Chương 751: Bất ngờ liên tục
Đám người Trụ Tử lại kính nể lời của A Cửu không thôi. Bọn họ có chút không rõ quan hệ giữa Đơn Phi và A Cửu, nói là tình nhân thì Đơn Phi lại không lạnh không nóng giống như khúc gỗ vậy, nhưng nếu nói không phải là tình nhân…cô nam quả nữ ở cùng nhau dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?
Trong lúc cứu người mọi người cũng không quên nhiều chuyện, có điều chung quy cũng không thể dò hỏi bí ẩn ở trước mặt Đơn Phi giống như đám chó săn được, nghe thấy A Cửu phân tích rõ ràng như thế, đám người Trụ Tử liên tục gật đầu: -A Cửu cô nương nói rất đúng, có điều…làm vậy lại vất vả cho Đơn lão đại rồi.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Có lẽ ta sẽ vất vả, nhưng các ngươi cũng không nhàn hạ, nhất định phải nghiêm túc nghĩ xem làm sao khiến dân chúng Vu Điền tin rằng Vu Điền Vương bị kẻ gian khống chế.
-Đương nhiên. Trụ Tử lập tức nói: -Chuyện này cứ giao cho chúng ta.
Có tiếng chuông réo ắt du dương từ xa truyền đến, Trụ Tử nhìn về phía thành quách: -Tượng phật mời đến rồi.
Đơn Phi vẫn lưu ý động tĩnh ngoài thành Vu Điền, nhìn thấy có gần trăm tăng nhân mặc cà sa màu vàng đi đến từ quan đạo phía nam ngoài thành, mà ngoài tăng nhân ra, lại có mấy trăm binh mã bảo vệ nữa.
Trong sự bao vây của mọi người, có chiếc xe ngựa chở một bức tượng cao mấy trượng đi đến, trên tượng che lụa đỏ, có điều không cần xốc lụa đỏ lên, mọi người cũng biết trên xe đang chở tượng thần mà Vu Điền Vương mời đến.
Tiếng chuông kêu vang, dân chúng, thương nhân ngoài thành tự động tránh sang hai bên đường, không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống. Cùng lúc đó, tiếng tù và trong thành nổi lên, trên đầu thành cờ bay phấp phới, lại có tiếng hoan hô từ trong thành truyền ra bên ngoài.
Đơn Phi không biết quá trình hành tượng cụ thể, nhưng nghĩ thứ này cũng giống như duyệt binh vậy, luôn phải bày ra vẻ phô trương để chứng tỏ uy nghiêm và thực lực, cổ kim nội ngoại đều không ngoại lệ.
-Chúng ta chia nhau hành động.
Đơn Phi liền đi về phía thành Vu Điền.
-Lão đại…huynh cứ vậy mà đi gặp Vu Điền Vương? Trụ Tử bất giác kéo lấy Đơn Phi, y cảm thấy kế sách của A Cửu rất tốt, nhưng căn bản không biết làm sao thực thi, mắt thấy Đơn Phi cứ thế đi tìm Vu Điền Vương, cảm thấy thực sự quá giống trò đùa mà.
Đơn Phi cười nói: -Thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị lễ vật gì, nhưng lễ ở lòng thành, tin rằng người tin phật chân chính sẽ hiểu mà.
Khi hắn nói đến đây thì hơi cảm thán, lòng nghĩ phật chưa từng nói rằng thắp nhiều nhang đèn thì sẽ được phật phù hộ, nếu thật sự là thế thì phật chẳng qua cũng chỉ là kẻ hám lợi mà thôi.
Thấy Trụ Tử kinh ngạc, Đơn Phi vỗ đầu vai y, hạ giọng nói: -Giúp ta chăm sóc A Cửu.
Hắn nói xong liền sải bước đi về phía thành Vu Điền.
Trụ Tử nhìn bóng lưng Đơn Phi gãi đầu nói: -A Cửu cô nương, vừa nãy chúng ta đã đắc tội rồi.
-Cái gì? A Cửu hỏi ngược lại: -Các ngươi làm sao lại đắc tội với ta?
Trụ Tử ấp úng nói: -Vừa nãy ta nói cô và Đơn lão đại rất xứng chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, xin cô nương đừng để ý. Bây giờ mọi người cùng chung kẻ thù, không biết A Cửu cô nương có biện pháp gì không?
Y dù nghe lệnh Đơn Phi, nghĩ cách để dân chúng Vu Điền nhận rõ kẻ gian, nhưng trong lòng lại không nắm chắc lắm, nhưng thấy Đơn Phi liều chết xung phong, nếu ngay cả chuyện nhỏ y cũng làm không xong thì khó tránh quá vô dụng rồi, nên mới thỉnh giáo A Cửu.
-Ta cũng không coi là trò đùa. A Cửu nghiêm mặt nói.
Đám người Trụ Tử xấu hổ: -Vậy sau này…
-Thật ra…ta rất thích các ngươi nói thế. A Cửu cắn môi hỏi ngược lại: -Chẳng lẽ ta và Đơn Phi không xứng sao?
Đám người Trụ Tử bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói: -Dĩ nhiên là xứng.
Mặt A Cửu đỏ bừng, thấp giọng nói: -Cám ơn các ngươi.
Trụ Tử không biết A Cửu cảm tạ cái gì, nhưng làm sao lại không biết tâm tư của thiếu nữ này, lập tức nói: -Đợi chuyện này xong rồi, chúng ta sẽ đi Lâu Lan, đến lúc đó nếu A Cửu cô nương thích, không bằng chúng ta cùng đi Lâu Lan, chúng ta đều giống như người một nhà vậy.
A Cửu nghe thấy mấy chữ “người một nhà” thì trong lòng vui vẻ, hạ giọng nói: -Nào dám mơ ước, có điều hiện tại chúng ta phải vượt qua ải này đã.
-Cô nương có diệu kế gì không? Trụ Tử chột dạ nói.
A Cửu nhìn vòng phượng huyết trên tay, mỉm cười nói: -Các ngươi yên tâm, bọn họ biết mời phật, ta cũng có thần phật phù hộ, đến lúc đó xem ai linh nghiệm, đi thôi.
Nàng lanh lợi đi trước, đám người Trụ Tử hai mặt nhìn nhau, căn bản không hiểu nàng đang nói gì.
Đơn Phi đã cách thành Vu Điền không xa.
Lúc này trong thành chiêng trống vang trời, có binh lính chia thành hai đội, đang xếp hàng dọc theo cửa giữa, men theo quan đạo phía nam mà chia thành hai bên.
Trong tiếng hoan hô, môn lầu cờ bay phấp phới có vô số cánh hoa rơi xuống, theo đóa hoa bồng bềnh, có hương thơm thanh u như phủ khắp thành Vu Điền.
Đơn Phi nhìn từng cánh hoa rơi xuống như bông tuyết bảy màu rơi xuống, nhất thời xuất thần.
Chiến tranh Trung Nguyên lác đác, hắn ở Trung Nguyên đã lâu, chỉ có một lần từng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt vui sướng thế này, chính là lần huynh đệ của hắn giúp hắn chuẩn bị bày tỏ với Thần Vũ.
Lòng khăng khít, tháng năm chậm, gió đông nháy mắt, hoa bay nào biết đường xa? Hắn khi đó chưa từng nghĩ đến lần cách biệt này vậy mà đã mấy năm rồi.
Mi mắt hơi ướt, Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lại, thấy có không ít nữ tử lộng lẫy đang rải cánh hoa trên đầu thành.
Hắn từng nghe Trụ Tử nói, người rải hoa đốt hương trên đầu thành đều là tần phi trong cung và nữ nhi lựa chọn trong nhà các thần tử, nước Vu Điền làm thế tự nhiên là dùng để bày tỏ thành tâm lễ phật.
Sau khi hoa lượn lờ bay, khi tượng thần còn cách trăm bước, Vu Điền Vương sẽ rời thành nghênh đón.
Đơn Phi nhớ rõ lời Trụ Tử, lúc này đã lặng lẽ trà trộn trong đám người, nhìn chằm chằm về cửa thành. Trong tiếng lễ nhạc hoan hô, có mấy chiếc xe màu chậm rãi đi ra khỏi thành, binh sĩ thấy thế đều bái, trên chiếc xe màu chính giữa kia có một vương giả râu trắng đầu đội vương quan, bên cạnh vương giả có một tăng nhân trung niên sánh vai ngồi cùng.
Chuyện này lại không giống như Trụ Tử nói.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, nhớ rõ Trụ Tử từng nói Vu Điền Vương sẽ xuống khỏi xe bỏ mũ áo chân trần làm lễ, mà lại không nói là sẽ có tăng nhân ngồi cùng vua trong xe.
Đảo mắt nhìn lại, Đơn Phi thấy khi dân chúng nhìn sang chiếc xe mà Vu Điền Vương ngồi cũng có vẻ kinh ngạc, tin rằng cũng cảm thấy bất ngờ, có điều ngại vì nơi này uy nghiêm, cũng không ai dám xì xào bán tán.
Vu Điền Vương chậm rãi xuống xe, liếc nhìn tăng nhân kia, tăng nhân ngồi trên xe kia hơi gật đầu, Vu Điền Vương thấy thế mới xua tay ra hiệu.
Tiếng nhạc ngừng, mọi người nín thở, Vu Điền Vương bỏ mũ đi chân trần, chậm rãi bước đi trên con đường trải thảm đỏ đi về phía tượng thần ngoài trăm bước.
Lễ nghi đầy đủ cực kỳ giống với lễ khấu bái thành kính của những người bái thánh, khi mọi người nín thở, Vu Điền Vương dập đầu tiến lên trên thảm đỏ, dần dần đến gần xe tượng thần.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vu Điền Vương, Đơn Phi lại thầm đánh giá tăng nhân trung niên đang ngồi trong xe.
Tăng nhân kia mặc cà sa hở vai, lộ ra cánh tay phải đen như sắt, thậm chí có chút bóng loáng.
Đơn Phi không biết người kia đã lâu không tắm, hay là có công phu độc đáo trong người nữa. Ngồi ở trên xe, tăng nhân kia ngoài trừ gật đầu ra hiệu cho Vu Điền Vương ra, thì thủy chung vẫn chắp hai tay, hạ mắt buông mày rất có dáng vẻ cao tăng.
Những gì A Cửu nói với đám người Trụ Tử cũng là những gì trong lòng hắn nghĩ.
Vu Sư chẳng những đã khống chế Lâu Lan Vương, thậm chí còn đoán chắc Ban thị sẽ liên hợp với Vu Điền nên đã ra tay khống chế Vu Điền Vương trước, bằng không thật sự không thể nào giải thích Ban Doanh già đời sao lại thất thủ ở thành Vu Điền được.
Đơn Phi thủy chung không thể đoán ra dụng ý thật sự mà Vu Sư đối nghịch với Phạm thị, nhưng hắn đã biết được Vu Sư khống chế được Lâu Lan Vương, chém Thủy Tào Lâu Lan từ chỗ Vi Tô Đề Bà, mục tiêu có thể là thần miếu Lâu Lan bên dưới Bồ Xương Hải, cũng là nhắm thẳng vào bí địa Bạch Lang.
Vu Sư rốt cuộc đang làm gì?
Đơn Phi không biết, nhưng lại biết chuyện của Ban thị chắc chắn có quan hệ với hắn.
Hắn cứu Ban Doanh chính là đang đối chiến với Vu Sư.
Người mắt xanh dù đã chết, nhưng thành Vu Điền vẫn do Vu Sư khống chế, nhìn Vu Điền Vương một mực cung kính với tăng nhân kia, lẽ nào tăng nhân này đang khống chế hành động của Vu Điền Vương?
Trong khi Đơn Phi cân nhắc, chỉ thấy tăng nhân kia chợt trừng mắt nhìn sang hắn.
Trong lòng hơi rét, Đơn Phi cảm thấy ánh mắt tăng nhân giống như tia chớp đâm tới vậy. Hơi ngưng thần, Đơn Phi đề khí tụ thần, chậm rãi rũ mắt xuống.
Hắn biết những người này đều cực kỳ tinh thông khống chế tinh thần, cũng hiểu cái liếc mắt vừa nãy hàm chứa ý khống chế cực mạnh…Nếu hắn là dân chúng bình thường, e rằng thần trí đã bị mê hoặc rồi.
Tăng nhân kia không nhìn ai cả, lại cố tình nhìn sang Đơn Phi hắn, chẳng lẽ tăng nhân đó nhìn rõ ý đồ của hắn rồi?
Khi Đơn Phi thầm cảnh giác, tăng nhân kia lại nhắm nghiền hai mắt lần nữa, hai tay chắp lại không nhúc nhích nữa.
Sau khi đến thế giới này, Đơn Phi thật sự coi như thân trải trăm trận. Hắn đã cảm thấy cạm bẫy của địch đã lặng lẽ mở ra, nhưng lại vẫn không nhìn ra môn đạo như cũ.
Nếu là người ngoài, hoặc là kinh sợ thoái lui, hoặc là không chịu nổi áp lực mà bắt đầu làm bừa, hắn lại vẫn lặng lẽ theo dõi diễn biến giống như người thường vậy, bất luận là đối phương có biết hành tung của hắn hay không thì mục tiêu của hắn chưa bao giờ thay đổi.
Vu Điền Vương đã đến gần tượng thần. Ông ta là một trưởng giả già nua, quỳ lạy trăm bước trên trán cũng đã đổ mồ hôi rồi, đợi khi đến gần xe lớn chở tượng, Vu Điền Vương cũng không hề thả lỏng, thần sắc ngược lại càng căng thẳng, hai tay chắp trước ngực mở ra, Vu Điền Vương làm động tác như định ôm, cao giọng nói: -Vu Điền Vương đại diện cho con dân Vu Điền nghênh đón Phi Thiên Sứ Giả vào thành, phù hộ thương sinh Vu Điền!
Đơn Phi ngẩn ra.
Sau khi Vu Điền Vương nói xong, mọi người đều nhao nhao hoan hô, trên lầu thành lại có cánh hoa tung bay, đồng thời lụa đỏ che lấy bức tượng cũng từ từ rơi xuống, lộ ra hình dáng tượng thần.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Đây không phải là tượng phật, mà là tượng thần!
Tượng thần và tượng phật khác nhau rất nhiều. Đơn Phi biết phong cách tượng phật đại chúng của Vu Điền, Quý Sương rất rõ, dùng hình thức Kiền Đà La hoặc là hình thức Cập Đa là nhiều, tạo hình những tượng phật này tuyệt đẹp lưu loát, phần lớn là mô phỏng theo chân dung lúc sinh tiền của đám người Thích Ca, để tỏ ý phật như chúng sinh, nhưng tượng thần ở các nơi trên thế giới lại khác hẳn nhau, tạo hình cũng kỳ lạ, phần lớn là làm bật lên sức mạnh của thần.
Tượng thần kia có đôi cánh hình ngọn lửa, tạo hình cực kỳ kỳ lạ, khuôn mặt lại giống như diện mạo người Trung Nguyên, hoặc nói một cách chính xác thì…có chút giống Đơn Phi, có điều Đơn Phi không giống như tượng thần có hai cánh giương ra, hào quang quanh người, giống như đang mặc trọng giáp, lại giống như hai vai có ngọn lửa đang cháy hừng hực…
Phi Thiên Sứ Giả?
Khi trong lòng Đơn Phi chấn động, chợt nghĩ đến hai chuyện xưa của Phi Thiên Sứ Giả mà đám người Phạm Hương đã nói với hắn.
Trong truyền thuyết, thời viễn cổ từng có Thiên Sứ bẩm sinh có hai cánh từ trên trời giáng xuống, giúp dân chúng gần Bồ Xương Hải diệt trừ tai nạn kinh thiên, nên được hậu nhân tín ngưỡng tôn sùng xưng là Phi Thiên Sứ Giả.
Người Đại Tần từng lưu truyền một truyền thuyết thần bí, khi tổ tiên của họ từng cực kỳ tuyệt vọng thì lại được Phi Thiên Sứ Giả từ trên trời giáng xuống cứu vớt…
Đơn Phi tuy có biết chuyện Phi Thiên Sứ Giả, nhưng lại không ngờ rằng tượng thần mà Vu Điền Vương mời lại cũng là Phi Thiên Sứ Giả.
Vu Sư khống chế Vu Điền Vương mời tượng thần của Phi Thiên Sứ Giả đến là có dụng ý gì?
Khi Đơn Phi cực kỳ hoang mang, liền nghe thấy tiếng hoan hô của dân chúng chuyển thành kinh hô…