Chương 746: Nan huynh nan đệ
Tên của Đơn Phi tuy rằng có chữ “Phi” trong đó, nhưng hắn đương nhiên là không biết bay. Tuy hắn đã phát huy khinh công đến cảnh giới đỉnh cao, khiến rất nhiều người đều than thở không thôi, có điều trở lại với không gian bình thường, hắn vẫn không phá được lực vạn vật hấp dẫn.
Từ trên cao nhanh chóng rơi xuống, cảm giác kích thích này tuy không bằng phản ứng khi niệm Lục giáp bí chúc, nhưng Đơn Phi gần như cũng muốn hôn mê. May mà hắn được tôi luyện nhiều, biết lúc này mà ngất đi thì chính là tự tìm đường chết.
Chỉ thấy gió lớn táp vào mặt, Đơn Phi nheo mắt lại, cố gắng nhìn xuống phía dưới.
Hắn ở trên núi xanh, bên dưới là tầng tầng lớp lớp cây cối um tùm.
Trong lòng Đơn Phi hơi mừng rỡ, tuy không thể thay đổi xu thế rơi xuống, nhưng vẫn có thể xê dịch trên không trung. Cùng lúc đó, hắn dùng dây thừng nhanh chóng cột A Cửu trên lưng mình, trong khi rơi xuống thì mang A Cửu nhào đến một gốc cây lớn tán lá um tùm rợp trời nhất bên dưới.
Trong lúc rơi xuống, Đơn Phi miễn cưỡng đề khí tụ lực, mắt thấy tán lá xanh mướt ngày càng gần trước mắt, hắn vươn tay thăm dò, tóm trúm nhánh cây trên đỉnh.
Cành cây nhanh chóng oằn xuống, thân hình Đơn Phi hơi chậm lại, cũng cảm thấy nhánh cây làm mờ mắt, quẹt lên người trầy xước nhiều chỗ. Vào lúc này, hắn vẫn có thể nhìn rõ tình thế xung quanh, thừa lúc thân hình hơi chậm lại liền cảm thấy mình sắp đụng vào một cành cây to như cái tô rồi.
Vươn tay nhanh chóng chỗ một cái, có tiếng răng rắc vang lên.
Cành cây to như cái tô chợt gãy.
Đơn Phi cảm thấy cổ tay mình cũng có vẻ muốn gãy, nhưng dựa vào lực một bắn một phản này, thế rơi của hắn đã giảm bớt một nửa, thừa thế hai tay khẽ vươn ra, hắn lại kéo lấy hai nhánh cây.
Lúc bình thường thì đây là một hành động dễ dàng, nhưng hắn đói đến choáng váng, lại bị dày vò nhiều lần, có thể làm những động tác này đã vượt quá khả năng bình thường rồi.
Nhánh cây lại gãy, Đơn Phi sớm đã tính toán, đang muốn vung mấy nhánh cây đã gãy ra cuốn lấy thân cây, không ngờ lực đạo kém một chút thì cả người đã ngã xuống vuông góc, hơi hít vào, Đơn Phi đã không kinh hoảng nữa, mắt thấy mặt đất cách không xa, liền vận khí cứng rắn đánh ra một kích.
Một tiếng phịch vang lên.
Đơn Phi ngã xuống như chó đoạt cứt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, nhưng biết A Cửu trên lưng không sao rồi, chỉ cảm thấy sức mạnh toàn nhân như cạn kiệt, xương cốt hình như cũng rã rời cả, Đơn Phi nhất thời không còn sức bò dậy, thầm nói cũng không mất mặt lắm, dù sao thì nơi hoang sơ dã lĩnh cũng không có ai nhìn thấy.
Hắn nghĩ thế, trong lòng thầm than, bởi vì hắn nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến chỗ của hắn.
Tiếng bước chân kia rất lặng lẽ, Đơn Phi vừa nghe liền biết là có mấy người thận trọng thăm dò đi về phía này.
Là ai?
Đơn Phi sẽ không cho rằng người đến là vì hắn, thời điểm này nếu có người đến vì hắn thì chỉ có thần tiên, có điều đối phương thận trọng như vậy…là thợ săn sao?
Đừng bị những người này coi như lợn rừng mà săn giết nha.
Đơn Phi từng nghe rất nhiều chuyện thảm ở thời đại kia của hắn, cố gắng ngồi lên. Khi hắn đang ra hiệu ta và các ngươi là đồng loại, thì thấy trong rừng có bốn người xông ra, tay cầm binh khí sáng bóng muốn giết hắn.
Cường đạo?
Hôm nay phải lật thuyền trong mương hay sao?
Trong rừng hơi tối, mắt Đơn Phi lóe lên, lại nhìn rõ diện mạo người xông đến, kinh ngạc nói: -Trụ Tử?
-Dừng tay!
Người cầm đầu nghe Đơn Phi nói thế thì khoát tay lập tức chặn mọi người đang vọt đến, hơi lùi ra sau, mấy người trên dưới đánh giá Đơn Phi, ha ha nói: -Đơn lão đại, là huynh?
-Là ta. Đơn Phi đáp. Hắn nhận ra người đến là thủ hạ Trụ Tử của Ban lão cha.
Trụ Tử cũng vừa mừng vừa sợ, hạ binh khí xuống, thấy Đơn Phi có vẻ rất gian nan, tiến lên mấy bước, Trụ Tử giật mình nói: -Đơn lão đại, huynh sao lại đến Vu Điền, huynh cũng bị ám toán sao?
Gần đây là địa vực nước Vu Điền?
Đơn Phi hơi nhíu mày, nhanh chóng nghe ra hàm ý của Trụ Tử: -Các ngươi cũng bị ám toán.
-Đúng vậy.
Trụ Tử nhìn thấy Đơn Phi thì hơi bất ngờ, nhưng cũng có vẻ căng thẳng, trong lòng nghi hoặc, Trụ Tử không rảnh để hỏi nhiều, phất tay nói: -Lương Tử, Phòng Diêm, Thạch Đầu…các ngươi dẫn lão đại…cùng nữ nhân này chạy đi, ta đánh lạc hướng truy binh.
Bên cạnh y còn có ba người, đều là nhân thủ của thương đội Ban thị, bây giờ đều quần áo tả tơi, trên người thấp thoáng vết máu như Trụ Tử.
Đơn Phi giãy dụa đứng lên, liếc nhìn A Cửu phát hiện nàng tuy hơi thở mong manh, nhưng dù sao cũng không lo lắng tính mạng. Hít sâu một hơi, Đơn Phi cảm thấy động thủ thì khó, nhưng đi lại thì hẳn là không có vấn đề: -Cùng đi được rồi, ta không sao.
-Nhưng…
Trụ Tử lo lắng nói: -Người đuổi theo Đơn lão đại nhất định là cao thủ. Chúng ta tụ lại với nhau…khó tránh bị đối phương… Y vốn định nói một lưới bắt hết, có điều cảm thấy như vậy quá không tốt, lập tức ngậm miệng.
Y thấy Đơn Phi mạnh mẽ như thế thì rất vui mừng, nhưng khi nhìn dáng vẻ Đơn Phi thì thầm nghĩ Đơn Phi e rằng cũng đối diện với khó khăn rất lớn. Nói vậy, hai bên chẳng qua chỉ là nan huynh nan đệ. Y được Đơn Phi cứu mạng, sớm đã cực kỳ tôn trọng Đơn Phi rồi, chỉ muốn giúp Đơn Phi kéo kẻ địch lại.
Đơn Phi thấy thế thì hiểu suy nghĩ của Trụ Tử, lắc đầu nói: -Không ai đuổi theo ta, chúng ta cùng đi, cho ta thời gian hồi phục lại, ta sẽ giải quyết truy binh của các ngươi.
Hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc còn tỉnh táo, thầm nghĩ đám người Trụ Tử rất chật vật, nhưng kẻ địch đuổi theo Trụ Tử tuyệt đối không phải hạng quá cao minh, chỉ cần cho hắn chút thời gian phục hồi, giải quyết đối thủ không phải là vấn đề, chính vì nghĩ thế, hắn mới không có lo lắng nhiều.
Trụ Tử ngược lại ngẩn ra: -Vậy Đơn lão đại huynh… Y thầm nghĩ không có cao thủ cực kỳ lợi hại đuổi theo Đơn Phi, tại sao Đơn Phi lại chật vật như thế?
-Tìm một chỗ tránh trước đi.
Đơn Phi không rảnh giải thích quá nhiều, hắn không đánh giá cao kẻ địch, nhưng cũng không muốn coi thường địch thủ, nhìn quanh bốn phía, Đơn Phi nói:
-Các ngươi theo ta.
Hắn không đi xuống mà lên, nhanh chóng tìm được một sơn động, lập tức chui vào.
Lương Tử đã lấy một hòn đá lửa ra châm hỏa chiết tử đưa cho Đơn Phi. Hỏa chiết tử lập lòe sáng, mang đến ánh sáng hiếm hoi cho sơn động u ám này, chiếu lên mấy người giống như quỷ vậy.
Sơn động kia càng đi vào lại càng rộng rãi, lại đi thêm không bao lâu thì đã có chia thành bốn phương tám hướng kéo dài tiếp. Đơn Phi từ ngoài động thì đã đoán ra cửa động này chính là sự kéo dài của lòng núi Cast, thấy thế cũng không bất ngờ.
Dẫn mọi người tiếp tục đi vào, mãi cho đến một chỗ động đá vôi khá rộng rãi, Đơn Phi mới ngừng bước nói: -Đối phương nếu không có thủ đoạn phi thường, trong nhất thời tuyệt đối không thể tìm thấy nơi này.
Thủ đoạn phi thường mà hắn nói là chỉ thần quái của đối phương, hoặc là mang theo chó săn, bằng không kẻ địch rất khó tìm được vào lòng núi, cho dù tìm vào được, thì nhất thời cũng khó mà phát hiện hành tung của bọn họ.
Hắn nghe thấy trong động có tiếng nước chảy tí tách, tìm theo tiếng nước thì thấy một đầm nước trong, nếm thử một chút, cảm thấy chất nước không có gì lạ, Đơn Phi uống mấy hớp rồi mới múc nước đưa đến bên miệng A Cửu.
A Cửu ý thức mơ hồ, có điều vẫn hé miệng uống mấy hớp nước trong.
-Có lương khô không? Đơn Phi nói.
Trụ Tử gật đầu, lấy lương khô trong lòng ra đưa qua.
Đơn Phi dùng nước ngâm mềm lương khô, đút A Cửu ăn mấy miếng, thấy nàng mơ hồ thiếp đi, mình cũng cắn mấy miếng lương khô, thở phào nhẹ nhõm. Đơn Phi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu hoạt động bình thường rồi. Thấy hô hấp của A Cửu mạnh hơn, Đơn Phi hơi yên tâm, biết nàng đã nhặt được cái mạng này về rồi.
Trụ Tử nghi vấn đầy bụng, thầm nghĩ lão đại huynh dáng vẻ chật vật như thế, cơm cũng chưa được ăn, còn nói không có ai đuổi theo huynh? Y và Đơn Phi từng ở trong sa mạc màn trời chiếu đất, biết bản lĩnh dã ngoại của Đơn Phi rất mạnh, làm sao cũng không hiểu hắn ở trong núi xanh này mà còn đói đến thê thảm như vậy chứ.
Trên núi này tuy không có cẩm y ngọc thực, nhưng đối với người sống trong đó thì có thể nói là thức ăn không ngớt.
Đơn Phi biết mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn không giải thích, hỏi: -Rốt cuộc là sao hả, các ngươi nói trước đi.
Trụ Tử cười khổ nói: -Đơn lão đại, huynh thật sự không sao chứ?
Đơn Phi lắc đầu, kiên trì nói: -Nói chuyện của các ngươi đi.
Trụ Tử suy nghĩ một lát, lúc này mới nói: -Tây Vực đã loạn rồi, chẳng những Lâu Lan Vương bất lợi với Ban thị, Phạm gia, hình như Xa Sư Vương cũng muốn mang binh mã làm loạn Tây Vực. Những chuyện này…Đơn lão đại đều biết chứ?
Đơn Phi không khỏi cười nói: -Biết. Hắn nghĩ những chuyện này xảy ra chưa bao lâu, Trụ Tử trước mắt chỉ e còn không hiểu tình hình Lâu Lan bằng hắn nữa.
Trụ Tử không rõ Đơn Phi cười cái gì, chần chừ nói: -Lão cha nói Đơn lão đại có đại tài, Phạm tiên sinh muốn cùng lão cha tiến cử Đơn lão đại làm chủ, cùng nhau tính toán, Đơn lão đại cũng biết chứ?
Ta chẳng những biết, còn làm Đơn đương gia luôn rồi.
Đơn Phi không đề cập chuyện này, chỉ nói: -Biết đại khái. Sau khi các ngươi đi, chúng ta đã làm một trận với Xa Sư.
-Ai thắng? Mọi người đồng thanh hỏi.
-Đương nhiên là… Trụ Tử muốn nói đương nhiên là “Đơn Phi”, nhưng thấy dáng vẻ Đơn Phi chật vật thế, nhất thời cũng không thể khẳng định.
-Chúng ta đánh lui bọn họ. Đơn Phi nói một cách đơn giản: -Ta vì một chuyện lạ nên mới đến đây, nơi này là nước Vu Điền sao?
Trong lòng Trụ Tử kinh ngạc, khó hiểu Đơn Phi sao lại đến đây, càng không hiểu Đơn Phi là nhắm mắt đến Vu Điền sao? Nơi này đích thực là địa giới Vu Điền, Đơn Phi xâm nhập vào trong, sao còn không biết nơi này là đâu chứ?
Khẽ gật đầu, Trụ Tử cảm thấy Đơn Phi chỗ nào cũng kỳ lạ, có điều vẫn tiếp tục nói: -Từ trước đến nay đều do Phạm tiên sinh âm thầm chủ trì đại cục, Ban lão cha phụ trách bên ngoài, bởi vì lo lắng cho cục thế hiện tại, Ban lão cha mới xuất mã liên hệ, hi vọng có quốc gia ủng hộ.
-Cho nên các ngươi tới Vu Điền?
Thấy Trụ Tử gật đầu, Đơn Phi hỏi: -Vu Điền Vương quan hệ với chúng ta rất tốt sao?
Trụ Tử cười khổ nói: -Vốn là như thế, Vu Điền Vương là người tin Phật, làm người lương thiện. Ban lão cha khi cùng ông ta làm ăn, trước nay bình đẳng công chính, quan hệ với ông ta luôn rất tốt.
Ngừng một lát, Trụ Tử cắn răng nói: -Sau khi chúng đến nước Vu Điền, Vu Điền Vương đã cho mời vào cung. Khóe miệng hơi co giật, Trụ Tử nói: -Ban lão cha đang muốn nhân cơ hội này thuyết phục Vu Điền Vương tương trợ, nào ngờ Vu Điền Vương bày tiệc rượu, nhưng vẫn không lộ mặt.
Đơn Phi hỏi: -Sau đó thì sao?
-Ban lão cha ý thức được có chút vấn đề, liền bảo chúng ta đừng uống rượu. Khi đó Ban lão cha đang định mang chúng ta rời đi, nào ngờ thị vệ trong cung đột nhiên xông ra, nói chúng ta có hành vi phản loạn, muốn bắt chúng ta bỏ ngục thẩm vấn.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị.
Hắn biết bất luận là Ban Doanh, Phạm Hương đều là hạng khôn ngoan, làm việc rất lão luyện, nhưng Ban Doanh vừa đến Vu Điền đã bị người ta hỏi tội, hình như kẻ địch đã sớm tính đến hành động của họ, đang chờ bọn họ vào tròng.
Trụ Tử căm hận nói: -Ban lão cha nhỏ nhẹ thương lượng, nhưng nhìn ra được bọn họ có ý đuổi tận giết tuyệt, nên mới liều mạng cản hậu, đưa chúng ta ra ngoài. Chúng ta chạy ra khỏi thành Vu Điền vốn muốn truyền tin cầu cứu binh, nhưng lại bị binh lính Vu Điền đuổi giết một đường. Chúng ta đánh đánh trốn trốn, nên mới chạy đến đây, không ngờ gặp được Đơn lão đại.
Đột nhiên quỳ xuống, Trụ Tử khàn giọng nói: -Đơn lão đại, huynh có bản lĩnh nhất. Bây giờ Ban lão cha nguy trong sớm tối, nếu huynh thật sự không có chuyện gì…huynh có chủ ý gì không?