Thâu Hương

Chương 745: Liệt chấn tiềm hành

Chương 745: Liệt chấn tiềm hành


Vi Tô Đề Bà thấy Đơn Phi vì muội muội mà tự nhảy vào đường chết, trong lòng thật sự cảm động. Y biết nếu mình và Đơn Phi đổi chỗ, có cứu hay không cũng sẽ do dự.
Đơn Phi lại không có.
Đây là một nam tử không tầm thường.
Vi Tô Đề Bà mặc cảm, tuy muốn giúp Đơn Phi và muội muội, nhưng lại biết mình căn bản không có năng lực. Y cho dù thân là Quý Sương Vương có thể điều động thiên quân vạn mã, nhưng trước mặt đám người Nữ Tu, thì vẫn rất nhỏ bé nực cười.
Có một số tình thế, không phải dựa vào ý nguyện là có thể xoay chuyển, còn phải có thực lực thật sự.
Cuối cùng hắn đã cảm giác được sự đáng sợ của cuộc chiến Thần Ma năm đó.
Nữ Tu và Thi Ngôn đấu pháp chẳng qua chỉ là hình ảnh thu nhỏ một điểm nào đó của đại chiến năm đó.
Trước mặt đám người này, cho dù là đế vương cũng không đủ. Đa số đế vương chẳng qua có thể lừa gạt tư tưởng của phần lớn người một cách hiệu quả, dùng quyền thuật uy hiếp để điều động các loại năng lượng, những Thần Ma này lại thực sự có thần thông không sao hiểu được.
Bằng không Tần Hoàng Hán Vũ cũng sẽ không dốc sức cả đời cầu thần, bọn họ không chỉ đang cầu trường sinh, mà bọn họ càng biết bản thân nhỏ bé vô lực.
Nữ Tu và Tinh Vệ đấu pháp, Tinh Vệ không địch lại.
Vi Tô Đề Bà biết đáp án này, trong lòng mơ hồ tuyệt vọng. Y biết Nữ Vương trước mắt thực sự còn lãnh khốc vô tình hơn cả băng sơn, không biết Đơn Phi ngoài trừ khuất phục ra, còn có thể có lựa chọn gì?
Chỉ cần Đơn Phi chọn muội muội…Nữ Tu sẽ thả Đơn Phi ra.
Vi Tô Đề Bà mơ hồ biết Nữ Tu làm thế là muốn đạt được kết quả này, lại không ngờ Đơn Phi còn có lựa chọn khác.
Đơn Phi lại mở không gian ra lần nữa?
Chuyện Tinh Vệ không thể làm được, Đơn Phi sao có thể làm được?
Vi Tô Đề Bà trong lúc kinh ngạc vui mừng cũng hơi hoang mang, Đơn Phi trong sự lĩnh ngộ lại mang theo sự vui sướng. Khi rơi vào trong không gian Vô Gian lần nữa, trong lòng hắn khó tránh rét run, tuy hắn không biết Nữ Tu, Tinh Vệ đang đấu pháp, nhưng biết vừa rồi không gian mở ra có thể là cơ hội cuối cùng để hắn rời đi.
Dây thừng sẽ không vô duyên vô cớ mà đứt, có người giúp hắn, nhưng cũng có người đang ngăn hắn, lực lượng ngăn hắn mạnh hơn lực lượng giúp hắn.
Hắn không hối hận.
Sương mù trước mắt, Đơn Phi bắt đầu nhớ lại không gian màu tím vì sao lại xuất hiện, hi vọng có thể có được dẫn dắt từ trong đó. Khi hắn đang tập trung tinh thần, cảm thấy linh phù Thần Nữ trước ngực đột nhiên run rẩy, hình như có tiếng nói từ giữa ngực len vào trong đầu hắn.
-Dùng Lục giáp bí chúc rời khỏi đây.
Cái gì?
Đơn Phi giật bắn mình, không biết âm thanh này từ đâu truyền đến, chỉ cảm thấy trong âm thanh kia mang đầy vẻ tang thương hồn hậu. Hắn tinh thông khảo cổ, tự nhiên là có biết về những chuyện thần bí, biết cái gì là Lục giáp bí chúc.
Lục giáp bí chúc vốn xuất phát từ chân ngôn bí tàng của Đạo gia, còn gọi là Cửu tự chân ngôn. Tên như ý nghĩa, chân ngôn có chín chữ, trong truyền thuyết chính là – lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành.
Có điều chín chữ này truyền đến Đông Doanh lại bị sửa thành lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền.
Theo như lời đồn, Cửu tự chân ngôn vốn có thần thông không sao hiểu được. Đạo gia tuyên bố vào núi liền biết Lục giáp bí chúc, ngày thường tụng niệm, thì không gì không làm được.
Bất kể là chú ngữ Đạo gia, bí ngôn Mật tông, cầu nguyện trước khi làm pháp thuật của phương Tây đều có một đặc điểm chung, chính là mục đích của người niệm chú đều muốn khẩn cầu sức mạnh của thần linh, tránh đi những thứ không tốt.
Theo Đơn Phi, Lục giáp bí chúc cũng không ngoại lệ.
Có điều hậu nhân dường như thiếu đi năng lực kết nối thật sự với chú ngữ. Tuy biết chú ngữ, nhưng lại hiếm thấy người dùng chú ngữ làm nên chuyện.
Đơn Phi không ngờ lâm vào tuyệt cảnh này, lại có người bảo hắn dùng chú ngữ để ra ngoài. Hơi buồn cười, Đơn Phi còn chưa kịp hỏi, thanh âm kia giống như biết hắn nghĩ gì, nói tiếp: -Lục giáp bí chúc là lâm hư đâu thiên giới, liệt, chấn, tiềm, hành!
Cái gì?
Đơn Phi nhất thời ngây ra, nhất thời không nghe ra người này đang nói chín chữ nào, nhưng ý thức được Lục giáp bí chúc mà người này nói hoàn toàn khác với cái hắn biết. Cái lúc trước hắn biết là Lục giáp bí chúc giả hay sao? Hay là cái người này nói là chú ngữ Trung Nguyên truyền đến ngoại thành London?
Trong lòng hắn hoài nghi, nhưng nghe người nọ nói rõ từng chữ, không kiềm nổi lại nghĩ người này rốt cuột nói chín chữ nào?
Vừa động ý niệm, thanh âm kia lại tiếp tục nói: -Lâm vi không chi dụng, hư vi không chi thể, đâu thiên giới chính là không gian khác biệt với không gian bình thường, có thể gọi là Dị Độ, cũng có thể gọi là Vô Gian. Cơ thể người vốn do vũ trụ dưỡng dục sinh ra, giống như vũ trụ, cũng có diệu dụng thần kỳ của vũ trụ. Ngại vì người đời mông muội, luôn tìm kiếm bên ngoài, ít biết cầu bên trong. Lục giáp bí chúc có thể hội tụ sức mạnh trời đất mà con ngừa kế thừa được, khởi động vũ trụ của bản thân kích phát thể năng, khiến người “nứt” ra không gian lục hư như giáp trụ là Vô Gian, dùng sức mạnh tinh thuần của mặt trời trong thiên địa “chấn” vỡ thông đạo của Vô Gian. Giống như tiềm long tại uyên lòng mang kính sợ, hiểu được không thể tùy ý thay đổi đạo lý của quy luật tự nhiên đất trời, lúc này mới có thể thật sự “đi” lại trong không gian Vô Gian.
Hóa ra là liệt chấn tiềm hành như vậy? Không phải trận liệt tiền hành? Cũng sai khác mấy dặm đi.
Đơn Phi nghe người nọ giải thích, lại có cảm giác sáng sủa hơn.
Hắn biết chú ngữ Mật tông đa số đều có ý nghĩa thâm sâu, ví dụ như Đại minh chú, chú ngữ Trung Nguyên có khi lại tối nghĩa khôn kể, giống như Cửu tự chân ngôn, loại chú ngữ này luôn khiến người đời hiểu lầm là mật ngữ binh gia, nhưng bất luận là bày trận phía trước, hay là bày trận tiến lên, đều khiến người ta khó lòng coi là cách bày binh, lại không có giá trị thao tác thực tế, hậu nhân lại càng gán ghép tô vẽ ý nghĩ phức tạp cho mỗi một chữ trong chín chữ chân ngôn này, càng làm cho người ta hồ đồ hơn nữa.
Nhưng so với phương Tây dùng chổi nói thuật ngữ ta cho ngươi kẹo que, ngươi cho ta miếng chocolate để đổi lấy năng lực, lâm binh đấu giả vẫn là chú ngữ phải động não.
Đơn Phi rất có cảm ngộ với chú ngữ Mật tông, bằng không lúc trước cũng không dùng chú ngữ lừa gạt đám người Hoàng Thừa Ngạn, nhưng hắn lần đầu tiên nghe người ta giải thích chú ngữ đơn giản dễ hiểu như thế, lại rất gần với đạo tự nhiên.
Người nọ hơi ngừng lại, sau đó nghiêm túc nói: -Khi làm chú ngữ này phải nhớ không thể tự cao tự đại, bằng không rất dễ bị quy tắc vũ trụ trói buộc, tạo thành tai họa ngập đầu.
Người nọ nói không nhanh, nhưng tuyệt đối không chậm.
Đơn Phi không rảnh hỏi cặn kẽ, có điều lại hiểu vấn đề mấu chốt nhất là niệm chú có thể mở ra không gian? Đơn Phi không biết người đó ở đâu. Trong cảm giác của hắn, người đó giống như ở trong linh phù Thần Nữ, lại giống như ở trong đầu hắn, hắn biết chỉ cần trong lòng còn nghi vấn, thì người đó có thể biết.
Quả nhiên, người nọ trả lời: -Niệm chú dĩ nhiên là không thể. Chú là pháp môn, là để người ta trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hợp tinh khí tụ thần, thật sự muốn phát huy lực lượng của Lục giáp bí chúc, còn cần triệu tập lực lượng của bản thân thúc đẩy sức mạnh chấn động mở không gian ra. Ta có chín thủ pháp khiến ngươi có thể triệu tập lực lượng bản thân, chỉ có một lần, ngươi phải nhớ kỹ.
Vừa dứt lời, Đơn Phi liền cảm thấy một bản tay cứng như sắt, lại thuần khiết như ngọc hiện ra trong đầu hắn.
Cảm giác cực kỳ kỳ diệu, cũng may Đơn Phi lại nhìn thấy sự liên hệ kiểu này quen rồi, nghe người kia nói chỉ dạy một lần, hắn làm sao dám chậm trễ. Đôi bàn tay như sắt như ngọc kia đan xen mười ngón, đã hình thành dấu ấn kỳ quái.
Đơn Phi lập tức làm theo, trong lòng cũng niệm theo người nọ: -Lâm! Hắn dùng hai tay làm dấu ấn kia, đồng thời khi chữ “lâm” ra khỏi miệng thì cảm thấy trong lòng căng lên, gần như huyết dịch toàn thân đều ngưng tụ.
Khoảnh khắc này, nếu hắn không phải có khí lực cường tráng hơn người thường thì suýt chút đã hôn mê bất tỉnh. Cho dù là thế, hắn cũng ngồi xổm nửa canh giờ giống như người có bệnh tim, đau đớn đột nhiên nổi lên.
Hư!
Người nọ mặc kệ phản ứng của Đơn Phi, lập tức đọc lên chữ thứ hai, làm tiếp thủ quyết thứ hai.
Nếu Đơn Phi không có nghị lực rất mạnh, gần như khó mà thực hiện, nhưng thấy người nọ đọc khẩu quyết tay bắt quyết, hắn cắn rang làm theo chữ thứ hai, sau đó cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đổ vào hư không cả.
Cảm giác này lại cực kỳ đau khổ, mà khoảnh khắc này, cả người hắn như hóa thành hư vô dung nhập vào trong màn sương trùng trùng.
Đơn Phi từng ngồi cáp treo, lại cảm thấy cảm giác này giống như ngồi cáp treo lên núi vậy, nhưng hắn cũng biết cáp treo nhanh nhất trên đời cũng không sinh ra cảm giác hư vô thế này.
-Đâu thiên giới. Người nọ đọc liền ba chữ, đồng thời làm ra dấu tay thứ ba.
Đơn Phi không ngờ kết ấn của người lại khiến cơ thể sản sinh hiệu quả thần kỳ như thế. Khi làm theo y hệt, thần sắc hắn càng thêm kinh hãi.
Khoảnh khắc đó sương mù như nhạt đi, cũng có cảm giác như sương mù không ngừng ngấm vào xung quanh hắn. Nói ra thì rất phức tạp, nói một cách đơn giản chính là hắn giống như máy hút gió vậy, lại tụ hội sương mù vào trong cơ thể của mình.
-Liệt! Ngón trỏ, ngón giữa tay phải người kia chỉ về hư không nói vội: -Mở mắt.
Đơn Phi đột nhiên trợn mắt, giống như người nọ chỉ tay về phía trước, cảm thấy tất cả máu, khí đều tụ tập ở trái tim, sau đó từ trái tim hắn tuôn trào mãnh liệt ra khỏi hay ngón tay.
Có ánh sáng bắn ra từ ngón tay Đơn Phi, hai mắt Đơn Phi sáng lên, khí huyết lưu chuyển như xả van vậy, tụ tập bắn thẳng một đường, sắc bén không cần nói cũng biết.
Không gian phía trước chợt mở.
Như có năng lượng tựa mũi kim đâm vào tấm kính kín mít không kẽ hỡ tạo thành khe nứt vậy…
-Chấn!
Giọng nói người nọ không hề dao động, giống như sớm biết có biến hóa này, thuần thục tiếp tục làm kết ấn thứ bảy, hai tay vòng lại nối nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Đơn Phi làm theo y hệt, cảm giác có chấn động khôn cùng tuôn ra từ mặt đất, lại giống như phun trào dao động từ trong đáy biển cơ thể hắn vậy, mà sau khi hắn kết ấn quanh người cũng chấn động không ngừng giống như thần vu thông linh vậy.
Có năng lượng trong cơ thể hắn tuôn ra ngoài như dời non lấp biển.
Như mũi kim đâm toạc, không gian chợt mở rộng!
-Tiềm, hành! Người nọ lập tức làm hai thủ ấn cuối cùng, quát khẽ:
-Đi! Ngươi đã được ta truyền thụ, cần thường dùng đạo này, tự giải quyết cho tốt.
Đơn Phi không đợi người nọ dặn thêm, đã sớm bắt lấy A Cửu, nhảy phốc ra ngoài như cá vượt vực sâu vậy.
Bầu trời xanh trong, có tiếng chim chiêm chiếp.
Hắn đi ra rồi.
Đơn Phi mừng rỡ, lại có hoang mang, không biết lực lượng âm thầm kia vì sao không cản lại?
Nữ Tu không có ra tay.
Cầm Tự Minh Cầm trong tay, Nữ Tu nhìn không gian sương mù phía trước, hồi lâu sau, cuối cùng nói một câu: -Là huynh, ta biết là huynh, rất tốt. Khi nàng nói lại khiến người ta căn bản không nhìn ra bất cứ tình cảm gì.
Đơn Phi lại cảm giác hơi không tốt.
Hắn bị nhốt trong không gian Vô Gian mấy ngày, sớm đã mệt không chịu nổi, vừa nãy dùng Lục giáp bí chúc, tuy hắn phá được không gian Vô Gian trở lại không gian bình thường, nhưng hai chữ “liệt, chấn” gần như tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của hắn.
Khi Đơn Phi hiểu đạo lý này, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề trí mạng, vừa nãy khi lần đầu tiên không gian nứt ra, hắn từng nhìn thấy có chim bay qua trước mắt…
Điều này nói rõ hắn ở trên không trung!
Vậy bây giờ thì sao?
Khi hắn nghĩ đến vấn đề này thì đã ý thức được không ổn, sau đó thì rơi xuống như tảng đá.
Có chú chim vỗ cánh bay qua người Đơn Phi, phát ra tiếng kêu chiêm chiếp như cười, giống như đang nói “Tiểu tử Đơn Phi ngươi không có cánh mà cũng dám vờ kiêu ngạo như ta sao? Bây giờ thì ngu người chưa?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất