Chương 764: Ẩn tình.
hương 764: Ẩn tình
Ban Doanh không người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng ông ta cũng không tin vào cách nói thần tiên cho lắm. Chuyện này rất bình thường, ông ta là người làm ăn, biết cái gì cũng đều phải do hai tay cực khổ làm ra, cầu thần linh hộ mệnh thực sự là việc không đáng tin cậy.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến A Cửu chợt hiện hồng quang, Ban Doanh lập tức nhìn lên trời, khi đó ông ta chỉ tưởng là do ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo ra hồng quang.
Phản ứng đầu tiên của Đơn Phi là nhìn sang vòng phượng huyết trên cổ tay A Cửu.
Hồng quang truyền đến từ vòng phượng huyết!
Lần này hồng quang chiếu sáng một cách đột ngột, ánh sáng thoáng chốc bao phủ lấy toàn thân A Cửu.
Vòng phượng huyết là vật liên hệ giữa A Cửu và Huyền Nữ, lúc này đột nhiên xuất hiện hiện tượng này, chẳng lẽ Huyền Nữ muốn liên lạc với A Cửu?
- A Cửu, chuyện gì vậy? Đơn Phi không khỏi hỏi.
Thần sắc A Cửu mờ mịt, lắc đầu nói: - Muội không biết, phía Huyền Nữ không có tin tức...vòng tay đột nhiên lại như thế… Lúc nàng đáp lời, hồng quang bao phủ người nàng càng thêm sáng chói, có một luồng sáng giống như con rắn đang bò ra từ cổ tay nàng, kéo dài vào trong điện Phi Lai.
Ban Doanh đứng nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, ông ta sống hơn nửa đời người, tự xưng có gì mà ông ta chưa từng thấy? Nhưng loại chuyện kỳ lạ thế này thật sự là lần đầu tiên gặp phải.
Trụ Tử nắm bắt cơ hội, vội vàng nói: - Lão cha, A Cửu cô nương cũng có thần linh bảo hộ. Lúc đó chính nàng ra tay cứu Đơn lão đại giống như thế, tình hình lúc đó tuy khác với bây giờ nhưng cũng tương tự như thế, Đơn lão đại thật sự có đôi vai lửa! Gã biết Ban Doanh vẫn chưa chịu tin lời gã, nay tận mắt chứng kiến thần tích, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội biện bạch.
Ban Doanh sớm đã không nói nên lời, thầm nghĩ, sao cô gái này cũng thành thần tiên luôn rồi? Trên đời này có thần tiên thật sao?
- Chẳng lẽ là... A Cửu tâm tư chuyển động, đột nhiên nói: - Vòng phượng huyết này có cảm ứng với linh thạch Phi Thiên sao?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, rất đồng ý với suy nghĩ của A Cửu, những thứ đám người Hoàng Đế để lại đều có điểm tương đồng với nhau.
- Đi xem xem. Trong lòng A Cửu vui mừng. Nàng nói là làm, không đợi chủ trì Tô Tất Địa dẫn đường đã đi vào điện theo hồng quang.
Mọi người lập tức đi theo.
Vu Điền Vương thì có chút lo lắng vô cớ, vốn nghĩ A Cửu và cháu gái của mình tám lượng nửa cân, nhưng thấy A Cửu lại có vẻ kỳ lạ như thế, lại cảm thấy cháu gái không tệ, nhưng dù sao vẫn là nữ tử tục thế, sao có thể sánh ngang với A Cửu kỳ lạ được chứ?
Lúc này Đơn Phi không còn tâm tư quan tâm Vu Điền Vương đang nghĩ gì nữa, chỉ lo lắng A Cửu có chuyện, liền nhanh chóng theo sau A Cửu vào điện Phi Lai.
Điện Phi Lai khác với những điện phật khác, không đặt tượng phật thờ phụng, chỉ có duy nhất mỗi một tảng đá nằm ở giữa.
Tảng đá có ngoại hình hơi khác với miêu tả của Vu Điền Vương, càng giống như hình chóp cao chừng một xích, rất giống với Kim Tự Tháp thu nhỏ.
Dù trên tảng đá không có lấy một hạt bụi, nhưng có lẽ vì đã lâu năm rồi, cảm giác tảng đá rất cổ xưa tang thương.
Vừa vào điện Phi Lai, ánh sáng đỏ từ vòng phượng huyết liền quấn lấy đá Phi Lai, tia đỏ như tơ tằm không ngừng bắn ra từ trên vòng tay, không bao lâu, Phi Lai thạch đã bị tia sáng đỏ bao phủ lấy gắt gao không còn một chỗ hở, chỉ còn thấy tia đỏ mà không nhìn thấy linh thạch nữa.
Mọi người xem đến líu lưỡi, thật sự không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chủ trì Tô Tất Địa cũng kinh ngạc không thôi, ông ta là chủ trì của chùa Tán Ma, dĩ nhiên có trách nhiệm bảo vệ đá Phi Lai, nhưng tình huống này, nếu đá Phi Lai bị hư hỏng, ông ta phải gánh trách nhiệm thế nào đây? Nhìn sang Vu Điền Vương, Vu Điền Vương chỉ khẽ gật đầu tỏ ý không cần quan tâm, vì ông ta nghĩ đá Phi Lai vốn là của Phi Thiên Sứ Giả, có Phi Thiên Sứ Giả ở đây, hẳn là sẽ không có hư hỏng gì.
Khi tia sáng đỏ càng quấn càng nhiều, đột nhiên Trụ Tử kêu lên: - Mọi người nhìn kìa! Không đợi gã nói thêm, mọi người chỉ thấy có ánh sáng đột nhiên toả ra từ giữa tia đỏ như cái kén kia.
- Đá Phi Lai hiển linh rồi. Đan Mã vội nói: - Trong truyền thuyết, mỗi lần đá Phi Lai hiển linh đều có ánh sáng chiếu ra. Lúc nói xong, gương mặt nàng đột nhiên tràn đầy sự khó tin, vì theo nàng biết, đá Phi Lai đã lâu rồi không hiển linh nữa, không ngờ A Cửu vừa đến thì đã khiến tảng đá hiển linh, trong lòng nàng thật sự hổ thẹn không bằng.
Tia sáng đỏ ẩn hiện, tia nào cũng dần dần hoà vào trong đá Phi Lai, đá Phi Lai không còn là ngọc thạch tầm thường nữa, mà đã hoá thành vật thể gần như trong suốt!
Lúc mọi người không dám chớp mắt quan sát sự biến hóa của tảng đá thì lòng chợt chấn động, vì trong khoảnh khắc đó, họ đều nghe được một âm thanh tựa như tiếng trời truyền đến.
Đơn Bằng, việc này đã định, ngươi có dự tính gì!
Tiếng nói đó cực kỳ đột nhiên, cùng một lúc, một tia sáng bắn ra từ linh thạch, chiếu vào không trung phía trước.
Có hai người xuất hiện trên không trung, thoạt nhìn khôi ngô giống như hai thiên thần cự linh vậy.
Vu Điền Vương sợ hãi lui ra sau một bước.
Đám người Ban Doanh và Trụ Tử thân hình run rẩy, giống như gặp phải đại địch, bọn họ thực sự không ngờ trên đời lại có người khôi ngô đến thế, cao tầm vài trượng.
Duy chỉ có Đơn Phi không lùi ngược lại còn tiến lên, ánh mắt mang theo sự chờ mong.
Trong lòng Vu Điền Vương yên tâm một chút, thầm khen, đúng là Phi Thiên Sứ Giả có khác, dù là đại nạn giáng lâm vẫn vững như núi. Ông ta không biết Đơn Phi là người hiện đại, hiểu biết của hắn vốn đã đến mức hiếm có trên đời, hình ảnh 3D thế này tái hiện, đối với Đơn Phi mà nói đã là chuyện trong dự liệu rồi.
Quả nhiên, lưu trữ bên trong tảng đá Phi Lai là tư liệu viễn cổ.
Vòng phượng huyết của A Cửu không ngờ có thể điều khiển kích hoạt tảng đá!
Đơn Phi sớm đã có dự đoán, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của hai người kia, hắn vẫn rất ngạc nhiên.
Một trong hai người có gương mặt rất giống hắn, thân mặc giáp trụ, tư thế oai hùng, thoạt nhìn đúng là khí thế hiên ngang, người còn lại sắc mặt âm u, như có làn sương nhàn nhạt bao phủ, lúc ẩn lúc hiện. Khi ngươi tưởng được nhìn rõ khuôn mặt người đó thì màn sương hiện lên, một lát sau sẽ khiến ngươi cảm thấy phía trước rất mơ hồ, đợi khi sương tan thì khuôn mặt người đó lại giống như đang thay đổi vậy.
Đơn Bằng và Vu Hàm!
Người khác có lẽ không biết, nhưng Đơn Phi vừa nhìn đã nhận ra hai người này.
Lúc hắn và Thần Vũ gặp Nữ Tu ở Nghiệp Thành, trong cảnh tượng khi mai táng Nữ Tu, họ đã nhìn thấy khuôn mặt thật của hai người này, khi gặp lại hai người lần nữa, trong nhất thời Đơn Phi chỉ cảm thấy giống như đã cách cả đời người rồi vậy.
- Lão cha, đó chính là Đơn lão đại. Trụ Từ thấy Đơn Phi không hề sợ hãi, thì cũng lấy can đảm nhìn lên, gã nhanh chóng phát hiện ra khuôn mặt của một người trong số đó rất giống với Đơn Phi.
Mọi người nghe vậy, ngưng mắt quan sát người nọ, lại nhìn sang Đơn Phi, khó nén kinh ngạc trong lòng.
Ban Doanh lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ Đơn huynh đệ là hậu nhân của người này? Ông ta vừa nói đã trúng, nhưng không ai nghe lời phân tích của ông ta, chỉ ngưng thần nhìn kỳ cảnh phía trước, nhất thời không thể khống chế chính mình.
Đơn Bằng nghe Vu Hàm hỏi, ánh mắt nhìn về núi tuyết phía xa, hồi lâu không lên tiếng.
Vì sao huynh không lên tiếng?
Vu Hàm không nhìn theo hướng Đơn Bằng, y đứng phía sau Đơn Bằng, ánh mắt y nhìn vào bóng lưng Đơn Bằng.
“Chuyện Nữ Vương không thể làm được, sao chúng ta ta có thể giải quyết một cách dễ dàng chứ? Chuyện thế gian đã định? Nếu đã định vậy Đơn Bằng còn tâm nguyện gì chứ?” Cuối cùng Đơn Bằng cũng đáp, nhưng giọng nói không hề kích động hiên ngang, ngược lại xen lẫn sự tang thương bất đắc dĩ.
Vu Hàm lặng lẽ cười, bảo: “Từ sau khi Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, Thần Nông ẩn cư ở hải vực cực tây, Huyền Nữ chuyển sang ẩn cư ở nơi cao nhất của Côn Luân, những người đi cùng Hoàng Đế, kẻ chết thì đã chết, kẻ tan cũng đã tan rồi, nhưng đều tuân theo lệnh Hoàng Đế, không để thế gian đại loạn lần nữa. Chỉ có bọn người theo Xi Vưu vẫn luôn tạo sóng gió…”
Hơi ngừng lại, ánh mắt Vu Hàm thoáng hiện sát khí. Hoàng Đế dựa vào thần thông vô thượng trấn áp Xi Vưu huỷ diệt thế giới này, nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn diệt trừ bí địa Bạch Lang. Hoàng Đế liền phong tỏa kỳ tích các nơi, nhưng vẫn không thể phong tỏa bí địa Bạch Lang. Chỉ vì lòng nhân từ nhất thời của Hoàng Đế, để Tứ Hung Cộng Công, Cổn có cơ hội lợi dụng thần thông của Xi Vưu, kích phát hồng thủy kinh thiên, vọng tưởng mượn cơ hội này tiêu diệt con người bình thường trên đời này, chỉ giữ lại người dị hình thống trị thế giới này.
Đơn Bằng nghe vậy, chỉ khẽ thở dài.
Vu Hàm lạnh lùng nói, “Tứ Hung có dị tâm, sau khi dùng Dị Hình Hương đã là người dị hình, Cổn đã kích phát gene của loài gấu thượng cổ, người không ra người, ma không ra ma. Họ không những không cảm kích ân thu nhận của Nghiêu Đế, ngược lại ép Nghiêu nhường ngôi cho Thuấn Đế. Khi Nữ Vương tự phong bế tại Nghiệp Thành, thế gian đã gặp phải đại nạn. Nếu không phải Nữ Vương vì thương tiếc chúng sinh thế gian, có dự tính từ trước, để ngưoi và ta cùng giúp Thuấn Đế Đại Nghiệp, nói không chừng thế gian này chỉ còn lại người Dị Hình thôi.”
Vu Điền Vương nghe xong tâm tình kích động, Ban Doanh khiếp sợ khôn kể, dù ông ta không muốn tin, nhưng sự thật trước mắt, ông ta không thể không tin.
“Chúng ta trị thủy ở Trung Nguyên, còn ngươi lại thương xót loài người ở xa hơn, bảo rằng loài người trên thế gian này vốn cùng một nguồn gốc, không nên phân biệt lẫn nhau, nếu chúng ta có năng lực, không thể khoanh tay đứng nhìn những người đó chết đi.”
Đơn Phi thần sắc kinh ngạc, đã nhớ đến một việc. Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, Vu Hàm lại nói, “Ngươi vừa phụ trách truy sát tàn dư của Tứ Hung, vừa muốn cứu vớt nhân loại của phương Tây, người ở đó hỏi họ tên ngươi, ngươi chỉ nói vì lời hứa mà đến, nhưng họ ngu muội truyền đi, cho rằng ngươi tên là Noah gì đó, chuyện buồn cười trên đời này không phải quá nhiều rồi sao?”
Đơn Phi thật sự dở khóc dở cười.
Lúc đó hắn và Hoàng Thừa Ngạn từng nói về chuyện hồng thủy ở hai bên đông tây, cũng nhắc đến Noah, không ngờ cách nói của Hoàng Thừa Ngạn cũng không đúng, người đi cứu con người phương Tây không phải thủ hạ Nặc của Nghiêu Đế, mà là Đơn Bằng!
Hồi lâu, Đơn Bằng mới bảo “Ta cứu họ không phải để nhận sự cảm tạ của họ. Họ có nhớ đến ta hay không, không quan trọng với ta.”
Giọng nói quanh quẩn trong điện, tràn đầy chân thành. Mọi người nghe xong thần sắc khác nhau, ít nhiều đều mang sự kính trọng. Họ không biết Đơn Bằng, nhưng nghe thấy người này làm việc thiện mà không lưu danh, thì đều cảm thấy người này đúng là kỳ nam tử hiếm thấy trên đời.
“Vậy trong lòng ngươi việc gì mới quan trọng nhất?” Đột nhiên Vu Hàm hỏi.
Hồi lâu Đơn Bằng mới nói, “Đại chiến sắp tới, ngươi nói những việc không liên quan làm gì?”
Không hẳn không liên quan.
Khi Vu Hàm nhìn bóng lưng của Đơn Bằng, ánh mắt nóng như lửa, “Bởi vì dù bố trí của ngươi và ta rất chu toàn, nhưng việc Nữ Vương làm không được, chưa chắc ta và ngươi có thể thành công. Nếu ngươi chết…”
Lời nói của y tràn đầy địch ý, thân hình Đơn Bằng vẫn vững vàng nói, “Ngươi chuẩn bị giúp ta sao?”
“Đúng vậy, ngươi muốn nói gì với Đại Nghiệp?” Vu Hàm lạnh nhạt hỏi.
Bỗng nhiên Đơn Bằng xoay người lại, ánh mắt giận dữ hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Vu Hàm nhìn thẳng vào đôi mắt của Đơn Bằng, chậm rãi nói, “Ngươi hao tốn hết tâm sức hoàn thành nguyện vọng của Nữ Vương, chẳng lẽ không phải vì muốn Nữ Vương sớm ngày tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, không cần chịu đựng sự trường sinh tịch mịch nữa…”
Sắc mặt Đơn Bằng thay đổi một cách kỳ lạ, Vu Hàm vẫn nói từng chữ một “Ngươi luôn yêu Nữ Vương sâu sắc, vì thế không ngại cực khổ bôn ba giúp nàng. Lời ta nói có sai không?”