Thâu Hương

Chương 758: Đôi vai liệt hỏa - Diêm Kiên

Chương 758: Đôi vai liệt hỏa - Diêm Kiên


Biến hóa xảy ra trong chốc lát…
, Từ lúc Đơn Phi phá địch đoạt kính ngược lại bị Tần Hoàng Kính khống chế; đến lúc A Cửu đột nhiên tỉnh dậy; tiếng của nữ tử truyền đến; mọi việc diễn ra vô cùng huyền diệu khó giải thích.
Đám người Thôi Cảnh, Trụ Tử kinh ngạc khi thấy Đơn Phi bị khống chế, thấy miệng A Cửu khẽ động, miệng há lên muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng, thì càng thêm mơ hồ. Nhưng bỗng nhiên nhìn thấyy Tần Hoàng Kính sáng bừng lên, cột sáng như sóng biển gào thét tràn đến phía Đơn Phi, mọi người đều thất kinh.
A Cửu vô cùng lo lắng, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, chỉ nghe nữ tử quát lên: - Dừng!
Tiếng quát vừa dứt, một luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên bay ra từ vòng Phượng Huyết, hóa thành cánh cửa giữa bầu không, cắt ngang cột sáng.
Cột sáng chợt ngưng đọng.
Năng lượng của cột sáng như nước đổ về biển thế mà lại bị cắt một nửa sang phía bên kia của cánh cửa, dù có ánh sáng màu trắng vòng quanh ngưỡng cửa, nhưng tiếng động không còn kinh người như trước nữa.
Bá tánh thấy thế, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, không biết lại là yêu ma quỷ quái phương nào xổ ra? Trong lòng họ, ai đối lập với Ba La tăng thì dĩ nhiên chính là đứng ở phe ác ma.
A Cửu biết Huyền Nữ đã ra tay, kinh hỉ nói: - Huyền Nữ, yêu tăng này...
- Cẩn thận! Cửu Thiên Huyền Nữ bất ngờ nói.
A Cửu ngẩn ra, chỉ cảm giác một cỗ lực truyền đến từ vòng tay, run đến khiếp sợ, tay nàng như muốn vỡ nát, vội vàng lùi lại.
Thôi Cảnh đứng bên A Cửu, hai tay không khỏi đa ra đẩy sau vai nàng, nhưng không thể cản trở A Cửu ngã về ngã xuống, Trụ Tử thấy thế, cũng bắc chước tiếp sức đứng sau Thôi Cảnh phát công.
Năm người cùng họp sức, nhưng vẫn không thể cản trở A Cửu ngã về sau, mãi đến khi bị đẩy lùi đụng vào thân cây to, mọi người mới dừng bước, nhưng họ như bị dính chặt, không thể di dời bước chân.
Mấy người này cả đời này của họ chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng dị thường như này, thật sự không hiểu nổi, một cô gái yếu ớt như A Cửu cô nương, vì sao trên người lại truyền đến lực đạo vô biên như vậy , nhưng khi thấy chiếc vòng tay trên tay nàng phát ra ánh sáng đỏ cắt đứt cột sáng tấn công Đơn Phi, thi họ hiểu hành động này của mình đã giúp được Đơn Phi, vì thế ai ai cũng phấn khởi dũng mãnh chống đỡ.
- Huyền Nữ, sao lại thế này? A Cửu vội hỏi.
Huyền Nữ không lên tiếng.
Ba La Tăng không xoay đầu quát:
- Bổn tăng lấy thần thông giết yêu, trừ hại vì dân, thế nhưng… quỷ quái ngăn cản. Các ngươi còn không giết họ!
Lúc nói gã chỉ tay về phía đám người A Cửu, thả người nhảy đến trước Tần Hoàng Kính, một chưởng đánh vào mặt Tần Hoàng kính.
Dân chúng đang lòng như lửa đốt, chẳng biết tại sao làm việc tốt thường gian nan, có thánh tăng hộ vệ Vu Điền Thành, nhưng cố tình lại có nhiều yêu nghiệt quỷ quái cản trở. Mắt thấy Ba La tăng chỉ tay về phía đám người A Cửu, bá tánh nhát gan chưa dám manh động, nhưng cũng có kẻ rục rịch, đang hướng đến đám người họ.
Một chưởng của Ba La tăng đánh vào Tần Hoàng Kính, khiến cột sáng lại càng bành trướng, cánh cửa sắc đỏ sắp nứt đổ.
A Cửu biết vòng Phượng Huyết đang hứng chịu lực đạo phát ra từ Tần Hoàng Kính, cổ tay nàng sắp gãy rồi, đau đến nước mắt chảy ra, nói: - Huyền Nữ, cô đi cứu Đơn Phi, mặc kệ ta!
- Sức mạnh ta quá yếu, không thể khống chế nữa. Cửu Thiên Huyền Nữ vội đáp.
A Cửu hơi giật mình, đột nhiên nàng cảm thấy giọng nói của Huyền Nữ rất khác lạ, không như Huyền Nữ trước kia. Trước giờ Cửu Thiên Huyền Nữ luôn ung dung bình tĩnh, hiếm khi bị xung quanh tác động. Nhưng giọng điệu lúc này của nàng lại mang theo lo lắng, cũng mang theo sự quan tâm.
Lúc Cửu Thiên Huyền Nữ đáp lời, cánh cửa ánh đỏ đã bị cột sáng mãnh liệt của Tần Hoàng Kính xung kích mà nhạt dần, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Huyền Nữ? Ta còn có thể làm gì? A Cửu vội vã hỏi.
Không nghe lời đáp, mắt thấy ánh sáng trắng của Tần Hoàng Kính sắp phá nát cánh cửa màu đỏ kia, Đơn Phi dính trên tường vẫn không động đậy chút nào, A Cửu cắn răng bảo: - Nếu ta chết…nếu ta thật sự chết đi, Huyền Nữ, cô không cần bận tâm.
Lời thốt ra như lẽ tự nhiên.
Sắc mặt đám người Thôi Cảnh và Trụ Tử đều biến đổi, không biết đến tột cùng là có lực lượng gì chống đỡ mà nữ tử này lại kiên quyết hành động cứng rắn như thế.
Tình thế cấp bách, A Cửu thấy hơn trăm bá tánh bị mê hoặc đang tăng tốc xông tới, - Huyền Nữ, xin ngài nói với ta, ta nên làm thế nào?
Huyền Nữ vẫn không đáp lời.
A Cửu lòng nóng như lửa đốt, thật sự không hiểu vì sao thanh âm của Huyền Nữ lại lúc có lúc không…
- Mọi người xem, đó là gì? Đơn lão đại sao thế? Đột nhiên Trụ Tử kêu lên.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Đơn Phi, cùng lúc đó chỉ nghe tiếng hô hét phía đầu thành truyền đến.
- Đơn Phi tự thiêu sao? A Cửu gào lên thảm thiết: - Huyền Nữ, cô… Đột nhiên nàng phát hiện Đơn Phi bị ánh sáng đỏ bao phủ lồng trong ánh sáng trắng, hai vai của hắn nổi lên từng đợt khí đỏ cuồn cuộn, như liệt hỏa đang thiêu đốt đầu vai.
- Không phải cháy, mà là Diệm kiên (đôi vai liệt hỏa)! Thôi Cảnh thất thanh kêu lên, trong tiếng hò hét, phía Vu Điền Vương cũng có người la to: - Diệm kiên, diệm kiên!
Không chỉ Vu Điền Vương đang gào thét, mà binh sĩ xung quanh cũng khàn giọng hò hét, trong giọng tràn đầy sự kinh ngạc.
- Cái gì cơ? Trụ Tử nghe giọng điệu Thôi Cảnh vừa mừng vừa sợ, dường như không phải chuyện xấu, vội hỏi, y căn bản không biết Diệm Kien là cái gì, lại tưởng là giống đôi én gì gì đó
Thôi Cảnh khó tin, vội nói:
- Sứ giả Phi Thiên là thần bảo hộ của Vu Điền, từng hóa thân thành sông Ngọc Long bảo vệ cho cao thấp Vu Điền mấy ngàn năm. Nhiều người nói đó là truyền thuyết, nhưng nhiều thế hệ người Vu Điền biết chuyện đều cho rằng Phi Thiên sứ giả là một người khác, hơn nữa mỗi lần phục ma thì chân thân đều có thần tích là xuất hiện đôi vai liệt hỏa Diêm Kiên.
Ngừng lại một chút, Thôi Cảnh tiếp tục giải thích: - Diêm kiên là chỉ đôi vai của Phi Thiên sứ giả như bốc lên ngọn lửa, ngươi không nhìn thấy lúc mời tượng thần chính là như vậy sao?
Đám ngươi Trụ Tử vô cảm với thần linh, chỉ nghĩ đến việc viện cứu, không hề để ý đến bộ dáng cổ quái của tượng thần, hỏi: - Sau đó thì sao?
Thôi Cảnh có chút cạn lời: - Đôi vai của người thanh niên ấy như đang bốc lửa, chính là Diêm Kiên trong truyền thuyết đó!
Trụ Tử cuối cũng cũng đã hiểu một chút: - Ý ngươi là…Đơn lão đại là Phi Thiên sứ giả sao? Lão đại hóa tiên à? Không phải y bất kính với Đơn Phi, chỉ là trong lòng không cho là đúng.
Theo lời Thôi Cảnh thì Phi Thiên sứ giả chính là thần tiên đã sống mấy ngàn năm, Đơn Phi như thế nào lại biến thành thần tiên?
Đơn Phi lúc này cũng không hề hay biết về truyền thuyết cổ xưa này, cũng không hiểu cái gì là Diêm Kiên, hắn chỉ biết cơ thể hắn đang biến hóa kỳ lạ.
Cột sáng ép đến, thực giống như Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai đè lên người hắn, đến mức không thể nhúc nhích. Một khắc này, hắn cảm thấy không lành, vội đưa nội tức quay ngược trở lại, hi vọng có thể tranh thủ cho bản thân một chút cơ hội.
Tin thần tiên tới cứu, còn không bằng tin vào sự cố gắng của chính mình, như vậy còn đáng tin hơn một chút.
Nhưng sức người có hạn, Tần Hoàng Kính do đám người Hoàng Đế và Diêm Đế để lại ngoại trừ tác dụng như máy chụp X quang, nhưng thật chất còn có sự thần thông của cầm Tự Minh, trống Phá Thiên nữa.
Ánh sáng từ cột sáng kéo dài ra xa, như gậy nén trong máy nén ép hắn vào tường thành, ngay cả ngón tay của hắn cũng cứng đờ, mắt thấy Ba La tăng dùng đèn thần Ước Nguyện, Đơn Phi chỉ nghĩ đại sự không lành, chẳng lẽ hôm nay cái mạng già này lại mất ở đây sao?
Sao đèn thần lại nằm trong tay Ba La tăng?
Đơn Phi khó hiểu, nhưng hắn biết bây giờ hắn không thể chống đỡ cơn sóng ánh sáng như dời non lấp biển kia nữa.
Chết rồi…
Giờ khắc này Đơn Phi không hề sợ hãi, chỉ thấy tiếc nuối nhè nhẹ, mắt thấy ánh sáng đổ ào tới, trước mắt như cảnh tượng thiên hà xoay vần.
Phía cuối ngân hà chính là Thần Vũ đang đứng đợi hắn…mỉm cười tới gần hắn.
Thần Vũ, ta...
Khóe mắt hơi cay, Đơn Phi nặn ra nụ cười khó coi, hy vọng Thần Vũ không trách hắn, hắn cố gắng bước chân tiến lên, nhưng con đường phía trước quá dài…
Hắn cũng có chút mệt mỏi.
Dừng!
Một chữ “dừng” đột nhiên vang lên bên tai, kích cho lòng hắn khẽ run rẩy.
Đơn Phi mở to mắt, chỉ thấy cánh cửa ánh sáng đỏ ở phía xa đang phình to, cắt ngang cột sáng.
Nhưng hắn không run lên vì có cơ hội sống sót, mà hắn run lòng vì chữ “dừng”, âm thanh quen thuộc kỳ lạ. Rất lâu rồi, có phải hắn từng nghe qua giọng nói đó…lúc sơn tiêu vọt đến, lúc mọi người thất thần, chỉ có thiếu nữ giơ kiếm, quát to “dừng” khiến sơn tiêu không dám vọng động.
Thần Vũ!
Là muội sao?!
Muội đang ở đâu?
Là Thần Vũ thật sao? Thần Vũ luôn sánh vai chiến đấu với hắn! Thần Vũ không muốn thấy hắn bỏ cuộc!
Cảm xúc mênh mông dâng trào trong lòng, Đơn Phi chỉ cảm giác áp lực giảm đi. Dù ánh sáng của cột sáng vẫn đè hắn sát mặt tường, nhưng hắn đã có thể động đậy ngón tay một cách khó khăn.
Đối với người thường mà nói thì hành động như thế là vô bổ, nhưng đối với Đơn Phi, đây là cơ hội cuối cùng!
Sao Đơn Phi có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này?
Nước mắt trào lên, khó khăn dùng sức bấm ngón tay, liều mạng quát lên “Lâm”!
Chữ “lâm” vừa toát ra, trái tim hắn co giật, kình đào toàn thân đề co rút về, cột sáng phía trước vẫn đang hùng hổ bắn tới…sớm đã đoán được tình cảnh này, Đơn Phi liều mạng tranh thủ thời gian niệm thần chú Đạo Hư!
Ngay khi cột sáng giáng lâm, Đơn Phi chỉ cảm giác khí tức toàn thân đều thoát ra.
Lần này hoàn toàn khác với dĩ vãng.
Khí tức như lửa, bốc hơi ra ngoài cơ thể, khiến toàn thân trông rất kỳ dị.
Hai vai giống như bị châm lửa.
Hắn không biết vì sao cơ thể lại phát sinh sự biến đổi kỳ dị như này, nhưng đã nghe thấy vô số tiếng hô hào vang dội, Diệm Kiên, Diệm Kiên truyền tới!
Diệm Kiên gì cơ?
Trong lòng Đơn Phi thấy khó hiểu, nhưng trong thoáng chốc liên tiếp tạo ra ba thủ quyết, đấu, thiên, giới!
“Ông” một tiếng.
Sóng ánh sáng của Tần Hoàng Kính rốt cuộc cũng phá vỡ cánh cửa ánh sáng đỏ, không hề kiêng nể gào rít vồ tới, cùng với ánh sáng của cột sáng, trùng vào nhau bắn vào người Đơn Phi.
Mọi người nghiêm nghị.
“Oanh”, cột sáng phẫn nộ bắn lên tường, đá trên tường cũng bị bắn nát, đất đá trên tường thành lộp bộp rơi xuống…
Không ai nhìn tường thành, mọi người đều nín thở nhìn Đơn Phi trong cột sáng.
Đơn Phi đột nhiên biến mất!
Mọi người kinh ngạc, bờ môi Vu Điền Vương và Thôi Cảnh run run, trong lúc mừng rỡ chỉ biết đọc xuyên sơn quyết! Mọi người quay đầu nhìn về phía tường thành, duy chỉ có hai người trông về phía Ba La tăng.
Một khắc sau, Đơn Phi hiện ra!
Biến mất và xuất hiện đều đột nhiên.
Trong phút chốc, Đơn Phi như rồng bay trên trời, từ tường thành bay ra xa mười mấy dặm một cách không thể tin nổi, không những xông qua ánh sáng cột sáng không thể địch nổi kia, thậm chí xuyên qua cả Tần Hoàng Kính đang giống như mặt trời, đột nhiên xuất hiện trước mặt Ba La tăng!
Thần tích chỉ trong khoảnh khắc, cũng đã lưu truyền vĩnh viễn!
Đơn Phi phá kén xuất chưởng.
Một chưởng trúng ngay lồng ngực Ba La tăng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất