Thâu Hương

Chương 776: Cuối cùng đã gặp thần miếu.

Chương 776: Cuối cùng đã gặp thần miếu.


Thạch thất tối tăm tĩnh mịch, chỉ còn lại dạ minh châu yếu ớt, chiếu lên nước mắt đau lòng, thần sắc thổn thức.
Đơn Phi nhìn Lã Bố lệ rơi không ngừng, lại nghĩ đến nữ tử thoạt nhìn quật cường hờ hững, nhưng lại chân tình tha thiết ở Vân Mộng Trạch.
Mười mấy năm trước, thật ra ta đã chuẩn bị chết rồi. Đây là một thế giới căn bản không có hy vọng, tất cả mọi người đều biến thành cầm thú, không chỉ người giết người, cho dù là người ăn thịt người cũng không phải chuyện hiếm hoi…Ta rất thất vọng, quyết định giết chết Đổng Trác không ai giết được…
Nhưng ta đã gặp Lã Bố, sau khi ta ám sát Đổng Trác thất bại, Lã Bố đã cứu ta ra khỏi đại lao, trước khi rời xa ta, Lã Bố đã đắp cho ta một tấm chăn gấm.
Khi đó ta rất lạnh, mùa hè cũng lạnh đến thấu xương, nhưng sau khi đắp chăn gấm lên, cuối cùng ta đã cảm thấy trên đời này còn chút ấm áp.
Điêu Thiền có sự ấm áp bắt đầu không ngừng tìm kiếm.
Không biết là Lã Bố cứu Điêu Thiền, hay là Điêu Thiền cứu Lã Bố...
Đơn Phi đã không thể phân biệt được nữa, nhưng vẫn còn nhớ nữ tử kia rơi lệ nức nở nói “Ta không sợ chết, chỉ cần có thể cứu huynh ấy, ta chết cũng không sao cả. Ta biết ngươi muốn cứu ta, nhưng cứu ta thì sẽ hại huynh ấy, ta sao lại để ngươi cứu ta chứ?”
Điêu Thiền nói không sai.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ chết không rõ ràng mà thôi. Nàng biết tại sao mình chết, chuyện này chẳng phải còn mạnh hơn những kẻ không biết vì sao mình còn sống nhiều sao?
-Ta thấy nàng sắp phải rời xa ta bất cứ lúc nào, bất giác hét lên “Không được, huynh không chỉ muốn cùng muội rời khỏi Trường An dơ bẩn kia, chúng ta còn phải tiếp tục sống tiếp. Huynh phải mang muội…một đời một kiếp…mãi mãi không rời.”
Lã Bố đau đớn thuật lại, thấy Đơn Phi thương hại nhìn y, bất giác giận dữ nói:
-Vì sao ngươi lại nhìn ta như thế?
Đơn Phi không muốn cãi nhau, thở than nói:
-Tuy ta không rõ ràng mọi chuyện, nhưng ta nghĩ Điêu Thiền muốn nói nếu các ngươi đã rời khỏi Trường An dơ bẩn kia rồi, thì vì sao còn phải quay về?
Thân hình Lã Bố chấn động, khàn giọng nói:
-Ngươi cũng nói vậy?
Y ngây người hồi lâu, nói nhỏ:
-Điêu Thiền cũng nói vậy, nàng nói “Nếu chúng ta đã trải hết mọi vất vả để rời đi, tại sao còn phải quay lại. Bây giờ rất tốt, đã rất tốt rất tốt…
Đơn Phi thay đổi sắc mặt.
Hắn không hiểu Điêu Thiền lắm, nhưng nghe thấy Lã Bố thuật lại, thì đã nghĩ đến nữ tử mắt sáng kia trước khi chết còn mang theo nụ cười nơi khóe miệng.
Rất tốt, rất tốt.
Điêu Thiền không phải là một nữ tử được voi đòi tiên, nàng lấy được đáp án mà nàng muốn thì đã thỏa mãn rồi, nàng luôn muốn giúp Lã Bố thoát khỏi sợ hãi, cũng luôn muốn giúp Lã Bố diệt trừ tâm ma…
-Ta thấy nàng sắp chết, liền muốn cắn nàng!
Lã Bố lẩm bẩm nói.
Trong lòng Đơn Phi chợt nghiêm nghị, đột nhiên nghĩ đến sau khi cương thi cắn người thì cũng có thể biến đối phương thành cương thi, cứ vậy, Điêu Thiền vẫn có thể sống tiếp, nhưng…
-Ngươi không cắn nàng?
Đơn Phi hỏi ngược lại, Lã Bố đau khổ lắc đầu, Đơn Phi chần chừ nói:
-Vì sao?
-Điêu Thiền xin ta đừng cắn nàng.
Giọng Lã Bố khàn khàn nói:
-Nàng nói nàng không muốn biến thành cương thi, nàng xin ta đừng biến nàng. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của nàng, ta sao có thể…ta làm sao có thể…
Đơn Phi hiểu tâm lý mâu thuẫn của Lã Bố.
Muốn cứu Điêu Thiền, hy vọng duy nhất khi đó của Lã Bố chính là biến Điêu Thiền thành cương thi, nhưng Điêu Thiền lại không muốn, vì sao? Đơn Phi khó hiểu, nhưng hắn biết lời Điêu Thiền nói rất có phân lượng trong lòng Lã Bố.
-Sau đó thì sao, sao lại có liên quan đến Quỷ môn?
Đơn Phi hoang mang nói.
-Đó là vì khi đó chúng ta gặp một người.
Lã Bố thở ra một hơi dài:
-Y đột nhiên đến tìm ta, Điêu Thiền không ngờ lại quen biết y, vừa gặp thì người đó đã nói ta đang tìm ngươi, lẽ nào ngươi muốn vi phạm hứa hẹn với ta.
-Người đó là ai?
Đơn Phi lập tức hỏi.
Lã Bố hơi do dự:
-Y không cho ta nói ra thân phận của mình, y nói nếu ta tiết lộ thân phận y, y sẽ không giúp ta cứu Điêu Thiền nữa.
Hơi ngừng lại, Lã Bố biết Đơn Phi bất mãn, lại bổ sung một câu:
-Y và ta luôn ở lại đây, là y phát hiện dị động của Quỷ môn, biết sự tồn tại của ngươi, nên mới bảo ta đến bắt ngươi.
Trong lòng Đơn Phi ơi động, đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng chớp mắt hắn giật nảy mình, quát:
-Ai đó?
Khi nói thì đã lóe người lên tảng đá lớn trên đầu rồi.
Hắn thấy người dị hình không có động tĩnh, lại bị chuyện xưa của Lã Bố thu hút, cũng không lo lắng cho A Cửu nữa, có điều khi Lã Bố nhắc đến người đó, Đơn Phi ý thức được nơi này tuyệt đối không chỉ có hắn, Lã Bố, A Cửu và một đám người dị hình thôi.
Ít nhất còn có một người thần bí đang ẩn nấp ở đây.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức phát giác phía A Cửu căn bản không có tiếng động gì. Hắn nhảy lên tảng đá thì sắc mặt thay đổi, bởi vì trên tảng đá trống trải, A Cửu không biết đã biến mất từ khi nào.
Hai tay run rẩy, Đơn Phi nhảy phắt xuống khỏi tảng đá lớn, tóm lấy vạt áo của Lã Bố nói:
-Ngươi còn muốn nhờ ta giúp ngươi? Ngươi thu hút sự chú ý của ta, lại bảo đồng bọn bắt A Cửu đi. Lã Phụng Tiên, ngươi làm vậy không khỏi khiến Điêu Thiền quá thất vọng.
Lã Bố không phản kháng, chỉ kinh ngạc nói:
-Ngươi nói cái gì? Ta không muốn bắt đồng bọn của ngươi. Vừa rồi ta ngửi thấy có một nữ tử ở đây, nhưng ta có Điêu Thiền rồi, sao lại chú ý đến nữ tử khác chứ?
Đơn Phi thấy Lã Bố không giống như giả vờ, cười lạnh nói:
-Có lẽ ngươi không có dụng tâm đó, nhưng đồng bạn của ngươi thì có. Tôn Chung đa mưu túc trí, xem ra đã sớm đoán được rồi.
Lã Bố hơi kinh sợ, thất thanh nói:
-Làm sao ngươi biết…
Y vừa nói thì đột nhiên dừng lại, nhưng thần sắc đã chứng minh Đơn Phi đoán không sai.
Đơn Phi sớm đã đoán được, lạnh lùng nói:
-Ta là người Đơn gia, có gì mà không biết? Dẫn ta đến gặp Tôn Chung ở thần miếu Lâu Lan, ta có chuyện muốn nói với y.
Hắn nói cực kỳ chắc chắn, đang khi Lã Bố chần chừ không quyết, lại có một âm thanh già nua truyền đến:
-Đơn Phi, ngươi quả nhiên thông minh.
Đơn Phi vừa nghe lão già kia nói, liền biết ngay là Tôn Chung, không khỏi cười lạnh nói:
-Tôn Chung, ngươi có biết không, A Cửu vốn là cháu gái người, cháu gái thật sự của ngươi.
Tôn Chung không nói gì.
Đơn Phi lập tức nói:
-Xem ra ngươi đã biết, nhưng nếu ngươi đã biết A Cửu là cháu gái ngươi, mà còn lợi dụng nàng uy hiếp ta làm việc sao? Ngươi già rồi lẽ nào lại hồ đồ à? Hay là già rồi thì da mặt cũng dày hơn nhiều?
Tôn Chung nghe ra ý châm chọc của Đơn Phi, sau một lúc lâu mới nói:
-Đơn Phi, ta không có ý này.
-Vậy ngươi có ý gì?
Đơn Phi cười lạnh nói:
-Ngươi còn định trốn trong thần miếu Lâu Lan nói chuyện với ta sao?
Tôn Chung khẽ thở dài:
-Ta cũng không có ý này, Lã Bố, ngươi và Đơn Phi cùng đi đi.
Ông ta vừa nói xong thì có một quầng sáng màu lam xuất hiện trước mặt Đơn Phi, Lã Bố.
Lã Bố chần chừ một lát mới nói:
-Tôn Chung, đây là do ngươi tự mình tiết lộ thân phận, không liên quan đến ta.
Tôn Chung lạnh nhạt nói:
-Ta biết, ngươi không làm trái lời hứa, ta sẽ giúp ngươi cứu Điêu Thiền.
Lã Bố hơi vui vẻ, lập tức bước vào trong quầng sáng.
Đơn Phi lại không chút do dự tiến vào, một khắc sau thì trước mặt liền sáng bừng, hai người đã ở trong một thạch thất cực kỳ rộng lớn.
Giữa thạch thất có một bàn đá hơn trượng, bên bàn đá là một lão giả mắt xanh tóc trắng xóa.
Đơn Phi liếc thấy thì đã nhận ra người nọ chính là Tôn Chung.
Từ sau khi hắn vào Vân Mộng Trạch thì đã bắt đầu nghe thấy đại danh Tôn Chung, cũng biết người này quỷ dị, hiểu người này thực sự đã làm không ít chuyện cho Tôn gia.
Tôn gia có thể quật khởi, Tôn Chung thực sự cũng bỏ không ít công sức trong bóng tối.
Sau đó Đơn Phi nhìn thấy Tôn Chung ở Bồ Xương Hải, lại bị Tôn Chung đưa đến Quý Sương, người này làm việc quỷ dị phi thường, khiến Đơn Phi hắn cũng khó ngẫm ra dụng ý.
Bây giờ nhìn thấy chân thân của Tôn Chung, Đơn Phi khó tránh kích động, nhưng hắn chỉ liếc nhìn Tôn Chung một cái, cái liếc mắt thứ hai thì đã nhìn thấy có một tòa miếu trên bàn đá.
Trên bàn đá hơn trượng lại có một tòa miếu.
Đơn Phi thật sự nhìn thấy không ít miếu thờ, phần lớn miếu thờ đều hùng vĩ uy nghiêm, tượng thần bên trong vô số, ai ai cũng trang nghiêm, có điều ngoài trừ ăn hương khói dân gian ra thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Đến thời đại kia của hắn, thì rất nhiều chùa miếu đều trở thành công cụ kiếm tiền, ngươi đi vào không phải nhìn thấy Phật, mà là nhìn thấy mùi tiền lượn lờ.
Tòa miếu trước mắt chỉ hơn một trượng, thực sự là tòa miếu nhỏ nhất mà Đơn Phi từng nhìn thấy, trong đó không có mùi tiền lượn lờ, ngược lại có một tầng mây mù lững lờ trên miếu, khiến người ta không nhìn rõ bên trong miếu.
Mây khí kia khi nồng khi nhạt, phiêu đãng khoảng một trượng trên miếu, liếc mắt nhìn thì lại hơi giống như là kiến trúc nhân tạo hình thành bởi cảnh tượng thu nhỏ hiện đại, thêm vào chút hơi nước nhân tạo, nhưng Đơn Phi biết tuyệt đối không phải thế.
Không ai lại vô duyên vô cớ xây dựng một kiến trúc vô dụng như thế.
Không đợi hắn mở miệng, Tôn Chung đã hỏi:
-Đơn Phi, ngươi làm sao đoán được là ta?
-Chuyện đó có khó gì?
Đơn Phi thuận miệng nói:
-Nơi này là Quỷ môn dưới đất, có thể quan sát dị thường của Quỷ môn, hơn nữa bảo người bắt ta đến đây chỉ có người ở cạnh thần miếu Lâu Lan thôi, vừa hay ta biết ngươi đang ở thần miếu Lâu Lan. Hơn nữa Điêu Thiền từng nói với ta, nàng từng gặp ngươi ở Tây Vực…Khi đó ngươi đã hứa với nàng cứu Lã Bố, ngươi và Điêu Thiền có quen biết.
Thân hình Lã Bố hơi chấn động, thần sắc kích động.
-Ta kết hợp hai cái lại thì biết người lén la lén lút bảo Lã Bố làm việc hơn phân nửa là Tôn Chung ngươi.
Đơn Phi cười nhạt nói:
-Cho dù không phải ngươi, ta hỏi Lã Bố thêm một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Tôn Chung chậm rãi gật đầu nói:
-Ngươi nói thì đơn giản, nhưng nếu không có tâm tư kín đáo thì sao lại nghĩ đến ta ở không xa nơi này chứ.
Đơn Phi cau mày nói:
-Ta tới đây không phải để nghe ngươi nói nhảm.
-Ngươi muốn nghe cái gì?
Tôn Chung hỏi ngược lại.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra, hắn thật sự có quá nhiều nghi vấn, biết Tôn Chung có thể giải đáp rất nhiều nghi hoặc của hắn, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tôn Chung, hắn nhất thời không biết nên hỏi từ đâu.
-Đây là thần miếu Lâu Lan?
Đơn Phi hỏi một cách sáo rỗng.
Tôn Chung lắc đầu nói:
-Thật ra ta cũng không thể xác định.
Đơn Phi giận quá hóa cười, không ngờ lão cáo già Tôn Chung ngay câu đầu thì đã vờ hồ đồ rồi:
-Ngươi có thể xác định cái gì?
-Ta không thể xác định gì cả.
Thần sắc Tôn Chung lộ ra vẻ kính sợ, cuối cùng nói:
-Đơn Phi, đối với con kiến mà nói, rễ cây chính là đường sống gập ghềnh của nó, một mô đất nói không chừng chính là sở hữu cả đời nó.
-Ngươi muốn nói gì?
Đơn Phi cau mày nói.
Tôn Chung giờ tay ấn lên bàn, nhẹ giọng thở dài nói:
-Ta muốn nói, ta vẫn cho rằng có thể thống nhất thiên hạ đã là cực hạn của con người, nhưng hôm nay xem ra, suy nghĩ này thật sự giống như con kiến vậy.
Đơn Phi vừa định nói gì đó, đột nhiên biến sắc, bởi vì chỉ một lát, hắn đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã ở trong một thần miếu uy nghiêm cao lớn.
Trên trời có mây.
Mây như dày như nhạt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất