Chương 775: Lời hứa dối trá
Lã Bố vừa nói xong, trường kích đã vạch ra một tia chớp thê lương đánh về phía Đơn Phi.
-Hứa với ta, Đơn Phi, hứa với ta!
Oành một tiếng.
Trong màn bụi mịt mù có đá vụn bắn ra bốn phía, không biết bao nhiêu người dị hình trong khoảnh khắc này gào khóc, thanh âm thê lương vô cùng.
Một kích của Lã Bố đánh mạnh vào chỗ ba thước trước người Đơn Phi.
Đơn Phi chưa nhúc nhích, trong lòng cũng run rẩy thật mạnh. Hắn nhìn ra được một kích kia của Lã Bố không phải muốn đánh chết hắn, mà là phát tiết sự phẫn uất. Hắn cũng nhìn ra, so với Lã Bố khi ở Vân Mộng Trạch, Lã Bố bây giờ càng dũng mãnh khó lòng tưởng tượng được.
Lã Bố biến thành cương thi còn lợi hại hơn thiên hạ đệ nhất mãnh tướng kia nhiều lắm.
Sau khi Lã Bố bổ ra một kích thì thở hổn hển, y nhìn chằm chằm Đơn Phi, quát lên: -Đơn Phi, hứa với ta! Đơn Phi, hứa với ta!!! Y thở hổn hển như thế không phải vì dùng sức quá mạnh, mà là đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Trước đó nếu không có Đơn Phi, y căn bản không cần khẩn cầu. Nếu không có lời hứa của y, nói không chừng đã dùng kích giải quyết từ sớm rồi. Thứ hắn muốn khống chế không phải trường kích, mà là cơn giận đang sục sôi trong lòng.
Đơn Phi cũng nhìn ra điểm đó, hỏi ngược lại: -Nếu ta từ chối thì sao?
Lã Bố lại kêu lên một tiếng kỳ lạ, trước khi kêu lên một tiếng đó, mũi kích giống như thiểm điện lập tức đâm về phía ngực Đơn Phi!
A Cửu thấy thế thì gần như muốn thét thành tiếng.
Mấy ngày nay, nàng cũng coi như nhìn thấy không ít chuyện đời rồi, nhưng khi thấy Lã Bố ra tay, nàng vẫn không biết dưới vòm trời này còn ai có thể tránh được một kích mạnh mẽ của Lã Bố chứ!
Võ công thiên hạ, chỉ nhanh khó phá.
Một kích của Lã Bố chẳng những nhanh, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, trường kích mới đâm thì đã có tiếng vang bén nhọn phát ra theo trường kích.
Trên trường kích không có còi.
Giải thích duy nhất chính là, chiêu này của Lã Bố tiếng ở trước kích, kích đến theo tiếng, bất luận là tốc độ hay sức mạnh đều ở mức độ mà trần thế khó lòng tưởng tượng nổi.
Mũi kích đánh đến giữa ngực Đơn Phi.
Đơn Phi không thấy đâu nữa.
Hắn không uy mãnh khí phách như Lã Bố, nhưng nếu bàn về thân pháp trần thế thì thưc sự đã ở đỉnh cao rồi. Thân hình hắn giống như ảo ảnh trong bóng tối, chớp mắt đã dời đi mấy thước, vừa hay tránh được một kích không thể cản của Lã Bố.
Vội vươn tay ra, Đơn Phi vẫn có thể ngăn lại cán kích quát: -Lã Bố… Hắn còn chưa nói xong thì đã có sức mạnh như sét giật truyền đến từ cán kích.
Chỉ một lát mà trường kích đã thoát khỏi trói buộc của Đơn Phi, giống như giao long xoay múa, xoáy ngang đánh tới.
Đơn Phi càng run sợ hơn. Từ sau khi hắn được dị nhân truyền thụ Lục giáp bí chúc, tự biết võ công cũng đột nhiên tăng mạnh. Một chiêu lóe người vươn tay này, hắn tự tin có thể tránh khỏi tập kích của rất nhiều cao thủ, đoạt được binh khí của mấy người, nhưng trường kích của Lã Bố không chỉ không bị hắn nắm lấy, ngược lại càng linh động hơn, thanh thế càng mạnh hơn.
Chỉ có một giải thích chính là Lã Bố không xuất ra toàn lực.
Thành thạo điêu luyện mới có thể ung dung bình tĩnh, Lã Bố thoạt nhìn giống như điên cuồng, nhưng võ công lại không điên cuồng. Y vận kích như thế đã giống như việc đầu bếp róc thịt trâu vậy, vận kích dùng thần chứ không dùng mắt, tay biết dừng mà thần muốn làm.
Trong lúc Đơn Phi xoay chuyển suy nghĩ thì cơ thể đã nhẹ nhàng bay lên.
Trường kích cuồng phong kéo đến, Đơn Phi lại giống như áng mây.
Cuồng phong thét gào, sao có thể làm gì áng mây trên trời chứ?
Oành một tiếng vang lên.
Trường kích của Lã Bố đụng mạnh lên vách đá, chém mất một nửa chữ “hận” to đùng trên đó, thực sự quá mạnh mẽ. Đơn Phi lại mượn lực bay múa, xoay người rơi xuống bên lưng Lã Bố.
Mắt thấy Lã Bố không động đậy, thân không xoay chuyển, nhưng có chiến ý càng điên cuồng hơn tản ra quanh người, Đơn Phi kêu lên: -Là vì Điêu Thiền?
Khi Lã Bố sắp vung kích đánh xuống, thì miễn cưỡng dừng lại, khàn giọng nói: -Ngươi nói cái gì?
Hai lần y ra kích không thành, trong lòng càng thêm phẫn uất, thúc đẩy y điên cuồng giết người, nhưng khi nghe Đơn Phi nhắc đến hai chữ “Điêu Thiền”, y lại lập tức tỉnh táo lại, sau đó nói: -Ngươi biết cái gì?
Đơn Phi thấy Lã Bố đã kiềm chế chiến ý, nhưng vẫn không dám khinh thường như cũ: -Ta nói…loại người như ngươi tuyệt đối sẽ không lấy lại công đạo cho người dị hình. Ngươi cố chấp muốn mở Quỷ môn, có phải là liên quan đến Điêu Thiền hay không?
Trong lúc hắn kịch chiến vẫn không mất đi lý trí, thầm nghĩ lúc trước ở Vân Mộng Trạch, Lã Bố vì Điêu Thiền mà không tiếc đi chết, bây giờ sao lại không thấy Điêu Thiền chứ?
Chỉ có Điêu Thiền mới có thể ngăn Lã Bố đang phát điên lại!
Trường kích của Lã Bố chậm rãi rủ xuống: -Đúng vậy, ta muốn mở Quỷ môn là vì muốn cứu Điêu Thiền. Đơn Phi…ngươi…
Đơn Phi thấy Lã Bố đã khôi phục lý trí thì lập tức nói: -Muốn cứu Điêu Thiền không thành vấn đề. Ngươi đừng quên lúc trước ta đã từng cứu Điêu Thiền. Điêu Thiền làm sao?
Hắn chỉ nhớ Điêu Thiền ở Vân Mộng Trạch bị trọng thương rồi được Lã Bố mang đi. Thấy Lã Bố như thế, hắn cuối cùng đã ý thức được vấn đề nằm trên người Điêu Thiền.
-Đúng vậy, là ngươi đã cứu Điêu Thiền. Trong mắt Lã Bố lóe lên tia sáng: -Đơn Phi, ngươi nhất định phải giúp ta cứu Điêu Thiền nữa.
Đơn Phi thở dài nói: -Ngươi bảo ta cứu nàng thì cũng phải nói xem sau khi nàng rời Vân Mộng Trạch thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trường kích của Lã Bố đâm xuống đất: -Ngươi không biết sao?
Ngươi tưởng ta là thần tiên sao?
Đơn Phi dở khóc dở cười, nhưng thấy thần sắc Lã Bố cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng lắc đầu nói: -Ta không biết, sau khi ta rời Vân Mộng Trạch thì đã đến Lâu Lan, rồ đi Quý Sương, sau đó thì lại đột nhiên đến nơi này…Đối với chuyện của ngươi, ta thủy chung không biết gì cả, nơi này rốt cuộc là đâu?
-Nơi này ở gần thần miếu Lâu Lan, bên dưới là Quỷ môn. Ngươi thân là người Đơn gia, sao lại không biết? Lã Bố hoài nghi nói.
Khi Đơn Phi nghe thấy bốn chữ “thần miếu Lâu Lan”, trong lòng khẽ động, vẫn nhẫn nhịn nói: -Quá trình ta tới đây rất kỳ lạ, nói đến mấy ngày cũng không xong, cứu Điêu Thiền quan trọng hơn, nói chuyện của Điêu Thiền trước đi.
Mấy câu này của hắn rất hữu hiệu, Lã Bố lập tức quên luôn chuyện Đơn Phi, chán nản nói: -Điêu Thiền được ngươi cứu giúp, cũng không chết ở Vâm Mộng, nhưng tiễn mà nàng trúng thực sự là…
Nắm chặt cán kích, khớp ngón tay Lã Bố vang lên răng rắc: -Tiễn kia rất độc ác, đánh nát xương ngực của Điêu Thiền, làm tổn thương nội tạng của nàng.
Trong lòng Đơn Phi lạnh đi.
Lúc đó hắn đã nhìn thấy tiễn kia sắc bén, biết giáp mềm hộ thân mà hắn cho Điêu Thiền tuy có thể tránh cho Điêu Thiền bị xuyên thủng, nhưng rất khó giảm bớt lực đạo của tiễn kia.
-Ta nhìn thấy Điêu Thiền bị thương rất nặng liền lập tức mang nàng đi cầu y. Lã Bố vô cùng lo lắng nói: -Nhưng vết thương của nàng thực sự quá nặng, ta đã tìm rất nhiều danh y cũng không làm được gì, trong lúc giận dữ, ta đã giết mấy thầy thuốc đó.
Trong lòng Đơn Phi lạnh run, biết Lã Bố trong lúc giận điên làm những chuyện này cũng không ngạc nhiên chút nào.
-Điêu Thiền bảo ta tha cho những thầy thuốc đo. Lã Bố cắn răng nói: -Ta thấy nàng cầu khẩn như thế, cuối cùng cũng không muốn làm trái ý nàng. Có một thầy thuốc y thuật không ra gì, nhưng cũng có chút kiến thức, nói Điêu Thiền tổn thương quá nặng, trên đời này chỉ có hai người Hoa Đà và Trương Cơ mới có thể cứu được Điêu Thiền.
Đơn Phi nhíu mày, thầm nghĩ thầy thuốc nổi danh nhất trên đời hiện nay đích thực là hai người Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh. Thầy thuốc kia nói thế ít nhiều cũng có chút qua loa lấy lệ.
Hai người này xuất quỷ nhập thần, ai mà biết sẽ xuất hiện ở đâu chứ?
Lã Bố tiếp tục nói: -Ta biết Trương Cơ vốn là Thái Thú Trường Sa, do vậy ta luôn tới lui ở Kinh Sở, nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được tung tích ông ta. Điêu Thiền bệnh ngày càng nặng, miễn cưỡng có thể dùng nhân sâm kéo dài tính mạnh. Ta nghe nói Hoa Đà hình như bị ác tặc Tào Tháo mời đến Hứa Xương, liền chuẩn bị đến Hứa Xương.
Đơn Phi hơi nhíu mày, thầm nghĩ nếu ngươi đi Hứa Xương, e rằng sẽ gà bay chó sủa long trời lở đất mất.
-Có điều Điêu Thiền lại không cho. Nàng nói Hoa Đà chưa chắc đi Hứa Xương, mà Hoa Đà cũng chưa chắc cứu được mạng nàng. Nàng cố chấp không để ta đi Hứa Xương, ta không dám làm trái ý nàng.
Đơn Phi cảm thấy xúc động, thầm nghĩ Điêu Thiền làm như vậy chỉ e là không muốn Lã Bố ngươi đi Hứa Xương thôi. Lời đến bên miệng rồi lại không nói ra.
Lã Bố cũng không để ý vẻ muốn nói lại thôi của Đơn Phi, tiếp tục nói: -Có một hôm, nàng đột nhiên có tinh thần hơn, nói nàng mơ thấy một giấc mơ, được thần tiên chỉ điểm, nói nếu ta có thể dẫn nàng đến Lâu Lan Tây Vực, nàng có thể sống sót.
Hai hàng mày của Đơn Phi hơi nhếch lên.
Lần này Lã Bố lại phát hiện sự khác thường của Đơn Phi, chua chát nói: -Ngươi không tin phải không? Thực ra ta cũng không tin, nhưng Điêu Thiền kiên trì nói thế…Ta…ta…dù là lên núi đao, xuống địa ngục cũng phải hoàn thành tâm nguyện cho nàng.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ Lã Bố thoạt nhìn vô tình, nhưng lại rất yêu thương Điêu Thiền. Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của Điêu Thiền, Lã Bố bất luận thế nào cũng sẽ làm theo.
-Khi chúng ta đến Ngọc Môn Quan đã là mùa xuân, đợi khi đến Lâu Lan, Điêu Thiền đã…đã… Lã Bố đau khổ siết chặt trường kích trong tay, hồi lâu sau mới nói: -Nàng đã hấp hối rồi, bất luận thế nào cũng không chống đỡ được mấy ngày, nhưng chúng ta căn bản không nhìn thấy kỳ tích, ta thấy nàng bệnh đến gầy như que củi, không khỏi bật khóc thật to.
Khi y nói tới đây, trong đôi mắt đỏ có nước mắt rơi xuống. Nước mắt kia trong suốt lóng lánh, tinh khiết như mưa xuân sương thu vậy.
-Ta khóc hỏi nàng sao lại gạt ta?
Giọng Lã Bố đã nghẹn ngào, nhìn Đơn Phi giống như nhìn thấy Điêu Thiền đang hấp hối: -Ta hỏi nàng sao lại không để huynh đi Hứa Xương, huynh đi Hứa Xương thì còn có hy vọng. Muội có phải sợ Tào Tháo giết huynh, nên mới lừa huynh đến Lâu Lan không? Nhưng lẽ nào muội không biết, nếu muội không sống được, thì huynh còn sống làm gì?
Không ngờ Lã Bố lại nghĩ ra nỗi khổ tâm của Lã Bố, Đơn Phi nhìn Lã Bố đang đau lòng muốn chết, một lúc lâu sau mới nói: -Nàng nói thế nào?
-Nàng cứ thế nhìn ta.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt đỏ của Lã Bố: -Hồi lâu sau, nàng mới nói với ta “Lã Bố, người huynh giết thực sự quá nhiều rồi, huynh có nhớ không? Lúc trước huynh từng hứa với muội…chỉ cần giết được Đổng Trác, huynh và muội sẽ rời khỏi Trường An dơ bẩn kia?”
Đơn Phi nghe thấy thì mũi chua xót. Hắn không biết đầu đuôi của hứa hẹn này, nhưng nghe thấy lời hứa bình đạm này của Lã Bố và Điêu Thiền, bất giác nhớ đến lời nhắm của Thần Vũ “Đơn Phi, muội sẽ chờ, sẽ có một ngày huynh sẽ mỉm cười đi đến trước mặt muội”.
Hắn không quen thuộc Điêu Thiền, nhưng từ trong lời hứa bình đạm này thì đã hiểu sự quyến luyến sâu sắc trong đó.
Có bao nhiêu lời thề oanh oanh liệt liệt đã bị mai một như sao băng? Có bao nhiêu hứa hẹn bình thản lại giống như năm tháng chứ?
Ngươi theo đuổi sao băng, hay là lặng lẽ tựa năm tháng?
-Ta nói huynh nhớ, huynh luôn nhớ…Huynh xin muội đợi ngày huynh thực hiện hứa hẹn đó. Nàng chỉ mỉm cười nhìn ta, giống như đêm trước khi ta chuẩn bị ám sát Đổng Trác vậy.
Lã Bố đã đau khổ không chịu nổi, lệ rơi đầy mặt nói: -Nàng nói với ta, Lã Bố, muội không đau lòng, xin huynh cũng đừng khổ sở. Chúng ta nên vui mừng mới đúng, bởi vì…chúng ta đã rời khỏi Trường An dơ bẩn kia rồi.