Thâu Hương

Chương 769: Ảo cảnh thành thật .

Chương 769: Ảo cảnh thành thật .


Trong ảo cảnh có mùi thối rữa của thi thể dao động!
Đơn Phi ngửi được mùi khiến người ta buồn nôn kia thì lập tức cả kinh. Hắn khảo cổ thường xuyên, ngửi được quá nhiều mùi vị không trong lành thế này rồi, chỉ cần mùi này vừa chạm đến chóp mũi thì đã biết là mủi thi thể thối rữa dưới đất rồi.
Bọn họ đang ở trong điện Phi Lai!
Điện Phi Lai của chùa Tán Ma là thánh điện của hoàng gia Vu Điền, làm sao lại có mùi hôi xuất hiện chứ?
Đơn Phi biết ở thời đại kia của hắn có sự tồn tại của thực tế ảo, nhưng đó chẳng qua chỉ là thông qua việc phun nước, phun hương, chuyển động ghế ngồi để khiến người thể nghiệm có cảm giác kích thích chân thật thôi, cho dù là thực tế ảo tân tiến nhất cũng phải mang bịt mắt rất nặng nề…
Thể nghiệm này khiến người ta rất dễ dàng trở lại với hiện thực, nhưng cảm giác kinh hãi kích thích lúc này lại khiến người ta không thể cho rằng là ảo được.
Lúc này tuyệt đối không có ai đặt thi thể đã thối rữa trong điện Phi Lai, vậy chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Trong phút chốc Đơn Phi rợn cả tóc gáy, nhưng hắn sớm đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ dị, trong thời khắc sinh tử này cũng không cứng nhắc, mà nhanh chóng bắt lấy A Cửu lóe sang một bên.
Roẹt roẹt!
Có tiếng áo lụa chói tai truyền đến, tay áo A Cửu đã bị quái vật xé xuống phân nửa!
Là thật sự xé rách!
Đơn Phi xanh cả mặt, thần sắc A Cửu tái nhợt, bọn họ lần này đã xác định trăm phần trăm là bọn họ không phải ở trong ảo cảnh, ảo cảnh lại biến thành tồn tại thật sự rồi.
Tại sao lại có hiện tượng này chứ?
Đơn Phi không rảnh nghĩ nhiều như vậy, bởi vì quái vật kia há miệng cắn rớt nửa tay áo của A Cửu, sau đó thì không hề ngừng lại, mà há cái mồm đầy máu tanh ngoét hôi thối muốn cắn tới Đơn Phi hắn.
Chấn!
Hai tay Đơn Phi đan thành vòng, muốn chấn bay Phi Lai thạch trong tay ra, lúc trước khi bọn Vu Điền Vương ở trong ảo cảnh đáng sợ trong điện Phi Lai, hắn đã chấn bay Phi Lai thạch mới khiến mọi người trở lại hiện thực. Lúc này hắn giống như giết gà dùng dao mổ trâu dùng tự quyết chấn, thực sự là vì hắn phát hiện trên Phi Lai thạch có một lực hút rất mạnh giống như dính chặt lên tay hắn, khiến hắn không thể không dùng phương pháp khác. Có điều khi đó hắn không nghĩ cẩn thận, cũng không ngờ Phi Lai thạch lại trở nên quỷ dị như thế. Bây giờ ảo cảnh thành thật, hắn phải quả đoán đưa ra quyết định.
Về hiện thực trước rồi nói sau!
Khi lòng bàn tay hướng ra ngoài, Đơn Phi thay đổi sắc mặt.
Không có Phi Lai thạch!
Trên tay hắn căn bản không có Phi Lai thạch! Hắn luôn bị tình hình quỷ dị bên ngoài thu hút, mà không để ý thấy rằng trong tay hắn đã không còn Phi Lai thạch nữa.
Có chuyện gì thế này?
Trong lòng Đơn Phi kinh hoàng, trong khoảnh khắc đó, hắn lập tức có thể thay đổi quyết định, dùng tự chấn quyết đánh về phía quái vật một mắt miệng máu sắp cắn đến kia.
Ông!
Không trung có gợn sóng kỳ dụ chấn động nứt ra.
Quái vật kia chưa cắn được đầu Đơn Phi thì đã bị tự quyết chấn đánh trúng ngực, chỉ một lát sau quái vật kia đột nhiên hóa thành gợn sóng trở lại trong bóng đêm khôn cùng.
Tất cả giống như chưa từng xảy ra.
Đơn Phi đổ mồ hôi trán, hắn biết vừa rồi không phải là ảo cảnh, hắn có cảm giác thật sự đánh trúng quái vật, đích thực là có quái vật xuất hiện từ trong bóng đêm lao về phía bọn họ!
Có chuyện gì thế này?
Trên mặt A Cửu tái nhợt không còn giọt máu nào, nàng căng thẳng nhìn xung quanh, hồi lâu sau mới nói:
-Đơn Phi, sao vậy? Lẽ nào chúng ta…lẽ nào…lại đến một không gian khác rồi?
Nàng vẫn còn nhớ như in không gian giống như đầm lầy mà mình bị giam lúc trước, đến hoàn cảnh quỷ dị thế này khó tránh sẽ suy nghĩ so sánh.
Tiếng quỷ khóc càng thêm thê lương.
Đơn Phi nhìn hai bàn tay mình, phát hiện lòng bàn tay mình hơi run rẩy. Hắn không phải sợ tiếng quỷ khóc thê thảm, mà là trong lòng đột nhiên có sự sợ hãi hoàn toàn bất lực vô tri.
Con người vì hiểu biết mới tự tin, vì khó hiểu mới sợ hãi.
Hắn bình sinh đã trải qua vô số nguy hiểm, làm việc ít nhiều cũng có chút lần theo dấu vết, chỉ có lần này là có cảm giác hoang đường giống như lấy tẩu thuốc đào Tần Hoàng lăng vậy.
-Phi Lai thạch mà ta cầm đâu? A Cửu, cô có nhìn thấy không?
Đơn Phi miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh trở lại.
A Cửu nhìn về phía hai tay Đơn Phi, trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi:
-Muội không nhìn thấy, huynh không giao cho muội.
Đây vốn là câu trả lời rất tự nhiên, nhưng giờ phút này nghe thấy lại khiến người ta có sự kinh hoàng bất an nói không nên lời.
Sự tình trở nên khiến họ căn bản không thể giải thích nổi.
Đơn Phi đứng im một lát, hắn không hỏi nữa, chậm rãi lấy dạ minh châu trong người ra chiếu vào bóng đêm xung quanh, vươn tay sờ sờ mặt đất, đợi khi đứng lên lần nữa, hắn cầm lấy một chút bùn đất quan sát cẩn thận.
Dạ minh châu yếu ớt, chỉ có thể chiến sáng khoảng cách mấy thước gần hai người, bốn phương tám hướng vẫn tối tăm khó hiểu như cũ, căn bản khiến người ta không nhìn thấy chỗ tận cùng bóng tối.
Tiếng quỷ khóc không ngớt, vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
A Cửu nhìn gợn sóng không ngớt trong bóng đêm, rất sợ sẽ có quái vật xông ra bất cứ lúc nào, nhưng thấy Đơn Phi nhìn bùn đất xuất thần, bất giác nói:
-Lần này khác với lần trước, nơi này có mặt đất sao? Không phải là không gian đầm lầy không ngừng rơi xuống chứ?
Đơn Phi lẩm bẩm nói:
-Nếu ta đoán không sai, nơi này nằm dưới đất ít nhất sáu ngàn thước.
A Cửu rất muốn hỏi Đơn Phi làm sao có phán đoán này, nhưng nàng không muốn để Đơn Phi vì giải thích cho nàng hiểu mà hao tốn khí lực, cố gắng suy nghĩ nói:
-Huynh đang nói chúng ta đang ở sáu ngàn thước bên dưới chùa Tán Mài?
Dưới lòng đất vương miếu Quý Sương có một đài tế hoàng kim, A Cửu liên tưởng so sánh nên khó tránh có kết luận này.
Đơn Phi nhìn bóng tối nơi xa, khẽ lắc đầu nói:
-Nơi này e rằng không phải bên dưới Vu Điền. Bên dưới Vu Điền không có Quỷ môn quan, nơi này không phải ảo cảnh, tiếng quỷ khóc thật sự tồn tại.
Thân hình mềm mại của A Cửu khẽ run, đột nhiên nghĩ đến một khả năng cực kỳ đáng sợ:
-Huynh nói…huynh nói… bây giờ chúng ta…không phải nhìn thấy Quỷ môn quan, mà là tới Quỷ mông quan thật sự? Nơi này là bên dưới Bồ Xương Hải?
Nàng đưa ra phán đoán này nhưng đến bản thân mình cũng hơi khó tin.
Đơn Phi trâm mặc một hồi lâu:
-Có thể là thế.
Hắn hiểu rất rõ tầng địa chất, vừa nhìn bùn đất trên tay thì cơ bản đã đoán ra bùn đất này ở địa tầng sâu thế nào.
Hắn nhận ra bùn đất trên tay, đây là bùn đất trên đời.
Chuyện này nghe thì vô nghĩa, nhưng đối với Đơn Phi mà nói lại cực kỳ mấu chốt. Trong không gian dị độ dường như không có kết cấu cất đất giông như thế tục, nơi này không chỉ có bùn đất, hơn nữa thoạt nhìn còn sâu dưới lòng đất, còn có vạn quỷ kêu gào…Nghĩ như thế, bọn họ lẽ nào đã bị Phi Lai thạch mang đến Quỷ môn quan thật sự rồi?!
Dưới đáy Bồ Xương Hải!
Đơn Phi nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong kinh hoảng, nhanh chóng bắt đầu phán đoán bình thường. Hồi lâu sau, không nghe thấy tiếng của A Cửu, Đơn Phi an ủi nói:
-Cô không cần sợ, ta sẽ nghĩ cách dẫn cô ra ngoài.
A Cửu dời mắt, không muốn để Đơn Phi nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng:
-Muội không sợ, chỉ có chút thấy may mắn.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra, hắn vừa định hỏi thì trong lòng lại hiểu ra.
Hắn không nhìn thấy nước mắt trong mắt A Cửu, nhưng nghe thấy lời thật lòng của nàng. A Cửu thấy may mắn vì đã theo hắn đến, nếu không phải A Cửu kiên trì, bọn họ nói không chừng lúc này đã xa cách chân trời, có lẽ không thể gặp lại nữa.
Nói theo góc độ của Đơn Phi, hắn hy vọng A Cửu không nghĩ thế. Nhưng trong lòng A Cửu thì sao? Có lẽ nàng chỉ muốn đứng ở bên cạnh Đơn Phi, thiên đường cũng được, địa ngục cũng được.
Sống chết không quan trọng, ly biệt mới khiến người ta khó lòng chịu đựng.
Thần sắc chua xót, Đơn Phi thở dài nói:
-Đi thôi.
-Đi đâu?
A Cửu hoang mang nói.
Đơn Phi hơi hít sâu vào nói:
-Chúng ta đã đến Quỷ môn quan rồi, tự nhiên là phải nhìn coi Quỷ môn quan có dáng vẻ thế nào, bằng không không phải đã uổng công một chuyến sao?
A Cửu khó hiểu nói:
-Nhưng nơi này tối như thế, huynh chắc chắn chưa từng tới, làm sao biết Quỷ Môn ở đâu?
Đơn Phi trầm ngâm nói:
-Nơi quỷ khóc thê lương nhất hẳn là nơi có Quỷ môn.
A Cửu không khỏi mỉm cười nói:
-Đơn Phi, huynh thật thông minh, lúc nào cũng có thể nghĩ ra mấu chốt vấn đề. Muội thì ngốc chết được, nhiều khi phải hỏi huynh mới hiểu ra.
Đơn Phi quay đầu nhìn sanmg A Cửu, mỉm cười nói:
-Cô không phải ngốc, mà là lương thiện. Người lương thiện luôn nghĩ ít hơn.
A Cửu cảm tạ trong lòng, nhưng vẫn phản bác:
-Muội không nghĩ ít nha. Cha mẹ muội thường nói trong đầu muội chứa quá nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Đại ca muội cũng nói thế. Đúng rồi, Huyền Nữ có biết chúng ta ở đây không?
Đơn Phi nhìn sang vòng tay của A Cửu:
-Nó có tín hiệu hay không?
A Cửu lặng lẽ cảm ứng một lát, lắc đầu nói:
-Thứ này hình như hỏng rồi. Gần đây muội dùng nó liên lạc với Huyền Nữ không thuận lợi. Lúc trước khi Ba La tăng đối phó huynh, muội mời Huyền Nữ ra tay giúp huynh, không biết tại sao, sau khi nàng phóng ra cánh cửa màu đỏ rồi thì không còn động tĩnh nữa. Thoạt nghe thanh âm của Huyền Nữ cũng không giống với trước kia. Đơn Phi, huynh biết không, giọng của con người trong hoàn cảnh khác nhau sẽ có chút khác biệt. Vòng ngọc hơn phân nửa là có vấn đề, do vậy khiến cho giọng Huyền Nữ cũng khác đi.
Đơn Phi hơi nhướng mày:
-Có gì khác?
-Đó gần như là âm thanh của một nữ tử khác hẳn, có điều nghe ra Huyền Nữ vẫn rất quan tâm huynh.
A Cửu khẽ mỉm cười nói:
-Nếu đã đột ngột đến đây, Huyền Nữ sẽ không mặc kệ đâu.
Dừng!
Trong đầu Đơn Phi vang lên câu nói lúc trước, trong mắt lóe lên ánh sao.
-Huynh làm sao vậy? Huyền Nữ quan tâm huynh, huynh cũng không cần cảm động vậy chứ.
A Cửu hơi khó hiểu nói.
Đơn Phi lặng lẽ nhìn vào bóng đêm, hồi lâu sau quay đầu lại nói:
-Không có gì, đi thôi.
Hắn kéo tay A Cửu, đi về phía tiếng quỷ khóc thê lương nhất.
A Cửu nắm lấy bàn tay ấm áp của Đơn Phi, trong lòng không sợ hãi nữa, có điều nàng vẫn lo lắng nói:
-Đơn Phi, muội có thể hỏi huynh một chuyện không?
-Nói đi.
Đơn Phi ngưng thần lưu ý động tĩnh xung quanh.
-Chúng ta rất có thể đến Quỷ môn quan rồi…
A Cửu thấy Đơn Phi gật đầu, bất an nói:
-Chúng ta hẳn là ở ngoài Quỷ Mông quan đi?
Đơn Phi cau mày nói:
-Chắc là thế.
Hắn biết A Cửu muốn hỏi cái gì.
-Huynh đã nói, Đơn Bằng làm Quỷ môn trấn giữ bí địa Bạch lang, để vạn quỷ trong đó không thể ra vào.
A Cửu cẩn thận dè dặt nói:
-Chúng ta ở ngoài Quỷ Môn quan, không nên thấy quỷ mới đúng, vậy con quỷ cừa chạy ra khi nãy là sao?
-Đó không phải quỷ.
Đơn Phi lắc đầu nói:
-Chỉ e là một người dị hình.
-Cho dù là quỷ hay người dị hình, thì y cũng không nên chạy ra ngoài Quỷ môn quan chứ.
A Cửu nêu lên nghi vấn mấu chốt nhất:
-Có một con có thể chạy ra, vậy có phải là sẽ có càng nhiều quái vật chạy ra hay không?
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, lập tức nghĩ đến Đơn Bằng từng nói thương sinh lâm nạn, ngàn năm có biến!
Đơn Bằng không phải không gì không thể, ông ta có thể làm Quỷ Môn trấn giữ bí địa Bạch Lang đã là kỳ tích, nhưng trong bí địa Bạch Lang luôn phát triển, cấm chế lại cứ như thường, do vậy Đơn Bằng biết qua mấy ngàn năm thì cấm chế e rằng không khống chế được bí địa Bạch Lang, nên mới dự báo như thế sao?
Chẳng lẽ…bây giờ là lúc cấm chế mất hiệu lực?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất