Chương 752: Giải oan
Khi Vu Điền Vương nghênh đón tượng thành thì dân chúng ngoài thành Vu Điền đều không hẹn mà cùng hoan hô.
Người ngoài nghề coi náo nhiệt, người trong nghề nhìn môn đạo. Trong số dân chúng, người có thể xưng là người trong nghề cũng không quá nhiều, đa số mọi người nghe nói Quốc Chủ mời phật cho dân, đa phần cảm thấy Quốc Chủ nói như thế thì đương nhiên sẽ không mặt dày mày dạn lập tức huỷ lời hứa mà bóc lột dân chúng.
Thật ra bọn họ không quan tâm Quốc Chủ mời thần linh gì, Quốc Chủ tỏ lòng yêu thương dân chúng mới là chuyện mà những dân chúng Vu Điền này quan tâm nhất.
Trong lúc lụa đỏ rơi xuống, mọi người vừa mới hoan hô, thì những người mắt sắc liền phát hiện tượng thần kia có điều kỳ lạ. Định thần nhìn lại thì những người kia bất giác kinh hô lên. Tiếng hoan hô và tiếng kinh hô đều có thể lây truyền, rất nhanh, dân chúng ngoài thành đã phát hiện dị thượng: có hai dòng chất lỏng đỏ như máu chậm rãi chảy ra từ hai mắt tượng thần, chảy xuôi theo má tượng thần xuống.
Tuy nói rất nhiều nghi lễ cúng bái đều quen dùng máu để bày tỏ thành ý, nhưng mọi người chưa bao giờ nhìn thấy bản thân tượng thần chảy máu.
Không cát tường!
Đây là hiện tượng không cát tường!
Không cần bất cứ ai giải thích, trong lòng dân chúng đều đoán thế, mọi người kinh hô muốn loạn, nhao nhao muốn tránh xa tượng thần.
-Yên lặng, còn ồn ào nữa thì giết không tha! Một người đột nhiên cao giọng quát lên. Gương mặt người nọ uy mãnh, thân mặc trọng giáp, vẫn luôn bảo vệ bên cạnh xe màu mà Vu Điền Vương ngồi.
Khi Vu Điền Vương thi lễ với tượng thần, người đó vẫn luôn cảnh giác lưu ý động tĩnh xung quanh, mắt thấy sắp loạn, y quát lên một tiếng, trường thương trong tay chĩa thẳng lên trời.
Keng!
Có tiếng chiêng vang lên, vô cùng chói tai trong tiếng náo động, dân chúng đột nhiên yên tĩnh lại trong cơn run sợ, người nọ lặp lại cảnh báo lần nữa, thấy dân chúng đã yên tĩnh lại thì mới chậm rãi bỏ thương xuống đặt tay lên đao tiến lên, cảnh giác nhìn tượng thần: -Bệ hạ, tượng thần khác thường, mời bệ hạ quay về hoàng cung trước, đợi thần điều tra rõ việc này rồi mới hành tượng tiếp.
Khi Đơn Phi nhìn thấy tượng thần đổ máu thì cũng nhíu mày, nghe người nọ nói thế thì lại cảm thấy người này cũng rất ổn trọng.
Vu Điền Vương lại nhìn sang tăng nhân trung niên kia, thấy tăng nhân trung niên kia căn bản không nói gì cả, thì miễn cưỡng cười nói: -Thôi Trấn Tướng nói đùa rồi, chuyện hành tượng liên quan đến bình an của dân chúng Vu Điền, sao có thể dễ dàng dừng lại? Tượng thần đích thực có dị thường, nhưng có chúng thánh tăng ở đây, còn có Ba La tăng toạ trấn, tin rằng không có sai sót gì. Ba La tăng, bản vương nói…có vấn đề gì không?
Thôi Trấn Tướng kia nhíu mày, không khỏi quay đầu sang nhìn tăng nhân trung niên kia.
Thấy tăng nhân trung niên kia trầm mặc như cũ, Vu Điền Vương chậm rãi nói: -Nếu đã thế, thì tiếp tục nghi thức hành tượng…
Còn chưa đợi ông ta nói xong thì tăng nhân trung niên kia đã chắp tay trước ngực nói: -Bệ hạ nói vậy sai rồi.
Vu Điền Vương giật mình, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống trán: -Ba La tăng có gì chỉ giáo?
Tăng nhân trung niên kia chậm rãi đứng lên, bước hai bước thì đã xuống khỏi xe.
Dân chúng hơi xôn xao, trên mặt lập tức hiện vẻ kính sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, khi tăng nhân kia từ trên xe bước xuống, hai bước chân kia giẫm trên không trung.
Đây không phải là chuyện mà chỉ thần tiên mới có thể làm được sao?
Đơn Phi hơi rét.
Hắn không phải những dân chúng xem náo nhiệt kia, biết tượng thần hai mắt đổ máu tất có vấn đề. Khi hắn khảo cổ, thực sự từng nhìn thấy không ít chuyện lạ, như thi thể không hư thối, thây khô được bảo toàn hoàn hảo đều có chút kỳ dị, có thi thể còn hai mắt đổ máu, thậm chí còn há miệng, thở than giống như còn sống. Phàm là mọi chuyện quái dị thế này, Đơn Phi đều từng gặp qua rồi, nhưng hắn biết đó là hiện tượng tự nhiên xuất hiện khi thi thể thay đổi.
Đây là thi thể thay đổi, hoàn toàn khác với thi biến được tô điểm trong rất nhiều chuyện mê tín.
Tình huống thi biến thực sự rất ít ỏi, nhưng đại đa số thi thể trong quá trình phân huỷ đích thực sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tượng mà người bình thường không nhìn thấy được, ngoài trừ người trộm mộ, người nghiệm thi và người thủ linh ra, thì ai lại rảnh rỗi để ý sự thay đổi của thi thể chứ?
Chẳng những là thi thể, vật chôn cùng, thú trấn mộ trong mộ táng có khi cũng xuất hiện điều quái dị, Đơn Phi cũng từng gặp chuyện quanh người thú trấn mộ có máu chảy ra…
Hắn không từ chối chuyện kỳ lạ, cũng không phải người mê tín, biết hiện tượng chảy máu của thú trấn mộ phần lớn là thủ đoạn của người hạ táng làm ra, hoặc là thú trấn mộ chôn dưới đất đã lâu, kim loại sau khi tiếp xúc với không khí thì sẽ sản sinh phản ứng hoá học, thế nhưng chuyện này lại bị tô điểm thêm, người nhiều chuyện thêm thắt vào, thì biến thành quỷ quái không thể tin nổi để lừa gạt dân chúng.
Thông qua kinh nghiệm tương tự, Đơn Phi biết trong tình huống bình thường thì tượng thần sẽ không chảy máu, hai mắt tượng thần đột nhiên chảy máu chỉ có hai giải thích: hoặc là phản ứng hoá học ngoài ý muốn, hoặc là có người cố ý làm thế!
Thấy Vu Điền Vương rất cung kính với Ba La tăng, thậm chí còn có vẻ kính sợ, trong lòng Đơn Phi càng nghiêng về khả năng có người cố ý làm thế, đang đoán xem có phải là do Ba La tăng làm hay không…
Nhưng sau khi nhìn thấy Ba La tăng sải bước bước đi, Đơn Phi cũng hơi chấn động trong lòng. Tăng nhân này giống như đang bước lên bậc thang vô hình trên không, thực sự là khinh công cực kỳ cao minh.
Khinh công nghe thì ly kỳ, nhưng theo Đơn Phi thấy, cũng chỉ đơn giản là con người vận dụng lực đạo của mình một cách cao minh thôi. Ở thời đại kia của hắn, khi cao thủ bóng rổ lên bóng thì có một động tác như chợt ngừng trên không, thật ra chỉ là sự vận dụng sức mạnh bản thân một cách khéo léo nhất mà thôi.
Cơ thể người do khí huyết gân cốt tạo thành, cao thủ khinh công thật sự có khí tức trong cơ thể không giống như người bình thường, cũng càng có thể điều động khí huyết để hoàn thành động tác không thể tin nổi một cách tốt nhất.
Hai bước của tăng nhân này thoạt nhìn khó tưởng tượng, nhưng thực ra là khinh công cực kỳ cao minh!
Ba La tăng chậm rãi bước xuống đất, thần sắc trang nhiêm nói: -Hành tượng vốn là chuyện cực kỳ thần thánh, liên quan đến bình an của trên dưới Vu Điền. Tượng thần đột nhiên chảy máu, chắc chắn là một số cảnh báo mà thần linh dành cho nước Vu Điền.
Dân chúng Vu Điền xì xào bàn tán, phần lớn đều lộ ra vẻ đồng tình.
Khoé mắt Vu Điền Vương hơi giật, chần chừ nói: -Bản vương ngu muội, không biết cảnh báo của thần linh rốt cuộc là gì?
Ánh mắt Ba La tăng chậm rãi đảo qua vẻ mặt dân chúng, ngừng lại trên người Đơn Phi một chút, cuối cùng nói: -Mấy ngày trước, có Ban Doanh của Ban thị lòng mang điều ác, đến nước Vu Điền muốn làm loạn hoàng cung, gây hoạ cho dân chúng Vu Điền, may mà bệ hạ có thần linh phù hộ, nên mới bắt được một đám phản loạn Ban Doanh, bảo vệ trên dưới Vu Điền bình an. Không biết bản tăng có nói sai không?
Dân chúng xôn xao lên.
Những người này đều là người qua đường vây xem, không biết chút gì về nội tình chuyện này, có điều Ban thị cực kỳ nổi danh ở Tây Vực, bọn họ cũng không xa lạ gì Ban thị, vừa nghe Ban thị hành động thế, thì không khỏi kinh ngạc.
Vu Điền Vương thấy ánh mắt Ba La tăng sáng quắc nhìn sang, một lúc lâu sau mới nói: -Ba La tăng nói không sai.
-Tượng thần hẳn là biết gian tà ở lại nước Vu Điền, khó tránh còn muốn thừa dịp gây sóng gió… Ba La tăng “từ bi” nói: -Tượng thần cảnh báo như thế, chắc chắn là muốn chúng ta dùng mạng gian tà để tế thần linh.
Vu Điền Vương hơi chấn động, một lúc lâu sau mới nói: -Bản tăng vẫn không biết ý Ba La tăng…Ý Ba La tăng là nói…
-Bệ hạ nên giết chết Ban Doanh trước mặt tượng thần, vậy mới có thể bảo vệ bình an trên dưới của Vu Điền. Ba La tăng bình tĩnh nói.
Thần sắc Vu Điền Vương khó xử:
-Chuyện này…chuyện này…
Đơn Phi thấy Vu Điền Vương tuy già, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, thầm nghĩ địch thủ còn chưa khống chế tinh thần ông ta. Kẻ địch không khống chế tinh thần không phải là vì từ bi, mà là biết trong trường hợp này mà để một Quốc Vương mất hồn đi ra thỉnh phật thì rất dễ lộ ra sơ hở.
Trụ Tử nói không sai, Vu Điền Vương và Ban Doanh có giao tình, nên lúc này mới khó xử. Vu Điền Vương kiêng kỵ Ba La tăng như thế là có nhược điểm gì nằm trong tay tăng nhân này sao? Đơn Phi phân tích quan hệ trong đó, nghe thấy Ba La tăng đề nghị như thế thì lại không thấy không tệ. Hắn đang không biết tung tích của Ban Doanh, hiếm khi được đối phương mang ra ngoài thành.
-Chuyện này tuyệt đối không được.
Thôi Trấn Tướng đột nhiên nói.
Hai mắt Ba La tăng hơi đảo, nhìn sang Thôi Trấn Tướng nói: -Vì sao không được?
Thôi Trấn Tướng tiến lên một bước, cứng rắn nói: -Bệ hạ, Ban thị trước nay thanh danh không tệ ở Tây Vực, nước Vu Điền cũng có nhân duyên rất sâu với họ. Ban Doanh không giống người làm loạn, chuyện ông ấy làm loạn e rằng có điều kỳ lạ khác nữa. Bệ hạ…thần luôn không biết bên trong rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng e rằng còn ẩn tình, kính mong bệ hạ khai ân, giao chuyện này cho thần điều tra, thần nhất định có thể tra rõ mọi chuyện bên trong.
Cơ mặt Vu Điền Vương không ngừng co giật: -Chuyện này…chuyện này…
-Thôi Trấn Tướng, ngươi thấy bản tăng có phải là người tác loạn không? Ba La tăng đột nhiên nói.
Thôi Trấn Tướng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: -Ta…ta…không nhìn ra.
Ba La tăng cười nhạt nói: -Nếu ngươi không nhìn ra bản tăng có phải người làm loạn hay không, làm sao có thể nhìn ra Ban Doanh không có lòng làm loạn chứ? Ta hiểu rồi…
Ông ta đột nhiên nói thế, Thôi Trấn Tướng khó tránh không hiểu, Vu Điền Vương cũng không khỏi nói: -Ba La tăng hiểu ra cái gì?
Mắt Ba La tăng lộ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thôi Trấn Tướng nói: -Ban Doanh đã chịu tội rồi, vốn không thể gây sóng gió nữa, nhưng tượng thần vẫn cảnh báo như cũ, chắc chắn là đang nhắc nhở ta…Đám yêu nghiệt Ban Doanh còn có dư nghiệt, hiện giờ đang ở ngoài thành!
Trong lòng Thôi Trấn Tướng trầm xuống.
Y đảm đương chức Trấn Tướng, ở thành Vu Điền cũng tương đương như thủ lĩnh Cấm quân ở Trung Nguyên. Lúc trước Ban Doanh bị bắt, y không biết duyên cớ trong đó, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Ban thị danh tiếng ở Tây Vực rất tốt, thực sự kết giao không ít bạn bè, Thôi Trấn Tướng chính là một trong số đó. Thôi Trấn Tướng nhiều lần muốn gặp mặt Vu Điền Vương thuật lại oan tình của Ban thị, nhưng lại bị người trong cung tìm cớ từ chối. Hiếm khi hôm nay Vu Điền hành tượng, Quốc Chủ không thể không ra, Thôi Trấn Tướng đảm đương trách nhiệm hộ vệ, luôn muốn tìm cơ hội rửa oan cho Ban Doanh. Đợi khi nghe Ba La tăng đề nghị Vu Điền Vương giết chết Ban Doanh tại chỗ thì y không nhịn được nữa, bất giác biện giải cho Ban Doanh.
Nhưng nghe Ba La tăng nói thế, rõ ràng là muốn gán tội danh dư nghiệt của đồng đảng cho y, Thôi Trấn Tướng sao có thể không run sợ chứ?
Ba La tăng khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: -Thôi Trấn Tướng, bản tăng và ngươi có duyên, có một vật muốn tặng ngươi. Trong lúc ông ta xua tay, có một tăng nhân tiến lên, nâng một hộp đàn hương tới trước mặt Thôi Trấn Tướng.
Thôi Trấn Tướng rất hoang mang, không rõ vì sao Ba La tăng làm thế. Thật cẩn thận xốc nắp hộp lên, sắc mặt Thôi Trấn Tướng đột nhiên thay đổi.
Trong hộp đàn hương chỉ có một chiếc trâm ngọc bình thường thôi.
Người ngoài có lẽ không biết hàm nghĩa của trâm ngọc này, nhưng Thôi Trấn Tướng đã nhận ra trâm ngọc này là của thê tử y. Ba La tăng bảo người giao trâm ngọc cho y có phải là nói thê tử y đã rơi vào tay Ba La tăng rồi hay không?
Nụ cười trên mặt Ba La tăng càng hoà ái hơn: -Bản tăng nghĩ Thôi Trấn Tướng chẳng qua là nhất thời hồ đồ, là người thì khó tránh hồ đồ, tỉnh ngộ là được. Bây giờ Thôi Trấn Tướng…có thể mang Ban Doanh ra ngoài thành rồi chứ?
Thân hình Thôi Trấn Tướng hơi run rẩy, hai chân lại giống như rót chì. Y biết ý của Ba La tăng: còn giải oan cho Ban Doanh nữa thì không chỉ y bị gán tội đồng đảng phản nghịch, hơn nữa người nhà cũng khó may mắn thoát khỏi.
-Không thể. Thôi Trấn Tướng đấu tranh nói.
Ba La tăng hơi giật mình, cau mày nói: -Không thể? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Thôi Trấn Tướng nở nụ cười chua chát, nhưng đã ưỡn ngực lên, siết tay nói: -Ta biết! Ta không hồ đồ, ta biết rồi!