Thâu Hương

Chương 744: Tái hiện thần thông

Chương 744: Tái hiện thần thông


Đơn Phi xếp bằng trong sương mù, tập trung tinh thần kết nối với linh phù Thần Nữ.
Đây không phải linh phù, mà hẳn là đỉnh cao của trí tuệ nhân tạo, có thể thực hiện chức năng giống như Phá Thiên Cổ, Tự Minh Cầm vậy.
Đơn Phi lý giải linh phù Thần Nữ như thế, nhưng thủy chung không biết làm sao vận hành loại trí tuệ nhân tạo này. Trí tuệ nhân tạo này thoạt nhìn vẫn chưa đủ trí tuệ, ít nhất không thể giúp hắn gọi thức ăn nhanh sau đó mang đến.
Hắn và A Cửu bị nhốt trong không gian Vô Gian nhiều ngày rồi, A Cửu đã hấp hối, thể chất Đơn Phi tuy hơn xa A Cửu, cũng khó mà chống cự được, bây giờ cũng vô cùng suy yếu.
Có điều chính vì thân thể suy yếu nên mới khiến tinh thần hắn nhạy bén trước nay chưa từng có. Hắn biết nếu đến không gian bình thường, phạm vi thám thính của hắn sẽ lên đến mấy dặm, nhưng ở đây ngoài trừ sương mù thì chính là tĩnh mịch, hắn không thể thám thính ngoài sương mù, cũng không liên lạc được với linh phù Thần Nữ.
Nếu là người khác, e rằng đã từ bỏ, Đơn Phi lại biết Thi Ngôn không lừa hắn, cũng biết hắn không thể ký thác hi vọng rời đi lên lòng từ bi của kẻ khác.
Muốn rời đi, hi vọng cuối cùng của hắn là linh phù Thần Nữ!
Cũng vì trong lòng có lòng tin kiên định thế này, hắn mới chuyên tâm toàn lực cảm ứng. Không biết qua bao lâu thì cảm thấy tim đập kịch liệt, sau đó hắn liền cảm thấy ở một nơi cực xa có một không gian màu tím nứt ra, sau đó có lưu quang từ không gian màu tím đó rót vào, toàn bộ đều đổ vào linh phù Thần Nữ treo trước ngực hắn.
Như thật như ảo.
Tình huống này chỉ trong chốc lát, Đơn Phi căn bản không thể phân biệt được mình là cảm ứng, hay là thật sự nhìn thấy, hay chẳng qua là mình đói bụng nên ngất đi làm thần kinh bị loạn…
Tinh thần chưa loạn, ngược lại đã phấn chấn.
Đơn Phi liền cảm thấy linh phù Thần Nữ cuối cùng cũng giống như sống lại, linh phù đem sức mạnh của lưu quang kia đột nhiên phủ khắp thân thể hắn, sau đó bắn ra một đạo kim quang đâm toạc sương mù phía trước.
Sau đó hắn nhìn thấy núi xanh nơi xa, đỉnh đầu xanh thẳm, có chú chim màu lục bay ngang trước mắt…Chú chim kia hình như cũng nhìn thấy Đơn Phi, không biết “quái vật” chợt xuất hiện trong không gian kia là cái gì, kinh sợ bay đi mất.
Là không gian bình thường!
Đây chỉ là một cảnh sắc cực kỳ bình thường trong quá khứ, nhưng bây giờ bị Đơn Phi phát hiện, lại ý thức được cực kỳ quý giá.
Không gian chỉ có một đường, sinh tử cũng chỉ có một đường.
Hắn không chút do dự tung người lên, kéo lấy dây thừng cột với A Cửu, mang theo A Cửu lăng không xông qua không gian kia. Hắn vốn còn lo lắng không gian hạn hẹp, mình có gọn lại cũng chưa chắc có thể qua được, nhưng khi hắn tung người qua thì vui mừng phát hiện, hắn càn lại gần không gian kia, thì kim quang nơi ngực ngược lại càng thịnh, đã mở rộng không gian kia thành một cái động chừng một xích.
Đã đủ một người chui qua!
Đơn Phi mừng như điên.
Mặt Vi Tô Đề Bà cũng hiện lên ý mừng. Y đối với rất nhiều chuyện đều chỉ biết một chiều, nhưng y bây giờ đã hiểu, không gian này là Nữ Tu tạo ra, nàng có thể khóa không gian lại, tự nhiên là có thể mở không gian ra. Nếu Đơn Phi không chịu nhận A Cửu là Thần Vũ, chỉ e Đơn Phi và A Cửu rất khó rời khỏi không gian quỷ dị này.
Có điều Tinh Vệ không ngờ lại làm trái ý Nữ Tu, giúp Đơn Phi mở không gian này ra.
Tinh Vệ sao lại giúp Đơn Phi?
Vi Tô Đề Bà cũng không rõ, nhưng biết muội muội chỉ có rời khỏi không gian này mới có hi vọng sống tiếp, giương mắt nhìn Đơn Phi sắp xông đến trước vết cắt, y chợt nghe Nữ Tu cười lạnh nói: -Tinh Vệ, ngươi còn chưa xứng đối nghịch với ta! Cắt!
Vừa dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa của Nữ Tu làm một động tác khép lại như cắt trên không trung, có lưu quang đột nhiên đánh đến màn sương mù, đang cắt lên dây thừng mà Đơn Phi dùng xiêm y tạo thành.
Dây thừng liền đoạn.
Sắc mặt Thi Ngôn đại biến, chỉ thấy sợi thừng căng như dây cung kia bay lên, Đơn Phi, A Cửu liền chia xa. Đơn Phi đã đến gần vết nứt rồi, mà A Cửu hai mắt nhắm nghiền lại rơi vào sâu trong sương mù.
Thời không như sụp đổ.
Đơn Phi tuy đã đến gần vết nứt, nhưng kim quang trước ngực đã yếu.
Thi Ngôn thấy thế thì trong lòng nghiêm nghị, nàng biết Nữ Tu nói không sai. Tinh Vệ nàng tuy là con gái Thần Nông, lĩnh ngộ được một số diệu pháp thần thông của Thần Nông, nhưng nếu luận năng lực, nàng suy cho cùng vẫn thua kém Nữ Tu là hậu nhân kiêm truyền nhân ưu tú nhất của Hoàng Đế.
Những ngày Đơn Phi đến Lâu Lan, Thi Ngôn lấy thân tế trời, thực sự đã lĩnh ngộ được càng nhiều chuyện viễn cổ, bằng không nàng làm sao có thể hai lần liên lạc với đài tế dưới vương miếu Quý Sương, càng thông qua đài tế mà biết tất cả những gì Nữ Tu làm chứ? Nữ Tu cắt đứt liên lạc của nàng, nàng lại bám riết không tha thăm dò lần nữa, biết không thể phá vỡ không gian mà Nữ Tu tạo ra, càng hiểu thủ đoạn của Nữ Tu, Thi Ngôn lúc này mới không tiếc dùng Kỳ môn Độn giáp không quá quen thuộc, mượn lực lượng của Nữ Tu giúp Đơn Phi phá vỡ không gian.
Độn giáp là giáp bảo vệ năng lượng của cơ thể, Kỳ môn lại là con đường vận chuyển năng lượng mà Thần Nông tạo ra.
Thi Ngôn mạo hiểm di chuyển năng lượng thành công, cũng biết loại năng lượng này dùng xong thì hết. Lực lượng của linh phù Thần Nữ đã yếu, nàng tuyệt đối không thể gạt được Nữ Tu lần hai.
A Cửu bị nhốt trong không gian, cơ hội Đơn Phi có thể rời khỏi nơi này chỉ có một lần…nếu không nhân lúc không gian chưa khép lại mà phá vây, chỉ e…
Thi Ngôn tâm tư xoay chuyển, gần như muốn quát thành tiếng, nhưng cuối cùng nàng cũng không kêu lên được. Thi Ngôn nàng có thể mượn Kỳ môn liên hệ với linh phù của Thần Nữ, Nữ Tu lại sớm đóng lại con đường liên hệ giữa nàng và Đơn Phi. Càng huống chi, trơ mắt nhìn A Cửu rơi vào không gian Vô Gian, Thi Ngôn sao có thể bảo Đơn Phi không cứu chứ?
Nếu Đơn Phi không cứu A Cửu, Thi Ngôn nàng sao chịu xá mạng giúp Đơn Phi chứ?
Khe nứt co lại.
Đơn Phi quay lại.
Hắn không phải không thấy kim quang trước ngực suy yếu, hắn cũng không phải không nhìn thấy khe nứt trong không gian nhanh chóng khép lại, nhưng hắn thật sự không bỏ A Cửu lại được.
Thân hình bay vút lên như hùng ưng, chỉ một lát Đơn Phi đã ôm lấy eo A Cửu. Không cần xoay người, Đơn Phi khẽ điểm mũi chân, đã như nỏ tiễn phá không bắn ra.
Trong lòng Vi Tô Đề Bà kinh ngạc thán phục.
Y biết võ công Đơn Phi huyền bí, nhưng thấy Đơn Phi xong đến lùi sau hoàn toàn đột phá cực hạn của cơ thể người như thế, cũng thầm giật mình thán phục, nhưng trái tim y lại càng lạnh giá hơn.
Không gian đã khép lại!
Tốc độ của Đơn Phi tuy cực kỳ siêu việt, nhưng chung quy cũng chỉ đến được khe nứt kia sau khi nó khép lại, hắn không lao ra khỏi không gian Vô Gian được, vẫn ở lại trong sương mù như cũ.
-Tinh Vệ… Nữ Tu lạnh lùng nói: -Ngươi thua rồi.
Thi Ngôn nước mắt doanh tròng, trước mắt hiện lên hình ảnh chuyện cũ.
-Tinh Vệ, chúng ta hi vọng mịt mờ, không chỉ có thể thua, hơn nữa rất có thể…
-Chúng ta sẽ chết, có phải không?
-Phải
Hán tử tựa núi xanh kia nhìn nàng nhu nhược không nơi nương tựa, thân hình run rẩy nói: -Tinh Vệ, nàng đừng nhúng tay vào chuyện này, tất cả để ta gánh vác.
-Chúng ta không làm sai?
Nữ tử như tinh linh kia tuy nhu nhược, nhưng lại chấp nhất hỏi.
Hồi lâu, hán tử kia mới đáp: -Chúng ta không sai.
-Vậy thì làm tiếp đi. Hình Thiên, chết không đáng buồn, đáng buồn là tuy huynh sống tiếp, biết rõ đúng sai, nhưng vẫn lựa chọn con đường sai lầm để đi tiếp.
Nữ tử như tinh linh kia mỉm cười nói: -Ta đánh lạc hướng truy binh, chàng mang Xi Vưu rời đi, nếu ta chết…
Khi đó nàng tuy kiên cường, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ.
Chuyện ảm đạm trên đời không gì khác ngoài sinh tử chia ly.
Hán tử như núi kia cũng rơi lệ, khàn giọng nói:
-Ta cùng nàng, suốt đời suốt kiếp. Sống cùng sống, chết cùng chết!
Nước mắt vẫn trong suốt lấp lánh như hai ngàn năm trước, Thi Ngôn lẩm bẩm nói: -Phải, ta thua rồi, nhưng ngươi thắng sao? Ngươi được cái gì?
Cuối cùng lại ngẩng đầu lên, Thi Ngôn kiên cường nói: -Nữ Tu, chỉ cần ta chưa chết, thì sẽ không mặc cho ngươi tiếp tục chuyên quyền độc đoán.
Nữ Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thi Ngôn quật cười, nói từng chữ: -Ta biết trước mắt không giết được ngươi, Độn giáp của Thần Nông cũng không phải tầm thường, ta không thể cách ba ngàn dặm giết ngươi.
Thấy thần sắc lạnh băng của Nữ Tu, Thi Ngôn không vui sướng, ngược lại nghiêm túc nói: -Có điều ta phá hoại kế hoạch của ngươi, ngươi nhất định phải giết ta.
-Ngươi nói không sai, ta nhất định sẽ giết ngươi, cũng nhất định có thể giết ngươi. Ta muốn đi thần miếu Lâu Lan, ngươi cũng sẽ đi có phải hay không? Nữ Tu lạnh lùng nói.
Thân thể mềm mại của Thi Ngôn khẽ run, trong mắt cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Vi Tô Đề Bà trước nay giống như khách qua đường, thấy thế thầm nghĩ Tinh Vệ không ngốc, nếu đã biết ngươi muốn đi thần miếu Lâu Lan, nàng ta sao phải đi chịu chết chứ?
Nữ Tu thấy Thi Ngôn không nói gì, tiếp tục nói: -Tào Quan đã đến Tây Vực, ông ta hẳn là đang tìm thần miếu Lâu Lan, những chuyện này không phải đều do ngươi dặn dò sao?
-Ngươi… Giọng Thi Ngôn tắt ngấm.
-Ta gặp ông ta thì sẽ giết ông ta. Nữ Tu lạnh nhạt nói: -Ngươi đã biết thân phận của mình, y còn chưa biết. Biển người mênh mông, ngươi lại cứ chọn ông ta, đây không phải là duyên phận, mà là số mệnh, số mệnh thay đổi khiến ngươi nhất định sẽ lựa chọn ông ta.
Thần sắc Thi Ngôn trắng bệch:
-Ngươi nói…huynh ấy là…
-Ta không nói gì cả.
Thần sắc Nữ Tu càng thêm lạnh lùng: -Nhưng ta nghĩ ngươi nhất định sẽ cố gặp mặt ông ta một lần trước khi ông ta chết. Ngươi muốn xác nhận việc này, bằng không khó tránh hối tiếc. Nữ Tu lạnh lùng cười: -Bây giờ ngươi còn con đường thứ hai có thể đi sao?
Thi Ngôn khẽ siết bàn tay, hồi lâu mới nói: -Nữ Tu, ngươi đích thực đã tính toán tất cả, giống như Hoàng Đế năm đó.
-Câm miệng!
Nữ Tu đột nhiên cả giận nói.
Thi Ngôn gật đầu nói: -Ta có thể câm miệng, ngươi thắng rồi. Nhưng ngươi có thể…thả Đơn Phi và nữ tử kia không? Tại sao ngươi nhất định phải…
-Ta muốn làm cái gì, không cần ngươi chỉ điểm. Nữ tử chém đinh chặt sắt nói: -Bây giờ ngươi cần suy xét chính là…đến thần miếu Lâu Lan làm sao chống đỡ thêm mấy ngày nữa…
Không đợi nàng nói xong, Thi Ngôn chợt hiện vẻ kinh ngạc.
Nữ Tu quay phắt đầu lại, nàng sớm đã thu hết mọi thứ quanh mình vào trong mắt, nhận định tất cả không còn biến số mới không ngừng đả kích Thi Ngôn. Hạ sách là công thành, thượng sách là công tâm, nàng ta sớm đã công phá phòng tuyến tâm lý của Thi Ngôn, thấy dáng vẻ Thi Ngôn như thế, nàng ta lập tức biết sự tình có biến.
Có biến chỉ có thể là Đơn Phi!
Nữ Tu nhìn sang Đơn Phi.
Đơn Phi không phá tan không gian Vô Gian, vốn đã hơi mất mát. Nhưng khi Nữ Tu và Thi Ngôn nói chuyện, hắn nhanh chóng khoanh chân xếp bằng trong sương mù lần nữa, hình như là đang nghĩ cái gì đó, hai tay đột nhiên làm động tác kỳ lạ.
Hai tay hắn khoanh lại, chậm rãi đặt giữa bụng.
Ngọc dung của Nữ Tu chợt có vẻ biến đổi kỳ diệu, giống như không tin, khống như kinh ngạc, giống như kích động, lại giống như có chút chờ mong…
Chẳng qua chỉ trong phút chốc, mười ngón tay Đơn Phi giao thoa làm ra sáu động tác khác nhau.
Thân thể Nữ Tu khẽ run, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, thấp giọng nói: -Lục giáp bí chúc? Thuấn di vô gian là thật?
Trong miệng Đơn Phi lẩm bẩm, sau khi làm xong sáu động tác kỳ lạ kia, hai mắt chợt mở to, ngón trỏ, ngón giữa bên phải khép lại điểm vào hư không phía trước, đồng thời quát: -Nứt!
Thi Ngôn kinh ngạc vui mừng, Vi Tô Đề Bà kinh hãi.
Bởi vì sau khi Đơn Phi chỉ ra một cách bình thường, thì sương mù chợt nhạt đi, không gian phía trước lại mở ra!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất