Chương 754: Kính chiếu yêu.
hương 754: Kính chiếu yêu
Mọi người ngoài thành nhìn thấy Thôi Trấn Tướng gặp nạn mà vẫn giải oan cho Ban thị thì không khỏi xúc động.
Lòng người đều là máu thịt, những dân chúng vây xem không rõ chân tướng, có điều bọn họ chưa mất lương tâm, biết Thôi Trấn Tướng bình thường rất quan tâm dân chúng Vu Điền, lại biết Ban thị đích thực từng nghĩa hiệp trợ giúp Vu Điền, để tránh cho quá nhiều dân chúng chết đói…Nhìn thấy Thôi Trấn Tướng sắp chết, đa số mọi người đều khó tránh bất an.
Có điều bất an là một chuyện, xuất thủ tương trợ lại là chuyện khác.
Vu Điền Vương, Phó Tướng Pha La, Ba La tăng tạo ra trở ngại, dân chúng tầm thường sao có thể lay động được chứ?
Nhưng thời điểm này lại có người giải oan cho Thôi Trấn Tướng, hơn nữa vừa ra tay liền đánh trọng thương Pha La vừa rồi đã đánh bị thương Thôi Trấn Tướng, sắp tiễn y đến tây thiên.
Trụ Tử không kích động nữa, trong mắt A Cửu tràn đầy sung sướng, giờ phút này lại chợt thở dài một hơi.
Đơn Phi rốt cục đã ra tay!
Hắn vừa ra tay đã dùng hai đồng tiền bắn thủng cổ Pha La, đứng trước mặt mọi người!
Pha La sờ sờ cổ mới phát hiện lý do cổ mình thông gió là vì nơi đó có một lỗ thủng, máu tươi chảy ra, Pha La từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, trong tuyệt vọng còn mang theo vẻ kinh hãi.
-Ngươi…ngươi…là…ai?
Tuy gã đã mất đi lương tri, nhưng thanh âm nói với Thôi Trấn Tướng vừa nãy lại rất nhỏ, tự nhiên là không muốn người khác nghe thấy. Loại người này trước nay đều như thế, chỉ có thể đắc chí trong bóng tối, khó mà mặt dày mày dạn nói ra tâm ý của mình trước mặt dân chúng.
Bởi vì bọn họ cũng biết đây là chuyện không thể để lộ ra ánh sáng.
Nhưng người trẻ tuổi kia làm sao nghe được?
Pha La biết người trẻ tuổi kia nghe được thanh âm của gã, bằng không cũng sẽ không đáp lời như thế. Gã không cam tâm cứ thế chết đi, càng không cam tâm làm quỷ hồ đồ khi chết đi.
Đơn Phi lại không thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của Pha La, hắn không có nghĩa vụ đó.
Gió thổi qua, thân hình Pha La lắc lư, hồi lâu sau thì ngã vật xuống không còn tiếng động nữa, thật sự là chết không nhắm mắt.
Chúng binh sĩ nghiêm nghị, Trấn Tướng thành Vu Điền bị bãi chức, Phó Tướng lại chết, bọn họ không còn thủ lĩnh, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, thấy Đơn Phi cất bước tiến lên, những binh sĩ kia sợ hãi lùi lại mấy bước.
Thôi Trấn Tướng cũng chắn trước người Vu Điền Vương nói:
-Các hạ là ai? Y biết võ công Pha La tuyệt đối không kém, nhưng người trẻ tuổi kia dường như chỉ động ngón tay thôi đã giết Pha La ngay tại chỗ, một thân bản lĩnh thực sự kinh hãi thế tục.
Tuy bị Vu Điền Vương bãi chức Trấn Tướng, nhưng Thôi Trấn Tướng lại vẫn trung thành nhất nhất với Vu Điền Vương, chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức như muốn phế đi, Thôi Trấn Tướng vẫn cứ trung quân như cũ.
Đơn Phi đến trước người Thôi Trấn Tướng, giơ tay đưa một mảnh vạt áo vừa xé xuống qua.
Hồi lâu sau Thôi Trấn Tướng mới hiểu ra, không tự chủ được nhận lấy vạt áo băng bó bàn tay qua loa, y chẳng biết vì sao lại đã tin tưởng vào người thanh niên này.
Đơn Phi không để ý người khác, chỉ nhìn chằm chằm Ba La tăng nói: -Kinh Phật có nói yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế...
Mọi người nghe thế đều giật mình.
Trung Nguyên từ thời Hán sau khi truyền kinh xây chùa thì mới phổ biến Phật pháp, người không tầm thường có thể đọc lướt qua, nhưng bất luận là Quý Sương hay Vu Điền cũng đã sớm có tăng nhân không ngại ngàn dặm xa xôi đến quảng bá Phật pháp.
Quý Sương tôn sùng Phật giáo, Vu Điền càng nổi tiếng là quốc gia của Phật, do vậy cho dù là A Cửu hay dân chúng Vu Điền bình thường đều có hiểu biết về kinh Phật.
Bọn họ không ngờ Đơn Phi luôn trầm mặc, nhưng mở miệng ra lại nói kinh Phật.
Đơn Phi không có ý khoe khoang, nhìn chằm chằm Ba La tăng nói tiếtp: -Không biết kinh văn này giải thích thế nào?
Ba La tăng chắp tay trước ngực, đọc: -A di đà phật.
Đơn Phi cười nhạt nói: -Các hạ không chịu giải thích, là khinh thường hay là do không biết, hoặc có lẽ là biết ý nghĩa thật trong đó nên không muốn nói ra?
Dân chúng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ lại có không ít người thường xuyên tụng câu kinh văn này, nhưng đều chỉ đọc mà thôi, lại rất ít người nói ra được hàm ý thật sự của câu này.
Đơn Phi không nghe Ba La tăng trả lời, kiên trì nói: -Đây là cổ ngữ Thân Độc, yết đế vốn có nghĩa là “đi, độ”, yết đế yết đế có hàm nghĩa là độ người độ mình, mà hai chữ “ba la” vốn có nghĩa là “bờ đối diện”, “tăng” là người đời. Câu kinh Phật này chính là người tu hành theo Phật đều phải có chí nguyện độ người độ mình, cố hết sức trợ giúp thương sinh lê dân đi đến thế giới thoát ly khổ ải.
Mọi người lại có không ít người bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ thường nghe hòa thượng tụng kinh, nhưng đều cho rằng đó là chuyện hòa thượng nên làm, đối với kinh văn mà hòa thượng tụng qua tai là quên, đợi khi nghe Đơn Phi giải thích, mọi người lại rất lĩnh ngộ.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Ba La tăng nói: -Các hạ tự lấy tên là Ba La tăng, thì hẳn là có ý giúp người đời thoát khổ, cởi bỏ khổ ải, nhưng các hạ vừa đến Vu Điền, trước mê hoặc Vu Điền Vương tróc nã Ban Doanh, lại phế bỏ Thôi Trấn Tướng là trụ cột nước nhà, rồi cổ vũ tiểu nhân Pha La giết chết công thần, mê hoặc thương sinh, hủy đi lương tri, lẽ nào đây chính là cái mà Phật nói là độ người độ mình, giúp chúng sinh thoát ly khổ ải?
Mọi người ồ lên.
A Cửu sung sướng nói: -Nói rất đúng!
Nàng vốn không hiểu mục đích của Đơn Phi, nghe đến đó mới hiểu Đơn Phi dùng kinh Phật để lấy mâu phá thuẫn vạch trần Ba La tăng, không khỏi bội phục.
A Cửu biết ý trung nhân kiến thức uyên bác, mà lại không ngờ hắn cũng có kiến thức về kinh Phật, càng có thể chỉ ra ý nghĩa thực sự khiến người tin phục. Nàng không biết ở thời đại của Đơn Phi để biết được những kiến thức này rất dễ dàng, chỗ khác nhau chỉ là có người nghe một cách hời hợt, Đơn Phi lại cố gắng giải thích.
Không chỉ A Cửu, dân chúng Vu Điền ngoài thành và binh sĩ nghe thấy giải thích đơn giản mà trực tiếp như thế cũng thầm gật đầu, không biết Ba La tăng làm sao cãi lại đây.
Ba La tăng không biện giải, ông ta chắp tay trước ngực nhìn Đơn Phi niệm Phật hiệu:
-A di đà phật, ngươi là tên yêu nghiệt!
-Ngươi mới là yêu nghiệt!
A Cửu tức giận đến đỏ bừng mặt, không biết sao trên đời lại có người vô sỉ đến thế.
Đơn Phi chỉ mỉm cười, hắn không bất ngờ với cách đáp trả này. Trên đời này có quá nhiều người khi không thể cãi lại thì sẽ lảng sang chuyện khác, dùng cách bôi nhọ.
Ba La tăng ra vẻ thản nhiên liếc nhìn A Cửu, lại nhìn Đơn Phi: -Bản tăng trấn thủ thành Vu Điền, giúp Vu Điền Vương hành tượng, chính là tính thấy Vu Điền sắp gặp nạn kiếp kinh thiên động địa, có yêu nghiệt muốn làm xằng làm bậy khơi lên sóng gió. Hôm nay Ban Doanh bị bắt, Thôi Cảnh bị vạch trần, hành tung yêu nghiệt đã hiện, bản tăng cũng tính chính xác yêu nghiệt ngươi không kiềm nén được sẽ xuất hiện, bây giờ xem ra, quả thực là thế.
Đám người A Cửu, Trụ Tử không kiềm nổi giận, hận sao trên đời này lại có kẻ lật ngược phải trái như thế chứ.
Đơn Phi lại biết đây chính là kỹ năng cần có của kẻ bôi nhọ, vươn tay ngăn Trụ Tử, A Cửu tiến lên, Đơn Phi mỉm cười nói: -Trên đời này không phải cứ mặc cà sa thì là phật, cũng không phải các hạ nói là yêu nghiệt thì chính là yêu nghiệt.
Ba La tăng khẽ mỉm cười: -Bản tăng biết yêu nghiệt ngươi nhất định sẽ biện giải như thế.
Ông ta há miệng một câu yêu nghiệt, ngậm miệng một câu yêu nghiệt, thực sự chọc giận đám người A Cửu, Đơn Phi lại biết Ba La tăng đang muốn khiến hắn nóng giận sốt ruột mà mất đi lý trí.
Rất trầm tĩnh, Đơn Phi cũng cười nói: -Các hạ không giống phật, mà giống như thần vậy, ngươi còn tính được cái gì nữa?
Ba La tăng nói từng chữ một: -Bản tăng còn tính chính xác yêu nghiệt ngươi nhất định sẽ dùng yêu ngôn hoặc chúng lẫn lộn phải trái, nhưng ngươi đừng cho rằng ngươi yêu thuật không kém thì bản tăng sẽ không vạch trần được yêu thân của ngươi.
Đơn Phi tuy nói cười, nhưng lại không hề khinh thường tăng nhân trước mặt này.
Tăng nhân này hẳn là cùng một phe với người mắt xanh kia, đều là thủ hạ của Vu Sư, người mắt xanh kia có thể làm ra cái gì mà “Vạn quỷ xuất quan” suýt chút đánh chết được Đơn Phi, tăng nhân này còn bình tĩnh hơn người mắt xanh nhiều, nói không chừng sẽ có thủ pháp càng lợi hại hơn, càng huống chi khinh công của tăng nhân này thật sự là nổi bật.
-Các hạ chuẩn bị làm sao vạch trần “yêu thân” của ta. Đơn Phi thấy Ba La tăng như đã định liệu từ trước, tuy biết mình không phải là yêu, nhưng lại không thể không phòng thủ đoạn quỷ dị của đối phương.
-Ngươi sợ rồi sao?
Ba La tăng nói bằng giọng “trách trời thương dân”: -Bản tăng niệm tình ngươi thân là yêu nghiệt nhưng lại có thể hóa thành người, thực sự là tu hành không dễ…nếu ngươi có thể biết sai hối cải, bản tăng có lòng từ bi, cũng muốn cho ngươi một cơ hội hối cải.
-Ngươi mẹ nó đánh rắm! Trụ Tử thực sự không nhịn nổi mắng to: -Ngươi mới là yêu tinh biến thành, khoác áo cà sa giả bộ làm người. Ngươi ngoài trừ đánh rắm ra, có yêu thuật gì thì dùng đi, Đơn lão đại không sợ.
Ba La tăng nghe thế thì ánh mắt lạnh thấu: -Các hạ họ Đơn?
Đám người Trụ Tử, A Cửu thấy thế thì lui lại. Bọn họ lúc trước thấy người mắt xanh sau khi nghe nói Đơn Phi họ Đơn liền lập tức ra tay, lại cảm giác tăng nhân này cũng rất chống đối người họ Đơn.
Đơn Phi cười nói: -Đúng vậy, ta là Đơn Phi, đi nói với sư phụ Vu Sư của ngươi, ta sẽ nhanh chóng tìm ông ta, ông ta có thủ đoạn gì thì dùng trên người ta, liên lụy vô tội là chuyện chỉ kẻ vô năng nhất mới làm thôi.
-Ngươi nói cái gì? Ba La tăng quát lên: -Ngươi dám sỉ nhục… Ông ta nói một nửa liền ngừng lại, thần sắc cũng nhanh chóng bình thản lại, khôi phục lại vẻ hiền lành trước đó.
-Ta không làm nhục sư phụ ngươi.
Đơn Phi nói tiếp:
-Ngươi là nam nhân, sư phụ ngươi cũng thế. Là nam nhân thì nên giống như Thôi Trấn Tướng, dùng thủ đoạn của nam nhân. Hắn chẳng qua chỉ nói một câu, Thôi Trấn Tướng đã nhiệt huyết sục sôi. Y không biết lai lịch Đơn Phi, càng không hiểu sao người này lại đột nhiên ra mặt, nhưng nghe Đơn Phi nói thế, thì đã xem Đơn Phi như tri kỷ rồi.
Ba La tăng khôi phục lại sự bình tĩnh nói: -Bản tăng là người, nhưng ngươi thì không. Nhìn chằm chằm Đơn Phi, Ba La tăng nói: -Mặc cho ngươi ngụy biện thế nào thì cũng không thể thay đổi được yêu thân của ngươi. Nếu ngươi thật sự không phải yêu, thì có dám để bản tăng dùng kính chiếu yêu chiếu ngươi không?
Kính chiếu yêu?
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, không biết đó là cái gì.
Ba La tăng thản nhiên cười nói: -Ngươi không dám sao?
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị hẳn lên, rốt cuộc hiểu ra dụng ý của Ba La tăng. Đơn Phi đương nhiên không cho rằng kính đó có thể chiếu ra yêu thân gì, nhưng biết Ba La tăng dùng lời nói để trói buộc, cũng là vì Ba La tăng có một tấm kính, muốn giở trò trước tấm kính đó.
-Đời này ta đã gặp qua rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng lại chưa từng nhìn thấy kính chiếu yêu. Đơn Phi lại cười nói: -Nếu các hạ có ý, thì không ngại mang ra cho ta xem xem.
Hắn vừa thốt ra thì mọi người đều nổi da gà.
Thôi Trấn Tướng vội nói: -Coi chừng có trá. Y cũng nhìn ra Ba La tăng rất kiêng kị người trẻ tuổi này, nên mới tính kế.
Ba La tăng lạnh lùng liếc nhìn Thôi Trấn Tướng: -Nếu ngươi là nam nhân, lát nữa không ngại cũng soi bằng kính chiếu yêu thử, nhìn coi mình là yêu ma quỷ quái gì.
-Kính mong các hạ xuất ra kính chiếu yêu để chúng ta mở mang tầm mắt. Đơn Phi thúc giục nói.
Ba La tăng vẫy tay một cái.
Đơn Phi đã sớm tuyệt ngoại tức ngưng thần chờ đợi, lại nghe Ba La tăng nghiêm nghị nói: -Mời lấy kính chiếu yêu ra! Đơn Phi ý thức được Ba La tăng đang nói với những tăng nhân bên cạnh xe hành tượng, bất giác quay đầu lại nhìn…
Trong lòng chấn động, Đơn Phi nhất thời thay đổi sắc mặt.
Bên cạnh xe hành tượng, có tám người mang một chiếc gương đồng đi về phía họ.
Gương kia làm từ đồng xanh, dưới ánh mặt trời vẫn u tối, kính cao chín thước, rộng bốn thước…
Mọi người xì xào bàn tán không biết kính này làm sao có thể soi ra yêu quái gì, càng không biết kính này có lai lịch gì, Đơn Phi thì liếc mắt đã nhìn ra lai lịch kính này.
Tần Hoàng Kính!
Ba La tăng đúng là lấy ra Tần Hoàng Kính!