Thâu Hương

Chương 741: Cầu phật

Chương 741: Cầu phật


Nước mắt như vòng châu đứt dây, A Cửu đau lòng vô cùng. Quyết định này đến rất đột nhiên, nhưng mang theo đó cũng là sự đau lòng ức chế đã lâu.
Nàng không biết mình có thể làm gì nữa, dù nàng có cầu Thần Nữ, nhưng Đơn Phi vẫn không tin vào mối nhân duyên trời định giữa họ, hắn vẫn cho rằng nàng không phải Thần Vũ, còn nàng thì sớm đã trao lòng cho hắn, dù có sự ràng buộc kiếp trước đời này hay không.
Nàng rất sợ.
Chết không đáng sợ, chết có gì ghê gớm nào? Một người sống mà không mục đích mà đáng sợ.
Nàng đặt hết nhớ thương hơn mười năm lên người Đơn Phi, nàng đã xem Đơn Phi là một phần ý nghĩa nhất trong đời của mình. Nàng sợ nàng là Thần Vũ, nhưng Đơn Phi sớm đã quên mất hẹn ước của nhau; hơn hết là nàng sợ nàng không phải Thần Vũ, vậy sau này nàng phải thế nào?
Đơn Phi do dự ắt có nguyên nhân, lời hứa của Đơn Phi chỉ đặt trong phạm vi của không gian này, trong không gian này, hắn sẽ không tháo sợi dây ra.
Nàng cảm kích lời hứa của hắn, cảm kích người nam tử dịu dàng như nước nhưng vẫn kiên cường trong tuyệt cảnh mang lại an ủi lớn lao cho nàng.
Đây là yêu, nhưng không phải tình yêu nàng hằng ao ước, rời khỏi đây rồi sẽ thế nào? Đơn Phi có quyết định gì rồi?
Tuyệt cảnh không đáng sợ, đáng sợ là tuyệt vọng. Nếu có thể làm một việc gì đó thay hắn, nói không chừng hắn còn nhớ đến mình…
Khi ý nghĩ này vụt qua, nàng không còn kiềm chế được nữa, vì thế quyết định huyết tế liên lạc với Huyền Nữ, hy vọng Huyền Nữ trợ giúp.
E là Huyền Nữ cũng gặp chuyện rắc rối rồi, Thiên Nhai không phải cần năng lượng sao? Có lẽ năng lượng không đủ, vậy chỉ cần đưa Đơn Phi rời khỏi là được.
Nàng đã có ý định riêng, nhưng không ngờ Đơn Phi lại nhìn thấu nàng.
Đơn Phi gắt gao bắt lấy cổ tay của A Cửu, hắn không hề buông tay. Trong mắt là tơ máu đỏ, Đơn Phi nhẹ nhàng đẩy ngón tay A Cửu ra, hắn cầm lấy dao găm, lần nữa thắt chặt sợi dây thừng mà A Cửu cắt đứt, trầm giọng nói:
- A Cửu, nghe lời của ta được không? Không cần làm chuyện điên rồ, ta và cô sẽ không sao.
Nước mắt không ngừng rơi, A Cửu vẫn không dám tin lời Đơn Phi.
Đơn Phi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng về màn sương vô tận phía trước, tiếp tục nói: - Huyền Nữ tạo ra Thiên Nhai, nếu Thiên Nhai có lổ hổng, không lý nào Huyền Nữ không biết. Chúng ta cứ đợi, kỳ tích sẽ xuất hiện. Hắn khẽ nhắm mắt lại, chỉ sợ A Cửu lặng yên cởi bỏ dây thừng, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng.
A Cửu đã từ bỏ ý định rồi, dù nàng không nỡ rời xa Đơn Phi, nhưng nàng không muốn trở thành gánh nặng của Đơn Phi, khi Đơn Phi nắm ngược lại tay nàng, nàng không còn muốn buông tay nữa.
Nàng luyến tiếc.
Khẽ nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu mong, nước mắt lần nữa không kiềm được rơi xuống.
Thời gian như ngừng trôi.
A Cửu như đóa hoa bắt đầu héo rũ.
Đơn Phi đếm thầm, chỉ cảm giác mấy ngày đã qua đi, trong lòng thầm nghiêm túc. Hắn biết hắn không thể phá vỡ không gian này, điều đó nằm ngoài năng lực của hắn, hắn còn kiên nhẫn là vì còn kỳ vọng…nhưng khuôn mặt A Cửu dần ảm đạm, nội tâm của hắn bắt đầu hoảng sợ bất an.
Có lẽ sự việc không như hắn tưởng, nếu đúng với những gì hắn nghĩ, e là đối phương rất ác nghiệt, chuyện đối phương muốn làm, chưa từng thất bại.
Không biết qua bao lâu, A Cửu yếu ớt nói: - Đơn Phi... Huynh còn ở đây sao? A Cửu không đếm thời gian, nhưng có thể cảm nhận sức khỏe bắt đầu suy yếu, nàng không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Đơn Phi nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: - Ừ.
- Huynh đang đợi cái gì?
A Cửu chậm rãi mở to mắt, xuyên qua màn sương vẫn nhìn thấy đôi mắt kiên định kia.
Đơn Phi hạ giọng nói: - Đừng lo, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi.
- Muội rất sợ. A Cửu lẩm bẩm.
Đơn Phi nhìn khuôn mặt héo mòn thảm thiết gần trong gang tấc, trong lòng đau đớn, an ủi: - Không cần sợ.
- Muội không phải sợ chết. Muội chỉ sợ mỗi lần nhắm mắt sẽ không thể mở mắt nữa, lúc đó sẽ không thể nhìn thấy huynh. Nếu muội chết, muội mong muội vẫn nhớ đến huynh, muội không muốn quên đi huynh. A Cửu lẩm bẩm.
Nhìn ánh mắt chân thành của thiếu nữ, đôi mắt Đơn Phi cũng ươn ướt.
A Cửu vì thiếu nước nên hai bờ môi đã nứt ra máu, lúc nói chuyện chỉ cảm giác tê liệt, kiên trì bảo: - Nói chuyện với muội một lát nhé?
Đơn Phi nhìn sự cầu mong trong mắt nàng, gật đầu nói: - Ừ, ta nói cô nghe.
A Cửu cố gắng dựa đầu lên vai Đơn Phi, Đơn Phi thấy nàng cố hết sức, nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, ôm lấy vai nàng: - Cô là một cô gái rất tốt rất tốt.
- Vậy sao, vậy sao huynh không thích? A Cửu yếu ớt hỏi.
- Vì… Nhìn sự mất mát trong ánh mắt thiếu nữ, Đơn Phi dù không nhẫn tâm, nhưng vẫn khổ sở nói: - Bởi vì...
- Bởi vì muội không phải Thần Vũ? Lúc ấy nàng chỉ cảm giác nội tâm trống rỗng:
- Huynh biết muội không phải Thần Vũ? Nhưng vì sao muội lại có ký ức giữa huynh và Thần Vũ? Vì sao muội luôn cho rằng huynh chính là người muội yêu, đó là trò đùa của ông trời sao? Đúng là quá tàn nhẫn mà.
Đơn Phi quay đầu nhìn về phía trước: - Không phải ông trời đùa giỡn, mà là…
- Đơn Phi... Hô hấp của A Cửu bỗng dưng có chút hấp tấp nói: - Muội có thể cầu xin huynh một chuyện không?
- Chuyện gì? Đơn Phi khó hiểu nói.
- Đưa dao cho muội, muội muốn thử. A Cửu mong mỏi nói: - Đơn Phi, con người rồi sẽ chết, sớm hay muộn không có gì khác nhau cả. Huynh là người tốt, nhưng đừng gạt muội, muội không ngu ngốc đến mức như thế. Nếu phải chết, muội muốn trước khi chết còn được làm việc gì đó ý nghĩa, được không? Nếu không đến chết muội cũng hối tiếc.
- Đây không phải chuyện máu tươi có thể giải quyết!
Đơn Phi phủ nhận nói: - A Cửu, không phải ta đang khinh nhờn thần thánh mà cô cầu, nhưng nếu cần dùng đến máu tươi để mời thần linh đến tương trợ, loại thần linh này, không mời cũng chả sao.
- Vậy sao? A Cửu có chút mất mát. Nàng mất sức quá nhiều rồi, bây giờ chỉ nhớ mỗi chuyện liên lạc với Huyền Nữ giúp Đơn Phi thoát khỏi không gian này. Nghe lời Đơn Phi, A Cửu biết hắn sẽ không đồng ý với cách làm của nàng, thở dài nói: - Vậy muội có thể…có thể xin huynh một chuyện khác không?
- Đừng nghĩ đến huyết tế…chuyện gì…. bất cứ chuyện gì.. Giọng nói của Đơn Phi cũng khàn khàn.
A Cửu nhìn nam tử gần trong gang tấc, nàng hiểu sao hắn do dự. Nếu là lúc trước, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội này, nhưng nay nàng không muốn hắn khó xử, sao nàng nỡ khiến hắn khó xử chứ?
- Phật nói...
A Cửu nhẹ nhàng thở dài, nói nhỏ: - Phật nói, tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới được duyên kiếp này. Muội có thể gặp được huynh, đã là nhân duyên lớn lắm rồi.
Mắt vẫn hướng về nam tử nàng yêu thương nhất, A Cửu lẩm bẩm: - Phật nói, con người không nên tham lam quá, muội và đại ca đều hướng về Phật, theo lý không nên tham lam, nhưng muội là người ích kỷ, rất tham lam.
- Không đâu. Đơn Phi phủ nhận nói.
- Muội là người như thế.
Trong mắt có lệ, A Cửu kiên trì nói:
- Nếu lời Phật là thật, vậy muội tin chúng ta còn có kiếp sau. Kiếp sau muội vẫn sẽ tham lam cầu mong, mong Phật cho muội được gặp huynh, cầu xin Phật để muội nhớ huynh, cầu xin Phật để huynh nhớ muội, cầu xin ngươi… Đưa tay nắm lấy tay Đơn Phi, A Cửu hy vọng nói: - Nếu kiếp sau có gặp lại…hãy đối xử với muội…tốt hơn kiếp này.
Đơn Phi không khỏi run rẩy.
- Muội... muội có phải quá tham lam rồi không. A Cửu rưng rưng nước mắt nhìn Đơn Phi hỏi: - Đơn Phi, muội có phải mong mỏi quá nhiều rồi không? Phật có trách muội quá tham lam không?
Trong lòng chua xót, Đơn Phi nhìn đôi mắt đẫm lệ trong suốt của thiếu nữ, bàn tay không ngừng run rẩy, rốt cuộc nói: - Không. Cô không hề tham, Phật sẽ không trách cô mà, A Cửu…
Hắn có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đều nghẹn ngào trong cổ.
A Cửu lộ ra nụ cười mãn nguyện, từ từ nhắm hai mắt lại, đôi môi khẽ nhúc nhích: - Cảm ơn.
Trong mắt Đơn Phi cũng là lệ quang, hắn không biết A Cửu đang cảm ơn điều gì, cảm ơn Phật thỏa mãn điều ước của nàng hay cảm ơn Đơn Phi hắn gạt nàng lần nữa?
Cảm giác hô hấp của A Cửu càng lúc càng mỏng manh, Đơn Phi không kiềm được lo sợ. Nhẹ nhàng đặt A Cửu xuống, Đơn Phi đứng dậy, ngắm nhìn sương mù phía xa nói: - Ta biết ngươi nhìn thấy ta!
Bỗng dưng hắn nói, nếu là ngày thường chắc mọi người sẽ nghĩ đầu óc hắn có vấn đề.
Không gian không có một ai.
A Cửu không còn nghe giọng nói của hắn nữa.
Chỉ cảm giác cơ thể như sắp sụp đổ, Đơn Phi gắng đứng vững, lặp lại: - Ta biết ngươi nhìn thấy ta, ta biết ta và A Cửu rơi vào nơi này hơn phân nửa là ý của ngươi.
Nắm chặt hai tay, Đơn Phi không thể khống chế cơ thể không run rẩy, khàn giọng nói: - Vì sao? Vì sao ngươi làm vậy? A Cửu lương thiện ngây thơ, vì sao lại lôi nàng vào việc này? Nàng không làm gì sai cả, thả nàng ra đi! Ta xin ngươi.
Dừng một lúc lâu, vẫn không hề hồi âm, Đơn Phi kiên quyết hơn nói: - Ta xin ngươi, xin ngươi thả nàng ra đi! Hắn không cầu Phật, vì hắn biết Phật không nhìn thấy nơi này, nhưng có người khác có thể nhìn thấy.
Thiên Nhai không có vấn đề, cái có vấn đề chính là lòng người.
Lúc nói chuyện, hắn vẫn nhìn về màn sương ở phía xa, mang theo hy vọng cuối cùng. Đôi mắt của hắn dù có sắc bén đến đâu cũng không thể nhìn thấu màn sương, không thể nhìn thấy đài tế hoàng kim phía dưới, cũng không thể nhìn thấy nữ tử lạnh lùng với tư thế như Nữ Vương đứng sừng sững trên đài tế.
Nữ tử hướng mắt về Đơn Phi.
Trên đài tế phát ra ánh sáng vàng kim lạnh lùng, chiếu sáng vách đá phía trước, trên đó là hình ảnh Đơn Phi oán giận, kích động.
- Nữ Vương… Vi Tô Đề Bà bất an nói: - E là muội muội không còn kiên trì được bao lâu nữa. Đơn Phi hình như đã biết…ta xin người.
Y ấp a ấp úng, nhưng y có thể nhìn thấy tất cả những gì ở trong không gian màn sương. Y không biết vì sao muội muội và Đơn Phi lại rơi vào không gian đó, nhưng y biết, mọi chuyện đều có liên quan đến Nữ Vương trước mắt.
Đơn Phi thì sao? Hắn nói thế có phải là cũng biết rồi không?
- Câm mồm! Nữ Tu quát lớn.
Vi Tô Đề Bà run rẩy, chỉ cảm thấy lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nữ Tư nhìn chằm chằm Vi Tô Đề Bà, giọng nói lạnh băng: - Vi Tô Đề Bà, có lẽ ngươi không hiểu, nhưng ngươi nên biết, không ai có thể trái ý ta, ngươi không thể, Đơn Phi cũng không! Hậu quả làm trái ý ta, ngươi nên biết!
Vi Tô Đề Bà chỉ cảm thấy sát khí ngưng đọng trong lời nói, bất giác rùng mình, đang muốn nói gì, chỉ nghe Nữ Tu quát: - Ai? Là ngươi? Ngươi dám?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất