Thâu Hương

Chương 742: Ngàn dặm kích sát

Chương 742: Ngàn dặm kích sát


Trên đài tế hoàng kim bỗng dưng kim quang cực thịnh, trong giọng nói trách hỏi của Nữ Tu tràn ngập ý lạnh thấu xương, khi Vi Tô Đề Bà hơi giật mình, không biết Nữ Tu đang nói chuyện với ai, thì nghe Đơn Phi đồng thời quát hỏi: -Ngươi là? Đơn Phi hỏi, mặt hiện lên ý mừng.
Đơn Phi...
Có âm thanh giống như tiếng trời chen đến, xuyên phá màn sương mù nặng nề chui vào trong tai Đơn Phi.
Là giọng nói nữ tử.
Nếu Đơn phi chợt nghe giọng nói của nữ tử kia, nói không chừng không biết người nói là ai, nhưng hắn lại nghe thấy âm thanh này không lâu trước đó, nên lập tức phán đoán ra.
-Thi Ngôn!
Là Thi Ngôn! Khi hắn nói chuyện với Huyền Nữ trên đài tế hoàng kim, từng nghe thấy giọng của Thi Ngôn, có điều sau đó thì Thi Ngôn không còn âm thanh nào nữa. Theo lời Huyền Nữ nói, Thi Ngôn còn chưa nắm được cách liên hệ giữa các đài tế với nhau, nhưng sao Thi Ngôn có thể nhìn thấy Đơn Phi hắn nhảy vào không gian quỷ dị này ở Vân Mộng Trạch chứ?
Đơn Phi không hiểu cho lắm, có điều biết trước mắt tuyệt đối là một cơ hội: -Ta bị nhốt…
-Ta biết, ta giúp ngươi ra, tập trung tinh thần lên linh phù Thần Nữ. Thi Ngôn vội nói.
Làm cái gì?
Khi Đơn Phi chưa kịp hỏi, chợt nghe Thi Ngôn hừ một tiếng thật trầm, rồi không còn tiếng động nữa: -Thi Ngôn? Thi Ngôn? Đơn Phi thăm dò gọi hai tiếng, không nghe Thi Ngôn đáp lời, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Chớp mắt tuyệt ngoại tức, Đơn Phi tập trung tinh thần lên linh phù Thần Nữ treo trước ngực. Năm đó hắn nhiều lần được linh phù cảm ứng, có điều sau đó thì không còn phản ứng gì nữa, nghe Thi Ngôn dặn như thế, Đơn Phi thầm nghĩ đây là thứ Mã Vị Lai cho hắn. Mã Vị Lai thoạt nhìn tùy tiện, nhưng làm việc rất có thâm ý, lẽ nào thứ này cũng giống Phá Thiên Cổ, Tự Minh Cầm, đều là sản phẩm cung cấp năng lượng kỹ thuật cao?
Việc này rất có thể.
Hắn giống như lão tăng ngồi thiền, cực lực muốn dùng tinh thần để bắt liên lạc với linh phù, nhưng không biết là đài tế hoàng kim bên dưới vương miếu Quý Sương ngày càng thịnh, đột nhiên, có một nửa kim quang phân ra chiếu lên vách đá bên trái, hiện ra một hình ảnh khác.
Vi Tô Đề Bà sớm đã trợn mắt há mồm.
Y ở trên đài tế nhìn thấy Đơn Phi, A Cửu thì đã cảm thấy thần kỳ rồi, nhưng lại không ngờ bây giờ còn có thể nhìn thấy được nơi khác, nơi đó cũng có đài tế hoàng kim.
Trên đỉnh đài tế là một nữ tử lục y đang nhíu mi.
Nàng kia thoạt nhìn nhẹ nhàng phiêu dật như tinh linh, nhưng trên gương mặt nữ tử lúc này có vẻ đau đớn, khi hình ảnh chợt hiện ra, nữ tử kia đột nhiên mở to mắt nhìn sang, vừa hay nhìn đúng hướng của Nữ Tu.
-Nữ Tu, quả nhiên là ngươi. Nữ tử kia nhỏ giọng hô.
Nữ Tu lạnh lùng nói: -Thi Ngôn, mùi vị vừa rồi rất khó chịu đi? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ở Vân Mộng Trạch, ta ở vương miếu Quý Sương thì ta không làm gì được ngươi.
Trong lòng Vi Tô Đề Bà sợ run.
Vừa nãy nghe nữ tử kia rên rỉ đau đớn, y vốn không hiểu vì sao, bây giờ nghe Nữ Tu nói thế mới biết Nữ Tu ra tay giáo huấn nữ tử trên đài tế kia.
Vi Tô Đề Bà biết Vân Mộng Trạch nằm ở đất Sở Trung Nguyên, cách nơi này e là cũng ngoài ba ngàn dặm, nhưng Nữ Tu lại có thể động thủ với Thi Ngôn?
Nữ Tu ngạo nghễ nói: -Vừa rồi ta chỉ trừng phạt nho nhỏ, không hạ sát chiêu. Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ngươi đừng xen vào chuyện người khác, bằng không, ngươi có tin ta lập tức giết ngươi không?!
Trong lòng Vi Tô Đề Bà khẽ run. Y nhớ Nữ Tu từng hạ lệnh tru giết, bảo Ngô Tín đi giết hai người, hai người đó một là Tào Quan, người còn lại không phải Thi Ngôn sao?
Hóa ra Thi Ngôn chính là nữ tử nhẹ nhàng như tinh linh này.
Nữ Tu vì sao nhất định phải giết nữ tử này? Vi Tô Đề Bà nghĩ mãi không hiểu.
Trên mặt Thi Ngôn không có vẻ sợ hãi gì, chỉ nói: -Tại sao ngươi làm vậy? Vì sao ngươi phải nhốt Đơn Phi và nữ tử vô tội kia trong không gian của Vô Gian chứ?...Nữ tử kia cũng từng đi Nghiệp Thành, nhưng Đơn Phi nói không sai, nàng ấy vô tội, tại sao ngươi phải làm thế?
-Ta phải giải thích với ngươi?
Tay phải Nữ Tu hơi siết, hơi hướng ra sau eo.
Vi Tô Đề Bà không nhịn nổi nhìn ra sau Nữ Tu.
Từ sau khi Nữ Tu xuất hiện, thực sự là hoa lệ nghiêm túc, một nhân vật như Vi Tô Đề Bà cũng không dám nhìn thẳng, nhưng mấy ngày nay, y vẫn thấy Nữ Tu có mang theo một thứ chừng một xích vuông, thứ này bị xiêm y che mất, cũng khiến y không đoán ra được là cái gì.
-Ngươi không giải thích ta cũng biết. Thi Ngôn kiên định nói.
-Ngươi biết? Nữ Tu khẽ nhướng hàng mày thanh nhã, lạnh nhạt nói:
-Không ngại nói ra nghe một chút.
-Mấy ngày trước, ta từng liên hệ với nơi này, khi đó ta đã thấy ngươi gặp Đơn Phi ở đây, có điều ngươi lập tức cắt đứt liên hệ với ta.
Thi Ngôn phân tích nói: -Ta vốn hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng nghĩ đến, ngươi không phải là không muốn nói gì với ta, mà là không muốn ta nói với Đơn Phi cái gì đó. Tại sao chứ? Ngươi sợ cái gì? Ngươi đang gạt Đơn Phi…chỉ sợ ta mở miệng vạch trần lai lịch của ngươi?
Sát ý trên mặt Nữ Tu càng đậm, đầy vẻ lạnh lùng nói: -Nói tiếp.
Thi Ngôn nhìn chằm chằm Nữ Tu nói: -Ngươi sợ ta vạch trần chuyện Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ?
-Ngươi đừng tưởng ta không biết âm mưu của ngươi. Nữ Tu gằn từng chữ một: -Nếu không phải ngươi sớm đã ám chỉ cho Đơn Phi, Đơn Phi cũng sẽ không tin tưởng vững chắc Thần Vũ chính là Tôn Thượng Hương.
Thi Ngôn nở nụ cười nói: -Trên đời này có quá nhiều người lừa gạt mình, Đơn Phi lại không phải. Hắn tự có phán đoán của hắn, nhưng ngươi vẫn chưa chết tâm, ngươi nhất định muốn Đơn Phi nhận định một nữ tử khác là Thần Vũ, tại sao chứ?
Nữ Tu không nói gì.
-Ngươi không nói ta cũng biết. Thi Ngôn tiếp tục nói.
Sát khí trong mắt Nữ Tu càng tăng: -Xem ra ngươi đúng là không gì không biết.
Thi Ngôn thở dài nói: -Ta không phải không gì không biết, là ta cũng bắt đầu biết quá nhiều âm mưu quyền thuật thôi. Mấy năm nay, ngươi thủy chung muốn diệt trừ hoàn toàn bí địa Bạch Lang, có điều trời không gạt người, ngươi vẫn luôn dùng cách đoạt xá để tìm sự kế thừa. Người kế thừa lại thủy chung không được lý tưởng cho lắm. Muốn diệt trừ bí địa Bạch Lang, thì không chỉ phải dựa vào đầu óc của ngươi, còn phải có thể chất tuyệt vời. Thần Vũ lúc trước, Tôn Thượng Hương hiện tại đều là nữ tử ngàn năm khó gặp, điều tuyệt vời nhất là thân thủ các nàng cũng hiếm có trên đời, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để ngươi diệt trừ bí địa Bạch Lang!
Con ngươi Nữ Tu càng lạnh hơn, hạ giọng nói: -Thi Ngôn, ta đã coi thường ngươi rồi.
-Bởi vậy ngươi nhất định phải chọn dùng thân thể của Tôn Thượng Hương để làm việc này, nữ tử ở cùng Đơn Phi hiện tại vẫn quá nhu nhược. Thi Ngôn nhíu mi nói: -Ngươi là nữ tử bá đạo, nếu đã quyết định làm chuyện gì, thì tuyệt đối không dễ dàng cho phép biến số tồn tại. Có điều ta thủy chung không hiểu…Ngươi hiểu Thần Vũ, cũng hiểu tâm ý của Tôn Thượng Hương, biết bất luận Vô Gian thay đổi thế nào, nàng và Đơn Phi đều thật lòng yêu nhau không quên ước hẹn ban đầu, nếu để hai người này gặp lại nhau, hai người này không lý nào lại không giúp ngươi.
Không nghe Nữ Tu đáp, Thi Ngôn từ tốn nói: -Nhưng ngươi không ngại trắc trở, nhất định phải khiến Đơn Phi ngộ nhận nữ tử khác chính là Thần Vũ, mà không chịu nói cho hai người họ chân tướng, tại sao?
-Ngươi nói vì sao? Nữ Tu hỏi ngược lại.
Thi Ngôn nhìn Nữ Tu, nói từng chữ một: -Bởi vì ngươi sợ hãi.
-Ta sợ? Nữ Tu mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
-Phải, ngươi sợ.
Thi Ngôn trầm ngâm nói: -Theo lý của người thường, sẽ cảm thấy chuyện này rất khó thuyết phục. Nhưng ta quá hiểu Đơn Phi và Thần Vũ, ta biết chỗ khác biệt lớn nhất giữa hai người này và người thường chính là bất luận là tình huống nào, bọn họ thủy chung đều làm chuyện không trái với nguyện ước ban đầu.
-Câm mồm! Nữ Tu quát.
-Bị ta đoán trúng rồi phải không? Đôi mắt Thi Ngôn lóe sáng: -Bọn họ không chịu làm chuyện trái với nguyện ước ban đầu, ngươi sợ Đơn Phi, Thần Vũ nhận ra nhau, biết chuyện ngươi làm đều không đúng đắn như vậy…
-Im miệng!
Nữ Tu động tay, có một khối đá dẹt chừng một xích đã xuất hiện trong tay nàng ta. Hào quang trên khối đá chiếu nghiêng, chớp mắt đã hóa thành hình đàn không hầu, được Nữ Tu nắm trong tay.
Vi Tô Đề Bà đã nhìn thấy sự thần kỳ của Phiên Thiên Ấn, nhưng thấy khối đá mà Nữ Tu biến ra kia thực sự giống như pháp bảo của tiên gia vậy, cũng than thở không thôi. Thầm nghĩ so với Phiên Thiên Ấn, thì thứ này e là còn sắc bén hơn, bằng không Ngô Tín cũng sẽ không sợ Nữ Tu như một đứa con như thế.
-Tự Minh Cầm.
Thi Ngôn thấy thế thì hơi run, dường như muốn lui lại, có điều lập tức ưỡn ngực lên: -Nữ Tu, lại bị ta nói trúng rồi sao? Nếu ta nói sai, ngươi hà tất phẫn nộ như thế?
Nữ Tu lạnh lẽo gằn từng chữ: -Thi Ngôn, ta biết đầu óc ngươi không kém.
Thi Ngôn cũng không lùi bước, nói: -Quá khen.
-Ngươi nhất định cho rằng ta cách xa ba ngàn dặm, năng lực lớn nhất chẳng qua chỉ là khiến người chịu đau đớn một chút thôi, ngươi tự cho rằng là sẽ qua được? Nữ Tu lãnh đạm nói: -Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi.
Thi Ngôn hồi lâu mới nói: -Ngươi sai rồi, ta biết ngươi có năng lực giết ta.
-Ngươi biết. Đôi mắt Nữ Tu càng lạnh.
Vi Tô Đề Bà nghe thế không khỏi lui một bước, y không phải bởi vì sự lạnh lẽo trong giọng nói của Nữ Tu, mà là kim quang trên đài tế bắt đầu tụ lại xung quanh Nữ Tu, khiến y không thể nhìn thẳng.
-Phải, ta biết. Thi Ngôn coi như không thấy sự khác thường của Nữ Tu, trầm tĩnh đáp: -Nhưng ngươi càng nên biết, cha nào thì con nấy, sư phụ thế nào thì sẽ có đồ đệ thế đó. Tính cách Thần Vũ vốn giống như ta, chuyện nó không làm, ta cũng sẽ không làm! Ngươi giết ta hay không, ta đều sẽ không hay đổi chủ ý…
Phá!
Khi ngón tay Nữ Tu khẽ gẩy, khẽ mở miệng nói lên chữ “Phá”, thì có lưu quang chói mắt đột nhiên bắn ra từ trên Tự Minh Cầm, bắn vào hình ảnh phía trước.
Đồng tử Vi Tô Đề Bà co rút, bởi vì y lập tức nhìn thấy bạch quang kia giống như nối liền ra ba ngàn dặm vậy…
Giữa không trung của đài tế nơi Thi Ngôn đứng chợt có một tia sét màu trắng rạch trời kéo đến, đang đánh lên giữa ngực Thi Ngôn! Giống như bị lôi điện đánh trúng, Thi Ngôn cả hừ cũng không hừ bay ra khỏi đỉnh đài tế, nặng nề ngã xuống đài tế!
Sắc mặt Vi Tô Đề Bà đại biến, thật sự khó tin Nữ Tu thần thông như thế. Y nghe nói Trung Nguyên có thần tiên có thể phóng phi kiếm, chém người ngoài ngàn dặm, y luôn cảm thấy chuyện này hơi vô lý, nhưng nghĩ Nữ Tu như thế, không phải cũng giống như thần tiên phóng phi kiếm sao?
Sắc mặt Nữ Tu cũng thay đổi.
Nàng dễ dàng đánh bay Thi Ngôn ngoài ngàn dặm, ý bất an trong lòng càng đậm. Nàng tụ lực đánh một kích như thế, bởi vì khoảng cách xa xôi, không thể dùng đến một phần trăm lực đạo, nhưng lực đạo này cũng giống như lực đạo mà khi đó nàng đánh thủng Lã Bố vậy.
Thi Ngôn tuy bị đánh bay, nhưng lại không bị bắn thủng!
Đài tế hai bên đều yên tĩnh.
Một lúc sau, thân thể khẽ động, Thi Ngôn chậm rãi ngồi lên, phun ra hai búng máu, nàng lại bật cười, sau đó khẽ thở dài: -Nữ Tu, ta biết rồi.
-Ngươi lại biết cái gì? Nữ Tu lạnh lùng nói.
Thi Ngôn cười có chút tịch mịch: -Ta hiểu tất cả.
-Tất cả? Nữ Tu kinh ngạc nói:
-Ngươi…
-Không sai. Khóe miệng Thi Ngôn chưa khô máu, lẩm bẩm nói: -Ta đã cực khổ ngẫm nghĩ một thời gian, đa tạ một kích của ngươi, đã khiến ta cuối cùng cũng biết ta là ai.
-Ngươi là ai? Bàn tay nắm Tự Minh Cầm của Nữ Tu bất giác co giật.
Thi Ngôn nhìn ra xa xa, trong con ngươi mang theo vẻ buồn bã khôn xiết, trong đó còn thấp thoáng ánh lệ: -Tinh Vệ ngậm gỗ, cũng không thể lấp biển. Hình Thiên vung búa thuẫn, đầu đoạn vì tình yêu. Ta là Tinh Vệ, là Tinh Vệ khiến Hình Thiên kia chặt đầu đi yêu.
Nước mắt tí tách rơi, Thi Ngôn chậm rãi đứng lên nhìn Nữ Tu nói: -Ta là Tinh Vệ, ta trở về rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất