Thâu Hương

Chương 747: Đuổi giết trong chớp mắt

Chương 747: Đuổi giết trong chớp mắt


Lúc Trụ Tử nói không khỏi nhìn sang A Cửu.
Y thấy dáng vẻ Đơn Phi và A Cửu rất thân mật, lại thấy khi mình đang kể lại Ban Doanh lâm nguy, mười ngón tay Đơn Phi đan vào nhau, ít nhiều có chút khó xử, bất giác trong lòng lạnh đi.
Trụ Tử là một hán tử nhiệt huyết, nhưng cũng biết rượu ngon thịt ngon nhiều huynh đệ, người khi gặp nạn ít tri âm. Đơn Phi mấy lần tương trợ Ban thị, đám người Trụ Tử cực kỳ cảm kích, nhưng nghĩ đến Đơn Phi không nợ Ban thị cái gì, nếu thật sự vì nhi nữ tình trường, hoặc là nguyên nhân khác mà không muốn ra tay, thì cũng không thể trách móc.
Đơn Phi hơi giật mình, vội vươn tay nâng Trụ Tử dậy nói:
-Trụ Tử, ngươi làm cái gì? Ta nhất định sẽ cứu Ban lão cha. Ngươi có cách nào tốt không?
Mười ngón tay hắn đan xen, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện Lục giáp bí chúc.
Lục giáp bí chúc cực kỳ thần kỳ, sau khi Đơn Phi thoát khỏi hiểm cảnh, lập tức không ngừng nhớ lại những gì đã học lúc trước. Hắn có thể có thành tựu như hôm nay, tất nhiên là vì chăm học hay suy nghĩ, nhưng đối với bất cứ một môn học vấn nào cũng khổ công rèn luyện, nên mới có lĩnh ngộ nhiều hơn. Khi nãy hắn chỉ sợ quên mất thủ pháp, nên lặng lẽ lặp lại chín thủ pháp đã được người thần bí dạy ở trong không gian Vô Gian. Tuy hắn không toàn lực thực hành, nhưng khi kết ấn cảm giác khí tức trong cơ thể vận chuyển hoàn toàn khác hẳn lúc trước, lúc này mới xuất thần, không ngờ Trụ Tử vì thế mà hiểu lầm.
Trụ Tử thấy Đơn Phi rất thẳng thắn mà không hề qua loa, không khỏi vui vẻ nói: -Ta không có cách hay gì, nhưng Phạm thị cũng có chút năng lực ở Tây Vực, bọn họ bắt Ban lão cha, chúng ta cần đến nước Tinh Tuyệt, điều động một đội tinh binh đến tạo áp lực cho Vu Điền Vương, khiến ông ta không dám làm gì Ban lão cha…cùng lúc đó, chúng ta còn phải nhanh chóng đến Lâu Lan, mời Phạm tiên sinh phái người nghĩ cách tiếp ứng…Như vậy, việc cứu Ban lão cha mới có hi vọng. Chuyện này khó làm nhất là bọn họ vẫn đang phái người đuổi giết chúng ta…Đơn lão đại, ta có thể dẫn Lương Tử, Phòng Diêm cố ý để lộ hành tung để đánh lạc hướng đối thủ, huynh dẫn Thạch Đầu và cầm tín vật của Ban thị đến nước Tinh Tuyệt điều động cứu binh. Thạch Đầu rất quen thuộc những chuyện này, sẽ nói cho huynh biết làm sao làm. Đơn lão đại…huynh cảm thấy thế nào?
Đơn Phi hơi nhíu mày, còn chưa đáp lời thì nghe thấy A Cửu truyền đến tiếng rên rỉ, không khỏi hỏi:
-A Cửu, cô tỉnh rồi.
-Đơn Phi, đây là đâu?
A Cửu hai mắt mờ mịt, nhìn thấy đốm lửa, nơi đang ở lại hơi âm trầm, nhịn không được nói: -Địa phủ sao?
Đơn Phi cười nói: -Không phải Địa phủ, là sơn động, chúng ta ra ngoài rồi.
-Chúng ta ra rồi? A Cửu hơi vui mừng nói: -Huyền Nữ cứu chúng ta ra sao?
Đơn Phi im lặng một lát: -Có lẽ vậy. Nhận ra mấy tên tiểu tử Trụ Tử hoài nghi, Đơn Phi lập tức nói: -A Cửu, cô nghỉ ngơi trước, ta gặp được mấy huynh đệ, phải thương lượng một chuyện khẩn cấp với họ.
A Cửu ừ một tiếng, lặng lẽ dựa vào cạnh Đơn Phi.
Đơn Phi ít khi nghiên cứu tình cảm nam nữ, nhưng bây giờ sao lại không biết tấm lòng của thiếu nữ này chứ? Thở than trong lòng, Đơn Phi tạm gác chuyện này lại, nói với đám người Trụ Tử: -Trụ Tử, cách của ngươi hơi không ổn.
Trụ Tử vội nói:
-Đơn lão đại, ta là kẻ thô tục, nghĩ cách chưa chắc tốt, huynh có diệu sách gì?
Đơn Phi thầm nghĩ địch thủ rắp tâm tính toán, nếu không phải mình đang ở Lâu Lan, chỉ dựa vào nội ứng của Tử hỏa Pháp vương và Vương Tử Quy Tư, thì thành Lâu Lan nói không chừng đã phá rồi. Trụ Tử không rõ đại cục Tây Vực hiện tại tuyệt đối không phải mâu thuẫn giữa Ban Doanh và Vu Điền, nên mới nghĩ ra cách này, nhưng nếu nước Tinh Tuyệt cũng có cạm bẫy như thế, vậy không phải là làm việc vô ích sao?
Mà phía Lâu Lan…
Đơn Phi vốn có lòng tin với đám người Phạm Hương, thầm nghĩ bọn họ cho dù không có mình, cố thủ Lâu Lan cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn thấy chuyện này liên lụy quá rộng thực sự khó mà tưởng tượng, thầm nghĩ các thế lực tham gia vào chuyện này e là vẫn đang ở trong loạn cục của Vân Mộng, vừa nghĩ đến đây, hắn lại hơi lo lắng tình hình phía Phạm Hương thế nào.
-Ta không có diệu kế gì.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Đối thủ có chuẩn bị mới đến, nói không chừng đã đoán được suy nghĩ của ngươi rồi, đi nước Tinh Tuyệt nước xa không cứu được lửa gần…
Trụ Tử rùng mình một cái: -Vậy…chúng ta không cứu Ban lão cha sao? Y tự nhiên là nói lời do thám, thầm nghĩ nếu Đơn Phi từ bỏ, mình bất luận thế nào cũng phải thử thực hiện chủ ý của mình.
Đơn Phi tinh thông khảo cổ, nhưng lại ít khi đánh loại trận thế này, lúc trước khi đối diện với nội loạn của quân Hắc Sơn, vẫn dựa vào Quách Gia bất động thanh sắc khống chế đại cục trong tay.
Nếu Quách Gia ở đây, sẽ có cách nào đây?
Ban Siêu năm đó hoành hành Tây Vực là dùng thủ đoạn gì?
Đơn Phi tuy ít có kinh nghiệm mặt này, có điều theo thói quen liên tưởng, nhìn thấy ánh lửa lúc sáng lúc tối, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến thủ đoạn Ban Siêu năm đó, đột nhiên nói: -Quân thần dân chúng nước Vu Điền đều tin Phật?
-Đúng vậy?
Trụ Tử khó hiểu nói: -Lúc đầu ta đã nói rồi.
-Bọn họ thật sự tin Phật? Đơn Phi thầm nghĩ thời đại kia của hắn cũng có không ít tham quan tin Phật, có điều những tham quan đó đều cầu Phật phù hộ cho sự tham lam của mình, những chuyện này hoàn toàn đi ngược với giáo lý mà Thích Ca tuyên truyền, nếu thật sự linh nghiệm thì đó không phải là Phật phù hộ, mà là mời quỷ xuất quan.
Trụ Tử không biết tại sao Đơn Phi lại nhấn mạnh việc này, trầm ngâm nói: -Bọn họ thật sự tin, Vu Điền Vương cực lực quảng bá Phật pháp nhiều năm, hằng năm…Đúng rồi, chính là vào những ngày này bọn họ thường cử hành một nghi thức hành tượng long trọng.
-Hành tượng? Đơn Phi hơi động tâm, lại nhớ đến ghi chép khảo cổ nó nói, nước Vu Điền thực sự có phong tục này.
Trụ Tử cho rằng Đơn Phi không biết, giải thích nói: -Nghi thức hành tượng là mỗi năm vào mấy ngày này, Quốc Chủ nước Vu Điền đều đích thân xuất mã, cùng dân chúng đô thành ra khỏi thành nghênh đón tượng Phật vào thành. Quy mô cực kỳ lớn, kéo dài liên tục chừng nửa tháng, xét từ điểm này, bọn họ thật lòng tin Phật đó.
Ghi chép mà Đơn Phi biết cũng giống như Trụ Tử nói, trầm ngâm nói: -Vậy chúng ta có thể mượn điểm này…bọn họ tin Phật… Hắn còn chưa nói xong thì thần sắc chợt nghiêm nghị, thấp giọng nói: -Đều qua đây.
Đang khi đám người Trụ Tử không rõ, thì chợt nghe phương xa có tiếng cười nói: -Ngươi thật sự là nhĩ lực tốt. Có điều bây giờ các ngươi không cần mời Phật, chúng ta có thể tiễn các ngươi đến Tây Thiên!
Ánh lửa chợt sáng.
Có ba người cầm bó đuốc sải bước tiến vào trong động đá vôi. Người cuối cùng không cầm đuốc, đôi mắt lại lóe lên hào quang màu xanh lục yêu dị.
Đám người Trụ Tử không ngờ có người lần mò đến đây một cách im hơi lặng tiếng, sắc mặt khẽ biến, đồng loạt đứng cạnh Đơn Phi.
Đơn Phi vừa thấy sự yêu dị của người mắt xanh, thì lập tức nghĩ đến thích khách ám sát Vương Tử Xa Sư ở Ủng thành Lâu Lan lúc trước.
Người này có điểm tương đồng với thích khách kia.
Đơn Phi cảm giác nhạy bén, lại lập tức phát hiện ra điểm đó.
-Đơn lão đại, chính là y. Trụ Tử nhìn rõ dung mạo người đó, thấp giọng nói: -Lúc trước trong cung thành Vu Điền, chính là người này ra tay bắt Ban lão cha.
Gã nghiến răng nghiến lợi giải thích, có điều biết mình còn lâu mới là đối thủ của người này, nên thủy chung cũng không tiến lên.
Ánh mắt người đó xẹt qua đám người Trụ Tử, hơi kỳ quái liếc nhìn A Cửu, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Đơn Phi: -Xem ra ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?
Khi y hỏi ít nhiều có chút khinh thường, rất khiêu khích nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi lại không nhìn ánh mắt người nọ.
Người nọ thấy thế, cười nhạt nói: -Ngươi thoạt nhìn có chút khôn vặt, nhưng ngươi không nhìn ta, thì cho rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của ta sao? Y biết hai mắt mình có ma lực, nhiều khi y thậm chí không cần ra tay thì đã có thể khống chế tâm thần đối phương rồi. Đơn Phi lại không nhìn vào mắt y, người nọ hiểu người thanh niên này ý thức được uy lực của ánh mắt y.
-Ban lão cha thế nào? Đơn Phi hơi chuyển nội tức, cảm thấy mình e là còn chưa dùng được hai phần công lực.
Người là sắt, cơm là thép. Hắn bị nhốt trong không gian Vô Gian đã lâu, dùng Lục giáp bí chúc phá được không gian Vô Gian, rơi xuống giữa không trung, đều khiến thể lực tiêu hao rất lớn. Hắn biết chỉ cần hai ba ngày là có thể khôi phục lại công lực trước kia, thậm chí là còn mạnh hơn, nhưng không ngờ người này lại mò đến nhanh vậy.
Người đến không đơn giản.
Người nọ mỉm cười nói: -Nếu các ngươi tranh thủ thì có thể cùng ăn bữa cơm đoàn viên với ông ta trước khi chết đó.
Đám người Trụ Tử nghe thế bất giác gầm lên, muốn xông qua đó, lại bị Đơn Phi phất tay cản lại: -Trụ Tử, ta là lão đại của các ngươi?
-Đương nhiên. Đám người Trụ Tử không hiểu.
Đơn Phi thở dài nói: -Nếu các ngươi thật sự coi ta là lão đại, lui ra nhìn ta…giết bọn họ là được rồi.
Hắn vừa nói ra, đám người Trụ Tử vừa mừng vừa sợ, bốn kẻ địch lại thay đổi sắc mặt, người kia càng bật cười lớn hơn:
-Tiểu tử ngươi khẩu khí thật lớn.
Đơn Phi ra hiệu cho đám người Trụ Tử bảo vệ A Cửu, chậm rãi tiến lên ba bước nói: -Nếu các ngươi sốt ruột vậy, thì không cần nói nhiều, lên đi.
Thân hình hắn hơi lung lay, thoạt nhìn yếu không chịu nổi, nhưng vẫn sừng sững tại đó, thần sắc bình tĩnh.
Người nọ thấy thế ngược lại kinh nghi bất định.
Làm trộm thì sẽ luôn chột dạ, lục đục đấu đá khó tránh sẽ suy đoán tính toán của đối phương. Người nọ tinh thông âm mưu ám toán, thấy Đơn Phi như thế, tuy không biết Trung Nguyên có không thành kế, nhưng lại cam thấy tiểu tử này e rằng có chút môn đạo.
-Làm sao vậy? Vu Sư chỉ dạy các ngươi âm mưu quỷ kế để ám toán, mà không dạy các ngươi đường đường chính chính làm người, lẽ nào các ngươi quang minh chính đại đánh một trận với người khác cũng không dám? Đơn Phi châm chọc nói.
Người nọ đột nhiên biến sắc: -Làm sao ngươi biết lai lịch của chúng ta?
Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Ta chính là biết.
Tuy hắn đoán đúng lai lịch đối phương, nhưng trong lòng vẫn hơi chấn động.
Lúc trước hắn cùng Phạm Hương, Ban Doanh cũng có suy đoán chuyện thích khách hành thích Vương Tử Xa Sư là do Lâu Lan Vương bị Vu Sư khống chế. Sau khi thích khách hành thích Vương Tử Xa Sư thì Tác Đô đến. Đám người Phạm Hương tuy không biết câu giá họa Giang Đông, nhưng đã cảm thấy Vu Sư thầm vạch kế chuyện này, dụng ý là triệt để loại trừ Ban thị khỏi Tây Vực.
Nếu thích khách kia do Vu Sư phái đến, đôi mắt của người kia rất kỳ dị, phong cách lại rất giống thích khách kia, thì rất có thể là thủ hạ của Vu Sư.
Ban Doanh, Phạm Dương đều lão luyện, nhưng đám người đều lăn lộn trên đời, cũng hiểu rõ thủ đoạn của nhau. Vu Sư dễ dàng khống chế Lâu Lan Vương, bây giờ có thể lặp lại chiêu cũ, khống chế Vu Điền Vương đợi Ban Doanh mắc câu không?
Vu Sư luôn âm thầm bày kế, có thể dễ dàng đùa bỡn khống chế Quốc Chủ các nước Tây Vực trong tay, dụng ý của y không giống như vinh hoa phú quý, vậy dụng ý thật sự của người này là cái gì?
Đơn Phi càng cân nhắc, thì càng phát hiện Vu Sư này quỷ dị khó nói nên lời.
Người mắt xanh nọ thấy Đơn Phi bình tĩnh như thế, ngưng thanh nói: -Các hạ họ Đơn? Y nhớ mang máng Trụ Tử từng gọi Đơn Phi là Đơn lão đại, lúc trước y cũng không để ý Đơn Phi, cũng không nghĩ gì cả, nhưng thấy Đơn Phi gật đầu, người nọ lập tức nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng: -Ngươi là Đơn Phi?
Đơn Phi hơi kinh ngạc, chỉ thấy người nọ thần sắc khẽ biến, sau đó lùi lại, quát lên:
-Tam hoàn ánh dạ, vạn quỷ xuất quan!
Mọi người ngẩn ra, đang khi chưa hiểu dụng ý người nọ, ánh lửa từ ba bó đuốc trong động đá vôi đột nhiên trở thành màu xanh biếc thảm đạm, động đá vôi vốn được ánh lửa chiếu sáng chớp mắt giống như chốn U Minh vậy…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất