Thâu Hương

Chương 753: Anh hùng không tịch mịch

Chương 753: Anh hùng không tịch mịch


Ngoài thành Vu Điền lặng ngắt như tờ.
Dân chúng vốn vô cùng vui vẻ nghênh đón tượng thần, nhưng đầu tiên là chứng kiến hai mắt tượng thần đổ máu, sau là Trấn Tướng thủ thành cãi nhau với Ba La tăng, thấp thoáng cảm thấy hôm nay tuyệt đối không sóng yên biển lặng, thậm chí có tai nạn đổ máu nữa.
Thôi Trấn Tướng thấy ánh mắt hừng hực của Ba La tăng bắn qua, kiên trì nói: -Ta biết ta đang nói cái gì. Ba La tăng, ngươi đột nhiên xuất hiện ở thành Vu Điền, ngồi ngang hàng với Quốc Chủ nước Vu Điền ta, ta không quen ngươi, do vậy vừa rồi ngươi hỏi ta nhìn ngươi có giống như làm loạn không, ta không thể trả lời ngươi, nhưng bây giờ ta đã biết…
Ánh mắt Ba La tăng càng lạnh: -Ngươi biết cái gì?
Thôi Trấn Tướng hơi lùi lại, che trước người Vu Điền Vương nói: -Trước tiên ngươi dùng yêu ngôn mê hoặc Quốc Chủ, rồi dùng người nhà ta để uy hiếp ta phục tùng, rõ ràng là dùng danh nghĩa tăng nhân làm việc gian tà. Người làm loạn không phải Ban Doanh, chỉ e là Ba La tăng ngươi. Người đâu… Y vung tay lên: -Bắt yêu tăng này lại!
Vừa dứt lời ngoài thành tĩnh lặng.
Thôi Trấn Tướng vừa quát xong thì sắc mặt liền thay đổi. Vừa rồi khi ngoài thành rối loạn, y chẳng qua chỉ huy động trường thương thì đã hiệu lệnh chúng binh đồng tâm bình loạn. Y bây giờ nhận định nguồn gốc nội loạn là từ Ba La tăng, chuẩn bị tiền trảm hậu tấu bắt Ba La tăng trước rồi nói sau. Y thân là Trấn Tướng Vu Điền, có sự quyết đoán bất thường, ý thức được trước mắt nếu khuất phục Ba La tăng thì không chỉ không thể cứu được thê tử, chỉ e trên dưới Vu Điền đều sẽ bị Ba La tăng khống chế.
Ba La tăng có lẽ cũng dùng thủ đoạn tương tự để khống chế Vu Điền Vương, nhưng chỉ cần Thôi Trấn Tướng y bắt được đầu sỏ tội ác, thì những kẻ còn lại không đáng sợ. Y không đích thân động thủ, một là cảm thấy tăng nhân này rất có môn đạo, hai là sợ hai bên động tay chân sẽ ngộ thương Vu Điền Vương…
Không ngờ sau khi y hô quát, binh sĩ vừa rồi còn nghe lệnh lại hai mặt nhìn nhau không có bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng Thôi Trấn Tướng nghiêm nghị, chợt nghe có một người quát:
-Thôi Trấn Tướng, ngươi muốn cấu kết Ban Doanh tạo phản sao?
Đồng tử Thôi Trấn Tướng hơi co lại, trong lòng trầm xuống, nhận ra người nói là trợ thủ của y, Phó Tướng trong thành Pha La.
Ba La nhìn Thôi Trấn Tướng kinh nghi bất định, tiếc hận nói: -Thôi Cảnh, ngươi đã không còn là Trấn Tướng của Vu Điền nữa.
Thôi Trấn Tướng quát lớn: -Ngươi là cái thá gì? Sao ngươi có thể thay Vu Điền Vương ra lệnhbãi miễn chức quan của ta chứ… Khi y nói thì cả ngươi run rẩy, bởi vì khi y nhìn sang thì thấy vẻ trêu tức trong mắt Ba La tăng và Pha La.
Chậm rãi quay đầu lại, Thôi Trấn Tướng nhìn sang Vu Điền Vương không nói lời nào, chỉ đang đổ mồ hôi, run giọng nói: -Bệ hạ…người…
Thân hình Vu Điền Vương run rẩy, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Ba La tăng, hồi lâu mới nói: -Thôi Trấn Tướng…Ba La tăng nói không sai, gần đây hành vi của ngươi sai trái, không thể làm Trấn Tướng Vu Điền được nữa…
-Chức Trấn Tướng, do Pha La tận trung chức vị đảm nhiệm. Ba La tăng lại nói.
Khóe mắt Vu Điền Vương co giật, nhìn sang đầu thành, thuận theo nói: -Không sai, bản vương tuyên chỉ tại đây, chức Trấn Tướng Vu Điền do Pha La đảm nhiệm.
Trong lòng Thôi Trấn Tướng nghiêm nghị, chậm rãi nhìn quanh bốn phía, thấy chúng thủ hạ có oán giận, có mờ mịt, có cúi đầu, có cười lạnh…
Lùi ra sau mấy bước, Thôi Trấn Tướng nghiêm nghị nói: -Thần tuân chỉ. Giờ phút này tâm tư y bay lộn, biết nếu không được Vu Điền Vương ủng hộ, công khai kháng chỉ ngoài thành thì tương đương với tạo phản. Ánh mắt hơi liếc lên đầu thành, trong lòng Thôi Trấn Tướng thầm nghĩ, Quốc Vương nhìn sang hướng đó, lẽ nào nơi đó có gì khác thường…
Trong lòng thấp thỏm, Thôi Trấn Tướng biết đã không thể xoay chuyển cục diện, mới định quay lại đầu thành điều tra tới cùng, Pha La đã vượt lên chặn trước y.
-Thôi Cảnh, ngươi muốn đi đâu?
Thôi Trấn Tướng hỏi ngược lại: -Ta muốn đi đây cần phải bẩm cáo ngươi sao?
Pha La cười ha ha nói: -Trước kia ngươi chuyên quyền độc đoán, làm việc nào có hỏi đến suy nghĩ của chúng ta? Nhưng bây giờ ngươi không còn là Trấn Tướng nữa, lẽ nào còn muốn kiêu ngạo như trước kia chứ? Bây giờ ta hoài nghi ngươi muốn mưu quyền soán vị, âm thầm câu kết Ban Doanh, mưu đồ nội ứng ngoại hợp với ông ta hành thích Vu Điền Vương…
-Ngươi nói cái gì? Thôi Trấn Tướng giận không kiềm nổi nói.
Pha La lùi ra sau một bước, tay ấn chuôi đao, lạnh giọng nói: -Ban Doanh Ban thị làm loạn bị bắt, ngươi may mắn nhởn nhơ bên ngoài, nhưng không chết tâm làm loạn, lại muốn cứu Ban Doanh ra ngoài làm loạn. May mà tượng thần hiển linh, thánh tăng phò hộ, thêm vào Quốc Chủ anh minh nhìn ra nội tâm gian tà của ngươi, nên mới miễn chức Trấn Tướng của ngươi. Ngươi mưu quyền soán vị là trọng tội, chuyện đến nước này còn tưởng có thể đi hay sao?
Thôi Trấn Tướng giận đến run người, trái tim lại như rơi vào hố băng.
Pha La vô cùng đắc ý, nhìn sang Vu Điền Vương nói: -Bệ hạ, thần nói có sai không?
Thần sắc Vu Điền Vương cuối cùng không nhịn được nữa, run giọng nói: -Pha La, chuyện Thôi Cảnh còn cần bàn kỹ.
Thần sắc Pha La lạnh lẽo, trừng mắt nói với Thôi Trấn Tướng: -Quốc Chủ khoan hồng độ lượng, chúng ta làm thần tử, tận trung với vua, lại không thể bỏ mặc kẻ gian. Người đâu, bắt phản tặc Thôi Cảnh lại.
Y quát lên ra lệnh một tiếng, tuy còn có binh sĩ ngây người, nhưng cũng có mấy chục kiêu binh cầm thương bao vây trước người Thôi Trấn Tướng.
-Nếu Thôi Cảnh phản kháng, giết không tha! Pha La vung tay lên, đã có kiêu binh cầm thương đâm tới, chĩa thẳng ngực Thôi Cảnh!
Thôi Cảnh vừa thấy thế thì sao lại không biết đối phương muốn lấy mạng mình chứ?
Giơ tay cầm trường thương đâm tới, Thôi Cảnh quát: -Pha La, kẻ thật sự tạo phản là ngươi! Ngươi từ đâu tìm được yêu tăng vu cáo Ban Doanh, áp chế Quốc Chủ…
-Thôi Cảnh đại nghịch bất đạo, quyết không chịu tội, giết không tha! Kẻ giết y được ghi công lớn, thăng làm Phó Tướng thành Vu Điền! Pha La ngắt lời nói.
Gã vừa nói xong thì có mấy trường thương nối nhau đâm về phía Thôi Cảnh.
Thôi Cảnh thân là Trấn Tướng Vu Điền, võ công thực sự không kém. Chỉ nửa khắc y có thể tránh được mấy thương, khàn giọng nói: -Các ngươi đều mù cả sao?
Y biết mình e rắng khó lòng may mắn thoát khỏi, nhưng vẫn ghi nhớ chuyện của Ban Doanh, không nhịn nổi quát: -Mười mấy năm trước Vu Điền đại hạn, không thu hoạch được, các nước xung quanh như hổ rình mồi Vu Điền, không ai chịu vươn tay giúp đỡ, mắt thấy quốc dân Vu Điền sắp chết đói cả, nếu không phải Ban Doanh Ban thị nghĩa hiệp trợ giúp tặng lương thực, nước Vu Điền không chừng đã diệt quốc rồi, bây giờ các ngươi lại tin Ban Doanh muốn bất lợi với Vu Điền sao?
Có dân chúng đã động lòng, binh sĩ cũng trầm mặc.
Khi Thôi Cảnh nói chuyện có hơi phân tâm, đã bị một thương đâm trúng.
Có máu bắn ra.
Trong tiếng hét phẫn nộ, Thôi Cảnh đánh nát trường thương, ngay sau đó đơn đao trong tay vốn muốn đâm về phía cổ họng một kiêu binh, nhưng nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt kiêu binh đó, giờ phút mấu chốt Thôi Cảnh lại trở đao, dùng sống đao đánh lên cổ kiêu binh đó.
Kiêu binh kia lùi lại ngã phịch xuống, mặt tái nhợt như người chết, biết nếu không phải Thôi Cảnh ra tay lưu tình, thì mình đã mất mạng tại chỗ rồi. Thôi Cảnh khàn giọng nói: -Chúng ta là huynh đệ, cũng như người thân với Ban thị, bây giờ sao các ngươi lại muốn trở đao đánh nhau chứ?
Y hành động như thế, đã có binh lính xuất thương hơi do dự, Trụ Tử trong đám người cuối cùng cũng không kiềm nén được, muốn xông lên trước.
A Cửu kéo y lại, thấp giọng nói: -Ngươi muốn làm gì?
-Đương nhiên là cứu Thôi Trấn Tướng.
Trụ Tử gấp gáp nói, y không hiểu sao đến giờ Đơn Phi còn chưa ra tay, lại nghĩ Thôi Cảnh giải oan cho Ban thị, lúc này Thôi Cảnh gặp nạn, nếu mọi người khoanh tay đứng nhìn, thì trong lòng sẽ yên sao?
A Cửu sốt ruột nói: -Ngươi cứ thế ra ngoài, không phải là xác định tội danh mà họ chỉ sao?
Trụ Tử ngẩn ra.
Trong lòng y sao lại không biết điểm này, thế nhưng nước đến chân rồi, người như y phần lớn là bất chấp tất cả, làm trước nói sau.
A Cửu tuy ngây thơ, nhưng cuối cùng cũng suy xét lời dặn của Đơn Phi: -Đơn Phi không ra tay, chắc chắn có lý do của huynh ấy!
Khi hai người nói chuyện thì Thôi Cảnh lại tránh được mấy thương nữa.
Thế thương hơi hoãn lại.
Thôi Cảnh nhân đó nói tiếp: -Năm đó Ban thị nghĩa hiệp cứu chúng ta, chúng ta có ai chưa từng ăn lương thực mà Ban thị đưa tới chứ? Trên mặt mọi người hiện vẻ xấu hổ, Thôi Cảnh lại nói:
-Phật nói làm người có ơn phải trả, năm đó Ban thị cứu mạng chúng ta, nếu chúng ta còn chút lương tri thì phải cho họ cơ hội minh oan, mà không phải là giết bừa.
Tránh hơn mười thương, Thôi Cảnh quát lên: -Thôi Cảnh chết không đáng tiếc, nhưng Ban thị không thể hủy ở Vu Điền. Hôm nay chúng ta hủy Ban thị, e rằng mai này Vu Điền có nạn, sẽ khó có người giúp đỡ nữa.
-A di đà phật, Thôi Cảnh, ngươi chết đến nơi vẫn không biết hối cải, còn muốn mê hoặc dân chúng sao? Ba La tăng đột nhiên nói.
Trong lòng Thôi Cảnh phẫn nộ, đột nhiên nhìn sang Ba La tăng, y vừa định phản bác, thì Ba La tăng đã quát: -Bắn! Thôi Cảnh rùng mình, cảm thấy chữ “bắn” kia giống như một vật vô hình đánh vào ngực y, khiến y toàn thân hơi ngưng trệ.
Hai thương đâm ra, một thương trúng sườn Thôi Cảnh, một thương trúng đùi y.
Hai binh sĩ ra thương kia làm bị thương Thôi Cảnh rồi lại hơi ngẩn ra, nhất thời không tin mình đã đâm trúng Thôi Cảnh, đứng bất động tại chỗ.
Có một luồng sáng trắng đánh về phía ngực Thôi Cảnh.
Thôi Cảnh bị lời của Ba La tăng trói buộc, nhất thời hồn bay phách lạc, vốn không tránh được một kích trí mạng đó, nhưng thân hình y sau khi bị trường thương đâm trúng thì đau đớn không thôi, ngược lại chớp mắt tỉnh táo.
Mắt thấy hàn quang đánh tới, Thôi Cảnh không kịp né, chỉ có thể vươn tay thành trảo, cứng rắn cầm lấy chủy thủ sắc bén đâm tới.
-Vì sao? Thôi Cảnh thấy rõ người đâm tới là Pha La, nghiến răng quát: -Pha La, tiểu nhân âm hiểm ngươi, ngươi làm vậy chẳng lẽ trong lòng chưa từng áy náy sao?
Bây giờ y đã biết Ba La tăng không chỉ khống chế Vu Điền Vương, mà còn thu mua Pha La nữa. Mắt thấy chủy thủ đâm tới, thể lực Thôi Cảnh theo máu dần trôi, biết khó lòng giữ mạng, bất giác trong lòng mờ mịt.
Pha La khó tin rằng thân thể máu thịt của Thôi Cảnh lại bắt được chủy thủ gã đâm tới, thấy máu tươi không ngừng chảy xuống theo lưỡi dao, Pha La thấp giọng nói: -Bởi vì ngươi chỉ muốn làm anh hùng, còn ta chẳng qua là muốn làm tiểu nhân kiêu hãnh mà thôi.
Nở nụ cười hung ác, Pha La căm hận nói: -Ngươi muốn làm anh hùng của ngươi, ta đưa ngươi đi! Anh hùng không phải đều tịch mịch mà chết sao? Người tốt như ngươi, không phải nên bị tiểu nhân như ta giở trò lợi dụng sao? Sau khi gã nghiến răng nói mấy câu này thì dùng sức đâm về phía trước.
Gã nói lời thật lòng, rất thật lòng.
Mấy năm nay, Thôi Trấn Tướng ở Vu Điền vốn là nhân vật chỉ sau Vu Điền Vương, y luôn được mọi người kính ngưỡng, Pha La gã đã muốn thay thế rồi, nhưng lại không làm được.
Ghen tị như độc xà cắn xé lồng ngực gã, hiếm khi có cơ hội cho gã trở mình, gã tự nhiên là không tiếc tất cả muốn nắm lấy rồi.
Gã hận Thôi Cảnh, không chỉ vì Thôi Cảnh là Trấn Tướng, mà gã là Phó Tướng, còn bởi vì gã hận mình thủy chung không thể làm được chuyện Thôi Cảnh có thể làm.
Bản tính con người vốn là thế, muốn phá hủy điều tốt chỉ bởi vì bản thân không thể làm được!
Tiếng vù vang lên.
Một vật chợt phóng đến.
Pha La chỉ thấy cổ hơi lạnh, sau đó liền phát hiện hai bên cổ chợt như thông gió vậy. Gã không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này, nhưng lại thấy sức mạnh đâm tới của mình đã trôi theo dòng nước, sau đó gã nghe thấy một giọng nói bình tĩnh vang lên…
-Ngươi sai rồi, anh hùng không nên tịch mịch, thiện lương cũng không nên bị lợi dụng.
Mọi người ồ lên, giương mắt nhìn máu tuôn ra như suối từ cổ Pha La, hoảng sợ quay đầu nhìn người nói chuyện.
Đám người tránh ra, một người trẻ tuổi lôi thôi đứng phía đó.
Không phải anh hùng.
Nhưng lại sừng sững hiên ngang dưới ánh mặt trời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất