này, hắn căn bản không biết phải làm gì, chuyện này nằm ngoài năng lực của con người, không có giải pháp chỉ biết đợi chờ, nếu Huyền Nữ không có động tĩnh, kết cục của họ chỉ có chết!
Đột nhiên A Cửu bổ nhào vào lồng ngực Đơn Phi, ôm chặt lấy hắn, rơi lệ nói: - Đơn Phi... Muội không phải sợ chết. Muội sợ…chúng ta sẽ mệt, sẽ phải nghỉ ngơi, lúc muội ngủ gật, nếu huynh không kéo lấy muội, có phải chúng ta sẽ cách xa nhau không?
Đơn Phi còn có thể cười nói:
- Lúc cô ngủ ta sẽ sáng mắt mà.
- Được sao?
A Cửu vui vẻ nói: - Vậy một lời đã định, chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không thể tách ra. Huynh nghỉ ngơi trước, muội trông coi... Nàng không sợ chết, chỉ sợ phải rời xa Đơn Phi.
- Không cần phiền toái như vậy. Đơn Phi trầm ngâm nói.
- Vì sao? A Cửu rất là khẩn trương.
Đơn Phi cởi áo khoác, xé thành mấy mảnh, sau đó thắt lại thành sợi dây, một đầu cột lên eo ACửu, đầu kia thắt vào hông hắn.
A Cửu tỉnh ngộ phấn chấn nói: - Đơn Phi, huynh thật thông minh. Vậy thì dù có ngủ gật muội cũng không rời khỏi huynh.
Dù là nói thế nhưng tay nàng vẫn thử dùng sức kéo căng, rất rắn chắc, nhưng vẫn không yên lòng nói: - Muội đương nhiên sẽ không cởi bỏ sợi dây, nhưng huynh…
- Ta cũng không sẽ tháo ra. Đơn Phi khẳng định nói: - Trong không gian này, ta thề, ta tuyệt đối không tháo sợi dây ra.
Nước mắt lần nữa tràn lên hốc mắt, nhìn Đơn Phi hồi lâu A Cửu mới nói: - Cảm ơn huynh. Nàng lo sợ bất an, may mắn có lời an ủi của Đơn Phi, những câu nói của hắn có ý nghĩa rất quan trọng với nàng.
Khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, trong lòng Đơn Phi vẫn rất âu lo: - Ta thử xem có cách nào khác nữa không. Hắn cầm lấy đồng tiền, dựa vào cảm giác mà đi, sau đó quay lại chậm rãi ngồi xuống, nói: - Không có phát hiện mới, nhưng ta nghĩ không gian này đang không ngừng…rơi xuống.
Hắn không dám khẳng định, thầm nghĩ lên xuống đều mang tính tương đối, nói không chừng không gian đang không ngừng dâng cao, chúng ta nặng một chút nhưng lại theo không gian dâng lên cao, vậy trái lại có nghĩa là đang rơi xuống.
- Chúng ta sẽ rơi đến đâu? A Cửu khẩn trương hỏi.
Đơn Phi cười khổ lắc đầu: - Theo thường lệ phải có điểm rơi, nhưng nơi này quỷ dị như thế, ta e là vô hạn… ta từng nghe…
Hắn vốn muốn nói đùa, nhưng đột nhiên cảm giác câu chuyện cười này quá tàn nhẫn, rốt cuộc ngậm miệng.
A Cửu khẩn cầu: - Đơn Phi, nói tiếp đi.
Trong không gian yên tĩnh ma mị này, nếu là một mình nàng cô độc ở đây, nói không chừng sớm phát điên rồi. Chỉ khi nghe thấy giọng nói của Đơn Phi nàng mới cảm thấy an ủi một chút.
Một lúc lâu sau Đơn Phi mới nói: - Ta nhớ đến một câu chuyện cười lúc trước. Nếu có con kiến từ trên bầu trời rất cao rất cao rơi xuống, nó có chết không?
Hắn vốn tưởng A Cửu sẽ không nghĩ ra đáp án, không ngờ A Cửu lại nói: - Nó sẽ đói chết, giống như chúng ta đúng không?
Đơn Phi sợ run, khẽ thở dài: - Không ngờ cô lại nghĩ ra.
- Muội là một người rất ngu ngốc.
A Cửu rưng rưng nói: - Cho tới hôm nay, muội chưa từng giúp huynh việc gì, luôn gây thêm phiền toái cho huynh, chưa từng nghĩ huynh cũng là một người bình thường, cũng có lúc sợ hãi, cũng có áp lực và phiền não, nhưng huynh luôn lặng lẽ hứng chịu tất cả, không nói ra, không để muội phải lo, đến lúc tuyệt vọng như bây giờ huynh vẫn kiên nhẫn an ủi muội, muội lại không ngừng gia tăng thêm áp lực cho huynh, có phải muội rất ích kỷ không?
Nước mắt rơi trên má nàng, giọng nói tràn đầy đau buồn và áy náy.
Đơn Phi rốt cục nhìn về phía A Cửu, khẽ thở dài: - Người có thể nói ra những lời này, sao lại là người ích kỷ?
A Cửu cắn môi nói: - Huynh nghỉ ngơi một lát, muội kể chuyện cho huynh nghe?
Đơn Phi gật gật đầu.
A Cửu nhẹ nhàng tựa vào vai của Đơn Phi, lẩm bẩm nói: - Đây là một câu chuyện Tô Lạp kể cho muội nghe đấy. Có một nam một nữ cùng leo lên ngọn núi cao, không may bị kẹt trên núi. Sức người có giới hạn, nhưng con người luôn cho rằng mình có thể chinh phục tất cả mọi khó khăn.
Nụ cười của Đơn Phi hơi có chua chát nhưng vẫn lẩm bẩm: - Đúng thế, sức người có hạn, nhưng con người luôn luôn tham lam.
Ý của hắn hoàn toàn khác với A Cửu, A Cửu trầm mặc một lát:
- Muội rất tham lam phải không?
Đơn Phi lắc đầu: - Cô suy nghĩ nhiều rồi, tiếp theo thế nào?
- Sau đó đôi nam nữ ấy cũng mắc kẹt trong sự tuyệt cảnh như chúng ta, họ không phải con kiến rơi từ trên cao xuống, nhưng cũng đến lúc phải chết vì đói.
A Cửu nhìn sương mù vô tận phía trước, tiếp tục nói: - Sức khỏe của người nữ yếu hơn, nói với người nam, nếu nàng chết, y phải kiên trì sống sót đợi chờ kỳ tích. Mà muốn người nam sống tiếp, chỉ còn duy nhất một cách, huynh…biết là gì không?
Đơn Phi cũng nhìn về phía trước, hai mắt trong suốt:
- Ta nghĩ không ra.
- Không phải nghĩ không ra, mà là không chịu nghĩ. A Cửu nhìn Đơn Phi, trong mắt là nhu tình bất tận: - Huyền Nữ nói rất đúng, dù huynh từng chứng kiến ác nghiệt vô tình trên đời, nhưng vẫn giữ một tấm lòng hướng thiện, đây chính là điểm đặc biệt nhất của huynh. Nhưng cũng vì thế huynh không bao giờ nghĩ theo hướng xấu nhất. Nhưng nếu muốn sống sót, huynh phải nghĩ, dù là những cách đó …Vì sinh tồn, con người có thể làm bất cứ việc gì. Đơn Phi, muội xin huynh…
Đơn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đầy đau lòng của A Cửu trầm giọng nói: - A Cửu, ta có một việc cần nói với cô.
A Cửu yên lặng gật đầu, mặc cho nước mắt từng hạt rơi xuống, thấm vào màn sương bất tận.
- Con người sống không chỉ là vì sống sót thôi.
Đơn Phi nói từng chữ một: - Mà phải sống cho có ý nghĩa. Đừng bỏ cuộc, đừng làm chuyện khờ dại, chúng ta sẽ không sao, ta sẽ nghĩ ra cách.
Đến bây giờ huynh còn muốn gạt muội sao?
Trong lòng A Cửu chua xót, vừa khóc vừa cười: - Vâng, muội biết rồi. Chậm rãi đứng lên, A Cửu nói:
- Thật ra muội nghĩ ra một cách.
Đơn Phi ngược lại ngơ ngẩn.
Hắn nói thế đương nhiên là để an ủi nàng rồi, thật sự hắn không nhẫn tâm nhìn A Cửu rơi vào tuyệt vọng. Hắn biết, lúc tuyệt vọng nhất, nỗi sợ hãi lớn nhất của con người không phải hoàn cảnh vô vọng, mà là sự bàng hoàng trong đáy lòng. Gặp khó càng dũng, hắn chưa từng bỏ cuộc, nếu không sao lúc trước hắn có thể dẫn Thần Vũ thoát nạn?
Nhưng hắn không ngờ A Cửu lại có cách.
- Đừng quên, muội có vòng tay Phượng Huyết. Huyền Nữ nói sẽ liên lạc với muội thông qua nó, có lẽ người đã có chuyện, nhưng nếu muội khẩn cầu, Huyền Nữ thần thần thông quảng đại, nói không chừng sẽ có cách! A Cửu rưng rưng cười nói.
Đơn Phi ngược lại thấy hy vọng, gật đầu nói: - Thử xem sao.
A Cửu chậm rãi quỳ xuống, tháo vòng đặt lên lòng bàn tay, nâng lên đỉnh đầu nói: - Huyền Nữ, ta và Đơn Phi gặp nạn, cầu người mở lòng từ bi, giúp chúng ta thoát nạn.
Giọng nói của nàng rất nhỏ, như đang thì thào: - Huyền Nữ, nếu người không có năng lượng, cầu xin người hãy mang Đơn Phi rời khỏi, để lại ta trong này. Ta xin người!
Lời vừa nói, ý nguyện đã gửi đi, A Cửu thần sắc quyết tuyệt, bỗng dưng giơ tay lấy ra dao găm nàng tự chuẩn bị, cắt đứt dây thừng ban nãy, sau đó dùng dao găm, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực!
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào ngực A Cửu, Đơn Phi vội la lên: - Dừng tay! Một tay bắt lấy bàn tay cầm dao của A Cửu, mắt thấy mũi dao đã đâm thủng áo nàng, Đơn Phi cả giận nói: - Cô đang làm cái gì?
Hắn thật không hiểu tâm tư thiếu nữ này, nhưng hắn còn đang kỳ vọng A Cửu liên lạc với Huyền Nữ, mắt thấy nàng mang dao ra, hắn đã cảm giác không ổn, đợi thấy động tác cổ tay nâng lên, đã biết nàng muốn làm gì, may mắn kịp thời bắt được tay A Cửu, dù thế nhưng Đơn Phi cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
- Buông tay ra! A Cửu giãy dụa nói: - Đơn Phi, huynh buông tay!
Nàng giãy dụa mãi không được, há miệng cắn vào tay Đơn Phi, nhưng đợi khi răng chạm da thịt vẫn không thấy Đơn Phi buông tay ra, A Cửu không đành lòng cắn tiếp.
Rưng rưng ngẩng đầu, A Cửu nức nở nói: - Đơn Phi, huynh không cần gạt muội, sớm hay muộn chúng ta cũng chết ở đây! Cả đời vô tích sự, nay huyết tế chính là hy vọng cuối cùng của muội, nếu huynh không chịu ăn thịt muội sống sót, vậy thừa lúc còn sức, muội muốn làm chuyện cuối cùng cho huynh.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, A Cửu không kiềm chế được nỗi lòng thương tâm nói: - Cầu xin huynh, buông tay ra được không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất