Thâu Hương

Chương 768: Quỷ môn quan.

Chương 768: Quỷ môn quan.


Điện Phi Lai chợt tối đen.
Tiếng quỷ khóc nháy mắt kéo đến!
Mọi người không khỏi sởn tóc gáy, giờ phút này bọn họ mới phát hiện bản thân mình giống như đã rơi xuống mười tám tầng địa ngục, xung quanh u tối nặng nề mê ly bất định, nhưng có dung nham màu đen sôi sùng sục cuốn đến, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có ác quỷ xông ra từ bốn phương tám hướng vậy.
Điều khiến người ta càng thêm sợ hãi là tiếng quỷ khóc như tuôn ra từ trong địa ngục!
Tiếng quỷ khóc như vạn đao phong tỏa, như đàn sói cùng tru, giống như có vô số lợi quỷ thuật lại sự phẫn uất bất bình trong lòng, kích động sục sôi bên tai mọi người, xé toạc thần kinh con người ta, khơi dậy vô số suy nghĩ khủng bố của mọi người.
Mọi người nhất thời như gặp phải ác mộng, căn bản không biết mình đang ở nơi nào!
Vu Điền Vương nháy mắt mồ hôi đầm đìa, Đan Mã cũng thất sắc, chủ trì Tô Tất Địa cũng là một nhân vật lớn thế nhưng thần sắc cũng thay đổi, chỉ có thể đọc chú ngữ, hy vọng có thể đánh bại sự tập kích của quỷ quái.
A Cửu cũng giống như Trụ Tử, cũng đồng thời xông về phía Đơn Phi. Hai người đều suy nghĩ giống nhau, bất luận thế nào cũng phải khiến Đơn Phi và Phi Lai thạch này tách nhau ra.
Khóe miệng lại có máu tươi tuôn ra, khi Trụ Tử đến gần Đơn Phi thì bất giác lùi lại phía sau. Gã cảm thấy mình không giống như ở trong ảo cảnh, mà là ma cảnh thật sự. Mỗi khi gã đến gần Đơn Phi một bước, thì áp lực do thanh âm mang đến lại tăng lên gấp đôi.
A Cửu cũng bất chấp tất cả xông đến gần Đơn Phi, khoảnh khắc đó nàng cũng cảm thấy trái tim như bị xé toạc ra, giống như đã lạc vào kỳ cảnh vậy, thực sự khó mà tưởng tượng được sự đáng sợ trong đó.
Cũng may nàng từng trải qua sự đau khổ này một lần.
Lần đó, bốn người mắt xanh dùng Vạn quỷ xuất quan đối phó Đơn Phi. Tiếng quỷ khóc mà bọn họ phát ra rất giống như tiếng quỷ khóc lần này, khác biệt chính là tiếng quỷ khóc lần này còn đáng sợ hơn lần trước nhiều lắm.
Nàng thật sự không biết sao mình lại có dũng khí như thế, đợi khi cắn răng xông đến trước người Đơn Phi, hai tay nàng nắm lấy Phi Lai thạch kêu lên: -Đơn Phi, đi! A Cửu vừa thét lên, Đơn Phi giống như bừng tỉnh vậy, quay đầu nhìn dáng vẻ kinh hãi của mọi người, trong lòng Đơn Phi run sợ, hai tay chợt khoanh thành vòng đẩy ra nói: -Chấn!
Chữ chấn vừa thốt ra thì Phi Lai thạch đột nhiên quay về chỗ cũ, Đơn Phi mượn thế lùi lại mấy bước, điện Phi Lai quay lại cảnh tượng như lúc trước.
Mặt trời ngả về tây, có ráng đỏ đầy trời.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, mới phát hiện bất tri bất giác đã lùi ra mép điện Phi Lai. Trong điện Phi Lai lặng ngắt như tờ, chỉ có một tia nắng chói chang chiếu lên Đơn Phi, A Cửu đứng trong điện.
Hai người dắt tay sóng vai đứng đó.
Vu Điền Vương không khỏi liếc nhìn sang Đan Mã.
Đan Mã chậm rãi cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt thấp thoáng ánh lệ.
-Đơn huynh đệ, vừa rồi làm sao vậy? Ban Doanh lùi lại nhiều không thua gì mọi người, thực ra là vì áp lực kia tuyệt đối không ai có thể chống lại.
Trong lòng còn sợ hãi, Ban Doanh nhắc nhở:
-Đệ cách xa hòn đá kia một chút, nơi đó có quỷ đó.
-Đơn lão đại, huynh ra đây trước đi! Đám người Trụ Tử kêu lên.
-Thí chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng ta trước giờ chưa từng nhìn thấy kỳ cảnh này. Chủ trì Tô Tất Địa cũng hỏi một câu, thấy Đơn Phi nhìn sang, chủ trì Tô Tất Địa kính sợ nói: -Chỉ e địa ngục A Tỳ chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
-Không sai.
Đơn Phi nhướng mày:
-Là địa ngục, hơn phân nửa là địa ngục mà người đời thường nói đến.
Mọi người nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Đơn Phi, bất giác không tin nói: -Vừa rồi chúng ta nhìn thấy cảnh tượng địa ngục sao? Bọn họ không hiểu sao Phi Lai thạch lại dẫn họ đến ảo cảnh địa ngục chứ.
Chủ trì Tô Tất Địa chắp tay trước ngực lẩm bẩm: -A di đà phật. Ông ta thành tâm tu hành, có điều đa phần chỉ giới hạn trong lý luận, thủy chung bán tín bán nghi đối với địa ngục mà Phật nói. Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, lại nghe thấy Đơn Phi khẳng định, càng kiên định hướng Phật hơn.
-Vừa rồi chúng ta không phải đến trung tâm địa ngục, mà là trước cửa địa ngục. Đơn Phi trầm tư nói:
-Nếu ta đoán không sai, chỗ mà chúng ta nhìn thấy là quỷ môn quan!
Mọi người kinh ngạc.
Bây giờ Ban Doanh không muốn tin cũng không được, chậc chậc nói: -Đơn huynh đệ, lão phu cả đời này chưa từng làm việc sai trái quá lớn gì, sao lại đến Quỷ môn quan một chuyến rồi? Ông ta nghe phía Đại Tần lưu truyền một truyền thuyết nói người tốt sẽ lên thiên đàng, người ác sẽ xuống địa ngục.
-Không liên quan đến thiện ác.
Đơn Phi giải thích nói: -Quỷ môn quan này là nơi Đơn Bằng từng đến, Phi Lai thạch hẳn có ghi chép lại cảnh tượng đó, sau đó lại tái hiện trước mặt chúng ta.
Hắn không giải thích nhiều, có điều cuối cùng hắn đã nhìn thấy Quỷ môn quan rồi.
Sau khi từ Vân Mộng đến Lâu Lan, hắn biết còn nhiều hơn trước kia nữa, có lẽ Nữ Tu vẫn luân muốn diệt trừ bí địa Bạch Lang mà Xi Vưu náu thân, nhưng lại chưa thành công. Từ sau khi Nữ Tu tự phong bế ở Nghiệp Thành, Vu Hàm nhận trọng trách diệt trừ bí địa Bạch lang, Đơn Bằng không phải người thường tuy chưa thể diệt trừ bí địa Bạch Lang, nhưng đã làm một cánh cửa Quỷ môn để khóa bí địa Bạch Lang lại, lại sai Thần Đồ và Úc Lũy làm Môn thần canh chừng bí địa Bạch Lang.
Chuyện này lưu truyền trên thế gian liền biến thành địa ngục mà dân gian hay nói?!
Năng lực suy một ra ba của Đơn Phi tuyệt đối không kém, thầm nghĩ nếu canh Mạnh Bà chẳng qua là tác dụng phụ của hiệu ứng Vô Gian lưu truyền đến thế gian, thì bí địa Bạch Lang mà những người dị hình sống trở thành địa ngục trong miệng người đời cũng không có gì kỳ lạ.
Người đời mông muội, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh tượng này rồi, nhưng lại khó lòng lý giải nó, nên mới giải thích bằng quỷ thần.
Có Quỷ môn trấn áp, bên ngoài bí địa Bạch Lang mà đã kỳ quỷ như vậy rồi, nếu Quỷ môn mở ra…
Đơn Phi nghĩ đến đây thì không rét mà run.
-Các vị lui ra khỏi điện Phi Lai đi!
Đơn Phi dặn dò nói.
-Vậy còn huynh? Mọi người lại đồng thanh hỏi.
Đơn Phi biết trừ phi mình chết, bằng không cuối cùng cũng có ngày phải đối diện với bí địa Bạch Lang, có những vấn đề trốn tránh cũng không thể giải quyết, nếu đã như thế, sao hắn lại bỏ qua cơ hội tham quan Quỷ môn quan chứ?
Là linh phù Thần Nữ kích hoạt Phi Lai thạch!
Vừa rồi mọi người chẳng qua chỉ là trải nghiệm ảo cảnh, nhưng đã kinh hồn như thế rồi. Đơn Phi thấy mọi người chịu khổ, nên mới dùng tự quyết Chấn để ngăn cản sự liên hệ giữa linh phù Thần Nữ và Phi Lai thạch, bây giờ hắn quyết tâm xem ghi chép của Phi Lai thạch để nghiên cứu đến tận cùng, biết mọi người tuyệt đối không thể chịu đựng được nên mới bảo mọi người lui ra.
-Ta muốn nhìn kỹ hơn. Đơn Phi biết mọi người quan tâm mình, mỉm cười nói: -Các vị cứ yên tâm, ta không sao đâu. Hắn thầm nghĩ trong Phi Lai thạch chẳng qua là ghi chép về Quỷ môn quan thôi, nếu mình không thể chịu đựng nổi thì làm sao thật sự đối diện với Quỷ môn quan chứ?
Vu Điền Vương, chủ trì Tô Tất Địa nghe thế đều tán thưởng, thầm nghĩ Phi Thiên Sứ Giả quả nhiên có can đảm hơn bình thường.
Ban Doanh thấy Đơn Phi kiên quyết như thế, chỉ có thể nói:
-Đệ cẩn thận.
-Muội xem cùng huynh. A Cửu đột nhiên nói.
Đơn Phi hơi giật mình, sau đó thì cau mày.
A Cửu tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay Đơn Phi nói: -Đơn Phi, huynh nhất định phải đi, vì huynh biết, đây là chuyện huynh nhất định phải đối mặt, nhưng…đây cũng là chuyện muội phải đối mặt, đúng không?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu. Mục đích Huyền Nữ đưa bọn họ rời khỏi Quý Sương là đến Long Cung Thiên Tháp, nhưng nếu A Cửu đã là truyền nhân Nữ Tu, thì sẽ không đến Quỷ môn quan sao?
-Nếu là vậy, muội và huynh cùng xem đi. A Cửu vui vẻ cười nói, chỉ sợ Đơn Phi lo lắng, A Cửu lập tức nói: -Vừa rồi huynh cũng nhìn thấy, ảo cảnh đó hiểm ác, nhưng Trụ Tử không chịu nổi, muội lại không có chuyện gì cả.
Mặt Trụ Tử hiện lên vẻ xấu hổ, thầm nghĩ mình sao lại không bằng cả một nữ tử chứ?
Đơn Phi đích thực đã lưu ý điểm đó, thầm nghĩ lẽ nào truyền nhân Nữ Tu thật sự có sự uy hiếp bẩm sinh với người dị hình? Thần Vũ cũng thế, lúc này A Cửu hình như cũng thế.
Chậm rãi gật đầu, Đơn Phi nói: -Vậy chúng t cùng xem.
Lần này hắn không buông tay A Cửu ra, là vì sợ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Đi đến Phi Lai thạch, Đơn Phi hơi cầm Phi Lai thạch lên, nghe A Cửu nói: -Đơn Phi, vừa rồi tiếng quỷ khóc rất giống với Vạn quỷ xuất quan gì đó nha.
Đơn Phi cũng có cảm giác này: -Cô muốn nói…
-Người xấu dùng Vạn quỷ xuất quan kia có phải có cách mang âm thanh của Quỷ môn quan bên cạnh, sau đó hù dọa chúng ta không? A Cửu tò mò nói.
Đơn Phi không khỏi mỉm cười.
Người khác nghe A Cửu nói xong, hơn phân nửa sẽ cảm thấy là ăn nói bậy bạ thôi, Đơn Phi nghe A Cửu nói thế lại cảm thấy A Cửu rất biết suy nghĩ. Trên thực tế, bút ghi âm hoàn toàn có thể thực hiện suy nghĩ của A Cửu.
Người của thời đại này không có bút ghi âm, nhưng đối với đám người Hoàng Đế mà nói, chuyện này thật quá đơn giản.
-Rất có khả năng.
Đơn Phi suy nghĩ nói: -Đơn Bằng có thể làm Quỷ môn, Vu Hàm không lý nào không đến Quỷ môn được. Nếu đã là thế, Vu Hàm có thể ghi lại âm thanh của Quỷ môn giao cho thủ hạ sử dụng.
-Ghi lại? Âm thanh làm sao ghi lại? A Cửu mờ mịt hoang mang hỏi.
Đơn Phi cười nói: -Cô có thể coi như là một loại pháp thuật của họ đi. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao đám người Hoàng Đế lại không để lại chút ngôn ngữ công nghệ cao cho hậu nhân rồi, bởi vì rất nhiều chuyện trong mắt người hiện đại đã quá quen thuộc, nhưng giải thích với cổ nhân lại hơi phức tạp.
Người xưa thường nói, trùng mùa hè không hiểu giá lạnh mùa đông, người như Ngụy Bá Dương thực sự quá ít, đối với rất nhiều người mà nói, khái niệm kiến thức siêu việt đích thực khó lòng lý giải, thậm chí là hoàn toàn bài xích, người thông minh lúc này dùng những ví dụ mà họ có thể hiểu để giải thích thì sẽ càng dễ kết nối hơn.
Hoàng Đế, Thích Ca hiển nhiên đều là người thông minh.
-Cẩn thận.
Đơn Phi từ từ nhắm mắt, lặng lẽ điều khí ngưng tụ khí thần trên linh phù Thần Nữ. Quả như hắn đoán, hắn vừa mới ngưng thần để tiến hành kết nối linh phù Thần Nữ và Phi Lai thạch, thì xung quanh lại tối, lại có tiếng quỷ khóc truyền đến.
Lần này hai người đã đoán trước được, nên cũng không bối rối.
A Cửu nắm chặt lấy tay Đơn Phi, khóe miệng thấp thoáng nụ cười ngọt ngào, có điều nụ cười của nàng rất nhanh đã biến thành chấn kinh: -Đơn Phi, đó là cái gì vậy?
Nàng từng bị vây trong một không gian giống như đầm lầy, chỉ cho rằng đó là chuyện hiếm có trên đời, không ngờ khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, mới phát hiện hình như mình đã bị vây trong một không gian còn quỷ dị hơn.
Phía trước tối đen không sương, nhưng trong màn đêm như có ba đào gợn sóng.
Nếu hình dung một cách đơn giản, thì họ giống như bị vây trong nước vậy, gió thổi qua, bốn phía có sóng nước xuất hiện, nhưng họ lại cứ không nhìn thấy xung quanh có một giọt nước nào.
Gợn sóng kia nhộn nhạo xung quanh họ không ngớt, giống như không có thứ tự, lại giống như có thể ngưng tụ thành hình bất cứ lúc nào. A Cửu thấy thế thì luôn cảm thấy gợn sóng kia giống như sắp biến thành một thứ gì khác, bất giác đặt câu hỏi.
Nàng vừa nói xong thì hoa dung thay đổi, khoảnh khắc tiếp theo, gợn sóng kia chợt hóa thành một quái vật một mắt, miệng lớn đầy máu, hung hăn cắn về phía nàng!
Đơn Phi thất thanh nói: -Cẩn thận! Trong lòng hắn kinh sợ, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện gió thổi xung quanh lại mang đến mùi của thi thể thối rữa!
Nói cách khác, ảo cảnh trước mắt hình như không phải ảo cảnh, mà thật sự tồn tại!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất