Chương 743: Kỳ môn Độn giáp
Vi Tô Đề Bà sớm giật mình há hốc mồm, không lâu trước y nghe muội muội, “Huyền Nữ” kể chuyện của Tinh Vệ, biết Tinh Vệ vốn là con gái Thần Nông… Chuyện cũ như mây khói, không phải nói Tinh Vệ đã chết chìm ở đất Tân Đông Hải rồi sao, bây giờ vì sao lại có Tinh Vệ xuất hiện trên đài tế chứ.
-Đúng vậy, ngươi là Tinh Vệ.
Nữ Tu siết chặt Tự Minh Cầm, ý lạnh tiêu điều nói: -Ngươi cuối cùng đã nhớ ngươi là ai.
-Ngươi sớm biết ta là ai. Thi Ngôn thở dài: -Nhưng khi ở Vân Mộng Trạch, ngươi lại không nói rõ với ta.
Nữ Tu cười lạnh nói: -Ta cũng cần nói cho ngươi biết?
-Đúng vậy, ngươi không cần nói cho ta biết. Thân thể Thi Ngôn khẽ run: -Lúc trước ta bị dìm dưới Đông Hải, Hoàng Đế có nói, chuyện của Tinh Vệ, người đời chớ nhắc lại. Ai cũng cho rằng Hoàng Đế nể mặt gia phụ…thật ra…
-Thật ra là Hoàng Đế làm sai.
Khi Thi Ngôn nhắc lại chuyện cũ thì trong lòng kích động, nghe Nữ Tu nói vậy thì lại ngẩn ra.
Nữ Tu lại lạnh lùng nói:
-Hoàng Đế căn bản không nên dìm ngươi xuống đáy biển, ông ta vốn nên nghiền xương ngươi thành tro, để ngươi căn bản không thể ở trong lục đạo luân hồi. Năm đó ngươi không biết nặng nhẹ thả Xi Vưu đi, tạo thành hậu hoạn khôn cùng. Bây giờ lại muốn phá hoại kế hoạch của ta? Hoàng Đế không giết ngươi triệt để, không có nghĩa là ta không thể giết ngươi lần nữa. Tinh Vệ, ngươi đừng bức ta làm ngươi triệt để biến mất khỏi thế gian này.
-Ta không có bức ngươi. Đôi mắt Thi Ngôn lóe sáng: -Ta không bức bất cứ ai, ta chỉ đang làm chuyện mình cho là chính xác thôi.
-Câm miệng!
Nữ Tu quát lớn:
-Ngươi cũng biết đúng sai? Năm đó nếu không phải ngươi thả Xi Vưu đi, làm sao trên đời lại có yêu ma quỷ quái hoành hành vô kỵ như thế, mấy ngàn năm nay không thể diệt sạch?
Thi Ngôn lắc đầu nói: -Nữ Tu, ngươi đừng gạt ta nữa. Nếu ta nhớ ra ta là Tinh Vệ, thì tự nhiên là biết tất cả những gì xảy ra năm đó. Năm đó Hoàng Đế không chỉ muốn giết Xi Vưu, hơn nữa còn muốn giết sạch tất cả những người dị hình trên đời này, chuyện này đã khó nói là chính xác…
-Ngươi cũng xứng bình luận hành vi của Hoàng Đế? Nữ Tu ngắt ngang.
Thi Ngôn kiên trì nói:
-Có lẽ ta không xứng, nhưng Bá Ích cũng có ghi lại, vào thời Hoàng Đế, trên đời này không chỉ có con người bình thường, người bất tử, người quán hung, người ba thân, người một tay…đều có trên đời này…
-Đây là đủ loại yêu nghiệt mà Xi Vưu biến ra. Nữ Tu lạnh lùng nói.
-Đây đích thực là con người mà Xi Vưu dùng gien cải tạo nên, nhưng Bá Ích tuy là hậu nhân Hoàng Đế, khi ghi chép những chuyện này cũng dùng chữ “người” để hình dung, vậy có phải là nói Bá Ích cũng cho rằng là nên là người, mà không phải yêu nghiệt? Thi Ngôn phản bác.
Thần sắc Vi Tô Đề Bà kinh hãi, y vốn cho là mình kiến thức rộng rãi, nhưng nghe hai nữ nhân này nói chuyện mới phát hiện mình kiến thức nông cạn.
-Do vậy họ cũng có quyền sống trên đời này. Thi Ngôn tiếp tục nói: -Trong mắt họ, những người như chúng ta mới là hình thù kỳ quái, là sự tồn tại đáng sợ, giống như trong mắt loài chim bay, con người không phải là sự tồn tại đáng sợ nhất sao? Ai quy định trên đời này chỉ nên có người bình thường tồn tại chứ?
Chậm rãi đi lên đỉnh đài tế, Thi Ngôn gần như đã quên mất mình đã nhận một kích của Nữ Tu trên đỉnh đài tế. Nàng vừa đi vừa nói: -Năm đó trong lòng Xi Vưu đã hối hận rồi, y xin Hoàng Đế cho những người dị hình đó một cơ hội, để y quản lý những người dị hình đó, mà không phải là một chiêu diệt sạch.
Nhìn Thi Ngôn từng bước đi lên đỉnh đài tế, kim quang quanh người Nữ Tu càng thịnh: -Tinh Vệ, ngươi thật sự là chấp mê bất hối, đến bây giờ vẫn biện giải cho Xi Vưu?
-Ta không phải biện giải, ta đang nói sự thật. Thi Ngôn phản bác: -Nhưng Hoàng Đế không chịu, trong lúc ta không còn cách nào, mới cùng Hình Thiên giúp Xi Vưu rời đi…chỉ để giúp cho những người đáng thương đó.
-Ngươi biết cái gì sự thật sao?
Nữ Tu cả giận nói: -Xi Vưu chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi, giống như nghịch tử của đám nghịch tặc vậy, y chỉ muốn đợi thời cơ phản kích lần nữa, y chưa từng bỏ qua dã tâm dùng người dị hình đánh bại con người, bằng không sao lại có Càn Khôn Na Di xuất hiện trên đời chứ?
Thi Ngôn ngẩn ra: -Càn Khôn Na Di?
Nữ Tu lạnh lùng nói: -Năm đó ngươi chết quá sớm, không biết Xi Vưu đã lừa Thiên Nhai của Huyền Nữ tạo ra Càn Khôn Na Di khác, chuẩn bị phản công Hoàng Đế bất cứ lúc nào.
-Vậy sao? Nói vậy là ta sai rồi? Thi Ngôn hỏi ngược lại.
-Ngươi chẳng những sai, hơn nữa còn là vô cùng sai. Nữ Tu trừng mắt nhìn Thi Ngôn trên đỉnh đài tế, đột nhiên thở dài nói: -Tinh Vệ, năm đó ngươi thật sự quá ngây thơ, tạo ra sai lầm mà lại vô tâm, do vậy ta thủy chung vẫn muốn cho ngươi cơ hội sửa đổi.
-Vậy sao? Giống như khi nãy ngươi cách ba ngàn dặm kích sát ta sao? Nếu không phải ta có chuẩn bị, e là đã không nắm được “cơ hội” này của ngươi rồi. Thi Ngôn châm chọc nói.
Sắc mặt Nữ Tu thay đổi.
Thi Ngôn nhìn Nữ Tu nói: -Nữ Tu, ta đã không còn là Tinh Vệ ngây thơ năm đó. Tinh Vệ ngây thơ năm đó chỉ biết cái nào nên làm, cái nào không nên làm, lại không biết sự tồn tại xấu xí trên đời này. Tinh Vệ hiện tại lại biết càng nhiều chuyện hơn, ví dụ như quyền thuật, dã tâm, khống chế…cùng với những thủ đoạn của những kẻ có dục vọng hay sử dụng.
Nữ Tu không nói gì thêm, mặc cho kim quang trên đài tế chậm rãi ngưng tụ quanh người mình.
-Những người dị hình này là vô tội, bọn họ đã sống trên đời này không đúng lúc, nhưng đó không phải chuyện bọn họ có thể làm chủ được, cũng không có nghĩa là bọn họ không có quyền sống trên đời này.
Thi Ngôn kiên trì nói: -Nhưng ngươi là Nữ Vương, ngươi chỉ muốn tất cả mọi thứ vận hành theo như ý mình, căn bản không chuẩn bị cho những người dị hình này một cơ hội sinh tồn. Hai ngàn năm nay, ngươi thủy chung muốn diệt trừ hoàn toàn bí địa Bạch Lang, có điều truyền nhân mà ngươi dùng cách đoạt xá tìm được thủy chung thiên phú có hạn, không thể công phá bí địa Bạch Lang mà năm đó Xi Vưu bố trí phòng ngự, bây giờ cuối cùng ngươi đã có cơ hội tốt nhất rồi.
Tự Minh Cầm trong tay Nữ Tu dây cung đã lấp lóe.
-Ngươi đã khống chế Thần Vũ lúc trước, Tôn Thượng Hương hiện giờ, mấy ngày trước ngươi nói chuyện với Đơn Phi, e là không để lộ thân phận, bởi vì ngươi không muốn để Đơn Phi biết Tôn Thượng Hương ở đây. Thi Ngôn phỏng đoán.
Vi Tô Đề Bà lúc này mới hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu Nữ Tu vì sao phải mượn danh Huyền Nữ mà nói chuyện với Đơn Phi.
Nữ tử này…vốn là nữ nhân Đơn Phi yêu nhất?
Khi Vi Tô Đề Bà thầm kinh ngạc, lại nghe Thi Ngôn nói: -Ngươi biết bất kể là Thần Vũ hay là Tôn Thượng Hương đều sẽ không đồng ý kế hoạch của ngươi. Ngươi càng biết sau khi Đơn Phi biết được chân tướng, không chỉ sẽ không giúp ngươi, ngược lại rất có thể sẽ phá hoại kế hoạch của ngươi nữa.
Bàn tay Nữ Tu cầm Tự Minh Cầm khẽ run, ngọc dung chợt hiện ra vẻ cực kỳ tức giận.
Vi Tô Đề Bà thấy thế, toàn thân giống như rơi vào trong hầm băng vậy, biết Nữ Tu bất cứ lúc nào cũng sẽ dùng thủ đoạn ác nghiệt, nhưng y không hiểu Nữ Tu sao lại phẫn nộ vì lời này như thế.
Thi Ngôn không hề kinh sợ, khẳng định nói: -Ngươi vốn cần Đơn Phi, Thần Vũ liên kết mới có thể giúp ngươi công phá bí địa Bạch Lang, nhưng hai người này lại cứ là những người không quên nguyện ước ban đầu. Bọn họ sau khi biết chân tướng, tuyệt đối sẽ không giúp ngươi giết những người dị hình đáng thương này.
Ngừng một lát, Thi Ngôn suy đoán nói: -Ngươi không muốn kế hoạch thay đổi, nên mới dùng thủ đoạn quen thuộc. Ngươi luôn muốn khống chế tất cả, nên mới muốn khiến Đơn Phi cho rằng nữ nhân khác là Thần Vũ, mà ngươi tin rằng còn có thủ đoạn khác để khống chế Tôn Thượng Hương, khiến nàng không thể không làm theo tâm nguyện của ngươi, chỉ có như vậy…ngươi mới có thể khiến hai người họ giúp ngươi…
Phá!
Nữ Tu đột nhiên kéo dây đàn Tự Minh Cầm như kéo cung, dây đàn Tự Minh Cầm sáng bừng, vô số bạch quang bắn vào hình ảnh phía trước.
Xung quanh Vi Tô Đề Bà chấn động, chỉ thấy đài tế chỗ Thi Ngôn có tám tia sét đánh đến từ bốn phương tám hướng, như sắp đánh lên người Thi Ngôn!
Trong lòng nghiêm nghị, Vi Tô Đề Bà thấy vừa rồi chỉ một luồng bạch quang thì đã đánh Thi Ngôn ngã khỏi đài tế, chỉ e tám luồng lưu quang này đánh tới thì sẽ đánh cho Thi Ngôn máu thịt mơ hồ.
Không ngờ bạch quang tuy nhanh, lại đột ngột hiện ra giữa không trung, bạch quang kia tuy đánh cho một xích xung quanh Thi Ngôn bắn đốm lửa tung tóe, nhưng thủy chung lại khó tiến lên một bước.
Vi Tô Đề Bà đã nhìn thấy quá nhiều chuyện kỳ lạ, có điều nhìn thấy tám luồng sáng ngưng tụ trên không thì trong lòng vẫn chấn động, không hiểu trên đời này sao lại có hiện tượng kỳ dị như thế.
-Thần Nông Độn giáp? Đồng tử Nữ Tu co lại.
Thi Ngôn rịn ra mồ hôi trán, vẫn có thể cười nói: -Không sai, chính là Độn giáp mà gia phụ tạo ra. Nữ Tu, lẽ nào ngươi đã quên, gia phụ dùng thân thử hương, không chỉ tìm ra khuyết điểm của cương thi, còn vì thế mà phát hiện sự kỳ diệu của khí cơ trong cơ thể người. Cương thi cường hóa khí cơ của con người tụ lại ở vệ thành trong cơ thể, lúc này mới có thể đao thương bất nhập, nhưng Độn giáp lại có thể mở rộng phòng hộ của khí tức con người ra bên ngoài cơ thể. Nói một cách tương đối, hộ giáp bên ngoài mà con người làm ra sau này ngược lại ngu ngốc một cách đáng thương, con người thủy chung không biết phòng hộ mà họ tìm kiếm vốn là tự bản thân mình.
-Thần Nông bất hạnh, sinh ra một nghịch nữ như ngươi, lại dùng thần thông của y trợ Trụ vi ngược.
Sát khí trong mắt Nữ Tu lạnh thấu xương: -Nhưng ngươi tưởng lĩnh ngộ được thần thông của Thần Nông thì có thể chống lại ta sao, không khỏi quá nực cười! Trong khi nàng nói, tay trái khẽ nhếch, có đèn đồng từ trong ống tay áo nàng đột nhiên bay lên giữa không trung.
Có hào quang thanh lãnh từ trên đèn đồng chảy xuống, ngưng tụ trên bàn tay mềm mại của Nữ Tu.
-Phá!
Nữ Tu lại quát.
Tự Minh Cầm chợt phình lên, treo cao trong tay của Nữ Tu, lớn cỡ như ngạnh cung chín thạch. Lần này Nữ Tu không bắn ra bạch quang, chỉ là ngón tay nhỏ nhắn kia mang theo hào quang ngưng tụ trên ngón tay xẹt qua dây đàn.
Tám đạo lưu quang ngoài ba ngàn dặm chợt phình lên, chớp mắt như muốn đâm thủng quanh người Thi Ngôn.
-Đèn thần Hứa Nguyện?
Thi Ngôn thét lên kinh hãi, sau đó quát:
-Kỳ môn! Dưới sự áp bách này, nàng không thể nhẹ nhàng xoay tròn trên đài tế, tám đạo lưu quang cùng lao đến, bắn lên thân thể mềm mại của nàng, đánh nàng lên giữa không trung.
Sắc mặt Nữ Tu chợt đổi.
Bởi vì nàng phát hiện tám đạo lưu quang kia không đánh nát Thi Ngôn, ngược lại đánh cho Thi Ngôn nôn ra máu rồi hợp nhất, lại xông vào trong không gian màu tím nứt ra trên đỉnh đầu Thi Ngôn.
Mặc kệ Thi Ngôn, Nữ Tu chợt quay đầu nhìn về phía Đơn Phi, nghe thấy Thi Ngôn nói: -Nữ Tu, ngươi mắc bẫy rồi!
Vi Tô Đề Bà ngẩn ra, không biết Thi Ngôn có ý gì, nhưng nhìn theo ánh mắt Nữ Tu, y đã nhìn thấy Đơn Phi vốn khoanh chân xếp bằng trong sương mù, trên người bỗng có kim quang lóe lên.
Kim quang lóe lên từ ngực Đơn Phi!
Vi Tô Đề Bà không hiểu lắm, Nữ Tu lại phẫn nộ quát: -Tinh Vệ, ngươi dám!
Thi Ngôn nặng nề ngã xuống đài tế, vẫn hộc máu cười nói: -Ta có gì không dám? Nữ Tu, ta không thể phá được không gian ngươi mở ra, nhưng biết ngươi tuyệt đối có năng lực lại mở ra không gian đó. Thủ đoạn của ngươi huyền bí, nhưng chung quy không khác cách mà bọn Hoàng Đế khống chế năng lượng bao nhiêu. Ngươi dùng Tự Minh Cầm tụ hợp sức mạnh tự nhiên trên đài tế, thêm vào đèn thần Hứa Nguyện mở rộng sức mạnh muốn giết chết ta, mà không biết là ta đã sớm biết ngươi sẽ như thế. Bây giờ ta chẳng qua là lợi dụng sức mạnh mà ngươi ngưng tụ, lại thêm vào Kỳ môn mà gia phụ sáng tạo ra dịch chuyển hơn phân nửa sức mạnh mà ngươi dùng để giết ta rót vào linh phù Thần Nữ mà Đơn Phi đeo, bây giờ không cần ngươi bố thí, không gian đã mở rồi!
Khi nàng nói, Đơn Phi mừng rỡ chợt trợn mắt, bởi vì linh phù trên ngực hắn bắn ra một luồng kim quang, đâm toạc sương mù vô tận phía trước.
Không gian phía trước đã hiện ra vết rách!